Người một nhà Hoàng Phủ trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước tất cả đều tụ tập đầy đủ, bọn họ tất cả đều ngồi ở trên ghế sa lông, mà Liên Kiều cũng đã sớm hòa vào cùng bọn họ.
“Này, tôi là Liên Kiều a, cô là Anh Anh? Hoàng Phủ Anh Anh?”
Liên Kiều sau khi tán gẫu cùng Triển Sơ Dung, đem ánh mắt dừng ở trên người của Hoàng Phủ Anh, hiền lành hỏi han.
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều một cái sau, có chút mất tự nhiên mà nói: “Không, tôi kêu Hoàng Phủ Anh!”
“A!” Liên Kiều gật gù.
Lúc này, chuông cửa chính vang lên, Hoàng Phủ Anh lập tức đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rạng lên thần thái sung sướng: (Có phải quá lên thế không? Ta là ta cực ghét con này)
“Anh cả trở về…” nói xong, nhanh chóng chạy lên trước.
“Anh Ngạn Tước… ”
Đang lúc bóng dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện trong đại sảnh, Hoàng Phủ Anh tựa như một con đà điểu, lập tức bổ nhào vào trong ngực anh.
“Ngoan Anh Anh!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ đầu cô, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng phòng khách chính…
“Con trở về… ”
Anh lời còn chưa hết, liền nhìn đến ngồi trên ghế sa lông phòng khách chính là một tiểu nha đầu đang ôm cốc, cô nhìn anh cười đến tà ác, nụ cười quen thuộc này…
Không!
Trời ạ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước dụi mắt, không tin vào mắt mình?
Cô, cô là Liên Kiều!
“Em… Em… ”
Anh không tự chủ mà buông hoàng Phủ Anh trong ngực ra, sải bước tiến lên chỉ vào Liên Kiều, thần tình khiếρ sợ.
Liên Kiều cười tủm tỉm mà đứng dậy, nghịch ngợm đi tới đi lui xung quanh anh, sau đó lại tới trước mặt anh, nhăn mặt một cái…
“Như thế nào? Không biết tôi? Hoàng, Phủ, Ngạn, Tước!”
Cô đem cốc nhạc đặt lên bàn, sau đó nhéo lỗ tai anh, để anh nghe rõ ràng hơn một chút.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên, đem hai tay nhỏ bé của cô giữ lại: “Em sao đến đây?”
“Hừ! Tôi vì cái gì liền không thể tới?” Liên Kiều quật cường vừa trừng mắt, miệng yêu kiều liền nói.
Triển Sơ Dung đứng lên, đem Liên Kiều kéo lại phía sau mình, vẻ mặt bất mãn mà nhìn con trai nói:
“Con tiểu tử ngu ngốc kia còn dám nói ra như vậy sao? Chẳng lẽ con không biết chính mình làm ra chuyện gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị mẹ mắng mỏ, anh hơi giật mình một chút, giống như hòa thường sờ đầu tự hỏi:
“Con? Con làm cái gì?”
Anh có làm cái gì sao?
“Ngạn Tước, con ngồi xuống!” Lúc này, Hoàng Phủ Ngự Phong mới mở miệng, làm vẻ mặt nghiêm trọng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy tình thế có chút không ổn, vì thế liền vẻ mặt hồ nghi mà ngồi xuống, cảnh giác hỏi han:
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Anh chính là ra ngoài một ngày thôi, sao trong nhà lại có biến? Trong nhà nhiều ra một người không nói, ngay cả thái độ của cha mẹ cũng khác, còn có thần thái của mấy đứa em cũng không bình thường.
Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Trong khoảng thời gian này con tạm thời gác lại công việc, tập trung tinh lực chuẩn bị hôn sự của mình đi!”
“Hôn sự?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tận lực khắc chế tâm thần của mình, anh càng giật mình hơn, “Có ý tứ gì?”
“Con đó, thật sự là, con là anh cả, phải cho các em một tấm gương chứ, trước kia ta thấy con có bao giờ làm việc quá đáng, như thế nào? Sự tình làm đến mức đó, còn không dám gánh vác trách nhiệm sao? Liên Kiều mới hai mươi tuổi, con kêu nó sau này làm sao gặp người? Vương thất bên kia sẽ nghĩ nó như thế nào?” Triển Sơ Dung quả thực bị chính con trai mình làm cho tức giận.
Đều đến lúc này, còn giả bộ vẻ mặt vô tội.
Nào biết, bọn họ nói khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng hoang mang, “Sự tình làm ra? Sự tình gì? con làm chuyện gì?”
“Ba!” Một tiếng, Hoàng Phủ Ngự Phong vỗ bàn, đứng lên, “Ngạn Tước, con là con cả trong nhà, lại là người cầm lái tập đoàn Hoàng Phủ, làm như thế nào lại hồ đồ như thế, nếu con chiếm tiện nghi của Liên Kiều, nên học được cách gánh vác, trước kia con có bao nhiêu bạn gái ta mặc kệ, nhưng Liên Kiều cùng những phụ nữ kia khác nhau, một cô gái nhỏ như vậy bị con làm bẩn, không có trách nhiệm của một người đàn ông, hừ, con của Hoàng Phủ Ngự Phong ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện như thế này!”
Oanh…
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cảm thấy sét đánh đùng đùng!
Anh làm bẩn Liên Kiều?
Khi nào thì? Như thế nào làm bẩn? Anh là đương sự cũng không biết?
Nhìn thấy con trai không nói một lời, Triển mẹ cũng đi lên, tận tình khuyên bảo:
“Ngạn Tước a, con chính là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, hơn nữa cũng sắp ba mươi rồi, ta cùng ba con chính là đang ngóng ôm cháu trai, ta không tin con đối với Liên Kiều một chút cảm giác cũng không có, nếu không liền sẽ không uống say đem nó… Ngạn Tước a, nói không chừng hiện tại nó mang cốt nhục của con đó!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan mà nuốt nước miếng, mồ hôi nhanh chóng chảy xuống…
Anh đem ánh mắt hung hăng nhìn phía Liên Kiều, ai ngờ Liên Kiều cười đến càng thêm quỷ dị, thậm chí còn le lưỡi, làm mặt quỷ!
Âm mưu!
Tất cả đều là âm mưu!
Anh đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Ba, mẹ, tuy rằng tuy rằng con không biết hai người nghe được tin đồn này ở đâu, nhưng là… con căn bản cũng không động đến một chút lông tơ của cô ấy!” (Min: Á anh này điêu~ không tin anh quay lại chương 65 đi~ còn già mồm cãi láo*-‘ Ngạn Tước: Mi nói gì~ Min: hô hô nói gì anh tự hiểu *ta đây không thèm xách dép chạy nhé* tất cả những gì ta nói đều là sự thật~ có ý kiến quay về hỏi má Tầm hô hô)
Ai ngờ, anh vừa dứt lời, Liên Kiều cô làm bộ ủy khuất chỉ vào anh nói: “Anh… Anh… Hoàng Phủ Ngạn Tước, không nghĩ tới anh chính là con rùa đen rụt đầu, chỉ dám làm không dám thừa nhận… ô ô…” Nói xong, cô ngồi lên ghế sô pha, khóc nức nở.