Khi ông nhìn rõ mấy người xuất hiện sau màn đêm, nhất thời thở ra, ông đi nhanh lên phía trước, nhìn thấy rõ người phía sau thì bỗng giật mình…
“Cung tiên sinh, là ngài?”
Cung Quý Dương nhún nhún vai, hai tay khoanh lại: “Không có cách nào, toi bị người ta bức tới làm mồi nhử!”
Hiệu trưởng không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, chính là không nghĩ tới một quan chức cấp cao nhân vật lớn lại tham gia cái sự kiện nghe rợn hết cả tóc gáy này, sững sờ một chút, liền thấy Liên Kiều sôi nổi đi lên trước kéo hắn ra một bên…
“Yên tâm, hiệu trưởng, Cung tiên sinh không có việc gì, còn có chị em ở đây!”
“Trò, tròi… Liên Kiều, sao trò cũng ở trong này?” Hiệu trưởng càng khiếρ sợ hơn, trời ạ, ông không muốn để cho sinh viên của mình can dự vào.
Mặc Di Nhiễm Dung đi lên trước nhẹ giọng nói: “Nó là em gái tôi!”
Hiệu trưởng lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của Liên Kiều đối, mặt đều xanh mét…
“Liên Kiều, trò cũng muốn đi vào?”
“Đương nhiên… ”
“Không, nó không đi vào!” Mặc Di nhiễm dung kiên cắt ngang lời Liên Kiều nói, lập tức ánh mắt dừng trên người Hoàng Phủ Ngạn Thương: “Xin anh chiếu cố đến Liên Kiều!”
“Nhiễm Dung, tôi không thể… ”
“Hoàng Phủ tiên sinh!”
Mặc Di Nhiễm Dung lần thứ hai cắt nagng lời hắn, “Đêm nay anh mặc là áo sơ mi, tuyệt đối không thể tới gần tòa nhà thực nghiệm này, nếu không sẽ đem cố gắng của tôi phá tan thành mây khói, nghiêm trọng hơn là, sẽ bị nguy hiểm, biết không?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại quần áo trên người mình, đành phải bất đắc dĩ mà gật gật đầu.
Lúc này thì Liên Kiều vẻ mặt không tình nguyện mà đi lên trước, đáng thương hỏi han: “Chị à, hôm nay em mặc quần áo đen, vì cái gì không cho em đi vào?”
“Ngoan ngoãn nghe lời, không để cho chị phân tâm!”
Mặc Di Nhiễm Dung vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, việc tiếp theo cô cũng không muốn để cho em gái mạo hiểm, dù sao đối với hàng đầu thuật cô (Liên Kiều) cũng không tinh thông.
Liên Kiều vẫn rất nghe cô nói, sau khi nghe xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng qua trên mặt có một chút ủy khuất.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn trên người Cung Quý Dương, thản nhiên nói: “Chúng ta vào đi thôi!”
Cung Quý Dương khóc thét một tiếng, rất có cảm giác giống tráng sĩ đi ra chiến trường. (Min: = =||| )
Tuy là giữa hè, nhưng vừa đi vào tòa nhà thực nghiệm, hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng không khí lạnh lẽo, cửa thang máy rất nhanh mở ra, chậm rãi mở ra, càng xuống một tầng không khí càng thêm lạnh lẽo.
“Nơi này dường như so với lần trước tôi tới kém hơn!”
Cung Quý Dương thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, trên trán anh tuấn theo bản năng nhíu lại, bao phủ một tầng cản thận.
Mặc Di Niễm Dung lấy la bàn ra, chỉ thấy mặt trên kim đồng hồ chớp lên không ngừng, cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Đúng vậy, nơi này âm khí rất nặng, nếu đêm nay không thể giải quyết thi hàng, như vậy ngày mai cảng lớn sẽ xuất hiện thêm mấy thi thể nữa!”
Cung Quý Dương không nói cái gì nữa, tuy rằng hắn xem không hiểu những công cụ kì quái mà Mặc Di Nhiễm Dung sử dụng, nhưng đối với lời cô nói vẫn không thể nghi ngờ.
Rất nhanh, bọn họ đứng ngay trước hành lang, đèn cảm ứng chiếu trên hành lang thật dài, đi tới bên tay trái là một gian phòng thí nghiệm…
“Tại phòng thí nghiệm thứ ba!” Cung Quý Dương ra hiệu cho cô.
Mặc Di Nhiễm Dung gật gật đầu, không sợ hãi chút nào mà đi qua, lấy ra chiếc chìa khóa mà khi trước hiệu trưởng đưa cho cô, tra khóa mở cửa…
Đón nhận một trận không khí phát lạnh, Lông mày của Mặc Di Nhiễm Dung nhíu chặt, hai người không nói lời nào đi vào phòng, ngay ngọn đèn trên hành lang, không khó để nhìn ra cách đó không xa trên bàn thí nghiệm có một thi thể!
“Cung tiên sinh, anh đứng ở chỗ này ngàn vận không nên cử động, ta muốn mở phương hướng!” Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cảnh vật xung quanh một chút sau đó nói.
Cung Quý Dương gật đầu.
Chỉ thấy Mặc Di Nhiễm Dung lấy ngọn nến rỗng ruột sớm đã chuẩn bị ra, phân biệt mở ra đặt ở tám hướng xung quanh thi thể, sau đó lại đem giấy vàng đã cắt hình người lấy ra, ngồi xuống giữa những ngọn nến dưới đất.
“Cung tiên sinh, anh lấy một ngọn nến, chút nữa có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể ném cây nên ấy xuống được!” Cô căn dặn lần thứ hai.
Cung Quý Dương gật đầu, lập lấy ra ngọn nên rỗng ruột như mấy ngọn kia.
Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu sang chỗ khác, chỉ thấy miệng cô lẩm bẩm một câu, lập tức giơ ống tay áo lên, đột nhiên những cây nến rỗng ruột cháy phắt lên, kể cả ngọn nến Cung Quý Dương cầm trong tay kia.
Cung Quý Dương trong lòng không khỏi lo lắng sợ hãi, hắn đang suy nghĩ Cung thị về sau có nên phát triển ngành giải trí không, cũng đầu tư chụp đóng phim cái gì đó, giờ phút này quả thực rất giống như đang đóng phim vậy.
Đang trong lúc hắn suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng Mặc Di Nhiễm Dung nói những từ ngữ khiến người ta bắt đầu không hiểu, hình như là chú ngữ gì đó, tờ giấy vàng hình người đặt trước mặt cô bỗng dưng cháy…
Mặc Di Nhiễm Dung nhắm hai mắt, tập trung toàn lực suy nghĩ muốn đốt cháy hình người bay trên không trung, càng bay càng cao, xoay quanh trên thi thể kia.
Đúng lúc này, tình huống phát sinh một chút dị thường, chỉ thấy thi thể vốn nằm ở đó giống như có cảm ứng, rồi đột nhiên kinh động một chút, lập tức liền ngồi thẳng dậy!
Cung Quý Dương mắt trừng lớn, ai ngờ trừng mắt này, thoắt cái thi thể đã đứng đối diện…
Cỗ thi thể này dường như không có dấu hiệu bị hư thối, vẫn là vết thương trên mắt trước khi nhảy lầu, càng đáng sợ là nửa bên mặt đã muốn sụp vào, máu thịt trộn lẫn, hai mắt không cân xứng