Sau khi được Hàn Trầm gợi ý, những chứng cứ của tâm lý tội phạm học trước mặt cô đã chỉ ra hung thủ. Hàn Trầm làm thế nào biết được nhỉ?
“Anh từng nói, anh chỉ tin vào chứng cứ. Dù Tư Đồ Dập hoàn toàn phù hợp chân dung mà em phác họa…” Hàn Trầm từ tốn nói, “Nhưng đó cũng chỉ là chân dung mà thôi, không thể kết luận anh ta là hung thủ, cũng không loại trừ khả năng tồn tại đối tượng tình nghi khác. Sau cuộc kiểm tra nói dối, khả năng này càng lớn hơn.”
Cẩm Hi chớp mắt. Anh cũng thật là… Cái gì gọi là “chỉ là chân dung mà thôi”? Có điều, cô phát hiện bất cứ lúc nào Hàn Trầm cũng tỏ ra hết sức lý trí.
“Sau khi xảy ra vụ án thứ tư, anh tiếp tục điều tra theo hai khả năng đó.” Anh nói.
“Khoan đã.” Cẩm Hi nói xen ngang, “Anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra gì vậy?” Cô chợt nhớ tới cảnh hai người thì thầm ở hành lang hồi nãy.
Hàn Trầm mỉm cười: “Điều tra hai việc. Thứ nhất, nếu hung thủ không phải là Tư Đồ Dập, vậy thì hắn phải rất quen thuộc tình hình xung quanh của ngôi biệt thự của Tư Đồ Dập, mới có thể tiến hành một loạt hành vi phạm tội. Trước đây, anh đưa ra suy đoán: hung thủ hoặc là sống ở ngôi biệt thự độc lập hoặc là sống trong căn nhà ở ngoại ô hẻo lánh. Gần biệt thự có mất ngôi nhà dân phù hợp điều kiện này”.
Cẩm Hi lập tức hiểu ra vấn đề: “Anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra những người sống ở nhà dân gần đó?”
Hàn Trầm gật đầu: “Thứ hai, bất kể hung thủ có phải là Tư Đồ Dập hay không, mấy nạn nhân đều có liên quan đến câu lạc bộ Tinh Đô. Chúng ta mới chỉ rà soát danh sách khách hàng của câu lạc bộ. Hôm nay, anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra danh sách nhân viên, đặc biệt là nhân viên không chính thức. Hiện tại, Mặt Lạnh đã điều tra ra, cả hai việc đều rơi trúng một người.”
“Thiệu Luân!”
“Thiệu Luân!”
Cẩm Hi gần như đồng thời cùng anh thốt ra cái tên này. Hàn Trầm nhếch miệng, giơ tay ôm vai cô: “Vì vậy, Thiệu Luân là đối tượng tình nghi quan trọng thứ hai. Anh đã báo cảnh sát địa phương xuất phát, lập tức bao vây nơi ở của anh ta.”
Cẩm Hi gật đầu: “Rất tốt!”
Hàn Trầm nói tiếp: “Mặt Lạnh còn điều tra ra một chuyện. Trước đó, chúng ta phải mất một thời gian mới tìm ra Thiệu Luân, bởi anh ta thay đổi chỗ ở. Bây giờ thì rõ rồi, mấy tháng trước, anh ta bán ngôi nhà bố mẹ để lại. Ngôi nhà này có giá thị trường trên 1 triệu nhân dân tệ.”
Cẩm Hi sáng mắt: “Thảo nào…”
Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm. Vào thời khắc này, đôi mắt trong veo của cô sáng lấp lánh. Rõ ràng đang thảo luận vụ án, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, anh cúi đầu hôn chụt lên môi cô một cái.
Thấy cô đờ người, mãi vẫn không có phản ứng, anh liền cười tủm tỉm: “Anh nói xong rồi. Bà xã anh suy đoán bằng cách nào vậy?”
Cẩm Hi phát hiện anh lên cơn nghiện gọi cô là “bà xã” hay “vợ”. Một người đàn ông trưởng thành đôi khi cũng có lúc rất ấu trĩ. Cô đứng dậy, đi đến trước tấm bảng, cầm bút lên.
Sau đó, cô quay đầu, nở nụ cười đắc ý: “Em nói cho anh nghe nhé!” Rồi viết từ đầu tiên trên bảng: Tâm trạng.
“Đây là nghịch lý lớn nhất ở thời điểm hiện tại. Nếu hung thủ là Tư Đồ Dập, quá trình thẩm vấn đã chứng minh, hắn là người dễ nổi giận, tâm trạng xao động rất lớn. Nếu 4 tháng trước bị mời về đồn cảnh sát một lần, đã có thể khiến hắn thay đổi cách thức gây án, công khai thách thức cảnh sát, vậy thì lần này chúng ta thẩm vấn một ngày một đêm với tư cách đối tượng tình nghi, tâm trạng của hắn sẽ càng dao động lớn hơn. Hắn sẽ trở nên vô cùng phẫn nộ, oán hận và manh động. Cũng chính vì vậy, thủ đoạn ngược đãi nạn nhân sẽ tàn nhẫn hơn, vết thương trên người nạn nhân phải kinh khủng hơn mới đúng.
Nhưng sự thật không phải như vậy. Tiểu Diêu cho biết, vết thương của nạn nhân thứ tư không khác mấy người trước là bao nhiêu, giống như là một lò đúc ra. Điều này có nghĩa là gì? Thủ pháp của hung thủ ổn định, chứng tỏ tâm trạng của hắn hết sức bình tĩnh, không phù hợp với tính cách và tâm lý của Tư Đồ Dập.”
“Cũng hơi có lý đấy.” Hàn Trầm gật gù.
Cẩm Hi: “Đâu chỉ “hơi có lý” thôi”.
Hàn Trầm cười: “Em nói tiếp đi!”
Cẩm Hi khoanh tròn mấy nghịch lý tìm ra trước đó: Sợ phiền phức, bớt việc, mua cả lố, đồ lưu niệm không đủ tính chất cá nhân. Cô quay sang Hàn Trầm: “Tâm trạng cộng thêm mấy nghịch lý này, rõ ràng nhằm và nhân cách của người khác. Mà trong một vụ án giết người hàng loạt xuất hiện hai nhân cách thì tức là có ba khả năng xảy ra.”
“Thứ nhất: Hung thủ là hai người.” Cô mỉm cười, “Nhưng trong vụ án này, khả năng đó không tồn tại. Bởi vì nếu là liên kết gây án, kể cả khi hai tội phạm phân biệt chủ thứ, đặc trưng tính cách và hành vi của họ cũng sẽ thể hiện rõ trong quá trình phạm tội. Ví dụ, một người thích đánh bằng roi, một người thích lột da; hoặc một người phụ trách hành hạ, giết hại, một người phụ trách bắt cóc và xử lý thi thể nạn nhân. Nhưng vụ án này từ đầu đến cuối đều thể hiện đặc trưng của tội phạm “có năng lực tổ chức”, giống như một cá nhân hoàn chỉnh, chỉ tồn tại một vài chi tiết bị bỏ sót và cho thấy sự mâu thuẫn. Điều này không phải kỳ lạ hay sao?
Hung thủ cũng không phải là người đa nhân cách. Bởi nếu Tư Đồ Dập có hai nhân cách thay thế lẫn nhau, hiệu quả cũng sẽ giống liên kết gây án.
Vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ ba: Một nhân cách là giả, do hung thủ ngụy tạo để đánh lạc hướng chúng ta. Nhân cách còn lại mới là thật. Vừa rồi anh cũng nói, chi tiết mới là chân tướng sự việc.”
Hai người lặng thinh nhìn nhau. Cẩm Hi tựa người vào tấm bảng, mắt sáng như sao trời. Vài giây sau, cô tiếp tục phân tích: “Trước đó, em luôn có cảm giác, vụ án này quá thuận lợi. Mượn một câu của giáo sư Bạc Cận Ngôn là: Vụ án này chuẩn như trong sách giáo khoa. Tội phạm để lại nhiều chứng cứ ở hiện trường như: lái xe sang dụ dỗ bắt cóc nạn nhân, ngược đãi, và giết hại nạn nhân, thay đồng phục y tá, rượu vang và bít tết, 4 tháng trước bị lôi đến đồn cảnh sát… Tất cả những điều này giúp ta phác họa ra chân dung của một tên tội phạm “có năng lực tổ chức” điển hình, đồng thời đều nhắm vào Tư Đồ Dập.
Tổng hợp tất cả những yếu tố trên, tuy kết luận khó tin, nhưng lại là sự giải thích hợp lý nhất. Đây không phải là vụ án “có năng lực tổ chức” điển hình mà là vụ án mô phỏng chân dung. Hung thủ mô phỏng chân dung đặc điểm tội phạm có năng lực tổ chức từ giáo trình, sau đó tạo ra chân dung của Tư Đồ Dập rồi tiến hành giết người, từ đó đổ tội cho Tư Đồ Dập. Mà người có thể làm ra tất cả những điều này chỉ có thể là Thiệu Luân.”
Giọng nói của Cẩm Hi rất mạnh mẽ. Cô cầm bút, đi đi lại lại trước tấm bảng thành thói quen.
“Thứ nhất anh ta có động cơ. Thứ hai anh ta hiểu rõ bộ mặt thật của Tư Đồ Dập. Thứ ba, anh ta và bạn gái đều là sinh viên xuất sắc ngành kỹ thuật nên có khả năng lĩnh hội tốt. Thứ tư, anh ta ẩn náu ở hộp đêm thì có thể tìm hiểu sở thích của Tư Đồ Dập, thí dụ biết Tư Đồ Dập thích bộ đồ y tá, thích uống rượu vang. Em nghĩ, chắc anh ta thường xuyên theo dõi Tư Đồ Dập. Thứ năm, việc anh ta bán nhà đã giải thích nguyên nhân tại sao anh ta có thể dễ dàng dụ dỗ các cô nhân viên văn phòng. Người đàn ông phong độ lịch sự và lái xe hơi sang trọng rất dễ thu hút các cô gái. Chắc anh ta đã nói dối mình là giáo sư hay công tử nhà giàu. Thứ sáu, anh ta không tin tưởng cảnh sát. Thứ bảy, trong cuộc thẩm vấn, anh ta đã bộc lộ sự chán ghét đối với phụ nữ và những người như Tư Đồ Dập. Thậm chí, anh ta còn trần thuật nguyên vẹn những lời chế nhạo mà mấy nhân viên “cổ cồn trắng” nói với anh ta. Có thể ghi nhớ đến mức đó, tâm lý của anh ta đã có dấu hiệu méo mó rồi. Vì vậy…”
Cô dừng bước, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Trên đây chính là chân dung của Thiệu Luân, chân dung trong chân dung. Anh ta rất thông minh, cũng rất cố chấp, tự mình đạo diễn tất cả.”
Phân tích xong, Cẩm Hi ném chiếc bút xuống bàn, quay đầu về phía Hàn Trầm. Anh vẫn nhìn cô chăm chú, giống như rất nhập tâm.
Cẩm Hi khẽ nhíu mày: “Sao thế? Em phân tích không đúng sao?”
Lúc này, anh mới cụp mi: “Em nói không chê vào đâu được.”
Khóe miệng Cẩm Hi cong cong.
“Đi thôi! Chúng ta đến nơi ở của Thiệu Luân, chắc mọi người đã bắt được anh ta rồi!” Hàn Trầm nói.
Cẩm Hi gật đầu: “Đợi em một lát, để em xóa đi đã”. Nói xong cô cầm tấm mút, xóa hết chữ trên bảng. Hàn Trầm cũng đi đến giúp cô xóa tấm bảng bên cạnh rồi quay sang cô.
Vừa rồi trong lúc nghe cô phân tích, anh bất giác thất thần. Bởi vì chứng kiến dáng vẻ hăng hái của cô, bộ não anh chợt vụt qua một số cảnh tượng mơ hồ. Anh lờ mờ nhìn thấy cô mặc bộ váy tinh tế, đi giày cao gót đứng trong phòng hội nghị, phân tích chân dung tội phạm, mà thính giả chỉ có mình anh mà thôi.
Cô lúc đó có điểm khác bây giờ, gương mặt non nớt và bầu bĩnh hơn. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt cô đầy nhuệ khí và cao ngạo, giống như chẳng bận tâm bất cứ điều gì. Lúc bấy giờ, anh ngồi ở dưới, mỉm cười nhìn công chúa của anh tỏa sáng.
Cô bây giờ tuy sắc bén và cao ngạo nhưng đã bị năm tháng mài mòn đi nhiều. Hiện tại, cô không còn mặc bộ váy đẹp đẽ, đi đôi giày cao gót lấp lánh nữa, mà chỉ mặc bộ đồ thể thao bình thường, buộc tóc đuôi ngựa bằng dây thun. Lồng ngực Hàn Trầm bỗng nhói đau.
“Cẩm Hi, lúc nào rảnh, anh đưa em đi mua váy nhé?” Anh lên tiếng.
Cẩm Hi ngoảnh đầu về phía anh: “Tại sao?”
“Em không cần à?”
“Vâng, em không cần.” Cẩm Hi tiếp tục lau bảng: “Trước đây em cũng thích mặc váy, nhưng nghề cảnh sát mặc váy rất bất tiện, lâu ngày rồi không thích nữa.”
“Làm thế nào bây giờ?” Anh nói khẽ, “Anh thích nhìn em mặc váy.”
Cẩm Hi phì cười: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã!”
Hàn Trầm nhanh chóng lau xong. Anh cũng không giúp cô mà đứng một bên, dõi theo bóng lưng người yêu.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Cẩm Hi, anh đã điều tra ra một số manh mối liên quan đến vụ án 5 năm trước.”
Cẩm Hi liền dừng động tác: “Anh nói đi.”
“Lúc đó có 64 người chết. Qua thời gian và địa điểm gây án, cũng như nguyên nhân tử vong, có thể đoán, hung thủ không phải chỉ có một người. Nạn nhân có thân thế và tuổi tác khác nhau, có người bị phanh thây, có người bị chết ngạt, có người bị trúng độc mà chết… Vì hồ sơ vụ án đã được liệt vào dạng cơ mật cho nên anh không rõ tình hình tội phạm, cũng không rõ chúng ta có quan hệ thế nào với vụ án đó. Anh định dùng phương thức đi ngược từ dưới lên, bắt đầu từ nạn nhân để điều tra ra hung thủ. Vì vậy, trong thời gian tới, rất có thể em sẽ phải phác họa nhiều chân dung…”
Nói đến đây, Hàn Trầm đột nhiên dừng lại. Đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên anh im bặt, Cẩm Hi liền quay người, bắt gặp anh nhìn chằm chằm cửa ra vào, sau đó đưa mắt ra hiệu cho cô.
Cẩm Hi giật mình. Ý anh là… Ngoài cửa có người nghe trộm.
Lúc này, Hàn Trầm đã lặng lẽ đi ra cửa. Cẩm Hi hiểu ý, lập tức cất giọng bình thản, “Được, khi nào cần phác họa chân dung, anh cứ nói…”
Cô còn chưa dứt lời, Hàn Trầm đã đẩy cánh cửa, Cẩm Hi nhanh chóng chạy đến bên anh, nhưng ngoài hành lang không một bóng người. Cẩm Hi và Hàn Trầm đưa mắt nhìn nhau. Vừa rồi cô đứng hơi xa nên không để ý, nhưng cô biết, với thính lực của anh, không có chuyện nhầm lẫn. Nhưng đây là Cục Công an, người nào cũng đều quang minh chính đại, có ai tự dưng đi nghe lén cuộc trò chuyện của cô và anh chứ?
“Không biết là ai nhỉ?” Cẩm Hi hạ giọng thầm thì. Hàn Trầm lắc đầu.
Đúng lúc này, một đầu hành lang vang lên tiếng động, có người từ nhà vệ sinh đi ra ngoài. Hàn Trầm và Cẩm Hi quay đầu, liền nhìn thấy Lải Nhải đang vẩy nước trên tay, mỉm cười chào hỏi bọn họ: “Lão đại, em Bạch.”
“Anh ở đây làm gì vậy?” Cẩm Hi hỏi anh ta.
Lải Nhải hơi ngây ra: “Tôi đi vệ sinh.”
“Vừa rồi cậu có thấy ai ở hành lang không?” Hàn Trầm hỏi.
Lải Nhải lắc đầu: “Không. Vừa rồi, em ở trong nhà vệ sinh.” Thần sắc anh ta trở nên cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hàn Trầm đáp: “Không có gì, cậu mau xuống dưới chuẩn bị xuất phát đi.”
“Vâng!” Lải Nhải lập tức đi ra cầu thang. Hàn Trầm kéo Cẩm Hi về phòng họp. Anh đóng cửa rồi cúi đầu nhìn cô, Cẩm Hi yên lặng nắm tay anh. Hàn Trầm đỡ gáy cô, để cô tựa vào vai mình, rồi hôn lên mái tóc dài của cô: “Không sao đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Mấy chiếc xe cảnh sát phóng như bay trên con đường tới ngôi biệt thự của Tư Đồ Dập, cũng là nơi ở của Thiệu Luân. Mặt Lạnh đã tới hiện trường từ trước, bốn thành viên Tổ Khiên Đen ngồi trên một chiếc ô tô. Ngoài bọn họ, Tần Văn Lang, Hứa Nam Bách, Từ Tư Bạch và những người cảnh sát hình sự khác cũng đi cùng.
“Tiểu Bạch, em kể cho chị nghe chuyện này.” Châu Tiểu Triện nhoài người về phía trước, nói với Cẩm Hi đang ngồi ở ghế phụ: “Sáng hôm nay, Hứa Nam Bách còn đề nghị với Đội trưởng Tần, tiếp tục điều tra những đối tượng tình nghi khác phù hợp chân dung tội phạm. Bây giờ, chúng ta tìm ra hung thủ, anh ta coi như tự tát vào mặt mình.”
Cẩm Hi nở nụ cười đắc ý. Lải Nhải cất giọng ngờ vực: “Tư Đồ Dập không còn bị tình nghi nữa sao?”
Anh ta vừa dứt lời, trong xe trở nên yên tĩnh. Hàn Trầm vừa lái xe, vừa từ tốn trả lời: “Căn cứ vào tình hình hiện tại, có lẽ anh ta không phải là hung thủ của 4 vụ giết người gần đây, nhưng chắc chắn có liên quan đến những vụ mất tích trước đó. Anh ta cũng không thể thoát khỏi lưới trời.”
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện gật đầu. Cẩm Hi trầm tư suy nghĩ, Hàn Trầm nói đúng, bây giờ cần phải phán đoán theo lý trí, Tư Đồ Dập không liên quan đến vụ án lần này. Tuy nhiên, nghi hoặc trong lòng cô vẫn chưa có lời giải đáp.
Ngoài miệng, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Anh ta không phải thì thôi, tôi đâu phải là người không dám thừa nhận sai lầm. Không trải qua giông tố, sao có thể nhìn thấy cầu vồng.”
Ba người đàn ông đều cười. Có lẽ vụ án sắp được giải quyết, nên Châu Tiểu Triện vô cùng phấn chấn, cậu ta hết nhìn Hàn Trầm rồi lại quay sang Cẩm Hi: “Theo lời Tiểu Bạch, chị và lão đại đồng thời khoanh vùng hung thủ. Trong cuộc cá cược của hai người, coi như ai thắng?”
Cẩm Hi muốn khâu miệng Châu Tiểu Triện. Trước đó, cô không thể kiềm chế được tâm trạng, đã kể cho Châu Tiểu Triện chuyện cùng Hàn Trầm đánh cược, tất nhiên không nói rõ là cược thứ gì. Bây giờ, Hàn Trầm nghe thấy, chắc nghĩ cô là người không kín miệng.
Cẩm Hi lập tức nháy mắt với Hàn Trầm, sau đó lên tiếng: “Ai thắng ai thua mà chẳng được, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi.”
Châu Tiểu Triện: “Thế à?”
Cẩm Hi cười cười, đang định chuyển đề tài liền nghe thấy giọng nói bình thản ở bên cạnh: “Ừ, dù sao bữa cơm này, chúng tôi cũng ăn chắc rồi.”
Cẩm Hi đỏ mặt, quay đầu về bên cửa sổ. Sớm biết vậy, để anh “ăn” cho xong, bây giờ cô như miếng thịt trên thớt, suốt ngày bị anh mang ra chòng ghẹo, không được sống yên ổn.
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện lắc đầu bất lực. Lão đại và Tiểu Bạch “buồn nôn” quá đi, có mỗi bữa cơm mà cược đi cược lại, giống như trẻ con ấy, chỉ tổ kich thích những thanh niên độc thân như bọn họ mà thôi.
Tại một ngôi nhà độc lập cách biệt thự của Tư Đồ Dập chưa đến hai cây số, Cẩm Hi đeo găng tay đứng bên ngoài quan sát xung quanh. Đằng sau ngôi nhà là dãy núi cao, đằng trước có sân nhỏ và một bức tường thấp bao quanh. Ngoài cổng là đường đất chật hẹp, mọc đầy cây cỏ, khoảng cách từ nhà này đến nhà khác cũng hơn 100m, nơi này hoàn toàn phù hợp điều kiện gây án.
Cảnh sát hình sự của chi cục đã phong tỏa ngôi nhà, thu hút sự chú ý của người dân xung quanh. Tổ Khiên Đen phụ trách hiện trường nên trong sân không quá đông người, ngoài thành viên Tổ Khiên Đen chỉ có Tần Văn Lang, cùng ba cảnh sát hình sự, hai nhân viên giám định, Từ Tư Bạch, Tiểu Diêu và Hứa Nam Bách.
“Lúc chúng tôi đến đây, trong nhà không có người, đối tượng tình nghi vẫn chưa về.” Mặt Lạnh đi tới báo cáo, “Chúng tôi đã xin lệnh bắt giữ Thiệu Luân, đồng thời cử người đến nơi hắn thường xuất hiện để bắt hắn.”
Hàn Trầm và Tần Văn Lang gật đầu.
“Tôi đã xem dấu vết bánh xe trên con đường đất.” Lải Nhải chạy tới, “Chiếc xe tương đối lớn, chắc là loại SUV.”
Mọi người đi vào trong nhà. Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà hai tầng này không khác những ngôi nhà dân bình thường là bao: tường trắng, gạch đen, nền xi măng, đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản. Khi cảnh sát phá khóa cửa, đi theo cầu thang nhỏ tối mờ xuống tầng hầm, tất cả đều kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Nơi này chẳng khác nào địa ngục trần gian. Rõ ràng Thiệu Luân đã mô phỏng hiện trường phạm tội trong các phim truyền hình Âu Mỹ. Là gian phòng kín mít được cải tạo cách âm. Trần nhà có một ngọn đèn sáng chói mắt, bốn bức tường xung quanh treo đầy những con dao lớn nhỏ, gậy sắt, lưỡi rìu… Có thứ trên thân vẫn còn vết máu. Giữa phòng là chiếc ghế rất lớn, trên có mấy sợi dây thừng dùng để trói nạn nhân. Nền nhà xuất hiện những dấu vết thẫm màu, khi nhân viên giám định dùng đèn tử ngoại chiếu vào, mới thấy cả vũng máu loang lổ, khiến mọi người đều rùng mình.
Cẩm Hi đi đến chiếc bàn vuông nằm sát tường, trên đó có mấy chiếc túi xách nữ, cô liền cầm lên xem. Khác với cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, mấy chiếc túi xách được bọc bằng nilon sạch sẽ, xếp ngay ngắn trong phòng. Bề ngoài túi nilon còn dán một miếng giấy nhỏ, ghi rõ thông tin nạn nhân. Chiếc cô đang cầm viết: “Châu Tự Cẩm, 29 tuổi, rất xinh đẹp”.
Cẩm Hi đặt chiếc túi xách xuống bàn, quay sang Hàn Trầm, “Thiệu Luân muốn vốn muốn trả thù Tư Đồ Dập và những người phụ nữ văn phòng nên mới gây ra tội ác. Về bản chất, anh ta cũng đã trở nên biến thái rồi.”
Cảnh sát hình sự và nhân viên giám định ở lại hiện trường một lúc lâu. Đến lúc vật chứng và dụng cụ gây án chuyển ra ngoài, trời đã sẩm tối. Cẩm Hi vẫn ở dưới tầng hầm. Nhìn thấy Lải Nhải bò xuống cạnh lối lên xuống cầu thang, cầm đèn pin chiếu vào tường, cô liền hỏi: “Sao thế?”
“Ở đây hình như có thứ gì đó, cầm đèn pin giúp tôi với!” Lải Nhải nói.
Cẩm Hi nhận lấy đèn pin, chiếu đèn pin vào chỗ anh ta chỉ. Kết quả, hai người nhìn thấy một thứ rất nhỏ màu đen gắn trên tường. Lải Nhải không hổ danh là chuyên gia giám định dấu vết, vị trí kín đáo như vậy cũng bị anh ta phát hiện.
“Là camera sao?” Cô hỏi.
“Ừ! Hàng của Mỹ, đồ tốt đấy. Loại này chắc là thu phát tín hiệu không dây.”
Lúc này, Hàn Trầm cũng đi xuống cầu thang, cùng bọn họ quan sát chiếc camera. Lải Nhải lẩm bẩm: “Loại camera thu phát vô tuyến chỉ có tác dụng trong vòng 5 cây số. Ngôi nhà này không có máy phát tín hiệu, Thiệu Luân xem hình ảnh giám sát ở đâu nhỉ? Trong xe ô tô sao?”
Cẩm Hi nhíu mày, Hàn Trầm lên tiếng: “Đi tìm xem chỗ khác có gắn camera không?”
“Vâng.”
Lải Nhải lập tức rời đi, Hàn Trầm gọi nhân viên giám định đến gỡ đầu camera. Cẩm Hi vẫn đứng yên một chỗ, quan sát chiếc camera đó. Dưới ánh đèn, trông nó vừa đen vừa sáng, giống như mắt dã thú nhìn chằm chằm vào cô.
Lải Nhải nhanh chóng phát hiện nhiều camera khác, chúng đều được gấn ở chỗ kín đáo nhưng quan trọng, ví dụ trên cành cây ngoài sân, xà nhà màu tối, góc tường bị chân bàn che khuất ở tầng hầm… Nếu không quan sát ở khoảng cách gần, rất khó có thể phát hiện.
Camera ghi lại hình ảnh gì? Cần tìm ra máy tính ở đầu kia mới biết được. Mấy người cảnh sát hình sự đi hết ra ngoài, bắt đầu kiểm tra xung quanh ngôi nhà. Nhớ đến lời giải thích tính năng và phân bố camera của Lải Nhải, Cẩm Hi cảm giác có gì đó không đúng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ. Cô tiếp tục đi đi lại lại dưới tầng hầm, trầm tư hồi lâu.
Đúng lúc này, Lải Nhải hét lớn: “Tôi có phát hiện mới đây này.”
Cẩm Hi quay đầu, thấy anh ta cầm ba chai nước khoáng trên bệ đưa cho Hàn Trầm: “Lão đại, trong mỗi chai nước đều có thuốc ngủ.”
Hàn Trầm nhận chai nước, đưa lên mũi ngửi ngửi, Lải Nhải tỏ ra đắc ý: “Hôm qua hai người cảnh sát theo dõi Tư Đồ Dập bị bỏ thuốc nên trưa nay, em có nghiên cứu qua về thuốc ngủ, uống một ngụm là nhận ra ngay.”
“Nhưng…” Cẩm Hi cầm lên xem, “Trong cơ thể nạn nhân không có thành phần thuốc ngủ.”
Lải Nhải ngẩn người. Hàn Trầm lên tiếng: “Không phải cho các nạn nhân mà chính là bản thân anh ta uống.”
Cẩm Hi nhìn chằm chằm mấy chai nước, không nói một lời. Hàn Trầm liếc cô một cái, cười cười rồi đi sang một bên.
Di động của anh bỗng đổ chuông, tín hiệu dưới tầng hầm không tốt nên anh đi lên trên nghe máy. Nơi này chỉ còn lại Cẩm Hi và Lải Nhải. Lải Nhải như cái rada, ngó nghiêng xung quanh xem xét để tránh bỏ sót. Cẩm Hi vẫn ngồi xổm nhìn nền nhà chằm chằm.
Cô chìm đắm trong suy tư. Những ý nghĩ trong đầu dần dần sâu chuỗi với nhau:
Ngôi nhà được gắn camera vô số một cách bí mật, phạm vi năm cây số, hình ảnh thu được từ camera, thuốc ngủ…
Trả lời biến thái và hưng phấn, nhìn trộm từ góc tối, nụ cười vụt qua…
“Tôi xong rồi, em có lên trên không?” Lải Nhải hỏi.
Cẩm Hi vẫn dán mắt xuống nền nhà, tùy tiện “ừ” một tiếng, dù câu hỏi của anh ta không hề lọt vào tai cô.
Không biết bao lâu sau, xung quanh trở nên công việc yên tĩnh. Khóe miệng Cẩm Hi cuối cùng cũng nhếch lên: “Lải Nhải, tôi đoán ra rồi.” Cô ngẩng đầu, “Tôi đã biết ngọn nguồn vụ án này rồi.”
Tầng hầm trống không, Lải Nhải đã đi từ lúc nào, chỉ có ngọn đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu Cẩm Hi. Vừa định chống đầu gối đứng dậy, cô đột nhiên phát hiện, phía sau chiếc bóng của mình còn một hình bóng khác. Chiếc bóng đó lặng lẽ tiến đến sau lưng cô mà không gây một tiếng động. Cẩm Hi giật mình vô thức lao đầu về phía trước nhưng đã quá muộn. Người đó ra tay nhanh như chớp, kẹp chặt cổ cô. Cổ họng cô phát ra tiếng thở gấp. Giây tiếp theo, hai chân cô rời khỏi mặt đất, bị người đó xách lên cao.
Cẩm Hi ra sức giãy dụa, dùng hết sức kéo tay đối phương, nhưng không thành công. Bàn tay to lớn của người đàn ông đeo găng màu trắng, giống như gọng kìm siết chặt cổ cô, hơi thở hắn vẫn bình ổn, động tác dứt khoát, rõ ràng muốn giết chết cô.
Trước mắt Cẩm Hi tối sấm, cô muốn hét lớn nhưng cô không thể phát ra âm thanh. Cô liên tục đá về phía sau nhưng đối phương vừa né tránh vừa siết tay mạnh hơn.
Người này là ai? Hắn là ai mà có thân thủ nhanh như vậy?
Xung quanh đều là cảnh sát, hắn làm cách nào để chui vào tận đây?
Tại sao hắn muốn giết cô?
Hàn Trầm! Hàn Trầm!
Hô hấp của Cẩm Hi ngày càng trở nên khó khăn, cổ họng đau như lửa đốt, ý thức dần trở nên mơ hồ. Cuối cùng cô không còn sức lực cựa quậy. Đối phương một tay giữ cổ, một tay bịt miệng cô, chuẩn bị bẻ gãy cổ cô.
Trong lúc choáng váng, Bạch Cẩm Hi cảm thấy bàn tay đang bóp cổ mình đột nhiên buông lỏng. Thân thể mất thăng bằng, cô liền ngã xuống đất, há miệng thở hồng hộc. Dù cổ họng đau rất như lửa đốt, đến mức không có cảm giác, dù ý thức mơ hồ nhưng Bạch Cẩm Hi vẫn cố gắng đứng lên rồi quay người. Tuy nhiên, trước mắt cô chỉ còn căn phòng trống không. Đối phương đã biến mất.
Cẩm Hi vừa ôm cổ vừa bám vào tay vịn cầu thang, lảo đảo leo lên trên. Lúc này, trời đã tối đen, trong nhà không có ai, bóng mấy người cảnh sát hình sự thấp thoáng ngoài sân. Cẩm Hi chầm chậm bước ra ngoài, ánh đèn pha ô tô sáng chói, khiến cô lóa mắt. Cô giơ tay lên che, loạng choạng đi về phía Hàn Trầm.
Vừa rồi, Hàn Trầm nhận được điện thoại của Cục trưởng. Sau khi gác máy, anh đưa mắt qua mấy người cảnh sát hình sự đang đào bới góc sân. Họ vừa đào được xác chó, mèo, đều trong tình trạng gãy xương ở mức độ khác nhau. Rất có khả năng đây là công cụ mà Thiệu Luân dùng để tập luyện trước đó. Vô tình quay đầu, ánh mắt anh đờ ra trong giây lát. Cẩm Hi đang lê từng bước về phía anh. Dưới ngọn đèn sáng, sắc mặt cô trắng bệnh như không còn huyết sắc, trên cổ xuất hiện vết bầm rõ ràng.
Hàn Trầm lao nhanh đến, nhưng phía trước có một hình bóng còn nhanh hơn anh. Từ Tư Bạch ném quyển sổ ghi chép và chiếc bút, giơ tay đỡ Cẩm Hi, đồng thời cất giọng lo lắng: “Em sao thế?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cẩm Hi khẽ lắc đầu, “Em không sao. Vừa rồi…” Giọng cô khản đặc.
Giây tiếp theo, một đôi tay rắn chắc giằng cô khỏi Từ Tư Bạch. Cẩm Hi nhướng mày, bắt gặp vẻ mặt ngưng trệ và ánh mắt sắc lạnh của Hàn Trầm. Anh bế ngang người cô lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng nghiêm nghị.
Giọt lệ tràn khóe mi. Cẩm Hi liền ôm cổ anh. Mọi người vây quanh, ai nấy đều hoảng hốt. Giọng nói lo lắng của Châu Tiểu Triện vọng tới: “Tiểu Bạch! Chị làm sao thế? Cổ chị bị làm sao vậy?”
Hứa Nam Bách cũng tiến lại gần: “Sư muội! Em có sao không?”
Tần Văn Lang gầm lên: “Mau phong tỏa xung quanh cho tôi! Tiểu Bạch, có phải Thiệu Luân quay về, tấn công cô không?”
Cẩm Hi đảo mắt một vòng. Những người có mặt ở đây gồm. Tần Văn Lang, Từ Tư Bạch, Lải Nhải, Châu Tiểu Triện, Hứa Nam Bách, Tiểu Diêu, ba người cảnh sát hình sự và hai nhân viên giám định.
“Vừa rồi…” Cô gần như không thể thốt ra lời, nhưng vẫn cố gắng nói rành rọt từng từ một: “Ai vừa xuống tầng hầm? Là ai? Mau ra đây cho tôi?”
Tất cả mọi người ngây ra trong giây lát. Đều là tinh anh trong ngành, sao bọn họ không hiểu ý của Cẩm Hi? Trong ngôi nhà này đã bị cảnh sát phong tỏa, xung quanh bố trí lực lượng tuần tra, người ngoài rất khó lọt vào trong này.
Không một ai lên tiếng. Vài giây sau, Châu Tiểu Triện lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, mọi người đều ra ra vào vào. Vừa rồi, bọn em cũng vào nhà, tuy nhiên… đều là người đằng mình cơ mà.”
Cẩm Hi thở hắt ra, túm áo Hàn Trầm. Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô rồi lên tiếng: “Tiểu Triện!”
“Có em.”
“Hãy chăm sóc cô ấy.” Hàn Trầm giao Cẩm Hi cho Châu Tiểu Triện, cậu ta liền đỡ lấy. Cẩm Hi vội xua tay: “Thả tôi xuống, tôi vẫn ổn.” Hàn Trầm đưa mắt ra hiệu cho Mặt Lạnh, hai người một trái, một phải, lặng lẽ đi vào nhà. Những người khác cũng trở nên căng thẳng, Tần Văn Lang gọi điện cho lực lượng ở bên ngoài, Hứa Nam Bách và một người cảnh sát hỏi Cẩm Hi về kẻ đánh lén cô, Lải Nhải gọi xe cấp cứu…
Hàn Trầm và Mặt Lạnh vào nhà, quan sát một lượt, không phát hiện ra dấu hiệu bất thường. Họ lại xuống tầng hầm, nơi đó trống không, ngay cả dấu chân cũng không thấy.
“Chắc kẻ đó tấn công Cẩm Hi ở chỗ này.” Mặt Lạnh nói, “Nếu là tầng một, chúng ta sẽ chú ý ngay.”
Hàn Trầm lặng thinh. Trong đầu anh vụt qua hình ảnh Cẩm Hi ngồi xổm xuống đất, trầm tư suy nghĩ, rồi bị một người đánh lén từ phía sau, siết chặt cổ cô. Trái tim anh dường như có một luồng khí lạnh thổi qua.
Hai người lại lên trên, xem xét kỹ lưỡng một lượt.
“Lão đại, ở đây.” Mặt Lạnh đứng ở gian chứa đồ trong phòng ngủ, chỉ tay vào cửa cổ mở toang.
“Lúc chúng ta đến đây, mọi cửa sổ đều đóng chặt.” Hàn Trầm lên tiếng.
Hai người ngó qua cửa sổ, chỉ thấy cây cối và cánh đồng, chứ chẳng có bóng dáng con người. Nhưng nền đất ngay bên cửa sổ xuất hiện một hàng dấu chân.
Hai người liền nhảy qua cửa sổ xuống đất. Hàn Trầm đi men theo dấu chân về phía trước, nhưng chỉ tầm bốn năm mét, tới gần chỗ cây cỏ, dấu vết liền biến mất. Mặt Lạnh bò xuống đất, quan sát dấu chân rồi mở miệng: “Là đàn ông, hắn mang bao nilon bọc giày, nên không thể nhìn ra hoa văn dưới gót giày. Chỉ biết hắn cao từ 1m70-1m80, nặng 70-75 kg. Qua khoảng cách bước chân, có thể thấy, hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, khỏe mạnh. Tôi không có cách nào suy đoán nhiều hơn. Mặt Lạnh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm: “Phần lớn những người có mặt ở đây đều phù hợp điều kiện này.”
Im lặng vài giây, Hàn Trầm lên tiếng: “Đi thôi!”
Cẩm Hi ngồi ở ghế phụ trên một chiếc xe cảnh sát, Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đứng bên cạnh. Xe cấp cứu còn chưa đến nơi, anh kiểm tra qua vết thương trên cổ cô trước.
Từ Tư Bạch đã tháo găng tay, dè dặt chạm vào cổ Cẩm Hi. Bắt gặp vẻ mặt xót xa của anh, trong lòng Châu Tiểu Triện cũng lo mấy dễ chịu. Nhìn thấy vết thương của Cẩm Hi, cậu ta càng bức bối không nói nên lời.
Cẩm Hi tựa vào thành ghế, để mặc Từ Tư Bạch kiểm tra, đầu óc cô không ngừng suy tư.
Là ai? Ai đã đột nhập xuống tận tầng hầm để đánh lén cô? Rõ ràng muốn giết chết cô, tại sao hắn bỏ cuộc giữa chừng?
Trong khoảng thời gian cô mê man đã xảy ra những gì?
Là Tư Đồ Dập hay Thiệu Luân?
…
Tôi là một trong số những sát thủ của vụ giết người hàng loạt năm đó.
Anh đã điều tra ra, năm đó có 64 người chết, hung thủ không phải chỉ có một người.
Liệu có phải kẻ tấn công cô hôm nay cũng liên quan đến vụ án năm đó? Sống lưng lạnh toát, Cẩm Hi cuộn chặt hai bàn tay.
“Bà xã!” Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng nói. Là giọng Hàn Trầm, giống như được phát ra từ nơi sâu thẳm của não bộ. Đầu đau như búa bổ, cô lập tức giơ tay đỡ trán.
“Vợ yêu!” Lại một âm thanh nữa vang lên.
“Em sao thế?” Phát hiện ra tình trạng bất thường, Từ Tư Bạch liền nắm tay cô. Cẩm Hi liền rút tay về theo phản xạ có điều kiện, tiếp tục ôm trán.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc lại một lần nữa bao trùm toàn thân cô. Đó là cảm giác u ám, đè nén, hỗn loạn… khiến cô sợ hãi đến nghẹt thở, giống như lúc bị bóp cổ.
Ánh lửa, làn khói mù mịt, tiếng nổ… vô số hình ảnh vụn vặt vụt qua bộ não Cẩm Hi, tuy mơ hồ cũng đủ khiến cô đau nhói.
“Bà xã!” Cô lại một lần nữa nghe thấy giọng nói khàn khàn, đau đớn của Hàn Trầm.
Viền mắt bỗng ngân ngấn nước, cô liền nhắm mắt, để hình ảnh trong ký ức càng rõ nét hơn. Tuy nhiên, cô phát hiện mình chẳng nhớ ra điều gì.
Khi mở mắt, Cẩm Hi liền bắt gặp vẻ mặt đầy quan tâm của Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện. Trong đôi mắt tĩnh lặng của Từ Tư Bạch thấp thoáng ánh lệ. Anh không nói một lời nhưng cô biết rõ, vào thời khắc này, nhất định anh vô cùng lo lắng.
Nghĩ đến cảnh anh định ôm cô nhưng lại bị Hàn Trầm giằng ra ngay trước mặt mọi người, vừa rồi anh muốn nắm tay cô, nhưng bị cô cự tuyệt, trong lòng Cẩm Hi nhói đau. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Em không sao. Vừa rồi… Hàn Trầm nóng ruột nên mới có phản ứng đó, anh đừng để bụng.”
Từ Tư Bạch im lặng vài giây mới đáp khẽ: “Anh biết anh ta nóng ruột, vì anh cũng thế.”
Cẩm Hi chẳng biết nói gì hơn.
“Em đừng nói chuyện nhiều.” Anh dặn dò, “Trong khoảng thời gian này, em chỉ có thể ăn đồ ăn mềm và nhạt. Khi nào đến bệnh viện, em nhớ bảo bác sĩ dùng thuốc chống sưng nhé!”
Cẩm Hi gật đầu. Lúc này, Hàn Trầm và Mặt Lạnh từ trong nhà đi ra ngoài. Anh vừa tháo găng tay vừa tiến về phía cô.
Tần Văn Lang đi tới vỗ vai anh: “Ở đây tương đối hẻo lánh nên xe cấp cứu mãi vẫn chưa đến nơi. Cậu hãy đưa Cẩm Hi đến bệnh viện trước. Việc khám xét ngôi nhà, về cơ bản đã hoàn tất, tôi sẽ theo dõi nốt công việc tiếp theo.”
“Vâng” Hàn Trầm đi đến bên ô tô, Từ Tư Bạch liền đứng thẳng người. Hai người đàn ông nhìn nhau, Từ Tư Bạch không nói một lời đi vào trong sân.
Hàn Trầm cúi xuống thắt dây an toàn cho Cẩm Hi, sau đó đóng cửa xe rồi sang vị trí tài xế.
“Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Anh hỏi cô.
Cẩm Hi gật đầu: “Em đỡ hơn nhiều rồi.”
Anh liền khởi động xe, phóng như bay ra khỏi ngôi nhà. Bầu trời đêm mông lung, hai bên đường tối om, Cẩm Hi cất giọng khản đặc: “Liệu có phải người liên quan đến vụ án năm xưa không anh?”
“Anh sẽ tìm ra người này.” Hàn Trầm đáp.
Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, phát hiện vẻ mặt anh đầy sát khí, áo jacket của anh dính vết bùn đất, cổ áo sơ mi mở ra, đầu tóc lòa xòa, mắt dõi về phía trước. Trái tim Cẩm Hi như bị co giật nhẹ. Đã từ lâu rồi không thấy dáng vẻ này của anh. Hình như lúc hai người mới gặp nhau ở thành phố Giang, lúc đi tìm cô khắp nơi, anh mới có bộ dạng này thì phải.
Cẩm Hi ngẫm nghĩ, chuyển đề tài: “Tư Đồ…”
Hàn Trầm lập tức ngắt lời: “Em không cần nói nữa. Anh biết, camera là do Tư Đồ Dập lắp, thuốc ngủ cũng là tác phẩm của anh ta. Thiệu Luân nhiều lần theo dõi Tư Đồ Dập nên đã thu hút sự chú ý của anh ta. Sau đó, anh ta tiến hành cuộc giám sát ngược lại. Hành động ngược đãi nạn nhân nhiều khả năng có phần của Tư Đồ Dập mà Thiệu Luân không hề hay biết. Chỉ có điều nhát dao chí mạng cuối cùng không phải của anh ta, cả quá trình cũng không phải do anh ta lên kế hoạch thực hiện. Vì vậy, anh ta mới thoát khỏi cuộc kiểm tra nói dối. Anh đã xin lệnh khám xét và bắt giữ cả Thiệu Luân lẫn Tư Đồ Dập, em đừng bận tâm nữa.”
Cẩm Hi ngẩn người, gật đầu. Trong xe khôi phục bầu không khí yên tĩnh. Thấy sắc mặt anh vẫn chưa hết u ám, cô càng đau lòng, lại một lần nữa mở miệng: “Hàn Trầm, anh đừng như vậy mà.”
Hàn Trầm không trả lời. Một lúc sau, ô tô giảm tốc độ, đỗ lại bên lề một dốc núi hiểm trở. Cẩm Hi ngạc nhiên quay sang anh, chỉ thấy anh dõi mắt về phía trước, không biết đang nghĩ gì. Xung quanh vô cùng vắng lặng, chỉ có ô tô của hai người.
Sau đó, Hàn Trầm tháo dây an toàn, nhoài người ôm cô vào lòng. Anh không dám dùng sức, chỉ lặng lẽ vòng tay qua thắt lưng Cẩm Hi, để cô tựa vào ngực mình.
Cẩm Hi mềm lòng, lên tiếng vỗ về: “Anh đừng như vậy mà. Anh nhìn em đi, chẳng có chuyện gì cả.”
Hàn Trầm đáp khẽ: “Nếu em có chuyện gì, bây giờ anh đã lái xe thẳng xuống dưới kia rồi.”
Ngữ khí của anh rất bình thản nhưng khiến Cẩm Hi chấn động. Lái thẳng xuống dưới… là chỉ vực sâu sao?
Cô nhất thời không thể thốt nên lời. Hành động đánh lén bất ngờ khiến cô kinh ngạc hơn hoảng sợ. Đầu óc cô vẫn còn trống rỗng. Vừa rồi lặp đi lặp lại một ý nghĩ, không phải tình cảnh hôm nay đáng sợ như thế nào, mà là cô nhất định tìm cho ra thủ phạm. Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe Hàn Trầm nói câu này, trong lòng cô một nỗi sợ hãi dâng trào càng lúc càng dữ dội.
Không phải Cẩm Hi sợ chết. Đặt chân vào nghề cảnh sát hình sự, cô đã không nghĩ đến sống chết từ lâu. Bây giờ, cô mới phát hiện, bản thân có thể hoảng sợ đến mức này. Vừa rồi nếu người đó không buông tay, nếu cô chết, Hàn Trầm sẽ ra sao? Anh nói, anh sẽ lái xe thẳng xuống vực.
“Hàn Trầm…” Cẩm Hi nghẹn ngào, giơ tay ôm cổ anh rồi hôn lên má anh. Hàn Trầm im lặng, để mặc cô hôn mình, nỗi day dứt trong lòng vẫn khó có thể bình ổn.
Cùng thời gian đó, những người cảnh sát ở lại hiện trường gây án cũng nhận được tin vui: Thiệu Luân đã bị bắt giữ trên đường tan sở về nhà, còn Tư Đồ Dập bị chặn lại khi đang ở trên đường cao tốc. Hai người đã được đưa về Cục Công an, chờ bọn họ về xét hỏi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Đinh Mặc, Truy Tìm Ký Ức, Truyện đô thị, Truyện trinh thám, Truyện Trung Quốc