“Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hắn.” Mặt Lạnh lên tiếng.
Châu Tiểu Triện ngó nghiêng xung quanh: “Tiểu Bạch đi đâu rồi nhỉ? Chị ấy biến mất từ khi nãy.”
Hàn Trầm đảo mắt một vòng trên hàng lang, không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Bốn người đi về văn phòng, liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi trong phòng họp. Cô đang ngồi trên bàn, quay lưng về phía họ, đầu hơi ngẩng lên, không biết đang nhìn lên trần nhà hay phong cảnh ngoài cửa sổ. Phòng họp không bật đèn nên tối mờ mờ, trên mặt bàn sau lưng cô là đống tài liệu và ảnh chụp vứt bừa bãi.
Cảnh tượng này tương đối đèn nén và hiu quạnh. Ba thành viên Tổ Khiên Đen tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi đồng loạt quay sang Hàn Trầm.
Bọn họ đều có chung một ý nghĩ: Đối với người phác họa chân dung tội phạm lần này là Tiểu Bạch, kết quả trắc nghiệm nói dối là một sự đả kich nặng nề. Vào thời khắc này, cô cần người an ủi. Người đó đương nhiên là bạn trai này rồi.
Hàn Trầm không để ý đến bọn họ, chỉ dán mắt vào Cẩm Hi. Sau đó, anh đi vào trong, thuận tay đóng cửa ngay trước mặt ba người đàn ông.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn anh. Cô nghĩ đến một số hình ảnh, nét mặt và người khoảnh khắc nhất định.
Trong rừng cây ở gần con đường khu ngoại ô, thi thể người phụ nữ bầm dập như bông hoa bị giẫm nát. Nếu thủ đoạn hành hạ cũng phân cao thấp, vậy thì những cái xác đó chính là “tác phẩm nghệ thuật” của kẻ giết người hàng loạt. Những thi thể này rất hợp với cảm giác mà Tư Đồ Dập mang lại cho người khác.
Trong hộp đêm, anh ta nhạy bén chú ý đến cô và Hàn Trầm. Ánh mắt của anh ta lúc đó không mấy tự nhiên, thậm chí có phần cảnh giác.
Trong quá trình phỏng vấn, thỉnh thoảng, khóe mắt anh ta vụt qua ý cười tinh quái. Lúc kiểm tra nói dối, anh không hề sợ hãi, thậm chí còn thấp thoáng sự hưng phấn.
Cẩm Hi giật mình, đột nhiên nhảy xuống đất, bới đống ảnh ở trên bàn. Hàn Trầm im lặng theo dõi từng cử động của cô. Cô tìm ra mười mấy tấm hình, đều là ảnh đặc tả thi thể nạn nhân ở cự ly gần, rất đáng sợ. Cẩm Hi nhét ảnh vào túi, liếc Hàn Trầm một cái rồi đi ra ngoài.
Hàn Trầm nhếch miệng, lập tức đi theo cô. Ba người đàn ông ở bên ngoài bắt gặp Cẩm Hi lao nhanh ra trước, Hàn Trầm đi theo sau. Bọn họ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cuối cùng Châu Tiểu Triện đứng lên: “Tôi đi xem sao.”
Trên hành lang, Cẩm Hi hỏi Hàn Trầm: “Tư Đồ Dập đang ở phòng thẩm vấn trước đó à?”
Hàn Trầm gật đầu, Châu Tiểu Triện tiến lại gần: “Tiểu Bạch, chị định làm gì vậy?”
“Một lát nữa cậu sẽ biết ngay.”
Ba người đi nhanh vào phòng thẩm vấn. Cách tấm kính, họ nhìn thấy Tư Đồ Dập ngồi yên một chỗ. Sau một ngày một đêm bị điều tra, cuối cùng, thần sắc anh ta cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh ta vẫn tỉnh táo như thường lệ. Nhìn anh ta không hề giống kẻ biến thái.
“Nếu kết quả trắc nghiệm nói dối của giáo sư Hứa không thể xác định anh ta là hung thủ.” Cẩm Hi lên tiếng, “Vậy thì em có một cách càng đơn giản và trực tiếp hơn, chỉ cần một giây là có thể kiểm tra anh ta có liên quan đến mấy vụ án này hay không?”
Cô đẩy cửa đi vào phòng. Nghe tiếng động, Tư Đồ Dập liền ngẩng đầu. Còn Hàn Trầm và Châu Tiểu Triện dừng bước ở bên ngoài.
Cẩm Hi đứng, còn Tư Đồ Dập ngồi. Cô nhìn đối phương, anh ta đột nhiên mỉm cười.
Ngay sau đó, Cẩm Hi rút tập ảnh trong túi xách ra ném xuống trước mặt anh ta. Hình ảnh vết thương rách toạc, máu đỏ đến nhức mắt, đôi mắt vô hồn của nạn nhân… xuất hiện bất thình lình, Tư Đồ Dập vẫn đang cười, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại ở những tấm ảnh này.
Cẩm Hi nhìn chằm chắm đối phương. Vào một khoảnh khắc, ánh mắt anh ta không còn tia ác ý, không có tự đắc hay phẫn nộ, mà rất tập trung và… say mê.
Lồng ngực Cẩm Hi bùng cháy một ngọn lửa. Làm sao anh ta có thể không liên quan vụ án chứ?
Sau giây phút ngắn ngủi, Tư Đồ Dập ý thức được Cẩm Hi đang quan sát mình nên cụp mi. Cẩm Hi lạnh lùng liếc anh ta một cái, thu tập ảnh rồi chống tay xuống bàn, ghé sát mặt anh ta.
“Tôi nhất định sẽ bắt được anh.” Cô nói chỉ đủ hai người nghe.
“Vậy sao? Tôi thật sự mong chờ đấy.” Anh ta cười đáp lại.
Cẩm Hi rời phòng, liền nhìn thấy Hàn Trầm, Châu Tiểu Triện và Hứa Nam Bách đứng ngoài cửa. Hứa Nam Bách cầm cặp ca táp, chắc chuẩn bị rời khỏi Cục Công An. Anh ta hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh vừa rồi.
Cẩm Hi nói với Hứa Nam Bách: “Sư huynh ở đây thì tốt quá. Em vẫn cho rằng Tư Đồ Dập liên quan đến vụ án này. Chúng ta không thể thả anh ta như vậy.”
Hứa Nam Bách cau mày, giơ tay đẩy gọng kính: “Ý của em là kết quả trắc nghiệm nói dối có vấn đề?”
Cẩm Hi lắc đầu: “Em không thể xác định chắc chắn. Nhưng nhất định ở đâu đó xảy ra vấn đề, hoặc có ẩn tình mà chúng ta không biết đến.”
Hứa Nam Bách tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô: “Tại sao em nghĩ vậy?”
“Ánh mắt của Tư Đồ Dập.” Cẩm Hi đáp, “Tâm tình ở trong mắt anh ta là không thể che giấu.”
Cùng là người theo ngành tâm lý tội phạm, lúc trước, Hứa Nam Bách hết lời khen ngợi Cẩm Hi nên cô cho rằng, nhất định anh ta hiểu ý và ủng hộ quan điểm của cô.
Nào ngờ, Hứa Nam Bách im lặng vài giây rồi cất giọng ôn hòa, cũng có một chút mất kiên nhẫn: “Sư muội! Đây chỉ là trực giác không chắc chắn của em mà thôi, còn thứ có thể xác định là kết quả kiểm tra nói dối. Kết quả chỉ rõ, Tư Đồ Dập không liên quan đến vụ án này. Em còn muốn thế nào nữa?”
Cẩm Hi hơi ngẩn người, nhưng co trả lời ngay: “Em hy vọng anh hãy kiểm tra một lần nữa, hoặc dùng phương pháp trắc nghiệm tâm lý khác, nghiệm chứng vấn đề từ nhiều góc độ.”
“Tôi thấy không cần thiết làm vậy.” Hứa Nam Bách từ chối dứt khoát. Vì bị nghi ngờ nên anh ta có chút tức giận. Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề trong giây lát.
Trước tình cảnh này, Châu Tiểu Triện đứng cạnh sốt ruột liếc Hàn Trầm. Nhưng anh vẫn rất bình thản tựa vào lan can ở hành lang, dõi theo hai người. Anh không mở miệng giúp Cẩm Hi, cũng chẳng đứng ra dàn hòa, cứ như đây là một cuộc xung đột giữa các đồng nghiệp, còn anh không định nhúng tay vào.
Châu Tiểu Triện thấy vậy cũng yên lòng. Cậu ta nghĩ: Cũng đúng, Tiểu Bạch đâu phải người yếu đuối, cần gì dựa vào người khác để dành thắng lợi. Có điều, nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ mở miệng giúp bạn gái, nhưng lão đại không như thế. Cậu ta cảm thấy lão đại rất hiểu Tiểu Bạch. Cô đâu cần sự bảo vệ của bất cứ ai. Đôi khi, cô chỉ cần có người lặng lẽ dõi theo mình là được rồi.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi về đến nhà là hơn 8 giờ tối. Trên đường Cẩm Hi không nói một lời, anh cũng im lặng. Ô tô vừa đỗ lại, cô liền đẩy cửa xuống xe: “Em đi mua chút đồ, anh lên nhà trước đi.”
Hàn Trầm rút chìa khóa, đi đến bên cô: “Em đi đâu?”
Cẩm Hi cười cười: “Em ra siêu thị ở ngay kia!”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, em định mau đồ dùng của phụ nữ, anh đi làm gì? Anh mà đi em lại thấy không thoải mái. Anh mau về nhà tắm rửa trước đi.”
Hàn Trầm dừng bước, dõi theo bóng cô, miệng cười cười.
Cô mới dọn đến sống ở nhà ăn mấy ngày đã vứt “đồ dùng của phụ nữ” lung tung, bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, đòi tự mình đi mua.
Cẩm Hi vào siêu thị nhỏ, thẳng tiến đến tủ thuốc lá. Cô nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi han: “Chị cần loại nào?”
Cẩm Hi đảo mắt một vòng, mắt sáng rực, thầm nuốt nước bọt: “Cho tôi mua một bao Ngọc Khê”. Ngày hôm nay phải hút loại ngon mới được. Vừa định rút tiền thanh toán, cô tay cô đột nhiên bị nắm chặt.
“Cô ấy không cần nữa. Cảm ơn.”
Cẩm Hi giật mình, ngẩng đầu về phía Hàn Trầm. Anh vẫn túm tay cô. Cẩm Hi bị bắt tại trận nên hơi chột dạ, đành để mặc anh kéo ra khỏi siêu thị.
“Hàn Trầm, cho em hút một điếu được không?” Cô lắc tay anh.
“Không được.” Anh trả lời dứt khoát.
“Hừ!”
Một lúc sau, hai người đi về vườn hoa chung cư, Hàn Trầm kéo cô ngồi xuống. Cẩm Hi lên tiếng: “Lẽ nào anh không thèm? Không phải hút lén sau lưng em đấy chứ?” Anh nghiện thuốc lá nặng hơn cô nhiều. Mấy ngày qua, thỉnh thoảng nhìn thấy đồng nghiệp hút thuốc, tim phổi cô vô cùng ngứa ngáy, vậy mà anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Thèm.” Anh đáp, “Nhưng anh đã nhận lời em, chắc chắn anh sẽ làm được.”
Câu này khiến Cẩm Hi vô cùng hổ thẹn, cơn thèm thuốc cũng tan biến trong giây lát. Nhưng cô vẫn cảm thấy phiền muộn, ngước nhìn anh bằng ánh mắt ấm ức: “Nhưng mà em khó chịu thật đấy!”
Hàn Trầm mỉm cười ôm cô vào lòng.
“Anh cười gì thế?” Cẩm Hi hỏi.
“Không có gì.”
Không có gì, chỉ là mỗi khi ngẩng đầu liền phát hiện, từng biểu cảm của em vô cùng sinh động và chân thực, chứ không phải chỉ là ảo ảnh giấc mơ.
Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Anh có từng nghe nói đến vụ án giết hại hai gia đình ở khu Đai Hân, Bắc Kinh vào hai năm trước không?”
Hàn Trầm tựa người vào thành ghế, tay vẫn ôm vai cô: “Anh có nghe nói.”
Hung thủ của vụ án ở Đại Hân là kẻ mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Trong một đêm, hắn giết hại hai gia đình, để lại hiện trường hỗn loạn, máu me và không hề có logic.
Cẩm Hi nói tiếp: “Người phụ trách vụ án là Giáo sự Bạc Cận Ngôn chỉ cần mất một ngày một đêm là bắt được hung thủ. Vì tội phạm là tên giết người “không có năng lực tổ chức” điển hình, gồm các đặc điểm như tinh thần hỗn loạn, IQ thấp, không biết lái xe, vứt xác bừa bãi. Trong báo cáo, giáo sự Bạc nhận xét đây là “vụ án điển hình đơn giản như trong sách giáo khoa.”
Côn nghiêng đầu nhìn Hàn Trầm: “Nếu đó là vụ án “không có năng lực tổ chức” điển hình, vậy thì chúng ta gặp bây giờ, bề ngoài là “có năng lực tổ chức” điển hình. Hiện trường và đối tượng tình nghi thể hiện mọi đặc trưng của thể loại này, giống hệt trong giáo trình: IQ cao, có sức hút, hành hạ và ngược đãi nạn nhân một thời gian dài, dễ bị chọc giận, tình cảm hời hợt…” Cẩm Hi buồn bực đặt tay lên trán, “Tuy nhiên, cùng một chân dung tội phạm điển hình, tình hình chúng ta gặp phải lại phức tạp hơn nhiều.”
Không đợi cô nói hết câu, Hàn Trầm kéo tay cô đứng dậy: “Đi thôi!”
“Đi đâu cơ?”
“Chúng ta đi dạo một lát.”
Cẩm Hi không ngờ Hàn Trầm lại đưa cô tới trường đại học cảnh sát của tỉnh để “giải khuây”. Nơi này cách Cục Công an Tỉnh và nơi ở của Hàn Trầm không xa, lái xe chỉ mất tầm 10 phút. Buổi tối, khuôn viên trường học vô cùng tĩnh mịch, khu ký túc xá thưa thớt ánh đèn. Hàn Trầm xuất trình thẻ công tác, bảo vệ liền cho hai người vào trong. Xem ra, anh thường xuyên đến nơi này.
Hai người sánh đôi đi dưới hàng cây. Có lẽ do xung quanh vắng lặng, tâm trạng của Cẩm Hi dần hồi phục sự bình tĩnh. Trong đầu cô có một số ý nghĩ mơ hồ liên quan đến vụ án nhưng tạm thời chưa rõ ràng.
Trầm tư một lúc, cô mới phát hiện Hàn Trầm cũng im lặng từ nãy đến giờ. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi: “Nghĩ đến tương lai.”
“Tương lai?”
Hàn Trầm lại dõi mắt về phía trước: “Sau này già rồi, chúng ta có thể về trường cảnh sát dạy học. Em dạy môn tâm lý tội phạm, anh dạy môn Điều tra hình sự, thế cũng không tồi.”
Cẩm Hi liền dừng bước. Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn cô. Cả hai nhất thời im lặng. Cẩm Hi cắn môi, mỉm cười: “Hàn Trầm, anh cõng em đi.”
Hàn Trầm không theo kịp tư duy của cô nên ngẩn người ra trong giây lát. Anh nhếch miệng, cúi thấp người: “Em lên đi!”
Cẩm Hi cười híp mắt, leo lên lưng người đàn ông, ôm cổ anh. Hàn Trầm đứng dậy, cõng cô tiếp tục đi về phía trước. Cẩm Hi thổi khí vào cổ anh, anh lập tức nghiêng đầu né tránh. Cô bật cười vui vẻ, liền bị anh bóp nhẹ mông một cái, khiến cô không dám động đậy.
“Hàn Trầm!” Cẩm Hi dõi mắt lên bầu trời: “Anh thử nói xem, trước kia anh từng cõng em bao giờ chưa?”
“Chắc chắn cõng rồi.”
“Sao anh biết.” Cô tỏ ra hiếu kỳ.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Anh từ tốn đáp.
Cẩm Hi phì cười, thì thầm bên tai anh: “Anh nói ai cơ? Anh hay em?”
“Cả hai chúng ta.”
Trên trời sao sáng lấp lánh, mặt đất chỉ có một hình bóng đổ dài. Cẩm Hi gối đầu vào vai Hàn Trầm, cảm nhận rõ mạch đập ở cổ anh, từ từ nhắm mắt.
“Cẩm Hi!”
“Vâng.”
“Nếu em tin bản thân là đúng thì hãy mạnh tay chứng minh nó, không phải sợ hãi.”
Giọng nói trầm ấm của anh như làn gió đêm thổi vào trái tim cô. Cẩm Hi cười: “Còn lâu em mới sợ. À, anh nói vậy có nghĩa là anh tin vào phán đoán của em rồi?”
“Anh chỉ tin chứng cứ. Em sai cũng không sao, còn có anh ở đây.”
“Có ai động viên bạn gái như anh không? Cho em xuống đi, không cần anh cõng nữa! Anh mau buông tay ra…”
Cũng trong một buổi tối, ngôi biệt thự của Tư Đồ Dập vô cùng yên tĩnh. Biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, gần núi non sông hồ, xung quanh lác đác vài khu nhà dân, khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng, hai người cảnh sát hình sự, ngáp dài ngáp ngắn, ngồi trong chiếc xe màu đen, theo dõi biệt thự cách đó không xa.
“Kể từ lúc được thả, anh ta trong nhà suốt.” Một người cảnh sát lên tiếng, “Cũng không biết đang làm gì?”
“Đã kiểm tra anh ta không phải là hung thủ, sao Hàn Trầm còn đề nghị theo dõi 24/24.” Người kia hỏi.
“Ừ! Tuy Giáo sư Hứa rất nổi tiếng nhưng Hàn Trầm cũng là thần thám ở tỉnh ta. Ai mà biết được người nào phán đoán đúng? Cẩn thận vẫn hơn mà.”
Hai người yên lặng một lúc. Cảm thấy tinh thần mệt mỏi và bụng hơi đói, một người nói: “Tôi đi kiếm ít đồ ăn. Vừa rồi, tôi nhìn thấy gần đây có hai quán ăn bình dân, không biết giờ này còn mở không?”
Anh ta nhanh chóng đi bộ ra khỏi khu biệt thự. Quán ăn ở bên ngoài vẫn mở cửa, ông chủ còn chưa đi ngủ. Ông ta nói: “Hết thức ăn rồi, chỉ còn thịt khô do nhà làm và cơm thôi. Để tôi hâm nóng rồi mang cho các cậu.”
“Cám ơn chú.”
Hơn nửa tiếng sau, một thanh niên trẻ đội mũ lưỡi trai xách hai hộp cơm mang đến bên cạnh xe ô tô của bọn họ. Trời tối đen như mực nên hai người cảnh sát cũng không chú ý, nhận hộp cơm, nhanh chóng ăn hết.
Đêm dài tĩnh mịch, ngôi biệt thự vô cùng vắng lặng. Trong chiếc xe hơi màu đen, hai người cảnh sát tựa vào thành ghế, ngủ say như chết. Cho đến khi trời sáng, họ mới giật mình tỉnh giấc, liếc qua hộp cơm vứt trong thùng rác bên cạnh ô tô rồi đưa mắt nhìn nhau.
Cùng trong một buổi sáng sớm, Hàn Trầm và Cẩm Hi nhận được cuộc điện thoại: “Lại phát hiện thêm một thi thể nữa!”
Chiếc Land Rover phóng như bay trên con đường ngoại thành. Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, thần sắc tập trung. Sau khi nghe tin lại có một người phụ nữ bị giết hại, sắc mặt anh trở nên u ám. Bạch Cẩm Hi ngồi ở trên ghế phụ, không nói một lời. Vừa liếc qua Hàn Trầm, cô liền thấy anh thò tay vào túi quần, vài giây sau lại đặt tay lên vô lăng.
Chứng kiến hành động vô thức này cùa anh, Cẩm Hi mỉm cười, tạm thời gạt hết muộn phiền sang một bên. Cô mở miệng hỏi: “Anh muốn hút lắm sao?” Trong lòng cô cũng có cảm giác đồng bệnh tương lân.
“Muốn, nhưng không bằng em.” Anh thản nhiên đáp.
Cẩm Hi “hừ” một tiếng rồi cúi đầu lục tìm trong túi xách. Sau đó, cô vui vẻ lấy ra một gói cau khô Châu Tiểu Triện mua để giúp cô chống lại cơn thèm thuốc vào mấy ngày trước.
Cẩm Hi bỏ một miếng vào miệng, nhai chậm rãi, tuy không bằng thuốc lá nhưng ít nhất cũng đỡ cơn thèm.
“Cho anh một miếng.” Hàn Trầm lên tiếng.
Cẩm Hi bỏ gói cau vào túi xách, vắt chéo chân: “Anh đừng mơ, hôm qua tước mất thuốc lá của em, hôm nay còn đòi ăn cau nữa.”
Bắt gặp bộ dạng đắc ý của cô, Hàn Trầm mỉm cười, cũng không đòi bằng được. Lái xe thêm một đoạn, anh đột nhiên nói: “Giúp anh nhìn xem có phải gương chiếu hậu bị lệch rồi không?”
“Bên này à?”
Lúc này, phía trước là đèn đỏ, ô tô từ từ đỗ lại, Cẩm Hi ngó đầu về phía Hàn Trầm, cách anh rất gần: “Để em xem…”
Còn chưa dứt lời, Hàn Trầm đã cúi xuống hôn cô. Anh không hề kiêng dè, đầu lưỡi trực tiếp thâm nhập, thưởng thức mùi vị trong khoang miệng cô.
Cẩm Hi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đẩy người anh: “Làm gì có chuyện không cho thì cướp…” Thắt lưng cô bị anh ôm chặt hơn, môi lưỡi không thể trốn tránh, bị anh tấn công càng sâu hơn.
“Anh mau lái xe tử tế đi.” Cô kháng nghị.
“Không sao…” Hàn Trầm cắn môi cô một cái: “Chẳng phải anh là “Thập tam lang à? Con đường này nhắm mắt anh cũng có thể lái.”
“Em sai rồi! Em sai rồi!” Cẩm Hi khóc dở mếu dở, “Em cho anh cả gói đấy.”
Lúc này, Hàn Trầm mới buông người cô, đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước. Vừa vặn đèn xanh bật sáng, ô tô từ từ lăn bánh. Cẩm Hi “hừ” một tiếng, lấy miếng cau nhét vào miệng anh. Hai người yên lặng nhai cau, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn.
Di động của Hàn Trầm chợt đổ chuông, Cẩm Hi cầm lên xem : “Là Mặt Lạnh gọi.”
“Em nghe đi!”
Mặt Lạnh gọi điện báo tình hình, thì ra hai người cảnh sát hình sự phụ trách theo dõi Tư Đồ Dập đã bị bỏ thuốc mê vào hộp cơm nên ngủ một giấc đến sáng, Vì vậy, Tư Đồ Dập không có chứng cứ vắng mặt, hoàn toàn có thể gây án. Ngoài ra, nhân viên đưa cơm của quán ăn vừa ra ngoài liền bị đánh ngất, tội phạm mới có cơ hội bỏ thuốc mê vào hộp cơm và thay cậu ta mang đến cho hai người cảnh sát. Lúc đó, trời rất tối, tội phạm lại đội mũ lưỡi trai che mặt, nên camera chỉ ghi lại được bóng lưng mà thôi.
Sau khi gác máy, Cẩm Hi trầm tư suy nghĩ. Hiện tại, Tổ Khiên Đen đang đứng trước một thực tế là: Đối tượng tình nghi phù hợp chân dung tội phạm chỉ có một mình Tư Đồ Dập. Hơn nữa, ngôn ngữ cử chỉ của anh ta cũng rất đáng nghi. Nhưng anh ta đã vượt qua cuộc thi trắc nghiệm nói dối của chuyên gia nổi tiếng. Vào buổi tối anh ta được thả, một vụ án mới lại xảy ra, mọi manh mối đều hướng về anh ta.
Sự thật dường như đã được vạch trần. Cảnh sát chỉ còn thiếu chứng cứ mang tính quyết định là có thể khép tội Tư Đồ Dập. Tuy nhiên, Cẩm Hi có cảm giác bọn cô vẫn còn cách chân tướng một lớp sương mù dày đặc, điều bí ẩn vẫn còn nằm sâu trong đó.
Trầm mặc trong giây lát, Cẩm Hi lên tiếng: “Anh bảo em hãy kiên định với phán đoán của mình, mạnh dạn tìm cách chứng thực. Lát nữa xem xong hiện trường, em sẽ rà soát lại một lượt vụ án và chân dung tội phạm. Em không tin không tìm ra sự thật.”
Hiện trường ném xác nạn nhân thứ tư vẫn là rừng cây bên đường ở ngoại ô thành phố. Lần này, thi thể ở gần đường cái hơn, ô tô chạy qua cũng dễ dàng phát hiện bóng người nằm trong bụi cây. Do đó, trời vừa sáng, xác chết đã được phát hiện.
Các thành viên Tổ Khiên Đen trầm ngâm quan sát thi thể. Châu Tiểu Triện giở báo cáo vừa nhận được, đồng thời lên tiếng: “Nạn nhân tên Triệu Hảo Hảo, 25 tuổi, làm việc ở khu CBD. Dựa vào giấy tờ trên người nạn nhân, tôi đã liên hệ với nơi cô ta làm việc, được biết ba ngày nay, cô ta không đi làm.”
“Thế có nghĩa là nạn nhân đã mất tích từ bốn ngày trước” Lải Nhải tiếp lời, “Cũng là một ngày trước khi chúng ta bắt Tư Đồ Dập. Lúc đó, hắn vẫn có thời gian gây án.”
Từ Tư Bạch đang kiểm tra tử thi, Cẩm Hi ngồi xổm bên cạnh quan sát. Xác chết này không khác gì so với mấy người trước. Thân thể cũng đầy vết bầm tím, dấu vết bị đánh, vết cắt và nhát dao chí mạng ở ngực. Nạn nhân mặc bộ đồ y tá, còn quần áo và vật dụng tùy thân được gói trong túi nilon màu đen. Chỉ có điều, Triệu Hảo Hảo có thân hình cao lớn nên cùng một bộ đồ y tá mặc trên người cô vừa ngắn vừa chật. Ngoài ra, nạn nhân vẫn đi đôi giày cao gót của mình, chiếc túi xách nữ biến mất.
“Vết thương của cô ta có nặng hơn mấy nạn nhân trước hay không?” Cẩm Hi hỏi.
“Nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác biệt. Vết thương bên trong thì phải chờ giải phẫu mới có thể kết luận.” Từ Tư Bạch đáp.
Cẩm Hi gật đầu. Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân, cô ngoảnh đầu, bắt gặp Tần Văn Lang và Hứa Nam Bách đang đi tới.
Cẩm Hi và Hứa Nam Bách chỉ là có chút mâu thuẫn trong vấn đề học thuật nên cô không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhìn thấy anh ta, cô vẫn chào hỏi như thường lệ. Hứa Nam Bách mỉm cười, gọi cô “Tiểu sư muội”, đồng thời hỏi han tình hình ở hiện trường.
“Bác sĩ Từ, tôi xin giới thiệu với cậu.” Tần Văn Lang cười nói với Từ Tư Bạch: “Vị này là Hứa Nam Bách, giáo sư đến từ Bắc Kinh. Giáo sư Hứa, đây là Từ Tư Bạch, bác sĩ pháp y có tiếng nhất của tỉnh chúng tôi.”
Từ Tư Bạch liền đứng dậy, tháo găng tay. Hai người đàn ông bắt tay, khách khí chào hỏi. Tần Văn Lang đắc ý mở miệng: “Tổ Khiên Đen chúng tôi tập hợp toàn tinh anh trong ngành cảnh sát của tỉnh, lại có bác sĩ pháp y lợi hại và chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng tham gia phá án nên càng không lo. Công việc là công việc, con người vẫn phải ăn cơm, lần trước chưa tổ chức được buổi liên hoan chào mừng bác sĩ Từ, hôm nay nhân dịp Giáo sư Hứa cũng có mặt, mọi người cùng ăn một bữa. Trưa nay đặt phòng riêng ở cơ quan nhé, tôi mời mọi người.”
Các thành viên Tổ Khiên Đen đều mỉm cười, Lải Nhải lẩm bẩm: “Được thôi! Sớm biết Đội trưởng Tần mời ăn trưa, tôi đã nhịn bữa sáng.”
Hứa Nam Bách gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Xin lỗi, tôi không cùng ăn cơm với mọi người được rồi!” Một giọng đàn ông trầm tĩnh vang lên. Mọi người đều quay về hướng đó, Từ Tư Bạch tháo khẩu trang, nói với Tần Văn Lang: “Tôi còn nhiều công việc cần giải quyết nên đi trước đây”. Anh lại nhìn Cẩm Hi: “Lát nữa, anh sẽ gửi báo cáo khám nghiệm tử thi cho em.”
Cẩm Hi: “Vâng.”
Biết tính Từ Tư Bạch nên Tần Văn Lang không nài ép, mà chỉ vỗ vai anh: “Có thời gian, cậu hãy tham gia cùng mọi người cho vui.”
“Được.” Từ Tư Bạch trả lời ngắn gọn rồi dẫn Tiểu Diêu rời đi.
Hiện trường lại khôi phục sự yên tĩnh và bận rộn. Hứa Nam Bách và Tần Văn Lang đứng một bên nói chuyện, những người cảnh sát hình sự đi đi lại lại. Cẩm Hi dõi theo bóng Từ Tư Bạch. Cô biết anh chỉ viện cớ bận việc. Trước kia ở thành phố Giang, dù bận đến mức nào, anh cũng bỏ thời gian, tự tay nấu cơm mang đến cho cô. Trong đầu Cẩm Hi chợt hiện lên hình ảnh, hồi cô điều tra vụ án Trần Ly Giang, Từ Tư Bạch đội nắng mang nước và hoa quả đến cho cô. Sau đó, anh cũng một mình rời đi, để lại bóng lưng cô độc như bây giờ.
Vì trường học có việc đột xuất nên Hứa Nam Bách bị gọi đi, bữa liên hoan không thành. Buổi chiều, Tổ Khiên Đen quay về cơ quan. Nung nấu quyết tâm bắt bằng được hung thủ, Cẩm Hi một mình đi tới phòng họp lớn của đội hình sự. Cô nhìn thấy Hàn Trầm đang nói điều gì đó với Mặt Lạnh ở hành lang. Mặt Lạnh gật đầu, nhanh chóng rời đi, còn Hàn Trầm quay về phòng làm việc.
Cẩm Hi cũng không bận tâm, đẩy cửa đi vào phòng họp không người. Cô cầm bút đi tới tấm bảng trắng.
Nghe nói Bạch Cẩm Hi một mình ở phòng họp cả buổi chiều, Hàn Trầm liền đi tìm cô. Vừa đẩy cửa, anh liền nhìn thấy tấm bảng trắng phía trước chi chít chữ, mặt bàn ở hàng đầu tiên đặt chồng ảnh và tài liệu.
Cẩm Hi ngồi ở giữa phòng họp, tay chống cằm, bộ dạng rất tập trung. Nhìn thấy Hàn Trầm đi vào, cô chỉ nhướng mày rồi lại dõi mắt lên tấm bảng.
Hàn Trầm đi đến bên Cẩm Hi ngồi xuống: “Em đã nghĩ ra chưa?”
Cẩm Hi mỉm cười: “Em đã viết toàn bộ chi tiết có liên quan đến tâm lý tội phạm của vụ án lên bảng. Em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng vẫn còn khá mơ hồ.”
Hàn Trầm dõi mắt lên tấm bảng. Đầu tiên là hàng chữ Chân dung chi tiết của Tư Đồ Dập, bên dưới liệt kê đặc điểm của anh ta:
IQ cao;
Có sức hút;
Trong cuộc sống tương đối cầu kỳ, gần như khắt khe;
Tối qua, sau khi được thả ra, tâm trạng của đối tượng chắc chắn phẫn nộ, có động cơ gây án;
….
Tấm bảng thứ hai viết Chân dung tâm lý tội phạm, chính là nội dung lần trước Cẩm Hi báo cáo, để đối chiếu với Tư Đồ Dập.
Tấm bảng thứ ba viết Đặc trưng của xác chết.
Nhiều vết thương;
Mặc đồng phục y tá cùng một kiểu dáng, kich cỡ;
Vẫn đi đôi giày vốn có;
Trong dạ dày có thức ăn thượng hạng;
Túi xách biến mất.
Tấm bảng kiệt kê địa điểm ném xác bốn nạn nhân, tình hình về các nạn nhân, nội dung thẩm vấn đối tượng tình nghi…
Thấy Hàn Trầm xem chăm chú, Cẩm Hi lên tiếng: “Anh ra ngoài đi, ở đây ảnh hưởng đến em. Đây là công việc thuần túy về phương diện tâm lý tội phạm, em cần yên tĩnh một mình.”
Hàn Trầm nhìn cô: “Em vẫn chưa nghĩ ra sao? Anh có cách đấy.”
Cẩm Hi: “Cách gì cơ?”
“Cảm giác của em không đúng, nhất định là trong đó tồn tại vấn đề logic. Chỉ cần tìm ra nghịch lý logic là sẽ thông suốt ngay.”
Cẩm Hi yên lặng nhìn vào đôi mắt đen của anh. Cô đã từng chứng kiến anh thể hiện điều này vô số lần. Trong vụ án Trần Ly Giang, ngay từ đầu anh đã tìm ra ba vấn đề ở hiện trường: Tại sao tội phạm lại đập phá đồ đạc? Tại sao hắn dùng miệng với nạn nhân? Tại sao lại mở ra cửa sổ? Sau đó, điểm thứ ba trở thành đầu mối phá án quan trọng. Vụ của T cũng tương tự, anh phát hiện T lau sạch mồ hôi ở hiện trường, nhưng để lại vô số vỏ đạn, chứng tỏ hắn có kế hoạch ngắn hạn, đồng thời có ý định từ bỏ sinh mạng. Sự việc diễn ra sau đó cũng chứng thực suy luận của anh.
Bây giờ, anh bảo cô dùng phương pháp điều tra truyền thồng để nhìn nhận vấn đề của tâm lý tội phạm? Không hiểu tại sao, đề nghị của anh khiến cô cảm thấy có chút hưng phấn.
“Được, em thử xem thế nào.” Cẩm Hi nói.
Khóe mắt Hàn Trầm hiện lên ý cười.
“Này, anh đừng cười. Không phải em chịu thua trước phương pháp điều tra truyền thống đâu đấy.” Cô nhấn mạnh.
Hàn Trầm nhướn người về bên này: “Thế thì là chịu thua anh sao?”
Cẩm Hi không nhịn được cười: “Anh cho rằng có khả năng đó không?”
Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim hòa chung một nhịp. Hàn Trầm kéo tay Cẩm Hi đặt lên đùi mình, cùng cô dõi mắt lên tấm bảng.
Một lúc sau, còn đang chìm đắm trong suy tư, cô chợt nghe anh lên tiếng, “Anh đã tìm thấy một điểm.”
Cẩm Hi liền quay sang Hàn Trầm. Đây là vấn đề của tâm lý tội phạm, trên bảng đều viết về tâm lý và hành vi của hung thủ và nạn nhân, anh tìm thấy điều gì chứ?
Hàn Trầm hất cằm về tấm bảng đầu tiên: Đặc điểm của Tư Đồ Dập: Trong cảnh sát tương đối cầu kỳ, gần như khắt khe.
Cẩm Hi giải thích: “Đây là kết luận có được từ việc quan sát Tư Đồ Dập và lời khai của bạn bè anh ta. Anh có để ý không? Móng tay anh ta cắt rất gọn gàng, da mặt có vẻ thường xuyên được chăm sóc, rất mịn màng trơn láng. Khi thẩm vấn, chúng ta rót trà đen cho anh ta, anh ta từ đầu đến cuối không động tới. Bạn của Tư Đồ Dập cũng nói, phụ nữ mà phối đồ không ăn nhập, dù xinh đẹp đến mấy anh ta cũng chẳng thèm để ý; quần áo bẩn một chút anh ta về thay ngay…”
Sau khi nói một thôi một hồi, Cẩm Hi phát hiện Hàn Trầm nhìn mình chăm chú.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Thật sự không nhìn ra vợ anh thông minh như vậy.” Giọng nói kiêu ngạo vang lên.
Trong lòng Cẩm Hi như được rót mật ngọt, nhưng cô lập tức bừng tỉnh, đẩy vai anh: “Cái gì gọi là “không nhìn ra” chứ? Lẽ nào bình thường em rất ngớ ngẩn hay sao?”
Hàn Trầm cười cười, đưa mắt về tấm bảng thứ hai: “Chân dung tội phạm của em vừa nhắc đến chi tiết, “đồng phục y tá” có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ?”
“Đúng thế.”
“Chỗ này nảy sinh nghịch lý logic.” Anh nói, “Nếu Tư Đồ Dập là người cầu kỳ, khắt khe; nếu bộ đồng phục y tá có ý nghĩa đặc biệt với anh ta, vậy tại sao…” Anh nhìn lên tấm bảng thứ ba, “Anh ta lại để nạn nhân đi đôi giày của mình mà không thay bằng giày y tá hay đôi giày riêng?”
Cẩm Hi ngẩn người. Cô cầm tấm ảnh chụp thi thể nạn nhân trên bàn. Hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ y tá lại đi đôi giày da cao cấp của các cô gái văn phòng quả thực không hề ăn nhập.
“Em cũng đã lưu ý điểm này.” Cô lên tiếng, “Liệu có phải người phụ nữ tạo thành bóng đen tâm lý ở thời niên thiếu của Từ Tư Bạch cũng đi đôi giày của giới văn phòng nên anh ta mới cố tình giữ lại?” Sự giải thích này tương đối hợp lý bởi trước đó cô quy đoán, đối tượng hung thủ căm hận là người phụ nữ mặc đồ y tá chứ không phải y tá thật sự.
Hàn Trầm im lặng trong giây lát mới trả lời: “Nếu để anh phân tích, thì càng có khả năng sợ phiền phức hơn. Bàn chân phụ nữ có kich cỡ khác nhau, quần áo lớn hay nhỏ hơn một chút vẫn có thể miễn cưỡng mặc vào người, còn giày dép không như thế, giày nhỏ không thể đi vào chân, giày lớn quá dễ bị rơi ở dọc đường, sẽ càng gây phiền toái lớn hơn.”
Cẩm Hi sững sờ. Cô chưa từng nghĩ đến điều này nên nhất thời không thể phản bác Hàn Trầm, nhưng đúng là tồn tại khả năng mà anh vừa nhắc tới.
Nếu hung thủ vì muốn tránh phiền phức nên mới không thay giày cho nạn nhân, thì điều này không phù hợp với chân dung Tư Đồ Dập. Cố đè nén nghi hoặc trong lòng, Cẩm Hi đứng dậy đi đến trước tấm bảng, xóa đi một phần nội dung, viết ra mấy từ: “Sợ phiền phức, bớt việc.”
Sau đó, cô ngẩng đầu nói: “Ở đây lại xuất hiện nghịch lý logic thứ hai. Ban đầu, em tưởng hung thủ cho bốn nạn nhân mặc bộ đồng phục y tá cùng kich cỡ dù không vừa người họ là bởi vì người phụ nữ năm xưa cũng mặc cỡ này. Nhưng theo như anh đề cập, rất có thể hung thủ cho nạn nhân mặc đồ như nhau để giảm bớt phiền hà.”
Hàn Trầm ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cùng một kich cỡ chứng tỏ hắn đã mua một lố trong một lần. Size M là tiện nhất, thân hình phụ nữ dù có khác biệt nhưng về cơ bản đều có thể mặc cỡ đó”
Cẩm Hi giật mình, lập tức viết lên bảng: “Mua cả lố.”
Dù không chắc chắn suy đoán của Hàn Trầm có chính xác hay không, cô vẫn cảm thấy phấn chấn. Dùng tư duy của phương pháp điều tra truyền thống tìm kiếm nghịch lý trong chân dung hành vi của tội phạm, cô bỗng có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
“Thật ra, còn có một nghịch lý nữa mà trước đó em không xác định được.” Cẩm Hi gạch chân từ “túi xách”: “Hung thủ lấy đi túi xách của các nạn nhân làm đồ lưu niệm. Chúng ta đã biết, túi xách đều do bốn nạn nhân tự bỏ tiền mua, kiểu dáng, nhãn hiệu khác nhau, giá cả có đắt có rẻ. Em luôn cảm thấy, người có tính khắt khe như Tư Đồ Dập sẽ không tùy tiện coi túi xách phụ nữ là vật kỷ niệm. Hơn nữa, với mức độ biến thái của anh ta, nếu muốn sưu tầm đồ lưu niệm, anh ta sẽ lấy thứ mang tính chất cá nhân hơn, càng có thể đánh thức ký ức phân tích của anh ta như đồ lót, tóc hay nội tạng gì đó.”
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn mấy chữ vừa viết: “Sợ phiền phức, bớt việc, mua cả lố, đồ lưu niệm không đủ tính chất cá nhân.”
Cô đang làm gì vậy? Rõ ràng cô muốn tìm chứng cứ chứng minh Tư Đồ Dập là hung thủ. Nhưng sau khi cùng Hàn Trầm phát hiện ra mấy nghịch lý, thì…
Cẩm Hi liền ngoảnh đầu, thấy Hàn Trầm nhìn mình chăm chú, không biết anh đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Cẩm Hi cất cao giọng.
Tiểu Diêu vừa đẩy cửa đi vào, đưa tập báo cáo cho cô: “Chị Cẩm Hi! Tổ trưởng Hàn! Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi!”
Cẩm Hi vội vàng nhận lấy rồi mở ra xem, đồng thời lên tiếng: “Nạn nhân hôm nay có bị ngược đãi và hành hạ nghiêm trọng hơn mấy người trước không?”
Tiểu Diêu lắc đầu: “Không ạ, cũng tương tự ba nạn nhân trước. Thầy em nói, các vết thương tiêu chuẩn như cùng một lò đúc ra ấy.”
Cẩm Hi lặng thinh. Tiểu Diêu nhanh chóng đi ra ngoài thuận tay khép cửa. Hàn Trầm đứng dậy, đi tới lấy tập báo cáo trong tay cô, cúi đầu xem xét. Cẩm Hi dõi mắt lên hàng chữ đầu tiên trên tấm bảng.
“Hàn Trầm, đã xuất hiện nghịch lý thứ tư rồi.” Cô hít một hơi sâu, “Còn là nghịch lý quan trọng nhất.”
Đúng lúc này, di động Hàn Trầm đổ chuông. Anh bắt máy: “Ừ! Cậu nói đi! Được, trong danh sách có anh ta không? Tôi biết rồi.”
Cẩm Hi đứng một bên, trong lòng sôi sục. Đợi anh kết thúc cuộc điện thoại, cô lập tức lên tiếng: “Hàn Trầm, anh bảo cần tìm ra nghịch lý. Nếu kết luận chủ yếu của vụ án lại mâu thuẫn với một số chi tiết nhỏ thì phải làm thế nào?”
“Chi tiết mới là chân tướng sự việc.” Hàn Trầm đáp.
Cẩm Hi yên lặng nhìn anh một lúc mới mở miệng: “Em có một suy nghĩ táo bạo. Anh có cảm thấy, trong vụ án này còn ẩn giấu chân dung của một người khác hay không? Giống như vẽ trước đó của chúng ta đã ghép xong rồi, bây giờ lại phát hiện ra mấy miếng không thể ghép vào.”
Khóe mắt Hàn Trầm thấp thoáng nụ cười: “Ừ!”
“Em… hình như em đã biết hung thủ là ai rồi.”
“Anh cũng biết rồi.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Đinh Mặc, Truy Tìm Ký Ức, Truyện đô thị, Truyện trinh thám, Truyện Trung Quốc