Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi » Phần 81

Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Phần 81

Tuy rằng Trữ ma ma không tình nguyện, nhưng vẫn là làm theo lời thái tử phi nói lén cùng vị tú nữ Nhã Oánh kia tiếp xúc, Đại Thanh tuyển tú luôn luôn nghiêm cẩn, ngoại trừ trước khi tuyển tú bắt đầu thì có mở cửa sau để người ta nhanh chóng chen chân, đến khi tuyển tú bắt đầu rồi thì muốn làm gì nữa cũng khó, hơn nữa các tú nữ đều được quản lý một cách thống nhất, người tú nữ nào được quản sự nhũ mẫu hoặc là công công kêu đi ra ngoài nói mấy câu, cũng dễ dàng bị đem ra bàn tán.

Trữ ma ma tuy rằng không quan tâm mỹ nữ Nhã Oánh này sẽ bị các tú nữ khác ghen ghét, nhưng để tránh liên luỵ đến thanh danh của thái tử phi, nàng cũng không có tự mình xuất đầu lộ diện, mà là để quản sự nhũ mẫu có giao tình tốt với mình ở lúc tú nữ về trong phòng nghỉ ngơi thì đem một túi gấm giao cho Đông giai thị, sau đó chờ đông giai thị phản ứng.

Nhã Oánh sau khi nhận được túi gấm liền bắt đầu suy xét, bên trong túi gấm chỉ có tờ giấy nhỏ viết nếu không có ý phú quý, có quý nhân liền hứa cho ngươi tiền đồ gấm vóc, nếu dã tâm hơn thế, hung hiểm khó lường. Lúc xem qua tờ giấy nhỏ, nàng liền suy nghĩ xem phú quý ở đây rốt cuộc là chỉ cái gì, vế sau kia nói, rõ ràng là mang theo uy hiếρ, nếu ý lưu hơn thế — cái hơn thế này, nàng hiện tại ở trong cung, chẳng lẽ nói trong cung có quý nhân coi trọng nàng? Mà người đưa túi gấm này cũng không hy vọng nàng ở lại, cho nên đem tương lai áo gấm nhung lụa dụ nàng rời đi?

Đông giai Nhã Oánh đang nghĩ ngợi, tiếng nói chuyện của nhũ mẫu và công công đi tuần bên ngoài truyền vào, nàng cả kinh rất nhanh thì bình tĩnh lại, tỉ mỉ nghĩ rốt cuộc là mình từ lúc nào có dính dáng đến quý nhân trong cung, nàng đều luôn luôn an phận khiêm tốn, duy nhất chỉ có một lần ngoài ý muốn đó là vài ngày trước cùng huynh đệ tỷ muội đi ra ngoại ô kinh thành thắp hương thì cứu được một người, nhìn thân hình khí độ người kia, trẻ tuổi uy phong, đích xác điều không phải người bình thường, ước chừng mười tám mười chín tuổi, nếu hắn là quý nhân coi trọng mình, thân phận kia chắc chính là một trong số những a ca lớn tuổi. Mặc dù không có gặp qua những vị a ca này, thế nhưng những a ca trên mười sau tuổi cũng chỉ có bốn vị, thái tử điện hạ, tam a ca, tứ a ca và ngũ a ca.

Như vậy nếu đoán không lầm, cái túi gấm này rất có khả năng chính là do một vị phúc tấn hoặc là tiểu thiếρ nào đó lén sai người mang tới, mục đích chính là không muốn mình được gả vào hoàng cung.

Hoàng cung, đích thật là đáng sợ.

A mã của nàng mặc dù là đô thống Đông Quốc Cương, nhưng chẳng qua nàng cũng chỉ là một thứ nữ, nếu không phải bởi vì vợ cả của a mã không có con gái, thì sinh hoạt hằng ngày của nàng cũng không tính là tốt, a mã mất, huynh trưởng còn chưa thành niên, ngay đến tước vị cũng để cho thúc thúc Đông Quốc Duy tiếp nối, dòng chính xuống dốc, nhưng cho dù như vậy, mẹ cả cũng vẫn như cũ không chiếu cố nàng lắm. Tất cả tiền đồ của nàng đều nằm trên kỳ tuyển tú lần này, ẩn nhẫn cúi đầu sống qua ngày không phải là chờ đến ngày hôm nay sao?

Có quý nhân uy hiếρ nàng cũng không sợ, chẳng phải Đức phi lúc đó cũng từ một cung nữ nho nhỏ từng bước từng bước tiến tới địa vị này ư? Chỉ cần cẩn thận mưu họa, không lo sống không nổi. Chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là còn mang được ký ức trước khi trọng sinh, ở kiếp trước lúc tuyển tú thì gia tộc mẹ cả không chiếu cố chính mình, tuy rằng vào được vòng thứ hai, nhưng cuối cùng bị chỉ hôn cho một tôn thất con vợ kế làm kế phu nhân, con gái vừa xuất giá đến nhà chồng đã liền có con trai kế chừng mười tuổi và hai kế nữ, lúc đang còn có dung mạo thì mặc dù được trượng phu cưng chìu, nhưng dưới sự xích mích giữa bà bà và con gái cũng không sống vui vẻ, nàng cũng không thể có bầu. Đến năm đầu Ung Chính, bản thân mắc bệnh tình hình nguy kịch, trước giường không người săn sóc, cuối cùng ho ra máu mà chết, không nghĩ tới trời xui đất khiến lần thứ hai mở mắt, cư nhiên lại trở về khi còn bé.

Cả đời này, nàng nhất định phải sửa lại số phận! Mà bây giờ, có một tương lai có lẽ sẽ phải chết đang chờ nàng, nàng phải tránh! Kiếp trước tuy rằng sự tình trong hoàng cung nghe không được bao nhiêu, nhưng lúc các quý phu nhân hội họp thỉnh thoảng cũng có thể nghe được một ít, cái năm nàng sắp chết kia, nữ nhi của lục phẩm tiểu quan Nữu Cỗ Lộc thị bởi vì hầu hạ hoàng thượng đắc lực nên được sắc phong làm phi, nếu nàng nỗ lực cũng có thể làm được như vậy.

Đông giai Nhã Oánh hít sâu một hơi, nỗ lực để tâm tình kich động bình phục lại, trong tay nắm chặt cái túi gấm kia, trở thân mình, cũng không biết quý nhân được mình cứu kia rốt cuộc là vị a ca nào, bất luận là tứ a ca, hay là tam a ca, ngũ a ca đều tốt, hoặc là thái tử điện hạ trong tương lai sẽ bị phế thì mọi chuyện lại càng tốt đẹp.

Ngày mai nên hồi đáp lại cái túi gấm này thế nào đây? Đông giai thị âm thầm cân nhắc.

Đột nhiên, một giọng nữ cắt đứt dòng suy nghĩ của Đông giai thị, “Đông giai Nhã Oánh, ngươi đừng có lật tới lật lui, làm cho người khác cũng ngủ không yên có được không?”

Đông giai Nhã Oánh trợn mắt nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, là Triệu giai Lệ Châu, tính tình có chút điêu ngoa, liền nhỏ giọng nói, “Ừ, ta ngủ đây.” Đầu óc vẫn ở chỗ cũ càng không ngừng suy nghĩ, nhưng không có trở mình nữa.

Thái tử từ lúc trở về Dục Khánh Cung, vẫn ở tại tẩm điện của mình, trong lúc đó dĩ nhiên có rất nhiều nữ nhân hậu viện liên tục tới quấy rầy thái tử, sáng sớm đưa tổ yến đến, buổi chiều lại đưa nước canh, buổi tối tới hỏi thái tử gia một chút xem có cần hầu hạ hay không, thái tử tức giận, chân của hắn đều bị thương còn hầu hạ cái rắm, muốn làm gì cũng không được, như vậy những người này tích cực đến chỗ hắn tiếp cận để làm chi! Không phải cố ý làm cho hắn để ý sao?

Trực tiếp hạ lệnh nếu các nàng còn tới nữa thì sẽ đem bắt giam lại toàn bộ, lúc này mới rốt cuộc được yên tĩnh.

Nhiều người ân cần thăm hỏi như vậy, nhưng vẫn cô đơn mà lại không có thái tử phi bầu bạn, thái tử mặc dù biết thái tử phi đang ở cữ, không có khả năng đến gặp mình, nhưng phái người đến bày tỏ một chút như vậy cũng có thể nói là nàng hiền lành a, kết quả ngay đến công phu mặt ngoài như vậy cư nhiên cũng không chịu làm. Ngoại trừ khi trở về gặp qua thái tử phi, hiện tại đã hai ngày chưa từng gặp qua, một câu hỏi han quan tâm cũng không có, thái tử nghĩ thái tử phi này nên để hoàng thái hậu giáo du͙c lại một phen.

“Chủ tử, chủ tử…” Hà Ngọc Trụ vội vã từ bên ngoài trở về đập cửa hô.

“Vào đi.” Thái tử đang rất buồn phiền, thấy Hà Ngọc Trụ đi vào không nhịn được liền hỏi, “Có chuyện gì!”

“Chủ tử, chuyện ngài hôm kia để nô tài đi hỏi thăm, thái tử phi thật sự đã để cho người đi đến chỗ thái hậu cầu vị Nhã Oánh tiểu thư kia.” Hà Ngọc Trụ trả lời.

“Ngươi chắc chứ? Không phải nói Trữ ma ma đi tìm vị tú nữ kia sao?” Biểu tình trên mặt thái tử không được coi là vui vẻ, ngay từ đầu nói đến Đông giai Nhã Oánh chẳng qua là vì thấy nàng có ân tình cứu mình mà muốn báo đáp một phen, để thái tử phi nói vài câu cất nhắc nàng mà thôi. Không có nói rõ ra cũng là cố ý thử thách thái tử phi, xem nàng có thể lĩnh hội ý của mình hay không, kết quả thái tử phi cư nhiên không có hiểu ý hắn còn nhầm tưởng là hắn muốn vị Nhã Oánh tiểu thư kia!

Đông giai Nhã Oánh cho dù là thứ nữ, nàng vẫn mang họ Đông giai, còn là nữ nhi của Đông Quốc Cương quá cố, rốt cuộc vẫn là Đông giai thứ nữ, hoàng a mã làm sao có thể thật sự đem nàng nhét vào Dục Khánh Cung? Chẳng lẽ là thái tử phi ở cữ qua lâu nên đầu óc mê muội, mới có thể cho là hắn đánh chủ ý lên vị Đông giai Nhã Oánh kia? Nhưng mà hắn biết thái tử phi hiểu lầm cũng không có ý định làm sáng tỏ, chuẩn bị chờ xem rốt cuộc thái tử phi sẽ làm gì tiếp theo.

Ở trong tưởng tượng của hắn, thái tử phi có lẽ sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngoài sáng phái người đi cầu mỹ nhân cho hắn, mà trong tối âm thầm để Trữ ma ma đi uy hiếρ vị tú nữ kia, hoặc là động chút tay chân. Mà hôm qua Trữ ma ma quả nhiên tiếp xúc với quản sự phòng tú nữ, hắn cũng liền chờ xem kết quả, không nghĩ tới hôm nay thái tử phi cư nhiên phái người đến chỗ thái hậu cầu người!

“Hồi bẩm chủ tử, là thật. Nô tài nghe được từ chính miệng Trữ ma ma nói ra, không biết vì sao bà ta đi tìm vị tú nữ kia làm gì. Có điều hôm nay thái tử phi để cho người đến chỗ thái hậu cầu người, cũng do Trữ ma ma chính mồm nói.” Hà Ngọc Trụ thấy chủ tử nhà mình hình như đang tức giận, chẳng lẽ không được vui vì sự rộng lượng của thái tử phi sao?

“Thái tử phi thật đúng là rất rộng lượng hiền lành! Cô lúc nào thiếu nữ nhân, còn cần nàng đi tới chỗ thái hậu cầu sao?” Thái tử hừ lạnh một tiếng, chẳng biết tại sao trong lòng rất khó chịu, thầm mắng đi cầu đi cầu đi, đến lúc đó không cầu được mọi người cùng nhau mất mặt.

Hà Ngọc Trụ cúi đầu lấy ống tay áo thấm mấy giọt mồ hôi không tồn tại, bởi vì hắn căn bản sờ không trúng thái tử đang tức giận cái gì, thái tử phi đức hạnh chủ động cầu tú nữ cho thái tử, thế mà thái tử lại mất hứng, cái này nằm ngoài dự liệu của hắn, đang nghĩ ngợi lại nghe được thái tử đột nhiên ha hả cười lạnh vài tiếng, lúc này mồ hôi lạnh rốt cuộc cũng chảy ra.

“Hà Ngọc Trụ, mau đi chuẩn bị mấy thứ lễ vật đưa đến chỗ thái tử phi, liền nói cho thái tử phi cô thật cao hứng.” Thái tử chớp mắt, đối Hà Ngọc Trụ phân phó nói, “Nhất định phải cho thái tử phi biết, cô thực sự rất cao hứng. Ha hả.”

Hà Ngọc Trụ bị tiếng nghiến răng ken két của thái tử làm cho xương sống đằng sau lưng đều lạnh, có người có bộ dáng cao hứng như vậy sao?” Vâng, nô tài đi làm ngay.”

Thái tử tà nghễ nhìn theo bóng lưng Hà Ngọc Trụ rời đi, chờ Hà Ngọc Trụ đóng cửa lại rồi mới thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bút lông vẽ ra hình cái đầu đơn giản của thái tử phi, sau đó cầm lấy bút lông cỡ nhỏ chấm chu sa càng không ngừng ở trên khuôn mặt điểm điểm nốt ruồi son, “Đồ đầu gỗ, giả hiền lành, một con heo, chờ làm trò cười đi! Quá rãnh rỗi ở không đi gây sự sao!”

Bên trong phòng, thái tử phi đang chơi đùa cùng tiểu Hoằng Tích, chóp mũi đột nhiên có chút ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái, thầm nghĩ tên khốn kiếp nào ở sau lưng đang mắng chửi người, xoa xoa mũi, tiếp tục đùa với nhi tử, cùng nhau nói tiếng ngoài hành tinh.

“Chủ tử, Trữ ma ma đã trở về.” Cam Thảo nghe xong cung nữ giữ ở ngoài cửa truyền báo, nhỏ giọng nói cho thái tử phi.

“Nhanh như vậy?” Thái tử phi ngẩng đầu, “Để Trữ ma ma vào đi.”

“Vâng.” Cam thảo thưa, liền đi mang Trữ ma ma tiến vào.

Trữ ma ma sau khi đi vào, thấy tiểu a ca, khuôn mặt nghiêm khắc nhất thời nhu hòa, sau khi hành lễ với thái tử phi và tiểu a ca xong mới trả lời, “Hồi bẩm chủ tử, chuyện đã hoàn thành, thái hậu nương nương nói sẽ ghi nhớ.”

“Ừ, như vậy cũng tốt.” Thái tử phi nghe xong thật cao hứng.

Nhưng Cam Thảo Cam Lộ, Trữ ma ma lại không ai có một tia mỉm cười, Cam Thảo nhịn không được hỏi, “Chủ tử, vì sao ngài nhất định phải cầu cái tú nữ này cho thái tử? Nếu thật để cho nàng tiến vào Dục Khánh Cung, nàng ta cùng ngài đối nghịch thì phải làm sao bây giờ?”

“Cầu xin không nhất định sẽ có.” Thái tử phi cười nói chỉ điểm, “Không chừng vị tú nữ kia là một người mà trăm nhà cùng cầu thì sao?”

“Nàng có tài đức gì mà khiến chủ tử cất nhắc nàng như thế.” Cam Lộ không cho là đúng nói rằng, “Chẳng qua chỉ là ỷ vào việc đã cứu giúp thái tử một lần mà thôi. Ban đầu nếu nàng không có ý định hầu hạ quý nhân thì sẽ giúp đỡ tìm cho nàng một ý chung nhân tốt, nhưng nàng hết lần này tới lần khác muốn được gả vào nơi quyền quý, hừ, đừng cho rằng người khác đều là kẻ ngu si, nói cái gì khiêm tốn đôn hậu đều là giả.”

Trữ ma ma nghe được lời này của Cam Lộ, đã bị gợi lên ngọn lửa trong lòng, nhớ tới vừa nhận lại túi gấm hồi đáp, lúc mở ra nhìn lên tờ giấy đã bị chọc tức, “Cam lộ nói không sai, nàng còn ra vẻ này nọ nói tất cả dựa vào ý trời, nếu ý trời muốn giữ lại ở nơi này, liền theo thiên ý. Nói thẳng ra muốn ở lại hầu hạ quý nhân còn có thể được cho là thẳng thắn lanh lẹ, quanh co lòng vòng còn sợ người khác nhìn không ra ý của nàng sao?”

“Được rồi, mọi người đều có chí riêng, sao có thể để ý được nhiều như vậy.” Thái tử phi thấy các nàng đều lòng đầy căm phẫn, nhưng thật ra nghĩ cũng buồn cười, chính hắn một chủ tử cũng còn không lo lắng, các nàng lại bất mãn thay. Dù sao đi nữa dựa trên thực tế cái cô tú nữ này cũng không thể nào được đưa vào Dục Khánh Cung, cũng không biết cuối cùng sẽ được giữ thẻ bài lại hay là tự mình kết hôn đây.

Đông giai Nhã Oánh cũng nghĩ như vậy, ở lúc suy nghĩ không biết là vị quý nhân nào, nàng thì có suy đoán có lẽ là thái tử điện hạ coi trọng nàng, nhưng nói như thế nào cũng là đã hai đời làm người, một ít chuyện vẫn có thể phân tích thấu triệt, sau khi suy nghĩ qua thân phận của mình và Đông giai thị bộ tộc, nàng đã nghĩ cho dù thật là thái tử, nàng cũng không có nhiều khả năng được ban hôn cho thái tử, kiếp trước nàng nhớ rõ tú nữ tiến vào Dục Khánh Cung đều là dân tộc Mãn, duy nhất có một họ Đổng Ngạc cũng là dòng thứ con vợ lẽ, như thế vừa nhìn là có thể phát hiện hoàng thượng chọn tú nữ đưa vào Dục Khánh Cung cần có điều kiện, mình là Đông giai thị chi thứ nữ, cơ hội được chỉ hôn vào Dục Khánh Cung là quá nhỏ.

Nhưng nếu không phải thái tử, mà là ba vị a ca kia, như vậy nàng là có thể đạt thành mong muốn, cho nên nàng cũng đang đánh cuộc, thành hay bại cũng đều phải đi trên một con đừng chật vật, nhưng nàng càng muốn thắng, thắng được bước này nàng sẽ cố gắng đạt được phú quý thật sự.

Ngồi chờ đợi kết quả không phải là bản tính của nàng, cho nên nàng vì tương lai sau này nỗ lực biểu hiện, tranh thủ được giữ thẻ bài, vị quý nhân được mình cứu kia có thể là một vị a ca, nếu hoàng thượng thấy tên của mình, khẳng định cũng sẽ có ấn tượng, như vậy, bất luận như thế nào đều có lợi hơn.

“Thái tử phi nương nương, Hà công công tới rồi.” Cung nữ ở ngoài cửa thông báo.

Thái tử phi còn đang nghe Trữ ma ma, Cam Thảo Cam Lộ chia nhau giải tỏa oán giận, nghe được Hà công công tới rồi, trong lòng thở dài một hơi, đối với Cam Lộ nói, “Đi dẫn Hà công công vào đây đi.”

“Vâng, chủ tử.” Cam lộ đáp, Cam Thảo và Trữ ma ma đều im lặng không nói gì nữa, đứng yên một bên.

Sau khi Hà Ngọc Trụ đi vào, phía sau còn dẫn theo hai tiểu thái giám, trên tay đều đang cầm một ít đồ vật, thái tử phi liếc mắt nhìn, nhìn về phía Hà Ngọc Trụ, ý bảo đó là có ý gì.

“Thái tử phi nương nương, đây là lễ vật thái tử điện hạ phái nô tài mang tới, nói người có thể sẽ thích, tặng cho người thưởng thức.” Hà Ngọc Trụ cười trả lời.

“Vậy sao?” Thái tử phi rõ ràng không tin thái tử đột nhiên tốt bụng như vậy, có chút kỳ quái, “Thái tử còn có nói gì khác không?”

Hà Ngọc Trụ rõ ràng dừng một chút, hắn nghĩ đến thái tử cười lạnh nói hắn rất cao hứng, lời này có chút không biết nên nói thế nào cho thái tử phi nghe, cảm thấy thái tử phi nhìn chằm chằm vào mình, đành đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, “Hồi bẩm thái tử phi nương nương, chủ tử còn bảo nô tài nói cho người, chủ tử thật cao hứng, vô cùng cao hứng.”

Thái tử phi đầu tiên là khẽ run một chút, tiếp đó liền cười ra tiếng, “Được rồi, truyền đạt lời của bổn cung, cứ nói bổn cung cảm tạ phần thưởng của thái tử gia, những chuyện kia đều là phận sự thuộc về bổn cung.” Chẳng lẽ thái tử vui vẻ với hành động rộng lượng của mình, ha ha, sáng nay cố ý để Hà Ngọc Trụ biết chuyện mình để Trữ ma ma đi đến Từ Nhân Cung hướng thái hậu cầu tú nữ cho thái tử điện hạ, không nghĩ tới thái tử nhanh như vậy đã có phản ứng.

Nghĩ vậy, thái tử phi lại hơi nhướn mày, chẳng lẽ thái tử thực sự rất để ý tới vị Đông giai Nhã Oánh này mới có thể cao hứng như thế?

Chỉ số thông minh của thái tử lẽ nào bởi vì sau khi ngã gãy chân mà liền giảm xuống, như vậy mới không thể dự đoán được chuyện này sẽ không thành được? Mình cho người đến chỗ thái hậu cầu người, vốn là có ý đùa giỡn thái tử, nếu là hắn nghĩ thông ra được nhất định sẽ tức giận đến oa oa kêu to, mà không phải cho người đem đồ qua tặng còn nói hắn thật cao hứng đây?

Thái tử phi đột nhiên có chút không nắm bắt ra động cơ hành vi của thái tử, cuối cùng chỉ có thể quy kết là thái tử vì mỹ nhân mà thỉnh thoảng đầu óc có chút hồ đồ đi, dù sao cho tới nay hắn cũng là một người thông minh, cũng rất ít làm chuyện ngu xuẩn.

Hà Ngọc Trụ nghe xong lời thái tử phi nói, len lén nhấc mí mắt lên quan sát thần sắc thái tử phi, thấy tâm tình thái tử phi không tệ, trong lòng cũng có chút băn khoăn có nên đem chuyện thái tử cười nhạt nói cho thái tử phi hay không đây?

Băn khoăn lo nghĩ cuối cùng đã bị đưa ra khỏi tẩm điện thái tử phi, không có cơ hội nói.

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất