Bạch Thế Niên yêu thương vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ nhàng nói: “Vợ, ta sắp phải đi rồi, ta không nỡ xa nàng, nên tới gặp nàng lần cuối. Vợ, ta đi rồi, nàng cũng phải cố gắng kiên cường mà sống tốt, rồi nuôi dưỡng con của chúng ta trưởng thành.”
Ôn Uyển thoáng chốc như nổ tung ra, lúc này nàng mới nhớ tới Bạch Thế Niên còn đang hôn mê bất tỉnh ở biên quan. Nàng là nằm mơ rồi. Ôn Uyển gắt gao ôm Bạch Thế Niên: “Chàng nói cái gì? Cái gì gọi là ta nuôi dưỡng hài tử. Chàng không thể đi, chàng không thể bỏ lại ta. Chàng bảo ta chờ chàng mười năm, sau đó sẽ trở về ở bên cạnh ta không rời. Chàng không thể nuốt lời.”
Bạch Thế Niên hôn lên đầu Ôn Uyển: “Ta cũng không nỡ, không nỡ xa nàng, không nỡ xa hài tử. Vợ à, ta cũng không nỡ. Nhưng mà, ta vẫn phải đi. Ta lần này tới gặp nàng lần cuối cùng.”
Ôn Uyển khóc kêu lên: “Không thể đi. Chàng đi rồi ta làm sao bây giờ? Bỏ lại ta cùng hài tử, bỏ lại đám cô nhi quả mẫu bọn ta phải làm sao bây giờ? Chàng không thể đi, chàng không thể nói không giữ lời.”
Bạch Thế Niên nói với Ôn Uyển: “Ta tin tưởng nàng sẽ làm được.” Sau đó đẩy Ôn Uyển ra, rồi dần dần rời đi. Ôn Uyển nhìn thân ảnh Bạch Thế Niên dần dần đi xa, kêu gào đến đứt ruột đứt gan.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển một mực thì thào kêu không được đi, không được đi. Biết rõ Ôn Uyển đang gặp ác mộng, liền vội vàng đánh thức Ôn Uyển: “Quận chúa, quận chúa, người gặp ác mộng à?”
Ôn Uyển mới mở mắt, nhìn thấy Hạ Dao. Thoáng chốc cầm lấy cánh tay Hạ Dao, Hạ Dao cảm thấy ngón tay Ôn Uyển đều khảm vào trong cánh tay của mình rồi.
Mười ngón tay Ôn Uyển có thể bấm chết người, nắm lấy Hạ Dao hoảng sợ hỏi thăm: “Có phải, có phải có tin tức hay không? Có tin tức của Bạch Thế Niên có phải hay không? Bạch Thế Niên hắn….” Sẽ không đâu, Bạch Thế Niên sẽ không chết đâu. Sao hắn có thể chết? Sao hắn có thể vứt bỏ ba mẹ con các nàng không lo chứ?
Trong lòng Hạ Dao xẹt qua bất an: “Không có, Quận chúa, vẫn chưa có tin tức. Người đừng tự mình dọa mình, không có việc gì đâu?
Nước mắt của Ôn Uyển thoáng chốc ào ào chảy ra: “Hạ Dao, làm sao bây giờ? Ta mơ thấy Thế Niên nói từ biệt với ta. Hắn nói với ta, bảo ta cố gắng nuôi dưỡng hài tử, bồi dưỡng bọn hắn thành tài. Hạ Dao, làm sao bây giờ? Nếu như Bạch Thế Niên chết rồi, ta làm sao bây giờ? Hắn nói tạm biệt với ta rồi, hắn nói hắn phải đi rồi. Hắn đi rồi.” Ôn Uyển chưa từng thấp thỏm lo âu như vậy. Nàng không biết, nếu như thật sự nghe được tin dữ Bạch Thế Niên không còn, nàng có thể chịu đựng được hay không? Nàng sợ chính mình không nhịn được. Bởi vì nàng hiện tại cũng đã không chịu được rồi.
Hạ Dao lại càng hoảng sợ, mơ thấy điềm xấu như vậy, khẳng định sẽ có chuyện xấu phát sinh. Chẳng lẽ tướng quân, tướng quân thật sự đã mất: “Quận chúa, đều nói mơ ngược lại với thật. Quận chúa, tướng quân có cát nhân thiên tướng. Người không nhớ rõ à, người nói tướng quân mặc kim ti nhuyễn giáp, còn có Cao Tần và Cao Sơn ở bên cạnh có linh dược giải độc sao? Tướng quân nhất định không có việc gì. Người đừng tự mình hù dọa mình. Chúng ta hãy đợi tin tức tốt truyền đến.”
Ôn Uyển khóc đã đánh thức Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi. Trên mặt Duệ ca nhi tràn đầy lo lắng. Cẩn ca nhi nghe được tiếng khóc của Ôn Uyển, cũng khóc theo giống như buổi trưa.
Ôn Uyển ôm hai hài tử, nàng tự nói với mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo. Nhưng mà nàng không tỉnh táo được. Chỉ cần vừa nghĩ tới Bạch Thế Niên đến tạm biệt với nàng, trong nội tâm nàng đã phát run lên rồi. Ôn Uyển chỉ có thể ôm chặt Minh Duệ cùng Minh Cẩn: “Bảo Bảo, làm sao bây giờ? Mẹ mơ thấy cha các con đã mấ. Hắn đến nói từ biệt với mẹ. Bảo Bảo, làm sao bây giờ? Nếu cha các con không còn, mẹ không biết nên làm sao bây giờ? Nếu cha các con không còn, thì mẹ phải làm sao? Mẹ phải làm sao bây giờ?”
Duệ ca nhi lau nước mắt cho Ôn Uyển, mấy lần há miệng đều nói không nên lời. Cẩn ca nhi thì một mực khóc cùng Ôn Uyển.
Ôn Uyển khóc, Minh Cẩn khóc, Minh Duệ nước mắt cũng không nhịn được nữa lả chả rơi xuống. Mẫu tử ba người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Hạ Dao cũng không nhịn được rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn cố nén: “Quận chúa, người đừng khóc. Không được khóc, người sẽ làm hài tử sợ đấy. Quận chúa, người chỉ là gặp ác mộng thôi, tướng quân không có việc gì đâu. Người không thể ngã xuống ah! Vì Minh Duệ và Minh Cẩn, người không thể ngã xuống ah!” Hạ Dao thấy trong mắt Ôn Uyển có sự tuyệt vọng.
Ôn Uyển nhìn thấy hai hài tử khóc đến lợi hại, đặc biệt là Minh Cẩn, sắc mặt đã có chút trắng bệch. Ôn Uyển vội vàng lau nước mắt, dỗ dành hai hài tử: “Đại Bảo Tiểu Bảo nghe lời. Đại Bảo Tiểu Bảo không khóc. Mẹ không khóc, các con cũng đừng khóc. Không khóc.” Dỗ dành gần nửa ngày, mới dỗ được hai bé. Rồi lại dỗ gần nửa ngày hai bé mới nằm ngủ.
Lúc này Ôn Uyển cũng không có buồn ngủ nữa, xoa xoa khóe mắt không biết lúc nào lại chảy ra nước mắt. Đứng dậy, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, cầu mong Bạch Thế Niên bình yên vượt qua cửa ải này, tất cả đều thuận lợi. Nếu không, nếu không thì thật sự chỉ còn lại cô nhi quả mẫu bọn họ rồi.
Ôn Uyển nhẹ giọng hỏi: “Hạ Dao, nếu Bạch Thế Niên thật sự không còn. Ta sẽ không chịu nổi. Hạ Dao, Bạch Thế Niên không còn, ta sẽ không chịu nổi…” Bạch Thế Niên tuy không ở bên cạnh nàng. Nhưng chỉ cần biết rằng hắn vẫn bình an, chỉ cần biết rằng hắn vẫn sống, Ôn Uyển có thể an tâm. Nếu hắn mất, nàng làm phải sao bây giờ? Ôn Uyển lại run rẩy một hồi.
Hạ Dao ôm Ôn Uyển: “Quận chúa, sẽ không đâu, tướng quân không có việc gì đâu. Tướng quân là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Hắn đã hứa với quận chúa sẽ trở về, thì nhất định sẽ trở về. Người đừng tự dọa mình. Hơn nữa, châm ngôn thường nói, mộng là trái lại. Người mơ thấy tướng quân nói từ biệt với người, như vậy thì chính là nói tướng quân bình yên vô sự rồi. Có lẽ lúc này tướng quân đã tỉnh lại.”
Ôn Uyển trầm thấp nói: “Hi vọng, hi vọng hắn đã tỉnh lại.” Rồi trở về phòng, Minh Cẩn nằm ngủ rồi, Minh Duệ lại không ngủ.
Ôn Uyển ôm Minh Duệ đến trên giường, để ở bên cạnh mình. Chỉ có hài tử ở bên cạnh, nàng mới không ngã xuống. Nàng cũng không thể ngã xuống.
Cao Tần mời đại phu tốt nhất biên thành đến, vị đại phu này họ Khuất. Hắn bắt mạch cho Bạch Thế Niên đang sốt cao không hạ, rồi kê một đơn thuốc.
Diệp Tuần nhìn đơn thuốc, nhíu lông mày: “Trong này có mấy vị dược liệu, tìm không ra a…”
Khuất đại phu cũng biết khó tìm: “Trong thân thể tướng quân còn dư độc, lại sốt cao không hạ. Dược liệu tầm thường không có hiệu quả.”
Cao Tần sau khi nghe vội hỏi: “Đem đơn thuốc cho ta xem một chút.” Sau đó đi qua xem một lần: “Đại phu ngươi đi trước đem những thảo dược khác lấy đủ, những thứ còn lại ta sẽ cho người đưa tới.” Nói xong, liền trở về chỗ hắn ở.
Ôn Uyển chuẩn bị những thứ dược này, vốn là phòng ngừa vạn nhất. Sở dĩ đem những dược liệu trân quý này để ở chỗ Cao Tần và Cao Sơn, là vì sợ Bạch Thế Niên đem những dược liệu này tặng cho người khác, hoặc là đem tới cho quân y. Ở biên quan thiếu thuốc, đây là sự thật không tranh cãi. Bởi vì đều cần từ trong nội địa chở tới đây, phí chuyên chở so với giá dược liệu còn cao hơn.
Diệp Tuần đem những thứ dược khác trong đơn thuốc lấy đầy đủ rồi. Cao Tần cũng đem mấy vị dược liệu cầm tới. Khuất đại phu cũng không ngoài ý muốn, gật đầu tán dương: “Đều là thượng phẩm.”
Diệp Tuần nhìn liền biết rõ những thứ dược này là Ôn Uyển chuẩn bị. Thời điểm Diệp Tuần nghe được đều là thượng phẩm, thì khóe miệng nhất thời co giật. Quận chúa có thể đưa đồ hạ phẩm sao? Rốt cuộc là nhà có hiền thê thì tốt hơn! Nhìn một cái xem, thừa cẩn thận, thừa chu toàn, thừa săn sóc. Đây là phúc khí ah!
Khuất đại phu cuối cùng bỏ thêm một câu: “Nếu như trước hừng đông sáng mai không thể hạ sốt, ta đây cũng bất lực rồi.” Mọi người nghe xong trong lòng liền căng thẳng.
Thuốc là Cao Sơn tự mình sắc, ấm thuốc thì không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. Sau khi Cao Sơn cho Bạch Thế Niên uống thuốc xong, nói thầm trong lòng: “Tướng quân, người nhất định phải bình an tỉnh lại.”
Ôn Uyển vì gặp ác mộng, cả người tâm thần đều có chút không tập trung, giống như mất hồn vậy. Một mực hỏi Hạ Dao và Hạ Hương ở biên thành có tin tức hay không? Trong vòng một ngày hỏi không dưới trăm lượt. Hạ Dao thấy, mũi cũng ê ẩm. Hạ Hương cũng không biết đáp thế nào.
Ngày hôm nay, đối với Ôn Uyển mà nói thật giống như đã qua một vạn năm dài dằng dặc. Thời gian chờ đợi, làm cho người bị dày vò thống khổ nhất. Ôn Uyển một mực canh giữ ở bên người hài tử, Hạ Dao sợ Ôn Uyển với bộ dạng này lại dọa hai hài tử. Một mực khích lệ và khích lệ. Nhưng mà Ôn Uyển tốt xấu cũng nghe lọt chút nào.
Duệ ca nhi vẫn uốn ở trong lòng Ôn Uyển, không rời Ôn Uyển nửa bước. Ôn Uyển nhìn hai đứa con trai, đặt biệt là nhìn Duệ ca nhi, không biết vì sao nước mắt lại dâng đầy trong hốc mắt. Nếu để cho hài tử từ lúc sinh ra vẫn không thấy được cha của bọn hắn, đối với hài tử không công bằng cỡ nào.
Mai nhi nghe được tin tức Bạch Thế Niên gặp chuyện không may, gấp đến độ muốn qua phủ Quận chúa. Nhưng lại bị La Thủ Huân ngăn cản: “Nàng đừng đi vội. Trước tiên phái người đi qua hỏi tình hình một chút.” Hỗ trợ thì hỗ trợ, nhưng cũng phải xem có cần hỗ trợ hay không đã.
Người được phái đi rất nhanh trở về: “Thế tử, phu nhân, nô tài không có gặp Quận chúa, nhưng mà gặp được Hạ Dao cô nương. Hạ Dao cô nương nói Quận chúa bây giờ cảm xúc không tốt, không thích hợp gặp khách. Nói là sợ sau khi gặp phu nhân, thì Quận chúa lại rơi nước mắt. Kính xin phu nhân thứ lỗi.” Hạ Dao thấy Ôn Uyển hôm nay cảm xúc hơi không ổn, nếu gặp Mai nhi, vừa nói mấy câu. Nói xong cam đoan lại muốn khóc lên. Còn không bằng cứ im lặng như vậy để cho Quận chúa cùng hài tử ngốc ở một chỗ.
Mai nhi có chút thở dài. La Thủ Huân phất tay để cho người đi xuống dưới: “Vậy thì cứ để cho Ôn Uyển ở cùng hài tử đi. Nếu như Bạch tướng quân thực sự có chuyện gì, thì Ôn Uyển chỉ có thể dựa vào hài tử rồi.”
Mai nhi nổi giận: “Chàng nói lời vô liêm sỉ gì thế? Cái gì gọi là thực sự có chuyện gì, Bạch Thế Niên nhất định có thể bình an. Chàng có biết Ôn Uyển quan tâm Bạch tướng quân bao nhiêu hay không? Nếu như Bạch Thế Niên có chuyện gì, Ôn Uyển chắc chắn không sống nổi.” Không sống được khả năng có chút khoa trương, dù sao còn có hai hài tử. Nhưng mà suy sụp thì khẳng định có đấy. Đừng nhìn Ôn Uyển ngày thường giống như rất kiên cường, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh đổ nàng. Nhưng Mai nhi biết rõ, kỳ thật Ôn Uyển rất yếu ớt, là một người cực kỳ không có lòng tin. Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển mà nói, chính là nơi dựa vào. Nếu một khi nơi dựa vào này không còn, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ suy sụp.
Mai nhi lộ vẻ mặt cười khổ: “Khi đó ta còn muốn hỏi Ôn Uyển vì sao không lấy Bạch Thế Niên làm chồng a? Nam nhân này thật tốt, lại trung trinh, si tình, một lòng, còn là một đại anh hùng cái thế. Không lấy Bạch Thế Niên làm chồng, Ôn Uyển còn muốn gả cho người nào? Ôn Uyển nói với ta, gả cho Bạch Thế Niên về sau phải lo lắng hãi hùng, ta còn hoàn toàn không coi là sự thật. Ta nói với Ôn Uyển, không lấy chồng về sau sẽ hối hận. Nhưng tới bây giờ ta mới biết được, gả cho Bạch Thế Niên, chịu khổ chính là Ôn Uyển. Ta hiện tại đã hối hận, lúc trước không nên khích lệ nàng.”
La Thủ Huân có thể làm gì, chỉ có thể chậm rãi an ủi.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không