Ôn Uyển dẫn Mai nhi đi vào trong sương phòng, tự mình rót trà cho Mai nhi, rồi lại rót cho mình một chén. Thấy Mai nhi đang cười nhìn mình thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Mai nhi cười oán trách nói: “Ôn Uyển, đã bao lâu hai ta không được nói chuyện phiếm thoải mái rồi. Như thế nào, ngồi xuống nói chuyện với ta nhé? Ta nhìn ngươi mà ngươi lại không chuyển mắt đến.” Trước kia Ôn Uyển vừa nhìn thấy nàng sắc mặt tức giận không tốt, sẽ hỏi làm sao vậy? Đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi.
Ôn Uyển nghe giọng nói nũng nịu như vậy, da gà nổi đầy thân. Nhưng mà nhìn thấy Mai nhi đuôi mắt ẩn tình, biết rõ thời gian này nàng trôi qua không tệ: “Không thể trách ta nha, lúc trước La Thủ Huân vì những nữ nhân kia, để cho ngươi phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Mỗi lần ta nhìn thấy ngươi vừa lo vừa sợ. Khó được bây giờ hắn có tiến bộ, cũng không lẫn lộn trong đám nữ nhân nữa. Ta cho rằng hắn làm bộ làm dáng, nhưng không nghĩ tới, hắn làm thật. Như vậy cũng tốt, cuộc sống sau này của ngươi có thể càng thêm thư thái rồi.”
Mai nhi cười rất vui vẻ: “Cũng nên như vậy, nhi tử đã sắp bảy tuổi rồi, cuối cùng cũng có bộ dạng làm cha rồi. Nhưng mà cũng đều nhờ vào lời nói kia của ngươi.” Cuộc sống của nàng bây giờ thật sự trôi qua như ý. Chỉ hi vọng cả đời đều có thể như vậy.
Ôn Uyển nhịn không được tạt một chậu nước lạnh: “Ta không phải cố ý làm cho ngươi không dễ chịu, cho nên phải nói ta vẫn phải nói. Thường nói giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa. Nếu như hắn thật sự như vậy thì tốt rồi, như vậy tất nhiên là tốt. Nhưng nếu như hắn vẫn đánh chết cái nết không chừa, ngươi cũng đừng quá thất vọng, tránh khỏi lại có một ngày hắn lại mang một nữ nhân lớn bụng trở về. Một mình ngươi ở trong chăn lại rơi nước mắt.”
Mai nhi gật đầu: “Ta biết rồi. Nhưng mà Ôn Uyển, ngươi dạy ta nhiều lắm. Cái bộ ngự phu chi thuật kia của ngươi, cũng không thể tàng tư nha.”
Ôn Uyển toát mồ hôi lạnh: “Ta làm gì có bộ ngự phu chi thuật gì chứ? Ta ở trước mặt Bạch Thế Niên, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo con. Cái gì cũng đều là hắn định đoạt, ta chỉ ở bên cạnh nghe. Nếu ngươi không tin, ngươi đi hỏi Hạ Dao. Bạch Thế Niên có khí thế kia, ta chỉ đành bị áp chế phục tùng rồi.”
Hạ Dao nở nụ cười, lời này thật là đúng vậy. Vợ chồng hai người đều là dùng lời nói tướng quân làm chuẩn. Quận chúa đều không phản bác. Nhưng mà, Ôn Uyển ngoan ngoãn giống như con mèo, cái này nói cũng quá sự thật đi à nha! Ôn nhu có, nhưng dịu dàng ngoan ngoãn, Hạ Dao rất thức thời mà không có phản ứng.
Ôn Uyển nói bị đè, ý là nói bị đè ép. Nhưng mà gần đây Mai nhi cùng La Thủ Huân vợ chồng hài hòa, tương đối sắc, thoáng chốc liền có suy nghĩ không tốt, đi theo Ôn Uyển cằn nhằn: “Ngươi không bị đè, chẳng lẽ là ngươi đè ép Bạch Thế Niên? Trừ phi là….”
Hạ Dao lặng lẽ lui ra ngoài. Phía sau đoán chừng là chủ đề nhi đồng không nên nghe.
Ôn Uyển ban đầu còn không kịp phản ứng, đợi đến khi kịp phản ứng thì bị chẹn họng. Không ngờ Mai nhi cũng có thể nói ra câu như vậy. Làm cho nàng quá chấn kinh rồi. Cái này thật là. Ôn Uyển nhịn không được nói ra: “Ngươi hôm nay bị quỷ nhập vào người rồi hả?” Không phải quỷ nhập vào người thì thật là làm cho người ta không tin tưởng được. Đây là đại gia khuê tú Mai nhi biểu lộ ra sao ? Nữ tử thanh cao giống như tiên tử kia rốt cục cũng lưu lạc phàm trần rồi.
Mai nhi ý thức được lời mình nói quá thô lỗ càn rỡ, mặt lập tức đỏ rực lên. Ôn Uyển lập tức hiểu được, cảm thấy nàng cũng có biểu hiện này rồi.Ôn Uyển xoa bụng cười ha ha.
Mai nhi đi theo Ôn Uyển náo loạn một hồi, Ôn Uyển mới ngừng cười lại. Nhưng mà loại chuyện giường chiếu của hai vợ chồng không thể lấy ra thảo luận. Đừng nói cổ đại dưới lễ giáo phong kiến như vậy, mà ở hiện đại chuyện vợ chồng cũng không thể lấy ra chia sẻ cùng người khác, nên nói một chút liền ngừng lại.
Mai nhi nói đến vấn đề buôn bán cùng Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ngươi định bao giờ tiếp nhận sản nghiệp của ngươi lần nữa. Ta nghe thế tử nói đại chưởng quỹ thương hội Khương Lâm đã đầu phục thái tử. Trong ngân hàng cũng có không ít người đầu phục thái tử, hoặc đầu phục thế lực khác. Những điều này đều là thế tử nói với ta đấy. Trước kia hắn chưa bao giờ nói những điều này với ta. Ta hiểu rõ ý của hắn, thế tử hi vọng ta có thể chuyển cáo cho ngươi biết. Ý của thế tử là nếu như thương hội cùng ngân hàng cứ tiếp tục như vậy thì thật đáng tiếc. Ta không có đem chuyện sau này thân thể ngươi tốt rồi sẽ tiếp nhận trở lại nói cho thế tử biết. Nhưng mà nghe xong thế tử nói như vậy. Ta cũng rất lo lắng. Ôn Uyển, nếu bây giờ cứ để cho bọn hắn tiếp tục làm thế. Những người bên dưới toàn bộ bị mua chuộc, cho dù ngươi có tiếp nhận cũng là một cái vỏ bọc trống không, đến lúc đó quyền lực cũng bị mất nhiều.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Ngươi không cần lo lắng, trong lòng ta có tính toán. Ta có thể đem các sản nghiệp này và đem quyền lực này để xuống, thì ta không sợ bọn họ nhảy vào làm thiêu thân. Ta muốn tiếp nhận chắc cũng phải chờ tới sang năm. Năm nay thì không được rồi. Bây giờ đã sắp tháng mười rồi.” Đợi hài tử cai sữa, sau đó dạy Minh Cẩn đi đường. Thế nào cũng phải mấy tháng. Năm nay khẳng định không được.
Mai nhi nghe được Ôn Uyển không chút hoang mang, thì biết tính tình Ôn Uyển. Nếu như không có nắm chắc, nàng sẽ không tự tin như vậy. Vì vậy liền nói đến chuyện phủ đệ của nàng: “Cha chồng ta thân thể càng ngày càng không tốt. Mẹ chồng ta từ khi tiếp quản gia vụ cũng không có trả lại cho ta, chỉ bảo làm cho ta cố gắng dưỡng thân thể, sau đó lại cho bà thêm mấy tôn tử. Ôn Uyển, ta thấy ý mẹ chồng ta, một khi chờ ba chồng ta qua đời, chắc chắn là muốn cho bọn hắn phân chia ra. Ta sợ đến lúc đó sẽ huyên náo khó coi.” Cơn tức này không thể phát tiết với quốc công gia, vậy cũng chỉ có thể phát tiết lên con vợ kế còn sống. Có thể phát tiết thì phát tiết, ngoại trừ chuyện ở riêng, bên trên công việc cũng làm khó dễ rất nhiều, lại không thể giết bọn chúng đi. Nhưng cứ như vậy, thanh danh La Thủ Huân sẽ khó nghe. Đối với tương lai của hài tử cũng không tốt.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Ngươi a, hôm nay đã té vào bình mật mà còn quan tâm cái gì ? Mẹ chồng ngươi ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn. Bà ấy bây giờ chỉ còn lại có một đứa con trai là La Thủ Huân. Cho dù muốn trút giận lên mấy đứa con vợ kế, cũng sẽ có rất nhiều biện pháp, làm sao lại tổn hại đến thanh danh phủ Quốc công. Ngươi nha, cứ yên lặng ở bên cạnh mà nhìn xem.” Nói đến đây, lại nhìn Mai nhi nói: “Ta cho ngươi biết, cho dù thân thể cho phép, nếu sinh cũng phải cách một năm. Sanh con quá nhiều lần tổn thương rất lớn đối với thân thể. Ngươi đã có Hổ ca nhi cùng Báo ca nhi, còn có Di tỷ nhi. Đừng chỉ nghĩ sinh con, không được đem thân thể ra chơi đùa. Sinh hài tử cũng nhanh già hơn.”
Mai nhi vừa cười vừa nói: ” Ngươi yên tâm, ta cũng nói với thế tử, cho dù muốn hài tử, cũng phải cách một năm. Thế tử đã đồng ý rồi! Hắn nói muốn cùng ta bạch đầu giai lão, muốn ta cố gắng dưỡng thân thể, sợ ta uống thuốc hại thân, nên chính hắn uống thuốc đó”
Ôn Uyển co rụt lại một chút, nhìn nữ nhân tỏa ra hạnh phúc tràn đầy trước mắt: “La Thủ Huân rốt cục có tiến bộ. Khó trách nhìn thấy ngươi bây giờ lại thư thái như vậy! Nói với hắn, vì cái này ta ban thưởng cho hắn mười bình rượu hoa đào!”
Mai nhi cười đến thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Ôn Uyển: “Được, được, lần này cần phải vui chết hắn.”
Ôn Uyển nói đến La Thủ Huân, không thể không nói đến một tên khác, là Yến Kỳ Hiên: “Dường như rất lâu ta không nghe được chuyện của hắn rồi? Đi làm cái gì rồi hả?” Lễ Minh Duệ và Minh Cẩn chọn đồ vật đoán tương lai cũng không tới, không biết đi làm cái gì đi.
Mai nhi nói đến Yến Kỳ Hiên, ngược lại vui mừng ca ngợi: “Hôm nay Thế tử Thuần Vương thật sự tiến bộ. Lần này lễ chọn đồ vật đoán tương lai, thế tử nói Hoàng Thượng có thể sẽ đến. Hắn nói hắn vẫn là tránh đi thì tốt hơn. Những năm này, Thế tử Thuần Vương chui ở trong thư phòng học thư pháp cùng vẽ. Thế tử nói với ta, thế tử Thuần Vương ở phương diện hội họa rất có thiên phú. Ngay cả thầy của ngươi là Tống Lạc Dương cũng khen qua rất nhiều lần. Vì muốn tiến thêm một bước về hội họa, hắn đã bái phỏng không ít đại sư. Thời gian khác cũng đều đi cùng những người cùng chung chí hướng đi ra ngắm cảnh hội họa. Ta nghe thế tử nói, thế tử Thuần Vương kỳ thật rất muốn giống như Tào Tụng đi vân du tứ phương một chút. Nói muốn mở rộng tầm mắt. Tống tiên sinh cũng nói nếu như có thể đi ra ngoài, đối với hắn sẽ rất có ích. Thuần Vương không đáp ứng hắn rời kinh thành ( có tước vị ở thân, không thể tùy ý đi lại. Hoàng đế sợ bọn hắn cấu kết với nhau mưu phản. Cho nên nếu như muốn rời đi phải có một khoảng gian nhất một kỳ hạn, phải báo trước cho hoàng đế.)”.
Ôn Uyển nghe nói cho tới bây giờ Yến Kỳ Hiên đều chui ở trong điện đường nghệ thuật, thì rất vui mừng. Có hăng hái, kiên trì này thì về sau trong giới hội họa nhất định sẽ có một chỗ cắm dùi cho Yến Kỳ Hiên: “Hắn mặc dù sở trường có tiến bộ, nhưng mà tính tình vẫn cần phải mài dũa. Trước đem tính tình mài bình rồi nói.”
Mai nhi gật đầu.
Ôn Uyển đem chuyện này nói với Hạ Dao một lần: “Khương Lâm thực sự đầu nhập vào thái tử sao? Chỗ ngươi có một ít những tin tức khác không?” Ôn Uyển tin tưởng Khương Lâm sẽ không đầu nhập vào thái tử. Nhưng mà không động nào không có gió, có thể là bên kia xảy ra vấn đề rồi.
Hạ Dao ngược lại không để ý: “Quận chúa, việc này người không cần lo lắng. Những năm này có bao nhiêu người ngoài sáng trong tối đi tìm Khương Lâm, muốn thông qua hắn có quan hệ cùng quận chúa. Nhưng Khương Lâm cũng không phải người ngu. Đã biết rõ đại đông gia sau lưng là Hoàng Thượng, hắn há lại bị những người kia thu mua. Chính là bởi vì không thu mua được, nên để lại một ít tin tức giả, đơn giản là đảo loạn tầm mắt của mọi người thôi.” Hạ Dao một mực chú ý tin tức, không có chuyện này. Hơn nữa so với những chưởng quầy khác, người không có khả năng làm phản nhất chính là Khương Lâm rồi. Bởi vì thân khế của hắn vẫn còn ở trong tay Ôn Uyển.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Ta không lo lắng. Bọn hắn an tâm làm việc cho ta, gia đình tốt đẹp, cuộc sống giàu có. Nhưng nếu hắn dám phản bội, thì chỉ có một con đường chết. Ta không có tổn thất gì.” Những người kia đã dám giở thủ đoạn đùa giỡn sau lưng, nhất định là có chỗ dựa vào. Nhưng mà bọn hắn ngoại trừ thu mua một ít người, đạt được một ít tin tức, thì cái gì cũng không làm được. Mà nàng, cũng không muốn để ý tới những người này đến cùng muốn làm gì. Nàng chỉ cần để cho toàn bộ bọn hắn biết, nếu có can đảm phản bội, vậy thì chờ đợi bọn hắn chính là vận mệnh làm bia đỡ đạn.
Khương Lâm không phải người ngu, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hơn nữa Thương hội Quảng Nguyên tuy lúc trước là do Ôn Uyển điều khiển. Nhưng mà không thể phủ nhận, thương hội Quảng Nguyên có hôm nay, trả giá nhiều nhất chính là Khương Lâm. Những năm này, Khương Lâm quản lý Thương hội Quảng Nguyên ngay ngắn rõ ràng cho tới bây giờ cũng không có sai lầm ở phương diện nhập hàng cùng xuất hàng (sai sót nhỏ không thể tránh được). Khương Lâm làm được một tuyến sản xuất tiêu thụ. Trong thời gian này, là Khương Lâm bỏ ra toàn bộ tâm tư ở phía trên. Dựa theo Ôn Uyển nói, Ôn Uyển bỏ ra năm phần lực, thì Khương Lâm cũng là năm phần lực (công bằng mà nói, Khương Lâm hẳn là sáu phần lực mới đúng), trả giá rất nhiều.
Hạ Dao trấn an: “Quận chúa có thể nghĩ như vậy, là không thể tốt hơn rồi.” Nàng chỉ sợ Ôn Uyển đến lúc đó lại mềm lòng, xử trí nhẹ những người phản bội kia. Như vậy sẽ để lại hậu hoạn cực lớn. Người phản bội sản nghiệp trên danh nghĩa thì sau này cũng sẽ không kiêng nể gì cả rồi. Chỉ có giết gà dọa khỉ, đây mới là biện pháp trực tiếp nhất cũng cực kỳ hiệu quả nhất.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không