Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3 » Phần 345

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3

Phần 345

Trong giây phút Bình Hướng Hi nhắm mắt lại này, đột nhiên Ôn Uyển cảm thấy ngực đau quá.

Bạch Thế Niên đứng ở bên cạnh Ôn Uyển cũng cảm nhận được Ôn Uyển có chút khác thường: “Ôn Uyển, nàng làm sao vậy? Ôn Uyển, nàng sao thế?”

Ôn Uyển không đáp lại Bạch Thế Niên, thẳng tắp ngã xuống đất.

Bạch Thế Niên nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy Ôn Uyển: “Ôn Uyển, nàng làm sao thế? Ôn Uyển….” Đang yên đang lành làm sao lại té xỉu đây.

Minh Cẩn thấy mẹ ngất xỉu, hoảng sợ đến mức kêu to: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, người tỉnh lại đi, mẹ, người đừng làm con sợ?” Đây là lần đầu tiên Minh Cẩn thấy mẹ hắn ngất xỉu.

Minh Duệ sắc mặt âm trầm nhìn mọi người trong phòng, trong đôi mắt lóe ra sát khí.

Bạch Thế Niên nhanh chóng ôm Ôn Uyển ra khỏi phòng. Bình phủ nhất thời loạn thành một đoàn. Bạch Thế Niên gọi đại phu xem bệnh cho Ôn Uyển. Đại phu kinh hãi đảm chiến chẩn mạch: “Hầu gia, quận chúa đây là bi thương quá độ.” Đại phu thật sự chẩn không ra có gì khác thường, chỉ có thể giải thích bằng cụm từ bi thương quá độ.

Hạ Dao và Hạ Ảnh mới không nghĩ như vậy, bọn họ là người thân cận nhất bên cạnh Ôn Uyển, hai người bọn họ rất rõ ràng, Ôn Uyển chẳng hề có chút tình cha con nào đối với Bình Hướng Hi. Làm sao lại có thể vì Bình Hướng Hi chết mà bi thương quá độ đến mức té xỉu được, đúng là lời nói vô căn cứ.

Phản ứng của Hạ Ảnh so với Hạ Dao thì nhanh nhạy hơn rất nhiều, nghe được đại phu nói những lời này, cũng biết đại phu này chính là lang băm, lập tức phân phó: “Võ Tinh, ngươi lập tức đi mời Diệp thái y. Võ Chiêu, lập tức cho người chuẩn bị ngựa, Quận chúa phải về phủ Quận chúa.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển vẫn hôn mê, có chút do dự.

Vị đại phu kia nói: “Quận chúa hiện tại đang hôn mê, nếu ở trên xe ngựa xóc nảy, sợ là đối với Quận chúa ……” Đại phu này dưới ánh mắt giết người của Hạ Ảnh, đành phải đem câu nói kế tiếp nuốt trở về.

Hạ Ảnh cũng nhìn sang Bạch Thế Niên: “Hầu gia, vẫn là mang quận chúa trở về thôi. Đừng lưu lại chỗ này nữa.” Nàng đã cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, quả nhiên là dự cảm xấu ứng nghiệm.

Bạch Thế Niên còn đang do dự. Hiện tại Ôn Uyển hôn mê, tùy tiện di động, lại còn phải đi đến tận phủ Quận chúa, rất có thể sẽ tạo ra khó chịu đối với thân thể của Ôn Uyển.

Hạ Ảnh thấy Bạch Thế Niên không có lên tiếng, quay đầu nói thầm hai câu bên tai Hạ Dao, Hạ Dao nghe xong lập tức gật đầu: “Hầu gia, đưa quận chúa về phủ đi thôi, trong phủ thanh tĩnh hơn nhiều so với nơi này.” Thật ra thì Hạ Dao càng muốn nói là, phủ quận chúa sạch sẽ hơn nơi này.

Bạch Thế Niên còn không có đáp lời, Minh Duệ cũng lên tiếng: “Cha, đưa mẹ trở về thôi! Mẹ không phải là bị thương, mà là bị kich thích quá độ mới ngất xỉu, ngồi xe ngựa cũng sẽ không có trở ngại gì.” Chỉ là bi thương quá độ mới té xỉu, hoàn toàn không giống như bị thương.

Mặc dù Minh Duệ biết Ôn Uyển không thích Bình Hướng Hi, cũng coi Bình Hướng Hi như người dưng. Nhưng cậu đối với chuyện này không thể hiểu rõ bằng Hạ Dao và Hạ Ảnh. Cho nên, Minh Duệ cho rằng Ôn Uyển cũng giống như cậu ở đời trước, mặc dù đáy lòng đối với sự thiên vị của cha mẹ thất vọng tới cực điểm, chỉ hận không thể để bản thân không phải do họ sinh ra. Nhưng đáy lòng vẫn chất chứa tình cảm thân sinh. Cho nên, Minh Duệ tin tưởng lời nói của đại phu.

Bạch Thế Niên nghe Minh Duệ nói, lúc này mới ôm Ôn Uyển lên xe ngựa. Bình phủ mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đoàn người đã rời khỏi Bình phủ.

Miêu thị sắc mặt phát xanh: “Lão gia, phủ chúng ta chỉ sợ là đại họa rơi xuống đầu rồi.” Miêu thị có một dự cảm xấu, nếu Ôn Uyển có chuyện gì, tất cả bọn họ đều sẽ chết không có chỗ chôn.

Bằng tốc độ nhanh nhất trở lại phủ quận chúa, Bạch Thế Niên ôm Ôm Uyển vào phòng ngủ. Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đi theo vào.

Lần này Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển nằm trên giường không nhúc nhích, đoạn đường này hắn vô cùng hoảng loạn, lúc này nhịn không được nắm tay Minh Duệ: “Ca, mẹ làm sao vậy? Vì sao mẹ còn không tỉnh lại?”

Minh Duệ nắm tay Minh Cẩn nói: “Đừng hoảng. Mẹ chỉ bị kinh sợ một chút, rất nhanh liền tỉnh lại thôi. Đệ đừng sợ.” Nói không hoảng hốt là không có khả năng, trong lòng hắn cũng rất hoang mang rối loạn, nhưng bây giờ không phải lúc để hoảng hốt.

Còn lại Bạch Thế Niên vẫn luôn nắm tay Ôn Uyển, Bạch Thế Niên tin lời đại phu nói, Ôn Uyển chẳng qua chỉ là bị kich thích một chút, bi thương quá độ nên mới té xỉu. Lúc này Bạch Thế Niên có chút hối hận, sớm biết vậy sẽ không để Ôn Uyển đi Bình phủ.

Hạ Ảnh nhìn Bạch Thế NIên, đáy mắt phát ra lửa giận. Hạ Dao lôi kéo Hạ Ảnh một chút, nhẹ giọng nói: “Ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng.”

Hạ Ảnh nghe xong lời này, sắc mặt khôi phục bình thường: “Ta biết.”

Diệp thái y đến rất nhanh, sau khi chẩn mạch cho Ôn Uyển xong, sắc mặt đại biến, thậm chí ngay cả tay cũng đều phát run. Cũng may tố chất tâm lý của Diệp thái y coi như mạnh mẽ, cuối cùng áp chế được tâm tình trong lòng, một lần nữa bắt mạch lại cho Ôn Uyển.

Minh Duệ nhìn thần sắc ngưng trọng của Diệp thái y, cảm thấy có chuyện không đúng. Mẹ hắn vẫn luôn coi Bình gia như không khí, đối với Bình Hướng Hi lại càng chán ghét vạn phần, làm sao có chuyện bi thương quá độ được chứ? Không biết vì sao, toàn thân Minh Duệ có chút phát rét. Không đúng, thật không đúng. Tình huống của mẹ không giống hắn, bản thân hắn là có kỳ vọng, mà mẹ căn bản chưa từng coi Bình Hướng Hi là phụ thân mà đối đãi.

Minh Duệ chú ý tới chuyện này, sao Bạch Thế Niên lại không biết, níu lấy cánh tay Diệp thái y hỏi: “Thái y, Ôn Uyển thế nào rồi?”

Diệp thái y không trả lời, mà để cho Vương thái y cùng đi chẩn một lần, Vương thái y vừa sờ thấy mạch của Ôn Uyển, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Diệp thái y sắc mặt nghiêm trọng, lập tức trong lòng rơi lộp bộp. Tố chất tâm lý của Vương thái y không được tốt như Diệp thái y, lập tức hỏi: “Chưởng viện đại nhân, ngài thử xem lại một lần.” Điều này sao có thể, không thể nào a? Làm sao mạch đập của Quận chúa như người sắp chết vậy. Trán Vương thái y không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Thế Niên nghe lời này lập tức không nhịn được hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ôn Uyển làm sao?”

Diệp thái y nhìn hai hài tử đang nhìn mình, cuối cùng nhẹ nói nói: “Hầu gia, xin đi ra bên ngoài nói chuyện.” Những chuyện này vẫn không nên nói trước mặt hài tử, tránh đem hai đứa bé dọa sợ.

Bạch Thế Niên nghe được Diệp thái y nói mạch đập của Ôn Uyển không yên, tùy thời có thể không còn nữa, liền không thể tin được: “Không thể nào. Thân thể Ôn Uyển vẫn luôn rất tốt, đang yên đang lành, làm sao lại mạch đập bất ổn, các ngươi chẩn đoán cẩn thận lại một lần nữa đi.”

Diệp thái y cũng đã liên tục xác nhận mới dám mở miệng nói những lời này : “Hầu gia, lão phu sao dám mở miệng nói bừa. Từ trước đến giờ chẩn mạch bình an của Quận chúa luôn là lão phu, thân thể Quận chúa lão phu vô cùng rõ ràng. Nhưng là……” Hiện tại mạch đập của Quận chúa lúc hư lúc thực, thật giống như đang kề cận cái chết. Loại mạch này cũng là người bệnh nặng sắp quy thiên mới có. Nếu xuất hiện ở những người khác, Diệp thái y còn có thể cho rằng có bệnh không tiện nói ra. Nhưng mạch bình an của Quận chúa là ông chẩn, mỗi ba ngày lại tới một lần, thân thể Quận chúa thế nào ông vô cùng rõ ràng. Có thể nói thân thể quận chúa được bảo dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa ngày thường luôn chú trọng điều dưỡng, kết hợp với hoạt động thể chất. dựa theo cách nói của Diệp thái y, quận chúa sống đến bảy mươi tám mươi tuổi là không thành vấn đề. Cho nên quận chúa đột nhiên xuất hiện tình huống này, khiến cho trong lòng Diệp thái y có chút khủng hoảng.

Bạch Thế Niên nghe Diệp thái y không tránh kiêng kị, lập tức đứng cũng không vững. Qua thật lâu mới bình ổn lại, nhưng đôi tay run rẩy đã tiết lộ cảm xúc chân thật nhất của hắn lúc này: “Ngươi mỗi ngày đều chẩn mạch bình an cho Ôn Uyển, sao có thể có chuyện như vậy?”

Diệp thái y nhìn Bạch Thế Niên trấn an: “Hầu gia đừng vội. Quận chúa có cát nhân thiên tướng.” Cả đời này, Quận chúa gặp qua rất nhiều tai họa khó khăn, lần này đoán chừng cũng lại là một khó khăn nữa.

Diệp thái y để Vương thái y bẩm báo tình huống của Quận chúa với hoàng đế, về phần những thứ khác, Diệp thái y cũng không còn cách nào, tin rằng hoàng thượng nhận được tin tức, sẽ có biện pháp ứng đối.

Hoàng đế nghe được Ôn Uyển té xỉu trong Bình phủ, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ giống như tin tức nhận được, bị kich thích quá độ mới ngất xỉu. Cho nên khi nghe nói Vương thái y trở lại bẩm báo, cũng không lo lắng nhiều.

Vương thái y lấy hết can đảm nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, quận chúa, quận chúa….”cả đời này là nhiều tai họa nhiều khó khăn. Lần này đoán chừng lại là một khó khăn.

Thật ra thì hắn rất không nghĩ trở lại hồi báo cái loại chuyện đau buồn này với hoàng đê, nhưng lại không thể không trở về.

Hoàng đế vừa nghe hắn lắp bắp nói, cảm giác chuyện không đúng: “Ôn Uyển thế nào? Mau nói.” Trong lòng hoàng đế dần dần hiện ra bất ổn.

Vương thái y lắp bắp nói: “Quận chúa, mạch của Quận chúa rất quỷ dị, lúc liền mạch lúc đứt đoạn, sợ là, sợ là….” Hắn thật không dám nói ra điềm xấu.

Hoàng đế vừa nghe nói, nhất thời trong đầu nổ ầm một tiếng. Làm sao có thể, ngày hôm qua vẫn còn rất tốt cơ mà, hôm nay, hôm nay đã ra chuyện như vậy: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Không phải nói chẳng qua là kich thích quá độ nên té xỉu thôi sao? Tại sao có thể như vậy……

Vương thái y cũng rất bi ai, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc này chỉ có thể nơm nớp lo sợ, chuẩn bị đón nhận hoàng đế giận dữ mắng mỏ.

Hoàng đế mới không rảnh tìm hắn phát hỏa, nghe được Ôn Uyển tùy thời có thể mất mạng, sao còn ngồi được, lập tức chạy tới phủ Quận chúa. Ông phải đi xem một chút, rốt cuộc là có chuyện gì.

Hạ Ảnh cũng không giống như Bạch Thế Niên, chẳng qua là không tin được. Hạ Ảnh nhận định chuyện này có điều kỳ hoặc: “Vì sao Quận chúa đang yên đang lành mạch đập lại lúc đứt lúc nối? Ngươi nói thật cho ta biết.” Diệp thái y cùng mấy nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển cũng coi như là người quen cũ, cho nên nói chuyện không có gì kiêng kỵ.

Sở dĩ Hạ Ảnh nói như vậy, là vì cảm thấy trạng thái này của Ôn Uyển quá kỳ quái. Bị kich thích quá độ, chắc chắn là chuyện không thể nào. Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm, đã trải qua quá nhiều chuyện. Cho nên, suy nghĩ của Hạ Ảnh không giống như những người khác. Hạ Ảnh cho rằng là có đồ không sạch sẽ đụng phải Quận chúa.

Diệp thái y nhìn Hạ Ảnh, lại nhìn Bạch Thể Niên ở bên cạnh một cái.

Hạ Ảnh dường như coi Bạch Thế Niên là không khí, thẳng tắp nhìn Diệp thái y: “Có lời gì, ngươi cứ nói thẳng, không cần kiêng kỵ, quận chúa mới là quan trọng nhất.”

Diệp thái y sợ rằng Bạch Thế Niên không tin, nhưng nếu Hạ Ảnh đã nói thế, ông cũng không cất giấu gì nữa: “Hạ Ảnh cô nương, thân thể quận chúa không thành vấn đề, điều này lão phu có thể lấy tính mạng ra đảm bảo. Nếu thân thể quận chúa có gì không thỏa đáng, thần đương nhiên đã sớm biết.” Diệp thái y rất có lòng tin với y thuật của mình, nếu Ôn Uyển thật sự có gì không thỏa đáng, hắn đã sớm phát hiện. Cho nên, vấn đề hẳn là tại nơi khác.

Trong lòng Hạ Ảnh lập tức căng thẳng, suy đoán là một chuyện, nhận được chứng thực từ người khác lại là một chuyện khác. Hạ Ảnh toàn thân lệ khí: “Ý của ngươi là nói quận chúa đụng phải đồ không sạch sẽ?”

Diệp thái y không đáp lại lời của Hạ Ảnh…, chỉ nói: “Quận chúa không có chứng bệnh gì, cũng không phải là bị kich thích quá độ. Ngươi nói có lẽ là đúng, dù sao tình huống của Quận chúa quá đặc thù.” Trừ điểm này ra, Diệp thái y thật sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.

Đặc thù theo lời Diệp thái y, chính là năm đó Ôn Uyển từng bị nguyền rủa qua, sau đó lại được phật tổ che chở. Người như vậy rất dễ dàng bị lây dính đồ không sạch sẽ. Dĩ nhiên, đây là mọi người mê tín lí giải, chuyện y học không cách nào giải thích, dĩ nhiên là đổ lỗi cho thần phật rồi.

Sắc mặt Hạ Ảnh phát rét, cũng chính là Bình phủ có đồ không sạch sẽ, hoặc là nói, Bình Hướng Hi đã quấy nhiễu đến quận chúa.

Bạch Thế Niên sửng sốt một chút:”Đồ không sạch sẽ? Cái gì là đồ không sạch sẽ?” Thật ra Bạch Thế Niên sợ sau này Ôn Uyển sẽ hối hận, hối hận không đi thấy Bình Hướng Hi lần cuối.

Bạch Thế Niên cũng từng đụng phải những chuyện tương tự như vậy. Một thuộc hạ của hắn, vì oán hận với phụ thân chất chứa quá sâu, cuối cùng ngay cả lần cuối cùng cũng không đi gặp phụ thân. Điều này đã trở thành chuyện khiến cho thuộc hạ hắn cả đời tiếc nuối. Bạch Thế Niên không muốn Ôn Uyển phải giữ tiếc nuối và hối hận này.

Hạ Ảnh nhìn Bạch Thế Niên trong khoảng thời gian này, như thể chớp mắt một cái đã trở nên già nua. Suy nghĩ lại, rốt cuộc cũng không nói ra lời cay nghiệt được. Bất kể như thế nào, Bạch Thế Niên đối với quận chúa cũng vẫn rất tốt: “Thể chất quận chúa đặc thù, rất dễ dàng lây dính đồ không sạch sẽ. Cho nên, ta nghi ngờ quận chúa bị đồ không sạch sẽ ảnh hưởng, mới hôn mê bất tỉnh.”

Bạch Thế Niên cũng không tin thần phật, đối với người đã sát sinh vô số mà nói, nếu tin tưởng thần phật, tin tưởng nhân quả báo ứng, vậy không phải là tự thừa nhận bản thân nghiệp chướng vô số, tai họa đến con cháu đời sau, sau khi chết còn phải xuống mười tám tầng địa ngục để bù đắp sao? Cho nên khi Bạch Thế Niên nghe Hạ Ảnh nói lời này, lập tức trợn tròn mắt.

Hạ Ảnh vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Bạch Thế Niên: “Đây không phải là ta mở miệng nói mò. Chuyện năm đó, người của ty Thiên giám và Giác Ngộ đại sư đã chính miệng khẳng định, quận chúa bởi vì việc này… mà ba lần bốn lượt bị hại.”

Bạch Thế Niên nghe được chính miệng Giác Ngộ đại sư nói, một đôi bàn tay chống mạnh lên bàn, cả người mới không bị ngã xuống. Nói như vậy, Ôn Uyển là vì ở Bình phủ đụng đến đồ không sạch sẽ mới té xỉu. Thậm chí, còn có thể khiến cho Ôn Uyển mất mạng. Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này chính là hắn.

Hạ Ảnh đang suy nghĩ xem có nên trấn an Bạch Thế Niên một chút hay không, đã nghe bên ngoài có tiếng truyền đến, hoàng thượng giá lâm. Lập tức không quản có nên trấn an hay không, xoay người trở về phòng ngủ.

Hoàng đế vội vã đi vào chính viện, nhìn Ôn Uyển nằm ở trên giường thần sắc an tường, trong đầu hiện ra nghi ngờ, nhớ đến ngày đó Ôn Uyển trúng Mỹ nhân thụy cũng là bộ dáng này.

Hoàng đế âm trầm nhìn Diệp thái y nói: “Diệp thái y, rốt cuộc Ôn Uyển bị làm sao? Những năm này đều là ngươi chẩn mạch bình an cho Ôn Uyển, thân thể Ôn Uyển thế nào ngươi phải rõ ràng nhất, làm sao lại xảy ra sai lầm lớn như vậy?” Diệp thái y là đại phu chuyên chẩn cho ông, nếu ông ta vô năng như vậy, sao ông dám dùng ông ta bao lâu nay?

Diệp thái y có thể nói với Hạ Ảnh chuyện Ôn Uyển ngất xỉu có kỳ quái, tuy nhiên lại không dám nói thế với hoàng đế. Bởi vì một khi ông mở miệng nói, chính là nói người Bình gia tâm mang lòng bất chính muốn nguyền rủa quận chúa. Hoặc là nói Bình Hướng Hi đã chết tương khắc với quận chúa, bất kể thế nào, Bình Hướng Hi suy cho cùng vẫn là thân phụ của quận chúa. Vạn nhất hoàng đế dưới cơn nóng giận, chém giết người Bình gia , đến lúc đó chắc chắn là đắc tội lớn.

Hạ Ảnh lại không băn khoăn chuyện này: “Hoàng thượng, thân thể Quận chúa luôn luôn mạnh khỏe. Hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, thuộc hạ cho rằng Quận chúa đụng phải đồ không sạch sẽ ở Bình phủ.” Hạ Ảnh mới không rảnh mà đi quản Bình gia kia có an bình hay không.

Lời này vừa ra, tất cả người ở chỗ này sắc mặt đều thay đổi. Đồ không sạch sẽ, Ôn Uyển từng bị đồ không sạch sẽ khiến cho mấy lần suýt nữa thì mất mạng đấy.

Hoàng đế nghe lời này, sắc mặt âm tình bất định. Nổi trận lôi đình, xác chết trôi ngàn dặm.

Hoàng đế lạnh lùng hướng về phía Tôn công công nói: “Người đâu, phái người lập tức đi khám xét tịch thu Bình phủ. Xem một chút xem Bình gia có cái đồ gì không sạch sẽ, đụng đến Ôn Uyển.” Nếu thật có thứ gì không sạch sẽ tương kỵ với Ôn Uyển, vậy bọn hắn nhất định phải chết không có chỗ chôn.

Bình phủ nhất thời người ngã ngựa đổ.

Hai canh giờ sau, người phụng chỉ đi khám xét tịch thu đã trở lại, mang về một con búp bê đầy máu có ghim châm, phía trên có viết ngày sinh tháng đẻ của Ôn Uyển.

Hoàng đế lập tức giận dữ, đem một nhà Bình Thượng Kỳ nhốt vào lao ngục. Vốn hoàng đế còn muốn hạ thánh chỉ trực tiếp xử tử những người này.

Nhưng Hạ Ảnh đứng ra ngăn trở: “Hoàng thượng bớt giận, hiện tại Quận chúa còn hôn mê bất tỉnh, không nên sát sinh. Thuộc hạ sợ đụng đến Quận chúa. Kính xin hoàng thượng hạ thủ lưu tình.” Hạ Ảnh cũng không phải người có lòng bác ái gì, chẳng qua nàng thật sự lo lắng, nếu lúc này hoàng đế đại khai sát giới, sát khí thái thịnh sẽ đụng đến quận chúa, đây chính là cái được không bù nổi cái mất.

Hoàng đế suy nghĩ cảm thấy lời của Hạ Ảnh có lý, lập tức hạ lệnh nhốt toàn bộ người Bình gia, người có thể không giết, nhưng có thể hành hạ chết bọn họ.

Ban ngày hoàng đế đều ở lại trong phủ quận chúa, mãi cho đến đêm khuya mới trở về. Lúc trở về, trên mặt mang theo hàn khí.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển hôn mê bất tỉnh, trong lòng càng nặng trĩu, cuối cùng nói với Hạ Dao: “Hạ Dao tỷ, ta muốn đi Hoàng Giác tự một chuyến.” Có lẽ tìm Giác Ngộ đại sư sẽ có ích.

Hạ Dao không chút nghĩ ngợi nói: “Ta đi cùng với ngươi.”

Hai người cũng không quản hiện tại đã là đêm khuya, phân phó người chuẩn bị ngựa, chạy tới Hoàng Giác tự, tờ mờ sáng Hạ Ảnh và Hạ Dao mới đến được Hoàng Giác tự.

Đáng tiếc lúc này Giác Ngộ đại sư đang đi vân du, không có ở trong Hoàng Giác tự. Hai người nghe tin này, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng phát ra âm trầm.

Hoàng đế từ phủ Quận chúa hồi cung nghỉ ngơi. Nhưng ngày thứ hai vừa tỉnh dậy, hoàng đế đã cảm thấy nặng đầu.

Tôn công công vừa nhìn sắc mặt hoàng đế không tốt, lập tức tuyên thái y tới đây. Thái y bắt mạch một lần, nói hoàng đế trúng gió lạnh, uống hai thang thuốc là tốt rồi.

Hoàng đế cảm thấy đầu nặng, thân thể không thoải mái, nghĩ tới Ôn Uyển còn đang nằm trên giường, trong lòng sao có thể an tâm. Ông có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ tới Ôn Uyển tục mệnh, nếu Ôn Uyển có chuyện gì, vậy ông có thể bình an vô sự sao?

Lúc này hoàng đế hạ thánh chỉ lập tức chém đầu Bình Thường Lân ngày đó đi thỉnh Ôn Uyển đến Bình phủ, lại tước đoạt tước vị quốc công của Bình quốc công, toàn bộ người Bình gia đều bị nhốt vào trong lao. Người Bình gia ở đây, là chỉ tất cả tộc nhân Bình gia, mà không phải chỉ có thất phòng Bình gia.

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nếu Ôn Uyển có tam trường lưỡng đoản, thì toàn bộ Bình gia phải chôn cùng. Nói cách khác, vạn nhất Ôn Uyển không còn nữa, thì Bình gia từ trên xuống dưới, từ lớn đến nhỏ, bao gồm cả Bình quốc công ở trong mấy ngàn người, toàn bộ đều phải rơi đầu.

Trong những người này cũng bao gồm một nhà Bình Thượng Đường.

Tô Chân Chân là biểu tỷ muội của Ôn Uyển, lúc nhỏ còn là khuê hữu (bạn tốt nơi khuê phòng), đối với mấy người hài tử đều thương yêu, cho nên vẫn che chở.

Hoàng đế không có tâm tình tốt như vậy, chọc đến nghịch lân của hoàng đế, đừng nói chỉ là mấy người Bình gia, mà ngay cả nhi tử ông ta cũng có thể tùy thời bỏ qua đấy.

Đối với việc trong một ngày hoàng đế liên tiếp hạ mấy đạo thánh chỉ, đám đại thần phía dưới cũng không dám lên tiếng. Ngay cả Hàn Quốc Trụ đứng đầu đám ngự sử cũng không dám lên tiếng. Nguyền rủa Ôn Uyển Quận chúa, tội này cũng không phải tùy tiện có thể tha. Hiện tại hoàng đế mới chỉ đoạt tước nhốt vào phòng giam, chưa có hạ thánh chỉ chém đầu toàn bộ cũng đã là rất khai ân rồi, ai dám đi đụng đến cái vảy ngược này. Một khi đụng vào, Ôn Uyển quận chúa không có việc gì còn tốt, vạn nhất Ôn Uyển quận chúa cứ thế ra đi, đến lúc đó bọn họ gánh không hết.

Hoàng đế uống thuốc, cảm giác đã tốt lên nhiều, xử lý chính vụ như bình thường. Hoàng đế mang bệnh xử lý chính vụ, vừa lúc nhìn đến sổ con ngự sử trình lên, lúc này nơi nào còn đi phân biệt đúng sai trắng đen gì đó, lập tức giận dữ, lần này cũng chẳng phải là tước ô sa (mũ quan), mà là trực tiếp xử tử.

Lửa giận của hoàng đế, đám đại thần phía dưới, chỉ cần không có chuyện gì khẩn cấp, có thể không đi gặp hoàng đế thì đều không đi, chỉ sợ một khi không cẩn thận chọc giận hoàng đế, một khi hoàng đế phát tác, tính mạng của bọn họ sẽ khó giữ.

Người đi gặp hoàng đế, tất cả đều nơm nớp lo sợ.

Hoàng đế phát tác lên đám quan viên, mà quan viên phía dưới âm thầm cầu nguyện Ôn Uyển quận chúa nhanh một chút tỉnh lại, nếu không tỉnh lại, tất cả bọn họ đều đi theo gặp tai ương đấy.

Lúc Hạ Dao trở lại, đã là buổi trưa. Thu Hàn đi tới nói với Hạ Dao: “Hạ Dao tỷ, hầu gia và thế tử gia, còn có tiểu thiếu gia cũng không ăn không uống, vẫn chờ đợi bên cạnh quận chúa. Nếu tiếp tục như vậy, ta thật sự sợ bọn họ chống đỡ không được.” Thu Hàn đã khuyên, nhưng cũng vô dụng. Lời nói của nàng không có trọng lượng, chỉ hi vọng Hạ Dao có thể nói động ba phụ tử bọn họ.

Hạ Dao lựa lời khuyên Bạch Thế Niên, nhưng Bạch Thế Niên vẫn lắc đầu, thấy Hạ Dao còn muốn nói, khàn giọng phân phó: “Các ngươi đều đi xuống đi!” Hiện tại Bạch Thế Niên nào còn có tâm tình ăn cơm, hắn hi vọng nhất chính là Ôn Uyển tỉnh lại.

Hai huynh đệ Minh Duệ và Minh Cẩn vốn cũng chuẩn bị không ăn không uống, kết quả lại là bị Hạ Dao và Hạ Ảnh kéo ra ngoài.

Hạ Ảnh nhìn hai hài tử bướng bỉnh, lập tức quát lớn: “Nếu các ngươi thật sự muốn hiếu thuận…, thì phải nghe lời, ăn thật ngon, ăn xong rồi đi ngủ một giấc. Nếu các ngươi không ăn cơm, đến lúc đó Quận chúa tỉnh lại, các ngươi cũng sẽ ngã bệnh. Đến lúc đó, thân thể Quận chúa vốn đã không thoải mái, còn phải lo lắng cho các ngươi, đây chính là các ngươi muốn hiếu thuận sao?” Hạ Ảnh không nguyện ý đi khuyên Bạch Thế Niên. Nếu không phải Bạch Thế Niên, Quận chúa cũng sẽ không phải chịu tội này. Cho nên Bạch Thế Niên không ăn không uống, chính là trừng phạt.

Hạ Dao ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Minh Duệ, cháu vẫn luôn có hiểu biết. Tình huống hiện tại, cháu phải biết làm thế nào, mới là tốt nhất.” Thuyết phục được Minh Duệ, cũng chính là thuyết phục được Minh Cẩn.

Minh Duệ bưng chén, nhai thức ăn mà không biết cái vị gì, cố gắng nuốt xuống. Thấy Minh Cẩn không ăn, lên tiếng nói: “Minh Cẩn, mẹ nhất định sẽ tỉnh lại. Chúng ta không thể để đến khi mẹ tỉnh lại, còn phải lo lắng cho chúng ta. Minh Cẩn, ăn cơm.”

Cuối cùng Minh Cẩn vẫn nghe theo lời Minh Duệ…, ăn thức ăn so với độc dược còn khó nuốt hơn, vừa ăn vừa khóc. Nước mắt từng giọt lớn lăn xuống.

Hạ Dao thấy vậy cũng rơi nước mắt, những nha hoàn khác, trong mắt đều chứa nước mắt. Hạ Ảnh sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ: “Quận chúa vẫn còn không sao, các ngươi khóc cái gì?” Người vẫn còn chưa chết, đã trưng một bộ mặt khóc tang làm cái gì, thật đúng là điềm xấu.

Nha hoàn đang hầu hạ xung quanh đều cúi đầu.

Hạ Ảnh nhìn Minh Duệ mặc dù không có khóc, nhưng gồng mình cứng nhắc, còn có Minh Cẩn nước mắt mông lung nói: “Minh Duệ, Minh Cẩn. Lúc trước Quận chúa gặp nhiều nguy hiểm vẫn chịu được đến bây giờ, chút nguy hiểm này sẽ không làm khó được nàng, Quận chúa nhất định sẽ tỉnh lại, các ngươi phải có lòng tin đối với Quận chúa.”

Nói thật, đối với những nha hoàn bên cạnh mẹ mình, người Minh Duệ không thích nhất chính là Hạ Ảnh. Hạ Ảnh người này rất lạnh lùng, ở trong phủ, Hạ Ảnh chỉ nghe lời một người là mẹ hắn. Đối với huynh đệ bọn họ, cũng không thể hiện đặc biệt yêu thương, đặc biệt là nửa năm này, rất không tôn trọng cha hắn, Minh Duệ đối với nàng cũng phê bình kín đáo. Chẳng qua bất kể như thế nào, Hạ Ảnh cũng là nha hoàn thiếρ thân của mẹ, thân phận Hạ Ảnh lại đặc thù, đối với mẹ rất trung thành, cho nên dù trong lòng hắn có bất mãn, cũng không thể hiện ra ngoài. Chẳng qua thật sự không nghĩ tới, đến lúc này mà Hạ Ảnh vẫn còn có thể lạnh lùng giữ bình tĩnh như vậy.

Minh Duệ biết Hạ Ảnh rất trung thành với mẹ, cho nên lạnh lùng như vậy không phải vì vô tình, mà ngược lại bởi vì chắc chắn, vì Hạ Ảnh chắc chắn rằng mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.

Nghĩ đến chuyện Hạ Ảnh đã ở cạnh từ năm mẹ sáu tuổi, đi theo hầu hạ bên cạnh mẹ. Những năm này, Hạ Ảnh phụng bồi mẹ trải qua đủ chuyện lớn nhỏ, chút không thích đối với Hạ Ảnh ở trong lòng Minh Duệ cũng lập tức tiêu tán, lập tức gật đầu: “Cô cô nói đúng, chúng ta phải có lòng tin đối với mẹ, ta tin tưởng,mẹ không nỡ bỏ rơi chúng ta.” Nói xong tiếp tục bới thêm một chén cơm.

Cơm nước xong, kéo Minh Cẩn đến Tây sương phòng đi nghỉ, Minh Duệ nhìn Minh Cẩn không muốn ngủ nói: “Ngủ đi, chờ đệ ngủ đủ rồi, Mẹ có thể tỉnh lại.”

Minh Duệ híp mắt, qua thật lâu, nghe được tiếng hít thở đều đều của Minh Cẩn bên cạnh, sắc mặt nhu hòa một chút. Nằm ở trên giường tự nhiên là ngủ không được, nhưng có thể nhắm mắt, dưỡng thần.

Vừa lúc Đông Thanh ở phía ngoài làm việc, nhận được tin tức lập tức chạy về kinh thành. Tiến vào phủ Quận chúa, cảm giác được trong phủ đệ bao phủ một bầu không khí bi thương.

Thời điểm Đông Thanh nhìn thấy Hạ Dao, ánh mắt Hạ Dao cũng sưng đỏ. Hai ngày này, Hạ Dao và Hạ Ảnh nghĩ hết biện pháp, tất cả biện pháp đều đã dùng qua, đáng tiếc đều vô dụng, Ôn Uyển vẫn không tỉnh lại. Trong lòng hai người bọn họ cũng lo lắng như có lửa đốt.

Đông Thanh nghe nói tình huống của Ôn Uyển không lạc quan, trong lòng cũng là vạn phần lo lắng: “Ta đi xem Quận chúa một chút” Những năm này nhiều chuyện như vậy mới tới được ngày hôm nay, lần này, hẳn cũng có thể vượt qua.

Lúc Đông Thanh đi đến phòng ngủ, thấy Ôn Uyển thần sắc an nhiên nằm trên giường, không giống như người sắp chết, ngược lại giống như đang ngủ thiếρ đi. Mà Bạch Thế Niên, cả người giống như vô hồn chờ đợi bên cạnh, chẳng giống như người lần trước nàng gặp được.

Đông Thanh vốn muốn gọi Bạch Thế Niên, lại bị Hạ Dao kéo lại, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài thôi!” Bọn họ đều đã khuyên qua, nhưng đều vô dụng, hai ngày hai đêm, hầu gia không ăn không uống, ai nói cũng không lay chuyển được.

Đông Thanh lặng lẽ lui ra ngoài: “Ta nghe nói là Quận chúa bị người dùng tà thuật mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Ngươi nói một chút cho ta biết rốt cuộc Quận chúa xảy ra chuyện gì? Làm sao đang yên đang lành lại trúng tà thuật?” Đông Thanh là tâm phúc của Ôn Uyển, đối với tâm tư của Ôn Uyển cũng biết không ít. Không cần nói đến chuyện trước kia, chỉ vì bị nguyền rủa, Quận chúa cũng sống không tới hiện tại. Cho nên Đông Thanh cảm thấy chuyện này có quái dị.

Hạ Dao nghĩ tới đây, trong lòng liền phát hỏa: “Trong ngõ Bát Tỉnh chôn một con búp bê nhiễm máu, phía trên có ghi ngày sinh tháng đẻ của quận chúa. Trước kia quận chúa không đi ngõ Bát Tỉnh thì không có chuyện gì, nhưng quận chúa vừa đi, đã gặp phải tà thuật.” Về phần chuyện này là do ai làm, đã không cần đến bọn họ đi động thủ. Hoàng đế sẽ xử lý sạch sẽ .

Đông Thanh nghe được chân tướng, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra: “Hạ Dao, ngươi còn nhớ rõ năm đó quận chúa ở phủ Thuần vương, quận chúa có đi hoàng giác tự một chuyến không?”

Hạ Dao gật đầu: “Nhớ được. Đáng tiếc Giác Ngộ đại sư không có ở kinh thành, đã đi vân du rồi.” Vân du còn tốt, sợ nhất là đã viên tịch ở đâu đó rồi, đây mới là chuyện bết bát nhất.

Đông Thanh đương nhiên không nói đến Giác Ngộ đại sư, mà là nàng nhớ tới một chuyện khác: “Có thể ngươi không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, năm ấy quận chúa đi hoàng giác tự một chuyến, Giác Ngộ đại sư cho quận chúa một chuỗi phật châu tùy thân. Ta nghe nói chuỗi phật châu này đã đi theo Giác Ngộ đại sư đến mấy trăm năm, lúc Giác Ngộ đại sư đưa cho quận chúa, cũng nói phật châu có thể bảo vệ quận chúa cả đời bình an. Chẳng qua sau này quận chúa lại đem chuỗi phật châu này tặng cho hoàng thượng. Giác Ngộ đại sư chính là cao nhân đương thời, ông ấy cho quận chúa chuỗi phật châu này, còn nói nó có thể bảo vệ quận chúa cả đời bình an, nhất định có hàm ý đặc biệt. Hoàng thượng chính là chân mệnh thiên tử, có trời cao che chở. Phật châu đối với hoàng thượng mà nói, không có quá nhiều ích lợi. Hạ Dao, ngươi nhìn xem có thể xin hoàng thượng đem chuỗi phật châu đưa cho quận chúa hay không, có lẽ sẽ hữu dụng đấy!”

Ấn tượng của Đông Thanh với chuyện này đặc biệt khắc sâu, danh tiếng của Giác Ngộ đại sư quá vang dội, Đông Thanh cũng kính nể vạn phần. Lúc ấy thái độ của Giác Ngộ đại sư đối với tiểu quái vật (Ôn Uyển) mà nàng hầu hạ quá kỳ quái. Chuyện phật châu có điều quái dị, làm cho nàng luôn nhớ ở trong lòng.

Hạ Dao nghe lời này, lập tức đi hoàng cung, nói chuyện này cùng hoàng đế. Bất kể có ích hay vô ích, ít nhất trước thử một lần rồi lại nói.

Hoàng đế uống thuốc, bệnh thương hàn đã gần khỏi hẳn. Thái y nói cần phải chú ý thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có chuyện gì.

Hoàng đế cũng cảm giác bản thân đã tốt lắm, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn luôn lo lắng. Dù sao, trong lòng ông thật sự không rõ chân tướng, nghe được Hạ Dao cầu kiến, lập tức cho gặp.

Hoàng đế nghe xong lời Hạ Dao nói…, tay không tự chủ sờ phật châu trên cổ tay. Từ sau khi Ôn Uyển đưa ông phật châu này, trừ hai ngày Ôn Uyển hôn mê bị lấy đi, những năm này, phật châu này chưa từng rời khỏi người. Ông thật sự là không biết Giác Ngộ đại sư đã nói, chuỗi phật châu này có thể giữ ấm lại có thể chuyển bình an (đây là ĐôngThanh tự mình thêm vào). Nói cách khác, Ôn Uyển chuyển bình an này cho mình, bản thân lại gặp phải chuyện.

Hoàng đế cũng không lấy chuỗi phật châu xuống cho Hạ Dao, mà lâm vào trong hồi ức.

Hạ Dao thấy thái độ của hoàng đế, thì có chút tức giận, lập tức cũng không nghĩ quá nhiều, nói thẳng: “Hoàng thượng, thái y nói nếu trong vòng ba ngày quận chúa vẫn chưa tỉnh lại, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại nữa. Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng khai ân.” Hạ Dao có lớn lối hơn nữa, cũng không thể ở bên cạnh hoàng đế mà càn rỡ.

Hoàng đế từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Hạ Dao, thần sắc có chút lạnh lùng. Nhưng lại không mở miệng nói gì, mà là đứng lên, sau đó đi phủ Quận chúa.

Hoàng đế tới, Bạch Thế Niên vẫn nắm tay Ôn Uyển không muốn buông ra, cũng phải dịch sang chỗ khác. Vị trí của hắn tự nhiên là phải đi ra ngoài cho hoàng đế.

Hoàng đế đem phật châu luôn không rời khỏi người đeo lên cổ tay Ôn Uyển. Đến bây giờ còn có cái gì không nỡ, xoay người nhìn Diệp thái y: “Ôn Uyển thế nào rồi?”

Diệp thái y thật sự ra một thân mồ hôi lạnh a. Hoàng đế hạ đạo thánh chỉ kia, có thể tiên đoán, nếu Quận chúa có cái gì vạn nhất, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết: “Hoàng thượng, Quận chúa vẫn như cũ. Mạch đập lúc đứt lúc nối, phải xem ba ngày này thế nào.” Loại bệnh trạng này, vẫn là lần đầu tiên Diệp thái y gặp phải.

Hoàng đế cũng không bức bách Diệp thái y nữa. Nếu Ôn Uyển bị bệnh gì ông còn có thể bức bách những thái y này. Hiện tại đã biết rõ là tà khí nhập thể, hoàng đế vuốt trán Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển ngủ được say như trẻ nít, trong lòng hoàng đế có cảm giác rất vô lực. Hơn mười năm trước, ông đã tự thề với bản thân, nếu Ôn Uyển có thể tỉnh lại, ông sẽ đem toàn lực bảo vệ che chở cho Ôn Uyển, không bao giờ … để cho Ôn Uyển gặp phải bất kỳ thương tổn nào nữa. Trước kia lúc phụ hoàng lâm chung, ông cũng đã hứa với phụ hoàng, sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương che chở Ôn Uyển, bảo vệ Ôn Uyển. Nhưng mười mấy năm qua, thay vì nói là ông bảo vệ Ôn Uyển, không bằng nói là Ôn Uyển một mực giúp đỡ ông. Biết quốc khố trống không, Ôn Uyển hao hết tâm huyết trù tính, đặt mua sản nghiệp kiếm lấy tiền bạc cho ông quay vòng. Biết ông muốn dùng Bạch Thế Niên, không có nửa câu oán hận, bản thân mình cực khổ nuôi dạy hai đứa bé.

Hoàng đế nghĩ tới thiên lão nhân đã từng nói. Là Ôn Uyển nghịch thiên cải mệnh, sửa lại mệnh của mình, cũng sửa lại mệnh của ông. Không có Ôn Uyển, thì không có ông ngày hôm nay, đến bây giờ rốt cục hoàng đế cũng thừa nhận, không có Ôn Uyển, cũng sẽ không có mình bây giờ.

Đột nhiên Hạ Ảnh cùng người trong phòng quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, thuộc hạ thay Quận chúa cầu xin hoàng thượng một chuyện. Hi vọng hoàng thượng có thể đáp ứng.”

Lời của Hạ Ảnh nói được quá đột nhiên. Tất cả mọi người đều không biết trong hồ lô của Hạ Ảnh bán thuốc gì, hoàng đế cũng không biết vì sao Hạ Ảnh làm như vậy.

Thật ra yêu cầu của Hạ Ảnh rất đơn giản: “Hoàng thượng, Quận chúa nói chuyện nàng tiếc nuối nhất đời này, chính là không thể đi nhìn một chút thế giới bên ngoài, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở tại kinh thành, hoàng thượng, nhiều năm qua quận chúa luôn mong muốn, chính là muốn đi ra ngoài vân du. Hoàng thượng, chờ Quận chúa tỉnh lại, thuộc hạ khẩn cầu hoàng thượng có thể thỏa mãn nguyện vọng này của Quận chúa.” Mặc dù trong lòng Hạ Ảnh cũng vạn phần lo lắng, nhưng đáy lòng nàng vẫn ôm một tia tin tưởng, tin tưởng quận chúa nhất định sẽ tỉnh lại.

Hoàng đế nhìn Hạ Ảnh, lại nhìn lại Ôn Uyển, chuyện Hạ Ảnh biết đến, hoàng đế sao có thể không biết. Chẳng qua là chỗ ông cần đến Ôn Uyển có rất nhiều, cho nên chưa từng nghĩ tới, ít nhất cho đến vừa mới rồi, ông cũng không quá muốn để Ôn Uyển rời đi.

Hoàng đế biết Ôn Uyển không ham quyền thế, đối với tiền tài cũng không để ở trong lòng. Tâm nguyện lớn nhất cuả Ôn Uyển chính là một nhà đoàn viên. Có có một nguyện vọng nữa, chính là hi vọng đi ra phía ngoài ngao du một chút. Điểm này chính là bị Tống Lạc Dương ảnh hưởng. Đến bây giờ, Ôn Uyển thỏa mãn được nguyện vọng thứ nhất, nhưng nguyện vọng thứ hai, bởi vì ông cự tuyệt, đến bây giờ còn không có thực hiện được.

Hoàng đế vỗ tay Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Ôn Uyển, chỉ cần cháu tỉnh lại. Cậu hứa với cháu, cháu muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cậu sẽ không ngăn cản.” Đáng tiếc những lời này, cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Người đang ngủ trên giường, vẫn điềm tĩnh ngủ tiếp.

Hoàng đế vẫn chờ đợi ở bên cạnh Ôn Uyển.

Minh Duệ nhìn phụ thân vẫn đứng ở bên cạnh ánh mắt không rời mẹ, rốt cục không nhịn được đi lên khuyên nhủ: “Cha, người ăn một chút gì, lại đi nằm một lát! Nếu mẹ tỉnh lại thấy người như vậy, sẽ rất khổ sở.” Cậu biết cha đau lòng, đau lòng không có bảo vệ được mẹ. Nhưng loại chuyện này ai cũng không muốn.

Sở dĩ Minh Duệ không có sụp đổ, đó là vì Minh Duệ tin tưởng Ôn Uyển nhất định có thể tỉnh lại: “Cha, người yên tâm, mẹ sẽ không bỏ rơi chúng ta. Con tin tưởng mẹ nhất định có thể tỉnh lại. Cha, người phải có lòng tin với mẹ.” Minh Duệ cố gắng khuyên bảo Bạch Thế Niên, cậu không hy vọng mẹ không có việc gì thì cha đã xảy ra chuyện.

Thật ra trong lòng Minh Duệ có thể không sợ hãi sao? Những năm này, cậu cảm nhận được hạnh phúc mà đời trước chưa từng cảm nhận được. Đặc biệt là nửa năm này, phụ thân nghiêm nghị, mẹ từ ái, đệ đệ nghịch ngợm khả ái, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, cậu vạn phần quý trọng. Nhưng nếu mẹ có chuyện gì, Minh Duệ ngay cả nghĩ cũng đều không dám nghĩ. Chẳng qua là cậu tự nói với mình, mẹ sẽ không có chuyện gì, mẹ nhất định không có việc gì .

Bạch Thế Niên không có lên tiếng, cũng không động đậy, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi Ôn Uyển vẫn luôn nằm trên giường. Dưới đáy lòng hắn tự nói, Ôn Uyển nhất định sẽ tỉnh, nhất định sẽ tỉnh.

Hoàng đế ở bên giường coi chừng Ôn Uyển, lẳng lặng chờ đợi, cũng không nói lời nào. Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến làm cho người sinh ra sợ hãi. Tôn công công nhìn phía ngoài sắc trời đã tối: “Hoàng thượng, đến lúc dùng bữa tối rồi.”

Hoàng đế làm gì có tâm tình ăn.

Tôn công công không có biện pháp, chỉ có thể lấy Ôn Uyển ra khuyên giải: “Hoàng thượng, Quận chúa thường xuyên nói hoàng thượng phải yêu quý thân thể. Hoàng thượng, thái y nói người cần phải bảo trọng thân thể. Bằng không, bệnh thương hàn có thể sẽ tái phát .”

Hoàng đế không muốn nghe hắn nhiều lời, trực tiếp để cho Tôn công công đi xuống, lại quay đầu, nhìn Bạch Thế Niên đang đứng. Đâu còn là Đại nguyên soái hăng hái, hoàn toàn chính là một người không có hồn phách. Hoàng đế khẽ than thở, phân phó người lấy thêm cho Bạch Thế Niên cái ghế.

Hạ Dao và Hạ Ảnh là người bận rộn nhất, không chỉ phải lo lắng đến Ôn Uyển, còn phải xử lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ quận chúa và hầu phủ. Nam chủ nhân không được việc, hai đứa bé còn nhỏ, chuyện trong cả hai phủ đệ chỉ có bọn họ đến giải quyết.

Hạ Ảnh nhận được tin tức, biết Hạ Dao phân phó âm thầm chiếu cố một nhà Bình Thượng Đường. Nhìn Hạ Dao một cái, cũng không có lên tiếng, nhưng thần thái lại biểu lộ sự bất mãn.

Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng chung sống gần hai mươi năm, sao lại không biết suy nghĩ của Hạ Ảnh: “Ta chỉ là bảo toàn ba tỷ muội Mộng Lan. Nữ nhi nếu bị đưa vào trong ngục, sau này danh tiếng rất khó nghe. Hạ Ảnh, ta biết ngươi chán ghét người Bình gia, nhưng Quận chúa rất thương ba tỷ muội bọn họ, nếu bởi vì chuyện này mà bọn họ có tổn hại, trong lòng Quận chúa sẽ không vui.”

Qua thật lâu Hạ Ảnh mới lên tiếng: “Bốn hài tử có thể bỏ qua, thậm chí Tô Chân Chân cũng có thể bỏ qua. Nhưng chuyện người Bình gia, ngươi đừng nhúng tay.”

Hạ Dao có chút không rõ.

Hạ Ảnh nói đến Bình gia, trên mặt tràn đầy lệ khí: “Ngươi không biết thôi, cũng không nhìn thấy năm đó người Bình gia bức bách Quận chúa thế nào? Quận chúa có lòng bao dung, không truy cứu, không quan tâm, hoàng thượng cũng là nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng lần này, nếu hoàng thượng muốn ra tay sửa trị bọn họ, thì cũng sẽ khiến cho bọn họ lột một lớp da, để cho bọn họ phải trả giá thật nhiều.” Năm đó Hạ Ảnh đã nghĩ thu thập người Bình gia. Chẳng qua là khi đó tình huống đặc thù, điều kiện không cho phép. Sau này hoàng đế lên ngôi, vẫn bởi vì Ôn Uyển không muốn truy cứu nên mới để yên. Nhưng bây giờ, có chuyện này, thù mới hận cũ, Hạ Ảnh muốn bọn họ phải trả đủ cả vốn lẫn lời, muốn trở mình sao, đợi kiếp sau đi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất