Minh Duệ đi phòng luyện công, được nửa đường thì muốn đi tìm Ôn Uyển. Đối mặt với Ôn Uyển nói: “Mẹ, con sai rồi.” Là hắn đã sai lầm, quá sai lầm rồi. Hắn không nên dùng biện pháp này, bởi vì hắn tự cho mình là đúng, suýt nữa thì hại Minh Cẩn. Trong lòng Minh Duệ không chỉ tràn đầy áy náy, mà còn có lo sợ.
Ôn Uyển cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhớ kỹ bài học lần này. Nếu con cảm thấy Minh Cẩn có chỗ nào chưa tốt, chưa đúng, cần phải sửa chữa, trước tiên con phải bàn bạc với mẹ cái đã.”
Minh Duệ thấy Ôn Uyển không trách mắng hắn, trong lòng ngược lại cảm thấy đau đớn.
Ôn Uyển thấy thế liền khuyên: “Chuyện đã qua rồi, không cần lãng phí thời gian và tinh thần để hối hận. Người còn sống, phải luôn hướng về phía trước. Minh Duệ, làm sai không quan trọng, quan trọng là sau này đừng tái phạm nữa, biết không?” Những lời này của Ôn Uyển thật ra có ẩn ý bên trong. Haiz, dạy dỗ lão đại, có nhiều chuyện không thể nói cặn ké được, thật là khổ mà!
Minh Duệ gật đầu: “Mẹ, con sẽ.”
Buổi tối hôm đó Ôn Uyển nói chuyện phiếm cùng Minh Cẩn, trò chuyện mãi đến lúc Ôn Uyển kể đến chuyện nàng nhìn thấy cảnh nha hoàn bị đánh chết trước mặt hoảng sợ như thế nào. Chuyện này Minh Duệ và Minh Cẩn cũng biết, chẳng qua là không biết tình huống cặn kẽ.
Bây giờ mới được Ôn Uyển kể lại chi tiết hơn.
Ôn Uyển vì muốn khuyên Minh Duệ và Minh Cẩn, còn rất thoải mái kể chuyện lúc bị Tư Nguyệt làm hại, bị sợ hãi đến mức phải chạy đến thôn trang để tránh né. Một lần tránh né này kéo dài đến mấy tháng: “Lúc ấy, mẹ gặp nàng thì đặc biệt sợ, cũng sợ hãi mọi người, vì cảm thấy mọi người có khả năng sẽ giết chết mẹ, cho nên mẹ hy vọng có thể trốn đi thật xa, để không còn gặp bọn họ được nữa.”
Minh Cẩn không nói gì, ngay cả Minh Duệ cũng rất ngạc nhiên. Mẹ hắn thế nhưng nhát gan sợ chết đến mức này, thật là ngoài dự tính của người ta.
Ôn Uyển cố tình đem đề tài này ra, sau đó cùng Minh Duệ và Minh Cẩn chuyển dần vào chuyện ám sát lần trước. Ôn Uyển nghe Minh Duệ nói thật ra hai huynh đệ bọn họ rất sợ, chỉ vì không muốn người khác nhận ra. Ôn Uyển cười híp mắt nói: “ Minh Duệ và Minh Cẩn như thế đã rất lợi hại rồi, nếu là mẹ, đã sớm bị dọa cho ngất đi. Sau đó buổi tối hằng đêm sẽ gặp ác mộng, còn muốn đi trốn không gặp mọi người nữa.”
Đột nhiên Minh Cẩn hỏi thầm: “Mẹ, vậy còn cha? Cha có sợ hay không?”
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Đương nhiên là có. Con không biết đâu, năm đó cha con ở hải khẩu lần đầu tiên ra chiến trường giết giặc Oa, ba ngày ba đêm không dám chợp mắt. Cha con kể, mỗi lần hắn chợp mắt liền thấy những người chết kia, chịu đựng không ít khổ cực đâu.” Bạch Thế Niên đúng là khi lần đầu tiên giết người có chút không thích ứng được, nhưng không có khoa trương như Ôn Uyển nói như vậy, nàng làm thế chỉ vì muốn trấn an tâm của nhi tử.
Minh Cẩn nhỏ giọng hỏi: “Vậy mẹ, cha đã làm như thế nào để không sợ nữa?” Hắn bị dọa muốn ngất xỉu, chẳng qua là dùng chút tôn nghiêm để đứng vững. Nhưng chống đỡ cũng chỉ là chống đỡ mà thôi, trong lòng hắn vẫn sợ muốn chết, đôi khi còn gặp phải ác mộng nữa.
Ôn Uyển cẩn thận hướng dẫn, khiến Minh Cẩn dần đi đúng đường. Nói thật lâu, thần sắc của Minh Cẩn dần buông lỏng, gánh nặng trong lòng Ôn Uyển cũng buông xuống. Như vậy là tốt rồi, có người trực tiếp hướng dẫn, thêm vài lần nữa, hẳn là sự sợ hãi trong lòng sẽ tiêu tán. Nhi tử của nàng mạnh mẽ hơn mẹ của mình nhiều. Năm đó nàng có suy nghĩ của một người trưởng thành, cũng phải mất thời gian dài mới điều chỉnh được.
Dụ dỗ Minh Cẩn đi ngủ xong, Minh Duệ nhìn Ôn Uyển nói: “ Mẹ, người nói thật không?” Minh Duệ có chút hoài nghi Ôn Uyển cố tình trấn an Minh Cẩn.
Ôn Uyển nhẹ nhàng vuốt đầu Minh Duệ nói: “Đương nhiên là thật. Khi đó lần đầu tiên mẹ nhìn thấy người chết, đang sống sờ sờ liền bị đánh chết trước mặt. Còn bị hãm hại hạ độc. Mẹ lúc ấy bị làm cho sợ hãi, dọa sợ muốn chết cho nên mới chạy trốn đến thôn trang.”
Minh Duệ đột nhiên hỏi: “Mẹ, người thật sự không còn hận người kia sao? Người kia vứt bỏ người, dung túng cho tiểu thiếρ hãm hại người. Người thật sự không còn hận ông ta sao?” Trong lòng Minh Duệ biết, mẹ căn bản không cần người kia. Nhưng hắn muốn hỏi một chút, tại sao mẹ có thể không quan tâm người kia?
Ôn Uyển thật ra rất muốn hỏi, Minh Duệ đời trước thật ra đã trải qua loại thương tổn gì, lại để hắn không có cảm giác an toàn như thế này. Nhưng những lời này không thể hỏi, càng hỏi càng rối. Sau này mẹ con chung đụng sẽ lúng túng. Ôn Uyển kéo chăn kín lại cho Minh Duệ: “ Mẹ không hận. Căn bản mẹ không xem ông ấy là thân thuộc mà mình phải đối đãi. Đúng, ông ấy là người cho mẹ sinh mạng, nhưng ông ấy không xứng đáng làm phụ thân của mẹ. Đối với mẹ mà nói, ông ấy chỉ là một người dưng nước lã. Minh Duệ, nếu mẹ chấp nhất những quá khứ bất hạnh kia thì sẽ không có được hạnh phúc hiện tại. Minh Duệ, thứ chúng ta cần phải nắm chắc là tương lai tốt đẹp, chuyện quá khứ nên quên đi là tốt nhất.”
Minh Duệ dạ một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Chờ Ôn Uyển đi, liền mở mắt ra, trong mắt có chút hoang mang. Tại sao hắn có cảm giác, mẹ hắn biết chuyện của hắn vậy.
Minh Duệ lắc đầu, chuyện này không thể nào, mẹ hắn không thể nào biết chuyện của hắn được. Tuy nhiên, mẹ nói đúng, không nên để bất hạnh trong quá khứ làm mảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Minh Cẩn không phải là người kia, Minh Cẩn rất thông minh, rất nghe lời, cũng rất thương người ca ca này. Hắn không nên tự vây mình trong bóng ma, rồi làm hại đến Minh Cẩn. Hắn hiện tại có cha và mẹ, có một đệ luôn kính yêu hắn, hiện tại hắn trôi qua thật tốt, thật hạnh phúc, không thể để bất hạnh đời trước tái diễn, ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
Ôn Uyển nằm trên giường, Ôn Uyển cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn rớt ra ngoài. Hạ Dao tới đấm bóp cho nàng, Ôn Uyển thích ý nói: “ Thật là thoải mái! Thật lâu rồi không có thỏa mái như vậy. Mấy người mới đấm bóp, cũng không có thoải mái thế.”
Hạ Dao ở bên Ôn Uyển vừa xoa bóp vừa nói: “Quận chúa, ban nãy người nói cái gì cùng Minh Duệ và Minh Cẩn?” Hạ Dao trước giờ không có hỏi đề tài này, lần này hỏi như vậy chủ yếu là lo Ôn Uyển vì chuyện lần trước mà trách mắng Minh Duệ.
Ôn Uyển thấy thần sắc của Hạ Dao cũng biết nàng ta đang nghĩ cái gì: “Nói chút chuyện quá khứ với hai đứa bé thôi.” Thấy Hạ Dao nghi hoặc, cười nói: “Năm đó ta nhát gan như chuột nhắt, nhìn thấy người chết, bị dọa cho sợ hãi đến nỗi mỗi ngày đều thấy ác mộng. Sợ muốn chết, vì trốn tránh liền chạy đến thôn trang. Để bọn trẻ biết mẹ của họ là một người nhát gan sợ chết.”
Hạ Dao không rõ vì sao Ôn Uyển phải kể chuyện năm đó: “ Quận chúa, người ta làm cha mẹ, luôn muốn giữ hình ảnh hoàn mỹ nhất trong tâm trí hài tử. Còn người cái gì cũng không để ý, cái gì cũng kể. Không sợ sau này Minh Cẩn chê cười người hay sao?”
Ôn Uyển nghe vui mừng nói: “Con không chê mẹ xấu, ta nhát gan một chút như thế, bọn chúng có cái gì mà chê cười. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết…” Ôn Uyển đem chuyện Bạch Thế Niên nói ra.
Hạ Dao không nhịn cười được nữa: “ Tướng quân còn là Đại nguyên soái biên thành đấy! Người như vậy là làm lộ chuyện quân cơ, cẩn thận sau này Minh Duệ và Minh Cẩn không sợ tướng quân, đến lúc đó tướng quân đến tìm người tính sổ đó.”
Ôn Uyển không thèm để ý, người một nhà, suốt ngày cố kỵ mặt mũi nhau thì có cái gì tốt. Đương nhiên Ôn Uyển không phải là không để ý đến tôn nghiêm của Bạch Thế Niên, nói về phản ứng lần đầu tiên giết địch, cũng không có gì là mất mặt. Dù sao Ôn Uyển còn trông cậy vào Bạch Thế Niên áp chế được Minh Cẩn đây.
Hạ Dao nói xong lời cuối, cũng không vòng vèo: “Quận chúa, có phải người đã trách cứ Minh Duệ rồi không? Quận chúa, Minh Duệ cũng vì muốn tốt cho Minh Cẩn.” Hạ Dao lo lắng Minh Duệ ngạo khí quá cao, bị Ôn Uyển khiển trách, Minh Duệ sẽ cảm thấy nhục nhã.
Ôn Uyển lắc đầu: “Đứa nhỏ này nha, khụ, ngươi yên tâm, ta tất có chừng mực. Chỉ nói cho hắn biết làm thế là có hại, hắn cũng ý thức được mình sai rồi, liền theo xin lỗi ta.”
Hạ Dao còn chưa kịp mở miệng nói, Ôn Uyển liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi nói xem, nuôi dưỡng hài tử có phải là chuyện đặc biệt hao tâm tốn sức không? Những năm này, vì bọn nó tóc ta cũng đã trắng đi nhiều rồi.”
Hạ Dao cười to: “ Quận chúa, ta còn chưa thấy tóc trắng nha! Có điều Quận chúa, mặc dù nuôi dưỡng hài tử rất hao tâm tổn sức, nhưng nhà có hài tử nhìn giống nhà hơn..”
Nói đến vấn đề hài tử, Ôn Uyển không nhịn được hỏi: “Hạ Dao, ngươi và Võ Tinh có muốn nhận nuôi dưỡng một hài tử hay không?”
Hạ Dao cự tuyệt.
Ôn Uyển cũng không ép buộc, loại chuyện này ép buộc không được. Kỹ thuật xoa bóp của Hạ Doa thì khỏi phải nói rồi, Ôn Uyển cảm thấy thoải mái, liền ngủ thiếρ đi.
Hạ Dao dặn dò Thu Hàn và Hạ Ảnh, rồi trở về sân của mình. Võ Tinh không có ở nhà, một lúc sau mới trở về. Lại nói, hai vợ chồng ở phủ đệ là hai người siêu bận rộn. Võ Tinh chịu trách nhiệm việc an toàn trong phủ Quận chúa, Hạ Dao lại vừa dạy Minh Duệ, vừa phải chiếu cố Ôn Uyển.
Hạ Dao kể lại cho Võ Tinh chuyện xảy ra ngày hôm nay.: “Ta hỏi nha hoàn hầu hạ Minh Duệ một chút. Trạng thái của Minh Duệ hoàn hảo. Ta thật lo lắng Quận chúa trách mắng Minh Duệ.” Mặc dù lần này nàng cảm thấy Minh Duệ làm sai, nhưng theo lời Võ Tinh nói, Minh Duệ rất thương Minh Cẩn.
Võ Tinh bật cười: “Nàng thật là quan tâm mù quáng mà!.”
Quận chúa đã khi nào đối với Minh Duệ nói nặng bao giờ. Nếu không đúng, cũng sẽ chỉ nói hắn sai ở đâu, làm gì có chuyện khiển trách. Mà cho dù có khiển trách thật thì cũng không có gì lo lắng. Làm mẹ khiển trách con một chút cũng không được sao?
Hạ Dao lắc đầu: “ Không phải, nếu khiển trách Minh Cẩn thì không có vấn đề. Nhưng Minh Duệ, nói sao đây, ta cảm thấy không tốt.” Hạ Dao cũng không nói được lý do, nàng cảm giác Minh Duệ rất cao ngạo. Hơn nữa, Minh Duệ là người thứ hai Hạ Dao nhìn không thấu. Ôn Uyển là người thứ nhất, Minh Duệ là người thứ hai.
Nói tới đây, Hạ Dao thấy kỳ quái hỏi: “ Nói cũng lạ, tại sao lúc Quận chúa nói chuyện cùng Minh Duệ, lại không cho người ở lại bên cạnh? Rốt cuộc Quận chú bí mật dạy Minh Duệ cái gì nha?” Hạ Dao có chút tò mò, Quận chúa bí mật dạy Minh Duệ cái gì nhỉ, làm cho Minh Duệ khó nắm bắt như vậy. Nếu không phải nàng tận mắt thấy Minh Duệ ra đời, từng ngày từng ngày thấy Minh Duệ lớn lên, nàng thật hoài nghi có phải Minh Duệ là quái thai rồi không? Hài tử nhỏ như vậy, hiểu biết thật nhiều chuyện.
Võ Tinh nhìn Hạ Dao: “Ý nàng là muốn thăm dò chuyện bí mật của Quận chúa?” Đây không phải chuyện phạm vào húy kỵ bình thường, cho nên Võ Tinh không hy vọng Hạ Dao phạm phải.
Hạ Dao nhìn chằm chằm vào Võ Tinh, đột nhiên cười nói: “ Là ta không chú ý. Lần sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.” Ôn Uyển xem nàng như tỷ muội ruột, nàng không thể vượt qua giới hạn. Đó là chuyện Ôn Uyển không muốn cho các nàng biết, trăm triệu lần không thể đi đụng vào. Đây là nguyên tắc.
Lúc này Võ Tinh mới gật đầu.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không