Phụ tử nhân luân vân vân, Ôn Uyển cũng không ngăn cản. Nhưng đã ba ngày rồi, không nói đứa bé kia cẩn phải học tập. Nếu cứ bất kể việc học của hài tử như vậy, họ làm cha mẹ thật quá tùy tiện rồi. Hay là nghĩ nơi này có thể tùy ý hơn thư phòng, có tới hay không cũng không sao cả.
Ba ngày trôi qua, kiên nhẫn Ôn Uyển đã dùng hết, nên phái người xuống hỏi vì chuyện gì mà trì hoãn đến bây giờ, nơi này bài tập còn một đống, không dành thời gian thực hành thì sau này có muốn cũng không thể bổ cứu.
Lúc trở lại sắc mặt Hạ Ngữ có chút khó chịu: “Quận chúa, nô tỳ không gặp Linh Đông điện hạ. Thái Tử Phi nói Linh Đông điện hạ cảm lạnh rồi, muốn chậm thêm hai ngày nữa mới có thể tới đây.”
Cảm lạnh, Ôn Uyển nghe lời này chân mày nhíu chặt. Linh Đông hai năm qua một mực tập võ, cộng thêm Ôn Uyển vẫn chú ý dinh dưỡng của mấy đứa bé. Có thể nói, ba đứa bé thân thể tốt vô cùng. Hừ, cảm lạnh cảm mạo khẳng định cũng có, nhưng cái này quá trùng hợp. Hơn nữa nếu chỉ cảm lạnh, cũng nên tới nói cho nàng biết sớm một chút, còn không cho Hạ Ngữ vào thăm.
Ôn Uyển có chút không yên lòng, hướng về phía Hạ Ảnh nói: “Đi dò tra Linh Đông ở Đông cung gặp chuyện gì?” Ôn Uyển suy đoán, đứa nhỏ này khẳng định có vấn đề ở trong Đông Cung. Nếu không đang tốt lành sao lại không trở về?
Hai canh giờ sau Ôn Uyển đã có được tin tức, Linh Đông bị Thái Tử đánh. Đánh cho cái mông nở hoa, hiện tại nằm trên giường không đứng dậy nổi.
Ôn Uyển dứt khoát đứng lên: “Có chuyện gì?” Đứa bé Linh Đông kia tính tình rất tốt, là hài tử biết điều nhất trong bốn đứa (không phải cùng loại với kiểu biết điều hiểu chuyện của Minh Duệ). Thái Tử đánh hắn làm cái gì? Ôn Uyển nhớ lại lúc người Đông cung đến nhận Linh Đông trở về, hiện tại không phải cuối năm, không phải ngày lễ, cũng không phải là kỳ nghỉ. Ôn Uyển mơ hồ có mấy phần hiểu. Sợ là Thái Tử muốn dò thăm tin tức trong phủ mình. Nhưng đứa nhỏ Linh Đông này lại là một người kín miệng. Nói không chừng Thái Tử thẹn quá hoá giận, coi Linh Đông như nơi trút giận. Ôn Uyển lắc đầu, cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hạ Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Quận chúa, Thái Tử sớm đã không phải là Thái Tử ban đầu rồi. Có thể làm ra chuyện này không có gì lạ.” Trong cơn tức giận, đừng nói đánh Linh Đông, ngay cả Thái Tử Phi cũng dám đánh.
Ôn Uyển có chút không rõ.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: ” Lúc Thái Tử nổi giận đã từng đánh Quách thị. Chẳng qua chuyện này rất bí ẩn, lại là việc xấu trong nhà, không có lan truyền ra ngoài thôi.”
Nam nhân đánh nữ nhân, thì không phải đồ tốt. Ôn Uyển luôn luôn phỉ nhổ nam nhân như vậy: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi?” Áp lực quá lớn, không chịu nổi nên phát triển theo hướng biến thái sao?
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt khinh bỉ của Ôn Uyển, kiên trì nói: “Khi ta biết chuyện thì đã là cuối năm ngoái.”
Ôn Uyển chần chờ một chút lại hỏi: “Thái Tử có từng đánh Thái Tử Phi hay không? À, Thái Tử Phi đối với chuyện này xử lý thế nào?”
Hạ Ảnh lắc đầu: “Thái Tử không có động thủ đánh Thái Tử Phi. Chuyện này Thái Tử Phi cũng không tỏ vẻ gì.” Thái Tử muốn đánh Linh Đông điện hạ, Hải Như Vũ có thể làm cái gì? Hơn nữa làm cha dạy dỗ nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, ai có thể nói cái gì?
Ôn Uyển suy nghĩ, xem ra sau này vẫn ít để cho Linh Đông trở về thôi. Thái Tử bây giờ là càng ngày càng không ra gì. Ngay cả hài tử cũng không bỏ qua: ” Nhắn một lời với Thái Tử Phi, Linh Đông đã bỏ bê nhiều bài học, để cho hắn trở lại. À, thân thể không tốt có thể tiếp tục nghỉ ngơi ở quý phủ ta.” Những lời này của Ôn Uyển chặt đứt lý do Linh Đông phải nghỉ bệnh của Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi nhận được tin tức, im lặng hồi lâu. Ôn Uyển để cho Hạ Ngữ truyền những lời này, thật ra là muốn nói nàng ấy đã biết chuyện gì xảy ra.
Thái Tử Phi tâm phiền ý loạn. Bí mật của Đông Cung khó giữ, Linh Đông bị đánh cũng chỉ là chuyện nhỏ, tin tức dù bị tiết lộ ra ngoài cũng không bị chỉ trích nặng. Nhưng nếu chuyện như vậy rơi vào trong mắt Ôn Uyển, liệu nàng ấy có suy nghĩ nhiều hay không?
Dung ma ma nói: “Thái Tử Phi, có thể để cho Tam điện hạ chậm chút mới đi phủ Quận chúa không? Bộ dáng này của Tam điện hạ, ít nhất còn phải chăm chừng mười ngày mới có thể hoàn toàn khoẻ.”
Thái Tử Phi gật đầu.
Ôn Uyển nghe xong không nói thêm cái gì. Chỉ sai người đem những quyển sách này đến Đông cung cho Linh Đông. Bảo hắn không nên bỏ bê bài tập.
Mặc dù nói Linh Đông bị đánh, nhưng cũng không nặng, nuôi ba bốn ngày đã khá không ít, chẳng qua chưa thể ngồi, lúc ngủ chỉ có thể nằm úp sấp. Nhìn thấy Ôn Uyển đưa bộ sách tới, bèn sai người dìu đi chính cung, nói với Hải Như Vũ phải về phủ Quận chúa.
Hải Như Vũ giận đến ói ra máu, nhưng vẫn không lay chuyển được Linh Đông. Dù sao hài tử cầu tiến, người làm mẹ cũng không thể ngăn trở. Hải Như Vũ bắt hắn tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa, ngày mai đưa hắn đi phủ Quận chúa.
Hải Như Vũ nhìn thấy sau khi nàng mở miệng đồng ý, cơ mặt của Linh Đông lập tức dãn ra. Vẻ mặt này khiến cho tim của Hải Như Vũ run lên. Chờ Linh Đông ra ngoài, nàng hướng về phía Dung ma ma cười khổ: “Linh Đông hiện tại đã coi phủ Quận chúa như nhà của mình, Đông cung thành nơi hồng thủy mãnh thú rồi.”
Dung ma ma không biết tiếp lời như thế nào. Thật sự là hôm nay Tam điện hạ đối với Đông cung càng ngày càng xa cách. Thậm chí, còn có cảm giác muốn trốn tránh. Lần này bị đánh một cách vô lý càng làm cho điện hạ xa cách hơn nữa.
Linh Đông trở lại.
Ôn Uyển thấy Linh Đông bước đi rất khó khăn, còn phải có người dìu, trong lòng lại than thở nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì: “Mấy ngày nay, con nằm trên giường thật ngoan, đừng đi lại nữa để động đến vết thương.” Mặc dù nói không nghiêm trọng, nhưng nếu bị kết vảy, đi lại cũng chậm hơn nhiều.
Linh Đông không phản đối lời Ôn Uyển nói, để cho nha hoàn nào đó dìu về sân. Ôn Uyển phân phó Hạ Nhàn làm một chút đồ ăn ngon cho Linh Đông.
Phân phó xong Ôn Uyển mới đi đến sân của Linh Đông. Linh Đông đang nằm lỳ ở trên giường đọc sách, Ôn Uyển cười sai người thu sách lại: “Dụng công cũng không đến nỗi này. Còn đau hay không?”
Linh Đông lắc đầu: “Không đau.”
Ôn Uyển xoa đầu Linh Đông, sắc mặt có chút áy náy: “Có phải bởi vì cô, phụ vương mới đánh con không? Nói thật cho cô nghe.”
Linh Đông ngẩng đầu nhìn về Ôn Uyển: “Cô, cô, người tin tưởng con đi, con không nói gì cả.” Phụ vương muốn hắn nói chuyện ở trong phủ Quận chúa, nhưng hắn cảm thấy như vậy không tốt. Cũng bởi vì không nói, nên phụ vương mới giận dữ.
Ôn Uyển vẫn xoa đầu Linh Đông: “Cô tất nhiên là tin tưởng con. Nhưng lần sau nếu phụ vương con hỏi cái gì, con biết cái gì nói cái nấy. Chỗ của cô không có gì không thể nói với người khác. Không thể bởi vì một chút chuyện này mà để phụ vương đánh con.”
Linh Đông tự xưng rất kiên cường, nhưng lần này thật sự là ủy khuất: “Cô……” Linh Đông cũng không nói nhiều. Nhưng nhìn thấy được hắn rất khó chịu.
Ôn Uyển an ủi hồi lâu mới xoa dịu được hắn. Diệp thái y tới xem cho Linh Đông, sau đó nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa không cần lo lắng, tiểu điện hạ chỉ bị thương ngoài da, không đả thương đến gân cốt. Tĩnh dưỡng thêm hai ngày là khoẻ.”
Ôn Uyển nghe lời này mới coi như an tâm một chút. Dặn dò xong xuôi, lại tiếp tục theo Linh Đông, khiến cho Linh Đông thấy ngại ngùng: “Cô, người bận rộn thì đi đi, con không sao. Con có thể tự mình đọc sách .”
Ôn Uyển gật đầu: “Chờ con dùng qua trung thiện rồi nói.” Ôn Uyển nhìn Linh Đông dùng xong bữa trưa mới chịu đi.” Nếu có chuyện thì sai nha hoàn truyền lời cho cô.”
Ôn Uyển buồn bực nói với Hạ Ảnh: “Ta đã thành bảo mẫu mất rồi.” Quản lý Kỳ Triết, hiện tại lại quản Linh Đông, sớm muộn cũng thành bảo mẫu chuyên nghiệp mất.
Mấy ngày sau, mỗi buổi sáng Ôn Uyển đều theo Linh Đông một lúc, xế chiều để cho Minh Cẩn ở cạnh. Buổi tối Ôn Uyển lại chăm sóc hắn, buổi tối Ôn Uyển là kể chuyện cho Linh Đông nghe, chuyện được kể chính là sách sử. Ôn Uyển bí mật dạy Linh Đông vài thứ. Dĩ nhiên, không phải là chuyện xưa giống như loại kể cho Minh Duệ và Minh Cẩn.
Ôn Uyển để cho Linh Đông tự mình phân tích sự kiện lịch sử. Nếu đổi thành hắn là một người trong đó sẽ làm như thế nào? Ôn Uyển không chỉ để cho Linh Đông học sách sử, còn lấy chuyện đương triều đã xảy ra để thảo luận, lý luận cùng thực tế kết hợp, như vậy sẽ khiến cho Linh Đông khắc sâu ấn tượng.
Nếu là ngày thường, Minh Cẩn nhất định sẽ ghen tị. Hiện tại, Minh Cẩn mỗi buổi tối luyện chữ xong lại bận rộn luyện công. Không có thời gian ăn loại dấm này. Chỉ có Kỳ Triết có chút nghi vấn trong lòng, nhưng nơi này cũng không phải chỗ hắn có thể đặt câu hỏi.
Ở trên giường nghỉ ngơi mười ngày, thái y nói đã không sao nữa Linh Đông mới đi thư phòng, theo tiên sinh học tập. Mặc dù Phương tiên sinh chỉ dạy ba hài tử, nhưng cũng đã lao tâm lao lực. Bởi vì tiến độ học tập của ba hài tử này không giống nhau. Chẳng khác gì dạy ba lớp.
Chuyện Linh Đông bị đánh Hạo thân vương cũng biết. Hạo thân vương nghe được Ôn Uyển phái người đem Linh Đông đón trở về phủ, ánh mắt có chút khéo léo. Vừa lúc sinh nhật Vương Phi, ông phái người nói cho Ôn Uyển một tiếng, để Kỳ Triết trở lại tham gia thọ yến của tổ mẫu, ngày thứ hai sẽ trở về.
Thật ra Kỳ Triết rất không muốn trở về, nhưng làm Tôn Tử, mừng thọ tổ mẫu, tổ phụ sai người mời về, không muốn trở về cũng phải về. Kỳ Triết có chút buồn bực, lúc nào mới không bị những thứ ngoại vật này quấy rầy, để cho hắn có thể an tâm học tập a! Không biết là hắn đã tụt lại phía sau người khác rất nhiều sao?
Kỳ Triết trở về Vương Phủ, trước tiên là đi bái kiến Vương Phi. Vương Phi tôn tử đông đảo, quan tâm không hết. Do điều này nên mới có chuyện của Kỳ Thịnh. Lúc này Kỳ Triết được Vương gia coi trọng, người trong phủ cũng kính trọng Kỳ Triết vài phần. Vương Phi tất nhiên cũng thích đứa cháu ngoan này.
Sau khi Kỳ Triết ra mắt Vương Phi lại phải đi đến chỗ Hạo thân vương.
Lúc ấy mọi người đang ngồi nhìn Kỳ Triết rời đi, trong đó có Tam phu nhân giọng nói bất thiện: “Cửa phủ Quận chúa thật khó vào. Năm phần trăm ngân hàng, một học sinh đã thu như vậy. Đều nói Quận chúa là tài thần, thật đúng là không hổ hai chữ tài thần.”
Lúc đầu mọi người không biết tin tức kia. Mặc dù có tin đồn Hạo thân vương tốn hao khổng lồ, nhưng mọi người cũng không nghĩ tới lại đem quả trứng vàng đưa cho người (gà mái kia là ở trong tay Ôn Uyển, các ngươi nhiều nhất cũng chỉ nhặt được hai quả trứng vàng).
Chuyện này cũng do chế độ chia hoa hồng ở ngân hàng Quảng Nguyên chọc ra chuyện. Mặc dù nói ngân hàng Quảng Nguyên tháng chạp kết xongsổ sách. Nhưng vốn còn có nhiều chuyện linh tinh, chờ ổn định mọi chuyện cũng phải mất một tháng. Vốn là một tháng cũng có thể chia phần. Nhưng một tháng đó Ôn Uyển ở thôn trang, dù sao Đông gia lớn nhất là Hoàng Đế và Ôn Uyển không thiếu bạc, không cần dùng gấp. Vì vậy Ôn Uyển dứt khoát đã định nhật kỳ ở tháng tư.
Nói cách khác, người trong vương phủ lúc trước vẫn không biết đã đem quả trứng vàng này ném đi.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không