Hoàng đế lập tức phân phó xuống dưới, truyền Binh bộ thượng thư đến ôn tuyền sơn trang ( Dư Kính ở lại kinh thành). Về phần cái khác, tiếp tục tính toán tiếp. Dù sao cũng phải điều tra ra rốt cuộc Dư Kính đã mua chuộc được bao nhiêu người, giao hảo với người nào. Những người này nếu là khối u ác tính, nhất định phải trừ tận gốc.
Bàn chuyện được một nửa, Ôn Uyển để Minh Duệ và Minh Cẩn tiến vào. Nhìn thấy Minh Cẩn đầu đầy mồ hôi nhưng lại rất thích thú, Ôn Uyển lấy khăn sạch cho hắn lau. Dùng cơm xong, lại lừa Minh Cẩn đi ngủ.
Minh Duệ chờ Minh Cẩn ngủ xong, mở to mắt nhìn Ôn Uyển: “ Mẹ, có đại sự gì sao?” Minh Duệ vô cùng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Bởi vì hắn chưa bao giờ bắt gặp biểu tình của mẹ như vậy bao giờ.
Ôn Uyển sờ trán của Minh Duệ, nói những chuyện kia cùng Minh Duệ, bởi vì Minh Duệ là người chững chạc, những chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ nói cho Minh Duệ biết: “Mẹ đã hỏi ông cậu Hoàng đế của con, xác định là sẽ ngự giá thân chinh, nhưng còn đang chờ thời gian thích hợp. Minh Duệ, mẹ đã có nói qua, lần trước cha con bị thương là do bọn người này làm hại, chuyện của Minh Cẩn khẳng định có liên quan đến bọn chúng. Minh Duệ, nhất định phải đem cái khối u ác tính này loại bỏ, nếu không thật sự không biết được khi nào bọn chúng lại hạ độc thủ. Bọn chúng không chết, cuộc sống của mẹ bất an. Một nhà chúng ta cũng không thể an bình.” Nếu không nhổ cỏ tận gốc, Ôn Uyển thật sự không yên, vạn nhất một ngày nào đó rơi lên người hài tử của nàng.
Đến bây giờ, Ôn Uyển mới hoàn toàn hiểu được, vì sao lại phải trừ cỏ tận gốc. Thật là bất đắc dĩ, nàng không nhổ cỏ tận gốc, người nhà nàng sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên nàng tình nguyện trên tay mình dính nhiều máu tanh cũng không muốn lưu lại hậu hoạn cho nhi tử nhà nàng.
Trong mắt Minh Duệ thoáng qua nét tàn khốc: “ Mẹ, vậy mẹ muốn chúng con làm gì?”
Ôn Uyển ôm Minh Duệ vào trong lòng: “Các con còn nhỏ, bây giờ chưa làm gì được hết. Lần này là mẹ nói trước với các con, mẹ không sợ bọn họ, nhưng mẹ lo lắng về các con. Cho nên, mẹ muốn nói trước để tính toán thật tốt. Chờ mẹ sắp xếp xong xuôi, con liền mang đệ đệ đi hải khẩu. Đợi mọi chuyện ở kinh thành êm xuống, mẹ lại cho người đón các con về.”
Minh Duệ gật đầu: “Mẹ, con sẽ chiếu cố tốt đệ đệ.” Đây là mẹ muốn bàn bạc tốt sự tình trước, để Minh Duệ sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Mẹ tin tưởng con có thể chiếu cố tốt đệ đệ. Con đến hải khẩu, liền trực tiếp đi tới đảo. Nếu có gì không thỏa đáng, cứ nói với bọn họ. Lại nói, mẹ cũng chưa từng đi qua đó đâu!” Hòn đảo mặc dù sớm bắt đầu xây dựng, nhưng Ôn Uyển không biết có đúng theo như thiết kế của nàng hay không. Còn nữa, cơ quan, địa đạo, vân vân nàng cũng chỉ mới nghe nói thôi, còn chưa có tận mắt nhìn thấy.
Minh Duệ sắc mặt ngưng đọng gật đầu.
Ôn Uyển cũng không muốn cảnh mẫu tử chia lìa. Nhưng để hài tử lưu lại, chính là một mầm họa. Người bên cạnh nàng, cho dù giỏi hơn nữa, cũng bù không được tính toán vô cùng tận . Nàng càng không có can đảm đem nhi tử đi đánh cuộc, dù một chút nguy hiểm nàng cũng không muốn mang hài tử đi mạo hiểm. Chỉ có thể tạm thời tách xa nhau: “Chờ mọi chuyện xong xuôi, cha con cũng trở về đây, đến lúc đó một nhà chúng ta đoàn tụ, sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Minh Duệ dạ một tiếng.
Đến sơn trang, thì trời đã tối. Hết thảy đều giống như ngày thường, nhưng người nhạy cảm như Linh Đông cảm giác được khí sắc của cô có gì không đúng. Nhưng cô không nói, hắn cũng không dám hỏi.
Ôn Uyển nghỉ ngơi một buổi tối, đến ngày thứ hai như trước kia giống nhau, dậy thật sớm đánh quyền. Minh Duệ cũng kéo Minh Cẩn thức dậy tập quyền.
Bốn đứa trẻ luyện công trên sân, làm cho người ta nhìn cảnh đẹp ý vui. Trong bốn hài tử, Kỳ Triết là gầy nhất, nhưng cũng cao nhất. Mà Minh Duệ cùng Linh Đông cao xấp xỉ bằng nhau. Lùn nhất chính là Minh Cẩn. Minh Cẩn làm cái gì cũng sau người ta một cái đầu.( Thực ra Minh Cẩn so với những đứa trẻ năm tuổi bên ngoài đã là rất cao rồi.)
Ôn Uyển nhìn bộ dạng cao xấp xỉ nhau của Minh Duệ cùng Linh Đông, ánh mắt chợt hiện lên tia sáng. Trong đầu hình thành khái quát kế hoạch. Nhưng chắn chắn còn cần một khoảng thời gian nữa.
Dùng xong đồ ăn sáng, Ôn Uyển dẫn bốn đứa nhỏ đi sang chỗ Hoàng đế thỉnh an. Hạo thân vương cũng đã ở đó, Hạo thân vương thấy Kỳ Triết theo Ôn Uyển lại đây, thấy Ôn Uyển thật sự đối xử công bằng với mấy hài tử. Hạo thân vương đối với Ôn Uyển gật đầu, mặt lộ vẻ mỉn cười.
Bốn hài tử thỉnh an xong, vì người lớn muốn nói chuyện nên đi đã đi xuống trước. Có chuyện lần trước, Hạ Dao sát người đi theo. Tùy tiện hàn huyên vài câu, Hạo thân vương thấy Ôn Uyển hình như có việc cần nói với Hoàng đế, nên cũng cáo từ.
Ôn Uyển thấy mọi người đều đi hết, mới nói với Hoàng đế: “ Cậu Hoàng đế, con muốn để Quan nhị lang Quan tướng quân về kinh thành một chuyến. Con muốn Minh Duệ và Minh Cẩn cùng hắn gặp nhau một chút. Chờ người ngự giá thân chinh, con sẽ đem hai hài tử rời khỏi kinh thành, đi hải khẩu.” Bất kể là quan văn hay quan võ, được bổ nhiệm chức quan ở ngoài, đặc biệt là võ tướng, nếu không có nguyên nhân đặc thù ( tỷ dụ như có đại tang), có ý chỉ của Hoàng đế mới có thể vào kinh.
Lúc trước Ôn Uyển còn muốn chờ Hoàng đế thân chinh rồi nàng cũng đi. Bây giờ nói nàng rời kinh thành, Ôn Uyển sẽ áp chế không nói gì. Bởi vì Ôn Uyển biết điều đó là không có khả năng, vẫn nên thức thời đi thôi.
Hoàng đế kinh ngạc: “Con định đem hai đứa bé đi hải khẩu!” Điểm này thật ngoài dự liệu của Hoàng đế.
Ôn Uyển nói điểm cố kỵ của mình: “Cậu Hoàng đế còn ở kinh thành, những người này chắc chắn sẽ án binh bất động. Một khi cậu Hoàng đế rời kinh, mấy người này sẽ dấy lên một màn tinh phong huyết vũ. Thừa lúc này ta một lưới bắt gọn. Bất quá, đứa nhỏ ở lại bên người con sẽ làm con lo lắng. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Vạn nhất nếu bọn họ bắt hài tử đến uy hiếρ con. Cậu Hoàng đế, Minh Duệ và Minh Cẩn là nhược điểm của con. Nếu bị bọn chúng bắt được nhược điểm, chẳng khác nào bọn chúng bóp được cổ con vậy.” Năm đó nàng không e ngại Hiền phi, không e ngại Triệu vương, mà Triệu vương cùng Hiền phi đối với nàng cũng không làm được gì. Nhưng hiện tại không thể được. Có nhược điểm, chẳng khác nào cho kẻ địch nắm được nhược điểm, có cơ hội khống chế nàng, khiến nàng phải làm việc cho bọn hắn.
Hoàng đế dựa người vào long ỷ, trầm tư một lát rồi nói: “ Tốt. Nhưng đến lúc đó, con để hài tử rời kinh thành, phải âm thầm không một tiếng động để người khác không nhận thấy được. Nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Tình huống trên đường đi, sẽ không giống như ở kinh thành đâu.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu Hoàng đế, con cũng nghĩ vậy.” Nói xong, liền đem kế hạch đã phác thảo sẵn trong lòng nói cho Hoàng đế biết “Cậu Hoàng đế, người thấy như thế nào?”
Hoàng đế gật đầu: “ Kế hoạch rất tốt nhưng vẫn chưa đủ hoàn thiện. Chính con tự cân nhắc lại đi, cần phải làm thập toàn thập mỹ.”
Hoàng đế cũng biết, hai đứa bé chính là xương sườn mềm của Ôn Uyển. Nếu muốn đem hài tử đi, thì phải làm địch nhân nhận ra được nửa điểm phong phanh được.
Ôn Uyển biết, chuyện này phải an bài thật tốt mới được.
Hoàng đế cùng Ôn Uyển nói xong chuyện này, liền đứng dậy dẫn bốn hài tử đi đến sân luyện tập. Ôn Uyển cũng đi theo phía sau.
Hoàng đế ở sân luyện tập thể hiện vô cùng anh dũng.
Không nói Minh Cẩn, ngay cả Minh Duệ cũng ngạc nhiên: “Mẹ, thuật cưỡi ngựa và bắn cung của ông cậu Hoàng đế tốt như vậy sao?” Thật không chút nào kém hai vị võ sư của hắn a!
Ôn Uyển nhẹ cười một tiếng: “ Ông cậu Hoàng đế của con là văn võ song toàn. Mấy người các con a, những đều cần học còn khá nhiều.” Thuật cưỡi ngựa của Hoàng đế là nhất đẳng, ngay cả bắn tên cũng bách phát bách trúng hồng tâm. Đây không phải tâng bốc, mà là sự thật một trăm phần trăm nha.
Minh Cẩn tò mò hỏi: “ Mẹ, cha là Đại nguyên soái ở biên quan, vậy thuật cưỡi ngựa bắn cung so với ông cậu Hoàng đế ai hơn ai ạ, người nào tốt hơn?”
Ôn Uyển cười một tiếng: “ Con cứ nói đi!” Cái này mà còn phải nói, tất nhiên là Bạch Thế Niên phải tốt hơn rồi. Mỗi ngày đều làm việc này, nếu còn so với Hoàng đế kém, vậy về nhà ôm vợ con cho rồi.
Minh Duệ gõ đầu Minh Cẩn một cái: “Ngốc. Cha lên trận giết địch. Thường nói quen tay hay việc, nhất định so với ông cậu Hoàng đế phải thuần thục hơn rồi”
Ôn Uyển nghe lời này, nụ cười càng sâu. Minh Duệ là một nhân tài, chỉ nói thuần thục hơn chứ không nói so với Hoàng đế mạnh hơn. Tâm tư của tiểu tử này đủ thấu triệt. Minh Duệ như vậy, Ôn Uyển cũng yên tâm để bọn hắn ra ngoài.
Lúc trước tính toán đi thôn trang bắt đầu biên soạn sách. Nhưng hiện tại lại không có thời gian. Ôn Uyển hiện giờ một lòng suy nghĩ kế hoạch đưa hài tử đi ra ngoài. Hạ Dao và Hạ Ảnh biết Ôn Uyển có cái chủ ý này, thì cảm thấy rất tốt. Nhưng đối với đứa trẻ mình sinh ra cách suy nghĩ có chút bất đồng. Hạ Dao cảm thấy đưa đi càng nhanh càng tốt. Hạ Ảnh thì cho rằng khi nào Hoàng đế xác định thời điểm xuất chinh rồi mới quyết định ngày là tốt nhất. Trước khi Hoàng đế rời kinh không lâu tương đối tốt.
Hai người có hai cách nhìn khác nhau.
Ôn Uyển cũng khó mà lựa chọn. Ôn Uyển hỏi Minh Duệ, Minh Duệ đồng ý với cách của Hạ Ảnh. “ Mẹ, con và đệ đệ rời đi quá sớm sẽ dễ đả thảo kinh xà. Mẹ, con có ý tưởng, không biết có thể làm được hay không.”
Ôn Uyển cười nói: “ Ừm, nói mẹ nghe một chút.”
Ý của Minh Duệ là kiếm hai người có thân hình cao thấp mập ốm không khác biệt lắm. Đợi hai huynh đệ bọn họ rời đi, để cho hai người họ ở lại kinh thành, đánh lạc hướng chú ý của bọn người kia. Chờ sau khi Hoàng đế thân chinh, hoặc không sai biệt lắm về thời gian thì để cho bọn họ đi hải khẩu. Như vậy cũng là đưa một nhóm người đi ra ngoài.
Ôn Uyển gật đầu: “ Kế sách hay, nhưng áp dụng hơi khó một chút. Bất quá thời gian còn sớm, mẹ sẽ cố tìm cách. Nhiệm vụ của con hiện giờ, là cùng đệ đệ học bơi lội cho tốt.”
Minh Duệ thấy bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện của Ôn Uyển, lo lắng trong lòng cũng buông xuống. Phong hào tôn quý Quận chúa của mẹ hắn không phải từ trên trời rơi xuống, mà chính mình nỗ lực cố gắng đạt được.
Ở ôn tuyền thôn trang, ban ngày bốn hài tử học tập, xế chiều khí trời tốt sẽ theo Hoàng đế tới sân luyện tập. Khí trời không tốt thì ở trong phòng luyện công.
Đây cũng là vì Ôn Uyển không muốn cho người khác chú ý. Chờ đến buổi tối, Minh Duệ và Minh Cẩn theo Ôn Uyển tập bơi ở trong ao ôn tuyền.
Minh Duệ nghe lời Ôn Uyển không sợ uống nước, cho nên ba buổi tối đã biết bơi. Minh Cẩn vẫn uống nước, trong bụng đầy nước. Kêu thầm, không học có được hay không? Nhưng bị Minh Duệ áp chế, không thể không học được.
Trước kia tới thôn trang, tất cả mọi người đi ngâm ôn tuyền. Ôn Uyển cũng thường hay mang Minh Duệ và Minh Cẩn đi đấm bóp lung, vân vân. Cho nên Linh Đông không có cảm giác khác thường, mà những người khác càng không.
Ôn Uyển đang bận rộn, thì nghe nói Tam hoàng tử phi tới. Tam hoàng tử theo Hoàng đế đến ôn tuyền sơn trang, Tam hoàng tử phi đi theo cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mà Ôn Uyển nhìn thấy hài tử bên cạnh Tam hoàng tử phi, ánh mắt có chút tinh ranh.
Kỳ Triết tới phủ Quận chúa không tới nửa tháng đều thay đổi hình dạng. Tin tức này bùng nổ đi ra ngoài, có vài gia đình nghĩ muốn đưa hài tử vào phủ Quận chúa. Ngay cả Tô Hộ cũng có ý nghĩ này, đáng tiếc phủ Quận chúa không phải là học đường, nàng cũng không có hứng thú làm lão sư cho con người ta.
Tam hoàng tử phi cũng có ý nghĩ này, nhưng nàng rất thức thời không nói tới, thử thăm dò tình hình cũng không có.
Ôn Uyển thấy Tam hoàng tử phi là một người rất khéo léo.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không