Vừa về tới phủ đệ, Tô Chân mới nổi giận: “Trước khi vào cửa ta đã nói với các con như thế nào? Chuyện của người lớn các con là tiểu hài tử không cần lo. Tại sao lại không nghe lời của mẹ. Tại sao?”
Ba cô nương không dám nói lời nào. Phúc Ca Nhi bèn hỏi thẳng: “Mẹ, tại sao cha lại ruồng bỏ cô . Cô đối với chúng ta tốt như vậy, vì lý gì lại ruồng bỏ cô ? Mẹ, con muốn biết.” Hắn muốn biết sự thật chứ không phải chỉ nghe theo mẹ trước đây mà hiểu lầm cô .
Tô Chân nghe vậy, trong lòng càng ấm ức. Nàng không biết nên nói từ đâu. Lần này nàng thật sự chỉ muốn tới cửa chúc tết, không muốn làm những thứ khác. Ngàn dặn dò vạn phân phó nhưng đến cùng vẫn bị ba nữ nhi làm hỏng chuyện. Hơn nữa Tô Chân làm sao ngờ tới Ôn Uyển có thể ở trước mặt hài tử nói những thứ này. Xem ra, Ôn Uyển thật sự hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ trượng phu rồi.
Phúc Ca Nhi vẫn hỏi Tô Chân: “Mẹ, cô đối với chúng ta tốt như vậy. Nếu không nhờ có cô , con đã sớm chết rồi. Mẹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nếu cô vẫn luôn không quan tâm tới bọn họ cũng đành thôi. Nhưng hiển nhiên sự việc không phải là như vậy.
Tô Chân không thể nói với hài tử suy nghĩ của Bình Thượng Đường. Phúc Ca Nhi thấy thần sắc cuả Tô Chân như vậy cũng không hỏi nữa. Phúc Ca Nhi biết không thể hỏi thêm gì ở chỗ Mẹ hắn bèn tìm nhị quản gia đã ở trong phủ đệ nhiều năm, nhị quản gia lúc trước cũng là nô tài thân cận của Bình Thượng Đường.
Phúc Ca Nhi không hỏi Nhị quản gia chuyện Bình Thượng Đường ruồng bỏ Ôn Uyển. Hắn chỉ hỏi hết thảy chuyện từ đầu đến giờ đã phát sinh giữa cha hắn cùng cô .
Nhị quản gia đối với chuyện lần này cũng không rõ ràng làm, chỉ nói ra tất cả những gì mình biết. Không thêm dầu thêm mỡ, có gì nói nấy.
Phúc Ca Nhi nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
Bữa ăn này ở phủ Quận chúa rất thịnh soạn. Cẩn đệ đệ nhìn món ăn trên bàn, cá sóc chua ngọt (1), tôm nõn phỉ thúy(2), đậu phụ rán giòn(3), cải thìa xào xanh (4), vịt hầm bát bảo (5), bồ câu hầm hạt sen (6).
Trước mặt ba người bày chén sứ men xanh hoa văn bông sen, phối hợp khay sứ trắng tinh mỹ cùng muôi sứ trắng, cực kỳ tao nhã. Minh Cẩn kỳ quái hỏi: “Mẹ, sao hôm nay lại đổi một bộ đồ sứ mới rồi?”
Minh Duệ im lặng: “Đổi bộ đồ sứ cũng hỏi tại sao? Muốn đổi thì đổi thôi.”
Ba món mặn hai món chay một món súp, lượng thức ăn dành cho ba người đều là căn cứ vào sức ăn mỗi người cho nên cũng không nhiều. Mỗi bữa ăn trên căn bản không còn thừa lại (sức ăn của hai hài tử tương đối lớn).
Sau bữa ăn luôn có một loại súp ngọt hoặc cháo. Có đôi khi là ngân nhĩ, có đôi khi là hạt sen, cũng có thời điểm là súp ngọt bát bảo, rất đa dạng. Ôn Uyển thỉnh thoảng sẽ hỏi hai đứa bé, không thường xuyên hỏi cũng bởi vì sợ Minh Cẩn chọn chọn lựa lựa nên Ôn Uyển thường tự mình làm chủ. Minh Cẩn cũng không dám có dị nghị.
Dùng xong đồ ăn, Ôn Uyển mỗi tay dắt một đứa, đi lại trong sân tiêu thực. Duệ ca ca đi rất trầm ổn, Cẩn đệ đệ lại sôi nổi giống như con khỉ.
Hạ Dao nhìn hai hài tử vui vẻ, cực kỳ phấn khởi: “Quận chúa, có Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, mấy năm này phủ đệ thực náo nhiệt.” Ngày thường bốn hài tử ở trong phủ đệ càng náo nhiệt hơn nữa.
Ôn Uyển gật đầu: “Có hài tử ở đây, âm thanh cười vui nhiều hơn không ít. Hài tử đã bảy tuổi rồi, cũng nên cho ra ngoài, tiếp xúc với người bên ngoài nhiều hơn.”
Hạ Dao chần chừ: “Vẫn còn nhỏ, không cần nóng vội!” Người khác không biết, chứ nàng rõ ràng nhất. Bên ngoài Ôn Uyển bồi dưỡng quần áo lụa là, thật ra thì đối với hai đứa bé yêu cầu rất nghiêm khắc. Hài tử bảy tuổi nhà khác có thể vừa mới đi học đường, nhưng Minh Duệ Minh Cẩn của các nàng ba tuổi tự mình mặc quần áo, bốn tuổi bắt đầu xếp chăn, vô cùng tự lập.
Ôn Uyển lắc đầu.
Hạ Dao nhìn hai hài tử đang vui đùa khoan khoái: “Quận chúa người tính toán cho bọn họ học tại Thượng Thư phòng hay là đi học đường? Nhưng Phương tiên sinh đến còn chưa tới một năm, hơn nữa Phương tiên sinh rất tốt, mấy hài tử đều rất tin tưởng.”
Hạ Ảnh bật cười: “Hạ Dao ngươi nghĩ nhiều rồi. Chúng ta đưa hài tử đến học đường, ngươi cảm thấy học đường so với phủ Quận chúa chúng ta tốt hơn sao? Người khác cầm túi tiền to đập đại môn phủ Quận chúa cũng muốn đem hài tử đưa đến trong phủ học tập. Mình ngược lại đưa hài tử ra ngoài, không thấy mâu thuẫn sao?” Hạ Dao thật là quá gấp sẽ mất khôn, Quận chúa rõ ràng không phải có ý này .
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao, cười: “Chẳng qua là để cho hài tử đi ra ngoài tiếp xúc với nhiều người. Không phải là muốn cho hài tử đến chỗ khác học tập. Những địa phương kia, Thượng Thư phòng quá hà khắc, còn học đường thì đều là những tên quần áo lụa là, sao ta dám đem con thả vào chỗ kia. Ta chỉ muốn cho chúng được tiếp xúc với những hài tử đồng trang lứa. nếu chỉ luôn ru rú trong phủ đệ, đối với bọn họ rất có hại.” Ôn Uyển muốn bắt đầu rèn luyện năng lực xã giao cho hai đứa bé. Thời đại này bé trai cùng bé gái khác nhau, sau này hài tử trưởng thành, cần giao thiệp với đủ loại người.
Ôn Uyển đang nói chuyện với hai người Hạ Dao Hạ Ảnh thì Minh Duệ đi tới: “Mẹ, đã qua hai khắc (30 phút). Con muốn đi luyện công.”
Minh Cẩn mặt ủ mày chau: “Ca……” Câu nói kế tiếp bị Minh Duệ lườm một cái không dám thốt ra. Ánh mắt kia uy hiếρ rất rõ ràng, nói nhảm nữa ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Minh Cẩn mặt ủ mày chau theo sát Minh Duệ đi phòng luyện công. Vốn lễ mừng năm mới được buông lỏng, không muốn giống với ngày thường. ca muốn làm Đại nguyên soái, nhưng hắn không muốn nha! Có ca ca như vậy, thật là quá thảm. Hu hu, lúc nào mới có thể thoát khỏi ngọn núi lớn này đây!
Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn đáng thương theo sát phía sau Minh Duệ bèn nở nụ cười: “Đều nói huynh trưởng như cha, Minh Duệ thật sự đảm đương được chức trách cha hắn rồi.”
Hạ Dao không nhịn được mà buồn nôn: “Quận chúa, Minh Duệ hơn Minh Cẩn mấy phút đồng hồ. Lời này của người nếu để cho Minh Duệ nghe được, cũng không biết Minh Duệ sẽ có vẻ mặt gì.” Mặc dù tục ngữ nói huynh trưởng như cha, nhưng cũng phải nhìn tình huống cụ thể a! Chỉ trước sau hơn nhau có mấy phút Đông hồ, đã huynh trưởng như cha, người nào nghe cũng muốn hoảng sợ .
Ôn Uyển rất vui vẻ: “Có thể có vẻ mặt gì, tiểu lão đầu kia khẳng định mặt lạnh như tiền, giận nhìn chằm chằm ta. Sau đó không để ý tới ta.” Dĩ nhiên, thời gian Minh Duệ tức giận với nàng sẽ không quá dài. Đảo mắt một cái là xong, sẽ không cùng mẹ hắn mang thù. Cũng chỉ có vào lúc này Ôn Uyển mới cảm thấy con lớn của nàng là một hài tử bình thường. Nếu không, thật không tìm ra được bóng dáng trẻ con đâu. Làm cho nàng làm mẹ một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Ôn Uyển cùng hai người về thư phòng, tư liệu tam quốc đã góp nhặt được rất nhiều, vẫn còn đang tiếp tục thu thập. Ôn Uyển đem bản thảo chương thứ nhất mình soạn ra cho họ nhìn. Sau khi xem xong, cả hai đều nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển nói ra quyết định của chính mình: “Ta nghĩ biên soạn quyển sách này. Nhưng sẽ hao phí rất nhiều tinh lực, ít nhất cần 4 đến 5 năm (điều kiện tiên quyết là có sự giúp đỡ của Tống Lạc Dương).” Ôn Uyển đem tình hình đại khái nói cho hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau: “Quận chúa, người muốn soạn binh thư?”
Ôn Uyển vuốt vuốt lỗ mũi, thật ra thì tam quốc quả thật tương đương với một quyển binh thư. Mỹ nhân kế, kế ly gián, các loại kế sách đều ở trong đó nha: “Các ngươi nói xem có nên soạn ra không? Minh Duệ và Minh Cẩn rất thích nhưng ta vẫn còn hơi do dự.”
Hạ Dao cùng Hạ Ảnh vô cùng kich động: “Soạn, tại sao không soạn? Chỉ sợ mười năm hai mươi năm, cũng phải làm. Quận chúa, nhất định phải soạn ra bằng được.”
Ôn Uyển thấy hai nữ nhân kich động không thôi lại không nhịn được vuốt vuốt lỗ mũi. Hai nữ nhân này sao lại nhiệt tình như vậy. Chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều, đây vốn là một bộ truyện rất hay. Được rồi, ý đã quyết, chờ đến khi đi thôn trang, thảo luận với cậu hoàng đế một chút. Nghe một chút ý kiến của người.
Hoàng đế thật ra đã sớm đoán được. Lúc trước Ôn Uyển thu thập tư liệu sống, hoàng đế dự cảm Ôn Uyển sẽ soạn sách. Dĩ nhiên, hoàng đế chỉ đoán là nàng soạn cho hai tiểu tử xem. Chẳng qua không nghĩ tới Ôn Uyển soạn cả một bộ sách sử. Cũng may không phải là chính sử, chỉ là một bộ dã sử, nếu không hoàng đế không thể không hộc máu (chính sử cần rất nhiều người cùng chung tay góp sức, nếu Ôn Uyển một mình một người hoàn thành, khẳng định rất nhiều người muốn hộc máu. Cũng chính là cái nguyên nhân này, Hạ Dao cùng Hạ Ảnh mới hưng phấn như gà bị chọc tiết, bởi vì chuyện này tuyệt đối sẽ được lưu danh sử sách).
Lễ mừng năm mới, mọi nhà đều bận. Mai nhi bề bộn nhiều việc, làm Quốc Công phu nhân, đương gia chủ mẫu, tất nhiên phải chiếu cố nhiều chuyện. Cho nên Mai nhi không tự mình tới đây, để cho Hổ Ca Nhi cùng Báo Ca Nhi đến thăm.
Ôn Uyển nghe được Đại phu nhân đã tới, cười cho mời. Trừ hai năm đầu đi lại nhiều, mấy năm này cũng qua lại tương đối ít. Nguyên nhân chủ yếu là Ôn Uyển cảm thấy phòng lớn đã thức tỉnh, những thứ khác dựa vào cố gắng của chính mình là được.
Đại phu nhân tới đây, thấy Minh Duệ cùng Minh Cẩn, rất là yêu thích. Đến một lúc mới ngại ngùng mở miệng, muốn xin Phương tiên sinh chỉ điểm Minh Quang một chút. Đứa nhỏ này năm nay sẽ tham gia khảo thí. Minh Quang đã là tú tài rồi, năm nay có kì thi hương, nếu qua được thì sẽ là Cử Nhân, đến lúc đó làm mai cũng dễ nói hơn.
Ôn Uyển cười nói: “Việc này ta không có ý kiến. Chờ thêm qua đầu năm tiên sinh sẽ tới, ta giúp Minh Quang hỏi một chút.” Theo Ôn Uyển biết, Minh quang cũng không thuộc về loại người thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mà rất khắc khổ, rất cố gắng. Về phần có thể thi đậu Cử nhân hay không, cái này Ôn Uyển không biết. Nhưng thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, Ôn Uyển cảm thấy vấn đề không lớn. Dĩ nhiên, sẽ chỉ điểm hay không còn phải nhìn ý tứ Phương tiên sinh.
Đại phu nhân nghe vậy trong bụng vui mừng. Có lời nói của Ôn Uyển, phần mặt mũi này Phương tiên sinh nhất định sẽ cho.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển cười nói: “Chỉ là có điều này ta phải nói ra. Ánh mắt Phương tiên sinh rất cao, yêu cầu cũng rất nghiêm. Nếu không đạt tới tiêu chuẩn của hắn, ngay cả ta hắn cũng không nể.” Có lẽ sẽ có một chút nể mặt. Nhưng nếu quá kém, Phương tiên sinh sẽ không nể nang mà cự tuyệt chỉ điểm.
Đại phu nhân sắc mặt cứng đờ, nhưng lại cười nói: “Nếu vậy là do Minh Quang có không có phúc phận này.” Đại nho giống như Phương tiên sinh, lại là từ khoa cử mà thành danh. Chỉ điểm một hai cũng được ích lợi không nhỏ. Chỉ là Đại phu nhân thật sự không tin Phương tiên sinh sẽ cự tuyệt. Bởi vì chủ nhà đã lên tiếng, làm tiên sinh như vậy cũng sẽ không từ chối.
Hạ Dao nhìn nhíu mày, không nói thêm cái gì.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không