Linh Đông nhìn Minh Duệ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là cha mẹ của hắn, sao có thể không mong đợi gì được?
Minh Duệ thấy Linh Đông vẫn còn rối rắm, nên liền kể cho Linh Đông nghe một chuyện khác. Câu chuyện này cũng kể về hậu quả của việc thiên vị giống câu chuyện trước. Câu chuyện này kể về một người mẹ đã hy sinh hai đứa con để lót đường cho đứa con có tiền đồ hơn. Kết quả là, hai đứa con trai này không thể chấp nhận, nên đã tức giận mà trốn khỏi nhà, không bao giờ về nữa. Vì vậy, suốt cả quãng đời còn lại của người mẹ này cũng không thể gặp lại hai đứa con trai.
Linh Đông nhìn Minh Duệ: “Đây là cô cô kể cho đệ ư?” Nói xong cũng biết mình nói lời ngu ngốc rồi, sao cô cô sẽ kể cho Minh Duệ những chuyện này chứ?
Minh Duệ khẽ mỉm cười: “Mẫu phi của huynh cũng vì có nhiều con, nên không thể quan tâm hết được. Huynh xem, nếu mẹ của đệ cũng có nhiều con như vậy, thì chắc chắn cũng không thể quan tâm hết tất cả được.” Minh Duệ nói như vậy cũng là chôn một quả mìn trong lòng Linh Đông, nếu trong tương lai, Thái tử phi thật sự tìm cho Linh Đông một nhà vợ có thế lực lớn, mà cô gái này có tính tình không tốt hoặc có những thứ khác, vậy thì sẽ có kịch hay để xem. Chỉ cần Linh Đông có thể sống khỏe mạnh đến lúc trưởng thành, Thái tử còn chưa rơi đài, Thái tử phi cũng chưa chết, thì chắc chắn trong tương lai khi thành thân, Thái tử phi sẽ có bàn tính của mình. Đương nhiên, có thể vì lót đường cho Linh Nguyên mà hy sinh nhân duyên của Linh Đông hay không, thì phải nhìn tình huống rồi. Chỉ cần ông cậu Hoàng đế chưa chết, mẹ của hắn vẫn khỏe mạnh, mà muốn tìm cho Linh Đông một nhà vợ như vậy, thì cũng không phải không thể.
Ôn Uyển nói không sai, Minh Duệ chính là một tên phúc hắc. Cho nên, lúc này cũng là lúc ghim vào Linh Đông một cây kim dự phòng: “Biểu ca, đệ từng nghe Hạ Dao cô cô nói một chuyện. Huynh cũng biết mẹ của đệ bề bộn nhiều việc, nhưng ông cậu Hoàng đế lại muốn mẹ của đệ chọn lựa một người có thể thừa kế y bát của mẹ từ trong hoàng tộc. Tính tình của mẹ đệ hơi kiêu ngạo, cũng bởi vì huynh có cùng ngày sinh với mẹ, nên mới chọn huynh. Muốn thừa kế y bát của mẹ đệ, biểu ca, con đường trong tương lai của huynh sẽ rất khó khăn, cũng sẽ không dễ hơn mẹ đệ. Cho nên, đừng để mấy chuyện này khiến cho đau buồn. Nếu không, trong tương lai sẽ còn có những chuyện khiến cho huynh đau buồn hơn đó!” Nhà Đế vương không tình thân, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi từ xưa đến nay. Bởi vì Đế vương có nghĩa là không thể cầu tình, cũng sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Trên mặt của Linh Đông hiện lên sự nghi ngờ: “Cho dù huynh kế thừa y bát của cô cô, thì con đường trong tương lai cũng không thể rất khó khăn chứ? Có phải còn chuyện gì mà huynh không biết không?” Những lời này thì cô cô đã nói với hắn rồi, nói rằng, con đường trong tương lai của hắn rất khó đi. Trong lòng Linh Đông vẫn luôn không hiểu rõ chuyện này. Nhưng hôm nay, Minh Duệ cũng nói như vậy, hắn muốn biết, rốt cuộc có ý gì?
Trong lòng Minh Duệ thầm nói: Tất nhiên, đệ đoán được. Mẹ đệ có nhiều tiền bạc và quyền lực như vậy, cha đệ lại là Đại Tướng quân cầm trọng binh trong tay. Học được bản lãnh của mẹ đệ, có sự ủng hộ của cha mẹ đệ nữa. Vì vậy sau này, cũng chưa chắc không có cơ hội tranh giành bảo tọa kia. Cho nên, tất nhiên sẽ gian nguy vô cùng. Những điều này, Minh Duệ cũng chỉ nói thầm trong lòng mà thôi, chắc chắn sẽ không nói cho Linh Đông biết.
Ở chung hai năm, Linh Đông cũng biết Minh Duệ trưởng thành sớm, giống như một ông cụ non vậy. Nhưng bởi vì Minh Duệ tuân theo lời Ôn Uyển nói, nên cố ý giấu dốt. Vì vậy, biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ chững chạc, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường mà thôi, ngoài ra, chính là một người cuồng luyện võ, còn những mặt khác thì cũng không có đặc biệt gì lớn. Cho nên, Linh Đông cũng không hoài nghi, mà thật sự cho rằng, đây là lời Ôn Uyển và Hạ Dao đã nói.
Tâm tư xoay chuyển, thần sắc trên mặt cũng khá hơn một chút.
Minh Duệ thấy vừa đủ, thì đầu bút lông liền chuyển: “Còn chưa kể cho huynh nghe kết cục của câu chuyện lúc nãy. Huynh có muốn biết không?” Minh Duệ bán ra chỗ gay cấn nhất.
Linh Đông gật đầu: “Sau này, người con thứ hai ra sao?”
Sắc mặt Minh Duệ vẫn bình tĩnh, nói: “Đã chết. Sau khi đại ca thông tuệ kia của hắn ta mất sớm chưa tới nửa năm, thì cũng chết theo.” Lúc Minh Duệ nói những lời này thì đột nhiên cả người đều tràn ngập một luồng hơi thở hung ác. Chỉ có điều, loại hơi thở này chỉ lướt qua một thoáng, chưa đầy hai giây thì liền biến mất.
Linh Đông nhận thấy luồng hơi thở khác thường này, liền nhìn Minh Duệ, nhưng lại thấy Minh Duệ không có chút khác thường nào. Lúc này, Linh Đông không nhịn được liền hỏi: “Sao lại chết?” Cái gì kêu là sau khi đại ca thông tuệ mất, thì chưa tới nửa năm sau cũng chết theo. Lời này khiến cho người ta vừa nghe liền không nhịn được mà suy đoán có phải có âm mưu ở bên trong hay không? Người con thứ hai này, là bị hại chết.
Đáy mắt Minh Duệ mang theo sự mỉa mai: “Bệnh chết. Vì để nhường vị cho đệ đệ, nên người con thứ hai chỉ có bệnh chết.” Lúc Minh Duệ nói những lời này, trong giọng nói mang theo tiếng cười khẽ.
Thật ra, những lời này để lộ ra rất nhiều vấn đề. Linh Đông không ngốc, cũng chính vì không ngốc, nên mới giật mình đến ngây người: “Đệ đọc được câu chuyện này ở đâu vậy?” Đã thấy thiên vị, nhưng thiên vị thành như vậy thì lại chưa từng thấy.
Minh Duệ lại nói tựa như đùa: “Chỉ hy vọng, trong tương lai, huynh không gặp phải chuyện như vậy.”
Linh Đông nắm tay: “Sẽ không.”
Minh Duệ cười đầy tùy ý: “Huynh xem, có phải có so sánh liền thấy tốt hơn rất nhiều rồi không? Mặc dù mẫu phi của huynh không quan tâm huynh nhiều, nhưng tính ra, vẫn đã rất quan tâm huynh rồi. Nếu không, huynh cũng sẽ không dám khẳng định chắc chắn mẫu phi của huynh sẽ không làm như vậy, đúng không?”
Linh Đông thở ra một hơi, không nói gì nữa. Đây chỉ là phản ứng bản năng, hắn không tin như vậy. Nhưng lý trí lại nói với hắn, nếu thật sự có một ngày như thế, đến lúc phải lựa chọn, thì mẫu phi có thể hy sinh hắn để thành toàn cho đại ca hay không? Chuyện này cũng chỉ có ông trời mới biết thôi.
Đáy mắt Minh Duệ hiện lên một tia sáng, ngẩng đầu cười, kéo Linh Đông đi tìm Minh Cẩn, sau đó, ba người cùng đến chính viện dùng cơm trưa với Ôn Uyển. Chuyện này, bề ngoài cứ thế trôi qua.
Biện pháp phòng chống bệnh đậu mùa lây nhiễm đã được nghiên cứu chế tạo ra, tin tức cục kỳ tốt này liền truyền khắp kinh thành, truyền khắp cả thiên hạ một cách nhanh chóng. Mười năm nay, trên triều đình, chính trị ổn định, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt, lần này lại nghe được tin đồn Hoàng thượng được Bồ Tát báo mộng truyền thụ cho phương pháp phòng chống bệnh đậu mùa, bá quan văn võ không khỏi ca tụng đương kim Hoàng đế anh minh nhất từ xưa đến nay.
Ôn Uyển biết biện pháp phòng chống bệnh đậu mùa đã được nghiên cứu chế tạo ra, nên liền bảo thái y chủng đậu cho nàng trước. Sau khi nàng xác nhận không sao, thì mới cho ba đứa bé chủng đậu.
Mấy năm nay, Ôn Uyển vẫn không bỏ qua việc rèn luyện thân thể, vì vậy, sau khi chủng đậu chỉ hơi không thoải mái. Có điều, rất nhanh liền khỏe mạnh, quá trình rất thuận lợi.
Ôn Uyển đã không sao, nên kế tiếp chính là Minh Duệ. Không chọn Linh Đông đầu tiên, là bởi vì thân thể của Minh Duệ tốt nhất, nên xác suất nguy hiểm cũng nhỏ.
Thứ hai là Minh Cẩn, Minh Duệ và Minh Cẩn đều bởi vì có thân thể rất tốt, nên chủng đậu đều tương đối thuận lợi. Chỉ hơi không thoải mái lúc đầu, sau đó liền khỏe lại.
So với ba mẹ con Ôn Uyển, thì Linh Đông không thuận lợi lắm. Mặc dù ba năm nay cũng chăm chỉ rèn luyện, nhưng căn cơ của Linh Đông không tốt như Minh Duệ và Minh Cẩn. Ngày hôm đó, sau khi chủng đậu liền bị sốt cao một ngày một đêm, Ôn Uyển canh giữ ở bên giường mà sợ hết hồn hết vía.
Ôn Uyển ở bên cạnh chăm sóc một ngày một đêm, mãi cho đến tối hôm sau, Linh Đông mới tỉnh lại. Thấy Linh Đông tỉnh lại bình an, Ôn Uyển liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Dao khuyên Ôn Uyển đi nghỉ ngơi: “Quận chúa, đã một ngày một đêm người chưa từng chợp mắt rồi, nên đi ngủ nhanh đi!” Cũng không phả chưa từng khuyên Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển không ngủ được, chỉ cần vừa nghĩ đấn Linh Đông xảy ra bất trắc gì, thì Ôn Uyển có làm gì cũng không chợp mắt được. Chỉ sợ mình vừa ngủ, đứa cháu này thật sự xảy ra cái gì, lúc đó nàng lại không phản ứng kịp.
Minh Duệ ở bên cạnh cũng phụ họa: “Mẹ, đã một ngày một đêm, mẹ không chợp mắt rồi. Mẹ, mẹ đi ngủ đi. Biểu ca thì đã có Hạ Hương cô cô chăm sóc rồi!”
Ôn Uyển sờ sờ lên trán Linh Đông, thấy đã hạ sốt, người cũng đã tỉnh, nên yên lòng. Chờ sau khi thái y đã chẩn đoán xác định không sao hoàn toàn, Ôn Uyển liền nghe theo lời khuyên mà đi nghỉ ngơi: “Linh Đông, cô cô rất mệt. Thái y đã nói cháu không sao rồi, cô cô muốn đi nghỉ ngơi, nếu cháu có chuyện gì thì kêu bọn họ gọi cô, nhớ chưa?” Cháu trai không sao, tảng đá trong lòng Ôn Uyển cũng đặt xuống, nên đứng lên đi nghỉ ngơi, trong nhà còn có ba đứa bé, lại còn có một đống chuyện nữa, nàng cũng không thể ngã bệnh.
Linh Đông gật đầu, giọng nói rất yếu ớt: “Cô cô, cô đi ngủ đi.” Cũng đừng để ngã bệnh, nếu không hắn đáng bị đánh.
Ôn Uyển hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đông, thấy Linh Đông hơi không được tự nhiên, liền cười rồi xoay người đi về phòng ngủ. Đương nhiên, không phải nằm ngủ liền, mà trước hết phải ăn gì đó lót bụng rồi mới ngủ. Bằng không, chắc chắn sẽ bị đói đến tỉnh.
Minh Cẩn tranh thủ thời gian vội nói: “Biểu ca, huynh không biết đâu. Đã một ngày một đêm mẹ đệ không chợp mắt, đều ở bên giường canh chừng huynh. Thái y nói, nếu hôm nay mà huynh còn không tỉnh lại thì sẽ nguy hiểm. Mẹ đệ lo lắng đến khóc luôn. Biểu ca, mẹ đệ đối xử với huynh thật tốt, còn tốt hơn cả đệ nữa!” Ôn Uyển lo lắng vạn phần, chưa từng rời khỏi là sự thật. Nhưng thái y cũng không nói nếu không tỉnh lại sẽ có nguy hiểm. Càng không có chuyện Ôn Uyển lo lắng đến khóc. Đây đều là Minh Cẩn thêm dấm thêm muối vào rồi nói với Linh Đông.
Trong mắt Linh Đông vừa có cảm động, lại có cảm kich. Minh Duệ nói đúng, không có cha mẹ thương yêu, thì vẫn còn có thể được cô cô thương yêu. Đây cũng là một loại may mắn.
Chủng đậu, chỉ là hơi nguy hiểm lúc đầu thôi, tỉnh lại thì cũng không có chuyện gì nữa. Như vậy, qua mấy ngày nữa, Linh Đông sẽ khỏi. Ôn Uyển nghe thấy thái y đã xác định không có chuyện gì nữa, thì mới cho người đưa Linh Đông về Đông cung, dù sao, Hải Như Vũ còn đang bệnh. Lúc trước, Ôn Uyển lo lắng trong Đông cung vẫn còn mầm bệnh, lỡ như bị lây bệnh, sẽ lành ít dữ nhiều. Bây giờ, đã chủng đậu xong, không có sự lo lắng này, nên tất nhiên phải cho đi. Dù sao, mẹ bị bệnh, nếu không phải có chuyện lúc trước, thì Ôn Uyển đã cho đi sớm hơn rồi.
Sau khi trở về, Linh Đông lại rầu rĩ không vui. Ôn Uyển đã tập mãi thành thói quen, cũng biết hai ngày sau sẽ bình thường lại thôi. Nếu không phải sợ người khác nói ra nói vào, Ôn Uyển cũng không muốn để cho Linh Đông trở về. Hoàn cảnh ở Đông cung rất dễ khiến cho trẻ con lớn lên lệch lạc.
Sổ con ca ngợi, cảm tạ ân đức Hoàng đế của dân chúng các nơi được trình lên Ngự án trong Ngự thư phòng liên tục. Hoàng đế rút một cuốn sổ con trong số đó đưa cho Ôn Uyển: “Con đọc xem.”
Ôn Uyển ghét bỏ lui về phía sau một bước, cũng không cầm: “Con mới không đọc đâu, dù sao cũng không liên quan đến con. Đều là cậu Hoàng đế anh minh thần võ, làm cho bách tính an cư lạc nghiệp, dân chúng mới có thể cảm kich Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Nên không có bất kỳ liên quan gì với con cả.” Ôn Uyển lựa chọn quên đi chuyện đây là phương án do mình nói ra (rồi hãy nói, Ôn Uyển cũng cho rằng, đây là trí thông minh của người hiện đại, không liên quan đến nàng). Những danh tiếng này với Hoàng đế mà nói, thì đó chính là chiến công, có sách sử lưu danh. Nhưng với nàng, thì cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên, chuyện lần này, Ôn Uyển cảm thấy nàng rất sáng suốt.
Đây là chuyện tốt có thể lưu danh, mà Ôn Uyển lại xem như củ khoai lang phỏng tay, Hoàng đế thật sự dở khóc dở cười: “Có phương pháp này, sau này sẽ không lo sợ bệnh đậu mùa nữa.” Trước kia, cứ nói đến bệnh đậu mùa là lo lắng hãi hùng, bây giờ đã có phương pháp trị liệu, nên không cần lo lắng nữa.
Ôn Uyển mới không muốn dây dưa với đề tài này: “Cậu Hoàng đế, con nghe Hạ Ảnh nói, chuyện bệnh đậu mùa lần này là có người gây rối sau lưng. Có bắt được người chủ mưu phía sau màn không ạ?”
Trên mặt Hoàng đế hiện lên thần sắc nhẹ nhõm: “Chủ mưu phía sau màn thì không bắt được. Nhưng đúng là có người gây rối sau lưng. Ôn Uyển có biện pháp tốt nào không?” Biện pháp mà Hoàng đế nói là chỉ hình phạt.
Ôn Uyển vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.” Trong lòng Ôn Uyển thầm mắng, nữ nhân Hạ Ảnh chết tiệt này, luôn đào hố cho nàng nhảy. Mấy năm nay, cũng không biết đã đào bao nhiêu cái hố cho nàng rồi?
Qua mấy ngày sau, Ôn Uyển nhận được tin tức, Hoàng đế tịch biên hai gia đình, toàn bộ thân tộc trong năm đời đều bị giam.
Ngày thứ hai sau khi những người này bị giam, Hoàng đế liền hạ Thánh chỉ chém đầu thị chúng, một tên cũng không để lại. Mà toàn bộ những người có liên quan với những người này, mặc kệ nguyên nhân gì, đều bắt lại, chỉ có hai chữ, chém đầu.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không