Ôn Uyển chuyển ra không đến hai ngày, đã nghe nói Huệ phi mưu hại Hoàng tự, tước đoạt phi vị, biếm lãnh cung.
Hứa Tịnh Thu hay tin Huệ phi bị phế biếm lãnh cung, thấp thỏm lo âu. Thật ra thì từ ngày đó sau khi trở về từ Vĩnh Ninh Cung, nàng dự cảm được chuyện có chỗ không ổn. Bây giờ Trân Tiệp dư đã chết, Huệ phi bị tước bỏ phi vị biếm lãnh cung, không còn ngày ngẩn đầu. Mặc dù nói Huệ phi bị phế không có quan hệ trực tiếp với Ôn Uyển, nhưng Hứa Tịnh Thu vẫn cho rằng chuyện này không thoát được quan hệ với Ôn Uyển. Hôm nay Ôn Uyển trở nên điên cuồng rồi, bắt được người nào liền không nương tay với kẻ đó. Mà biểu hiện ngày đó của mình, tất nhiên khiến Ôn Uyển nghi ngờ.
Hứa Tịnh Thu toàn thân lạnh run, nếu như Ôn Uyển thật sự hoài nghi nàng ta, vậy khẳng định Ôn Uyển cũng sẽ hạ thủ với nàng. Ôn Uyển nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng ta không liên quan trực tiếp tới chuyện này.
Còn có một người vẫn luôn sợ hãi là Giang Vi. Lúc trước Giang Vi cũng có đi Vĩnh Ninh Cung, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Sau lại có chuyện Trân Tiệp dư và Huệ phi, Giang Vi rốt cục càng sợ hãi. Mặc dù Giang Vi cho rằng chuyện này vốn không liên quan đến nàng ta, nàng ta cũng rất vô tội. Nhưng hiện tại lời đồn trong hoàng cung đều nói, Ôn Uyển Quận chúa sẽ không bỏ qua cho nàng. Nếu không vì nàng, nhi tử của Ôn Uyển cũng sẽ không trúng độc, còn thiếu chút nữa mất mạng. Cho nên, cho dù hiện giờ Ôn Uyển Quận chúa chưa hạ thủ, nhưng nhất định sớm muộn gì cũng tìm nàng tính sổ.
Trong lòng Giang Vi không yên, mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy Ôn Uyển phái người đưa đến cho mình một chén rượu độc. Mỗi lần cũng đều bị sợ hãi làm cho tỉnh lại. Giang Vi không có biện pháp, hiện giờ người có thể cứu nàng, chỉ có tỷ tỷ của nàng thôi.
Văn quý phi biết được tin tức, cười nói với cũng nữ bên cạnh: “Ngươi nói xem, Thuần thế tử phi có bản lãnh, khiến cho Ôn Uyển Quận chúa có thể bỏ qua cho Giang Vi hay không?” Mặc dù trong chuyện này Giang Vi cũng rất vô tội, nhưng người nào để ý chứ? Ai bảo nàng ta lại xui xẻo như vậy, đi đắc tội với vị đại thần như Ôn Uyển Quận chúa.
Cũng nữ tâm phúc bên cạnh lắc đầu: “Không thể nào. Nô tì thấy. Ai cũng không thể khiến cho Quận chúa từ bỏ ý định của mình.” Ngay cả Huệ phi cũng đã ngã ngựa. Một Giang Vi nho nhỏ kia tính là cái gì. Mặc dù nói trong hoàng cung Huệ phi cũng không tính là phi tử được đặc biệt sủng ái. Nhưng cũng rất có thế lực. Lần này nếu không phải nàng ta rất xui xẻo chọc phải Ôn Uyển Quận chúa, ngay cả quý phi cũng không làm gì được nàng ta.
Văn quý phi cười, không có tiếp lời. Nhưng lại thấy cung nhân tới nói, lão phu nhân dâng bài tử xin yết kiến. Trong lòng có chút phiền não, thật đúng là không thể yên tĩnh được một lúc.
Minh Cẩn trở về phủ đệ mấy ngày, thân thể cũng tốt được bảy tám phần, sau đó cùng Minh Duệ quấn lấy Ôn Uyển muốn nàng tiếp tục nói chuyện tiếp sau kinh mã. Ôn Uyển cũng không nuốt lời, mỗi ngày đều kể cho hai đứa bé một đoạn chuyện xưa ( vì muốn cho Minh Cẩn dạy dỗ, Ôn Uyển còn thêm dầu thêm mỡ không ít ). Mỗi lần nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn đều trắng bệch, phải nắm chặt tay Ôn Uyển hoặc Minh Duệ mới được.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn cực kỳ sợ hãi liền nói: “Trước kia mẹ đã nói với con rồi. Về sau vào cung gặp ông cậu hoàng đế, trừ đồ ăn ở chỗ ông cậu hoàng đế và Vĩnh Ninh Cung ra, không được ăn lung tung ở nơi khác. Con không nghe lời mẹ, mới có một lần này. Sau này không được lỗ mãng như thế nữa biết không?” Nếu Minh Cẩn có thể cẩn thận được như Minh Duệ, cũng sẽ không có chuyện này.
Minh Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, con sẽ không ăn lung tung ở bên ngoài.” Bị hành hạ lớn như vậy, nếu hắn còn dám ăn lung tung, vậy thật sự là không có đầu óc rồi.
Giang Lâm nhận được tin của Giang Vi, đề bài tử, ngày hôm sau sẽ phải trả lời chắc chắn. Giang Lâm lập tức tiến cung gặp Giang Vi.
Ma ma bên cạnh dặn dò cho Giang Lâm để đề phòng: “Thế tử phi, nếu nương nương cầu xin người hướng Ôn Uyển Quận chúa cầu tình . Người ngàn vạn lần không thể đáp ứng đấy!” Chuyện này một chút cũng không thể dính đi vào. Người nào gặp phải chính là kẻ đó xui xẻo. Hôm nay địa vị Thuần Vương Phủ đã rất vi diệu. Tông lệnh bây giờ là Hạo thân vương, Vương gia thành Vương gia nhàn tản không màng thế sự. Thế tử bởi vì sự kiện kia, cũng không được người chào đón. Hơn nữa hiện tại thế tử ngày ngày nghiên cứu thư pháp của hắn. Sức ảnh hưởng của Thuần Vương Phủ đã giảm xuống rất nhiều rồi.
Giang Lâm trầm trọng gật đầu. Đáng tiếc chờ đến khi vừa vào cung, chỉ thấy Giang Vi khóc đến người như muốn tan ra cùng nước mắt, trái tim Giang Lâm càng khó kiềm chế. Năm đó ở trong nhà có bao nhiêu khó khắn khổ sở, cũng không thấy có bộ dáng như hiện tại.
Giang Vi khóc lóc cầu xin Giang Lâm hồi lâu, hi vọng Giang Lâm thỉnh cầu Ôn Uyển một ân điển: “Tỷ tỷ, muội không muốn chết. Tỷ tỷ, muội còn có Nghi nhi, muội thật sự không muốn chết!” Thấy Giang Lâm dù vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng không nói đáp ứng, liền quỳ trên mặt đất dập đầu với Giang Lâm: “Tỷ tỷ, muội muội van cầu tỷ. Hiện tại chỉ có tỷ tỷ mới có thể cứu muội. Tỷ tỷ, muội không muốn chết, muội thật sự không muốn chết.” Giang Vi đây là một bộ nếu ngươi không đáp ứng, ta liền không đứng lên, ta liền chết ở chỗ này.
Giang Lâm rốt cuộc vẫn không đành lòng, mềm lòng rồi. Nhưng chuyện này dù nàng có lòng nhưng cũng không thể cam đoan. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nàng có thể quyết định được: “Muội muội, ta chỉ có thể thử đi nói một chút. Rốt cuộc có hữu dụng hay không. Ta cũng không nắm chắc. Vi Vi. Tỷ tỷ cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi.”
Giang Vi nắm tay Giang Lâm: “Tỷ tỷ, nhất định được. Nhất định sẽ được.” Nàng cũng không phải là hung thủ. Chẳng qua chỉ là rất xui xẻo đụng phải. Hiện tại có tỷ tỷ giúp mình cầu tình, tỷ tỷ có thể cùng Ôn Uyển kết làm thân gia, điểm mặt mũi này nhất định vẫn phải cho .
Trên đường trở về, Quảng ma ma nặng nề than thở: “Thế tử phi……” Bà cũng không biết nên nói thêm thế nào nữa. Tam tiểu thư khóc thành cái bộ dáng này, dù là tâm địa sắt đá cũng đều tan chảy, chứ đừng nói là Tam tiểu thư từ nhỏ do chính thế tử phi chăm sóc.
Giang Lâm biết lần này đi không chiếm được chỗ tốt. Nhưng không đi không được . Cũng không thể cứ trơ mắt nhìn muội muội mình chết đi, mà mình cái gì cũng không làm!
Mười ngày đã qua, Minh Cẩn đã hoàn toàn vô sự. Đừng nói những người khác, chính là tất cả thái y cũng đều cảm thán Minh Cẩn thân thể tốt.
Minh Duệ hướng về phía Minh Cẩn nói: “Hiện tại đã biết chỗ tốt của chuyên cần luyện võ công rồi chứ?” Dĩ nhiên, Minh Duệ biết mỗi ngày cho Minh Cẩn ăn những thứ thuốc trân quý kia mới là mấu chốt. Nhưng trước mắt, không nhân cơ hội dạy dỗ Minh Cẩn, thì thật đáng tiếc.
Minh Cẩn gật đầu thật mạnh: “Đệ biết rồi ca ca, sau này đệ sẽ càng thêm chăm chỉ luyện công .” Từ nay về sau, mặc dù Minh Cẩn luyện công không thể chăm chỉ bằng Minh Duệ, nhưng vẫn đi theo Minh Duệ luyện công.
Hạ Ảnh đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nhẹ giọng nói hai câu. Ôn Uyển đứng lên: “Minh Duệ, con chơi cùng đệ đệ. Có khách tới, Mẹ phải ra ngoài tiếp khách.” Giang Lâm sớm đã hạ thiếρ mời, trong lòng Ôn Uyển biết rõ nàng ta tới làm cái gì. Nhưng mấy ngày nay Minh Cẩn vẫn chưa bình phục hoàn toàn, Ôn Uyển cũng không còn tâm tư đi xã giao. Hôm nay hài tử đều đã tốt lắm, vậy thì dứt điểm chuyện này thôi. Vốn cũng không có thân thiết gì. Rồi lại nói, phiền toái nhiều như vậy, Ôn Uyển thật lòng không muốn kết cửa hôn sự này, dù đã xác định rồi.
Mặc dù Giang Lâm cho rằng Ôn Uyển sẽ không hạ thủ với Giang Vi, cùng lắm cũng chỉ giận chó đánh mèo trừng phạt gì đó thôi. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa hiện giờ Giang Vi đã hoảng sợ đến không chịu nổi thêm một ngày rồi. Nàng không đến cũng không được. Nếu không, đợi đến lúc muội muội thật sự chết đi, cả đời này nàng cũng không thể an lòng.
Giang Lâm đợi trong chính sảnh một hồi, mới nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Ôn Uyển. Phục sức của Ôn Uyển hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường, vấn tóc Lưu Vân kế, trên búi tóc lệch cài một cây trâm Lưu Vân. Một thân váy áo trắng muốt, áo ngoài cũng màu trắng thuần khiết xinh đẹp mà trang nhã, phiêu dật xuất trần. Y phục gì đó cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là Giang Lâm nhìn thấy khí sắc Ôn Uyển rất tốt. Khí sắc không tệ chứng tỏ hài tử đã không còn vấn đề, như vậy cũng dễ mở miệng hơn rồi.
Ôn Uyển cười mời Giang Lâm ngồi xuống, mục đích Giang Lâm tới đây nàng cũng biết rõ, cho nên cũng không quanh co lòng vòng: “Thế tử phi tới là vì chuyện của xá muội sao?” Trăm phần trăm là vì Giang Vi mà tới. Nếu không có Minh Cẩn, Giang Vi kia đã sớm đi chầu Diêm vương rồi.
Về phần vì sao Ôn Uyển lại trực tiếp như vậy, thật sự là vì Ôn Uyển không muốn lãng phí thời gian. Gần đây nàng đang tính toán chuyện mở rộng thương hành, đảo mắt lại phải bận rộn rồi.
Giang Lâm không ngờ Ôn Uyển không chút vòng vèo nói thẳng ra như vậy, mặt lập tức có chút đỏ lên. Nhưng đã đến đây rồi, nàng khẳng định sẽ không nói không phải, lập tức thản nhiên thừa nhận, uyển chuyển nói ra hi vọng Ôn Uyển có thể thả cho Giang Vi một con ngựa.
Ôn Uyển cười lạnh trong lòng, tha cho nàng ta một lần. Đây là ý gì, ý là nàng muốn giết Giang Vi sao? Nhưng chuyện đến nước này, Ôn Uyển khẽ cười nói: “Chuyện này dù sao cũng chỉ là trùng hợp, không có quan hệ với nàng ta. Ngươi yên tâm, Bổn cung không phải người không nói đạo lý, nhi tử của Bổn cung đúng lúc đụng phải cũng không trách được nàng ta, chỉ có thể trách Minh Cẩn xui xẻo, mới có một kiếp này. Bổn cung sẽ không ra tay với nàng ta.” Nàng sẽ không ra tay với Giang Vi. Nhưng là người khác, Ôn Uyển không thể bảo đảm.
Nếu không phải Giang Lâm nhìn thấy bên khóe miệng Ôn Uyển mang theo giễu cợt, khẳng định tin rằng Ôn Uyển dễ nói chuyện như vậy. Nhưng bởi vì nhìn thấy ý giễu cợt kia, Giang Lâm bất an trong lòng.
Ôn Uyển thấy Giang Lâm muốn mở miệng, nói thẳng: “Ngươi yên tâm. Chuyện này Bổn cung đã nói sẽ không truy cứu, cũng sẽ không truy cứu. Nhưng những người khác, Bổn cung không dám bảo đảm, cũng không phải chuyện Bổn cung quản.” Nàng sẽ không xuất thủ đối phó với Giang Vi. Nếu nàng muốn xuất thủ, Giang Vi còn có thể sống đến bây giờ sao? Nhìn một chút kết quả của Trân Tiệp dư sẽ biết. Có nàng không ra tay, không có nghĩa là những người khác sẽ bỏ qua cho nàng ta. Không nói hoàng đế, chính là những nữ nhân khác, thủ đoạn của đám nữ nhân trong hậu cung, so với những gì Ti Vi diễn còn thảm thiết hơn nhiều lắm.
Giang Lâm nghe nhắc đến những người khác, trong lòng run lên.
Ôn Uyển cũng lười cùng nàng ta nói nhảm, nói thẳng: “Đúng rồi. Lúc trước lời Thuần thế tử Gia nói trong tiệc đầy tháng của hai đứa bé, chỉ là một lời nói đùa. Hi vọng thế tử phi không tưởng thật. Hài tử vẫn còn nhỏ, cũng không có trở ngại gì.” Nói đùa trong lời Ôn Uyển tự nhiên là hôn ước miệng giữa Minh Cẩn và Mẫn Gia. Lúc trước Ôn Uyển còn do dự, nhưng trải qua chuyện lần này, cuối cùng đã không còn do dự. Bất kể chuyện này như thế nào, cửa hôn sự này trăm triệu lần không thể kết. Kết cửa hôn sự này, chẳng khác nào tự đón lấy vô số phiền toái. Ôn Uyển ghét nhất chính là phiền toái đấy.
Mặc dù Giang Lâm đã dự liệu tình huống xấu nhất, dự liệu được vạn nhất Ôn Uyển tức giận, sẽ có dáng này. Nhưng nay Ôn Uyển nói lời này vấn khiến cho Giang Lâm có chút hoảng hốt: “Quận chúa……”
Ôn Uyển đã đứng lên, cũng không có gì để nói cùng nàng ta. Xem ra nàng ta vẫn không rõ vị trí của mình lắm. Nếu không phải ban đầu có nàng giúp đỡ, bây giờ Yến Kỳ Hiên là cái dạng gì có thể tưởng tượng được. Cũng bởi vì như thế, mặc dù Thuần Vương Phủ hiện tại không bị đoạt mất tước vị, vẫn còn cái mũ tước vị, Yến Kỳ Hiên cũng vẫn là thế tử Gia, nhưng danh tiếng đã truyền ra ngoài, không còn ở địa vị cao quý như trước. Ngay cả Thuần Vương cũng không còn Tông lệnh rồi. Dĩ nhiên, đối với người bình thường mà nói, đó cũng là một của thân thích cao không với tới. Nhưng đối với nhà nàng mà nói, thật sự không hiếm lạ gì: “Hạ Ảnh, tiễn khách.” Nói xong nửa điểm mặt mũi cũng không cho, xoay người rời đi.
Giang Lâm sắc mặt trắng bệch rời khỏi phủ Quận chúa. Mặc dù lúc bắt đầu nàng đối với cửa hôn sự này cũng không hài lòng, sau lại thấy Minh Cẩn hoạt bát khả ái như vậy, trong lòng cũng nguyện ý. Sau lại nghe được tất cả mọi người khen ngợi hai nhi tử nhà Ôn Uyển, trong lòng cũng buông xuống. Nhưng là…… Khụ, thật ra thì cửa hôn sự này mà không thành, nữ nhi cũng có thể tìm được cửa hôn sự khác. Dù sao nữ nhi cũng nhỏ, nhưng nếu để thế tử biết được, đến lúc đó nhất định sẽ giận dữ. Ngay cả Vương gia khẳng định cũng sẽ tức giận. Giang Lâm mặc dù đã đoán được sẽ có cái kết quả này, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tâm phúc bên cạnh Giang Lâm là Quảng ma ma thở dài một hơi. Bà không phải chưa từng khuyên thế tử phi không nên nhảy vào vũng nước đục này. Nhưng thế tử phi không nghe, nói không thể bỏ qua huyết mạch thân tình. Kết quả lại tự đưa mình vào tình thế khó khăn.
Sau khi đám người đi rồi, Hạ Dao sắc mặt âm trầm nói: “Quận chúa, thật sự buông tha cho Giang Vi sap? Nếu không vì nữ nhân này, Minh Cẩn cũng sẽ không trúng độc.” Bất kể là trùng hợp hay không, Giang Vi vẫn là kẻ đầu xỏ. Lần này Minh Cẩn chịu tội lớn như vậy, cũng là nữ nhân này làm hại.
Ôn Uyển gật đầu: “Ngươi đã thấy ta có lúc nào nói không giữ lời chưa.” Ôn Uyển thấy Hạ Dao sắc mặt âm trầm như muốn bạo phát, mới không nhanh không chậm nói: “Yên tâm, chúng ta không ra tay. Nàng ta cũng chẳng sống được lâu. Có cả tá người muốn nàng ta chết. Ngươi cứ chờ xem!” Không nói hoàng đế, nữ nhân trong hậu cung, chẳng có ai là đèn cạn dầu. Trừ kẻ chủ mưu Trân Tiệp dư, những người khác căn bản không cần nàng phải ra mặt, cũng sẽ nhận được trừng phạt thích đáng. Không ô uế tay mình, còn có thể đạt được mục đích cớ sao không làm.
Mặc dù Hạ Dao biết Ôn Uyển nói có lý, nhưng trong lòng vẫn bị đè nén khiến cho không thoải mái. Cảm giác vô cùng khó chịu.
Hạ Ảnh biết được nguyên nhân Hạ Dao không thoải mái, cười nhạo nói: “Nếu Quận chúa đã đáp ứng, ngươi không thể động đến nàng ta. Cũng không thể đập phá bảng hiệu của Quận chúa đâu (ý là danh tiếng).” Thấy Hạ Dao vẫn buồn bực, liền cười nói: “Đừng buồn bực, Quận chúa vốn không tính toán tự mình động thủ. Quận chúa có đáp ứng hay không, cũng không khác nhau là mấy,” Hoàng thượng đã đáp ứng sẽ xử lý thích đáng, những người khác không sao còn nói có thể. Cho dù Giang Vi còn sống, cũng tương đương với biếm lãnh cung. Phải biết rằng nữ nhân một khi đã bị biếm lãnh cung, chính là cuộc sống bị giày vò. Sống so với chết còn thê thảm hơn.”
Hạ Dao lúc này vẫn không có lên tiếng, Hạ Ảnh cười khẽ: “Ngươi thay vì bận tâm mấy thứ tiểu tốt này, không bằng nghĩ tới, trảm thảo trừ căn.” Diệt cỏ không diệt tận gốc, gặp gió xuân lại sinh sôi.
Con ngươi Hạ Dao khẽ nheo lại, thấy sắc mặt âm lãnh của Hạ Ảnh, gật đầu lia lịa. Ôn Uyển không biết hai nàng đang đánh cái chủ ý gì. Nếu biết được, nhất định sẽ nói hai nữ nhân theo chủ nghĩa bạo lực máu tanh.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không