Khiến cho Ôn Uyển ngoài ý muốn, chính là chuyện này phát sinh làm cho rất nhiều người nghĩ đến nàng. Dù sao, Tư Thông cũng chưa phải ở một mình lâu như Ôn Uyển.
Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên đang cùng Từ Trọng Nhiên đánh cờ, vừa đánh cờ vừa nói nói: “Ngươi nói xem, Ôn Uyển một mình nơi khuê phòng, có tịch mịch hay không, cũng lén nuôi tiểu bạch kiểm trong phủ đệ.” Mặc dù căn cứ vào tin tức lấy được, Ôn Uyển không có tiếp xúc qua với người khác phái. Nhưng vẫn lại ngăn không nổi Yến Kỳ Huyên nổi hứng tò mò.
Từ Trọng Nhiên đang suy nghĩ nước cờ tiếp theo nên hạ ở đâu mới tốt, nghe những lời này, con cờ đang cầm trên tay thiếu chút nữa rơi xuống. Nhưng rất nhanh sau đó, Từ Trọng Nhiên ngẩng đầu cười một tiếng: ” Sao điện hạ lại đột nhiên nói như vậy?” Đây là lời nói điên rồ gì thế, không bằng không cớ lại nói lời như vậy, một khi lan truyền ra ngoài. Trong lòng Từ Trọng Nhiên run lên, là đang thử dò xét mình sao?
Yến Kỳ Huyên đặt xuống một con cờ, cười nói: “Bạch Thế Niên và Ôn Uyển thành thân không tới ba tháng. Nhưng rời khỏi kinh thành cũng đến sáu năm rồi.” Theo tình huống mà nói, Ôn Uyển mới càng cần phải có nam nhân.
Từ Trọng Nhiên cười đến vô hại: “Vậy Vương gia nói xem, ai có thể vào mắt Quận chúa đây.”
Ánh mắt của Ôn Uyển Quận chúa không phải cao bình thường. Thử nghĩ xem ban đầu, tài tuấn trong kinh thành, sĩ tử văn nhã khắp thiên hạ, một người nàng cũng không chọn trúng. Hơn nữa Từ Trọng Nhiên cho rằng Ôn Uyển chính là kiểu nữ nhân vô cùng chuyên nhất. Điểm này từ khi Bạch Thế Niên đi biên thành, hai người luôn thư từ qua lại, mà Ôn Uyển ngoại trừ tiếp xúc khá nhiều với hoàng đế, Hạo thân vương cùng mấy trưởng bối, thời gian khác đều ru rú trong nhà, cũng không tiếp xúc nhiều với người khác phái. Về phần nói trong phủ đệ nuôi nam nhân, càng không có khả năng. Ôn Uyển mang theo hài tử ở bên người, buổi tối trong một nhà lớn, chuyện cũng không phải bí mật gì. Chẳng lẽ lại có chuyện để cho nhi tử biết nàng tìm nam nhân.
Yến Kỳ Huyên cười nhìn ván cờ đã dần đi đến kết thúc. Ngày thường hai người lực lượng ngang nhau, nhưng lúc này lại là hắn chiếm thượng phong: “Thuần Vương thế tử thì sao? Đây chính là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ đấy.” Yến Kỳ Huyên không có ý nói bây giờ Yến Kỳ Hiên và Ôn Uyển còn có tư tình. Ý của hắn là lúc đầu Ôn Uyển coi trọng dung mạo của Yến Kỳ Hiên. Nếu cũng xuất hiện một nam tử xuất trần tuyệt luân, nói không chừng Ôn Uyển mỗi ngày một mình nơi khuê phòng cũng sẽ động tâm. Yến Kỳ Huyên đúng là đang thử dò xét Từ Trọng Nhiên.
Từ Trọng Nhiên nhìn Ngũ hoàng tử một cái, rốt cục cũng chán phải vòng vo cùng Yến Kỳ Huyên: “Điện hạ. Ngươi cho rằng Quận chúa còn có nhã hứng này sao? Hay là ngươi cảm thấy Quận chúa còn có thời gian làm chuyện này?” Không nói những thứ linh tinh khác, mà Ôn Uyển, trừ hoàng đế ra thì có thể khẳng định là người bận rộn nhất. Quản lý sản nghiệp lớn như vậy, còn đích thân dạy dỗ hài tử. Nơi nào còn có thời gian khuê oán chứ? Từ Trọng Nhiên thật không biết trong đầu Yến Kỳ Huyên nghĩ cái gì. Cho dù có muốn thử dò xét cũng không nên dùng biện pháp như vậy.
Yến Kỳ Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng, không có tiếp tục đề tài này.
Sau khi Từ Trọng Nhiên trở về Hầu phủ, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Làm thế nào mới có thể tránh được cái tên Ngũ hoàng tử càng ngày càng không bình thường này. Từ Trọng Nhiên trong lòng thật sự sầu lo, muốn bỏ cũng bỏ không được, có thể không buồn bực hay sao?
Y Mạn Quận chúa bưng một chén súp đến cho hắn. Y Mạn Quận chúa nghe theo đề nghị của bà νú, đối với Từ Trọng Nhiên càng ngày càng ôn nhu thể thiếρ. Mà Từ Trọng Nhiên sau lần gặp lại Ôn Uyển trên phố, trong lòng cũng đã nhận định. Đối với thê tử hiền lành ôn nhu thể thiếρ, cũng càng ngày càng để ý. Tình cảm vợ chồng đương nhiên là càng ngày càng tốt.
Y Mạn nhìn thấy Từ Trọng Nhiên nét mặt không tốt, nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy? Sao thần sắc lại khó nhìn như vậy ?”
Từ Trọng Nhiên thấy gương mặt lo lắng của Y Mạn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười lắc đầu: “Không có gì. Chính là hơi mệt một chút.”
Y Mạn Quận chúa trầm tư một chút rồi nói: “Phu quân, nếu là có chuyện gì buồn bực trong lòng. Chúng ta đã là vợ chồng, có cái gì mà không thể nói chứ?” Trượng phu của nàng chỉ có điểm này là không tốt. Cái gì cũng đều giấu trong lòng không nói với nàng, khiến cho nàng suy đoán rất hao tâm tốn sức.
Từ Trọng Nhiên nhìn Y Mạn, trầm mặc. Y Mạn Quận chúa cho rằng như ngày thường, hắn sẽ không nói gì. Lại không nghĩ tới Từ Trọng Nhiên mở miệng nói: “Lần này chuyện Đại công chúa đã làm mất thể diện của hoàng gia. Ngũ điện hạ không vì hoàng thượng phân ưu thì thôi, lại còn có chút hả hê, nói Ôn Uyển Quận chúa có lẽ cũng như thế.” Nói xong lắc đầu, Ngũ điện hạ hoàn toàn không có cơ hội. Phải biết rằng có mấy lời nên nói, cũng có mấy lời không nên nói. Nhưng Yến Kỳ Huyên lại nói chuyện này với hắn, thật ra thì Từ Trọng Nhiên mơ hồ đoán được ý định của Yến Kỳ Huyên. Cũng bởi vì đoán được, trong lòng lại càng tức giận. Mặc dù hắn rất thưởng thức Ôn Uyển Quận chúa, nhưng trong suy nghĩ của hắn, đó là người đáng được kính trọng cùng yêu quý.
Y Mạn một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm: “Ngũ điện hạ cũng quá không có thể thống rồi. Lời này sao có thể nói lung tung được.”
Từ Trọng Nhiên thật ra cũng biết Y Mạn đối với Ôn Uyển có khúc mắc. Năm đó chuyện hắn cầu hôn Ôn Uyển Quận chúa rất nhiều người biết. Chẳng qua khúc mắc này hắn cũng không biết tháo gỡ thế nào. Cho nên nghe thấy lời nói của Y Mạn…, hắn cũng rất bất ngờ. Hắn cho rằng Y Mạn chỉ đang hùa theo thôi, lập tức thoải mái nói: “Nàng cho rằng Ôn Uyển Quận chúa sẽ không làm chuyện như vậy sao?” Thê tử của mình mặc dù không thông tuệ được như Ôn Uyển, nhưng tâm tính lại thiện lương.
Sắc mặt Y Mạn Quận chúa đột nhiên thay đổi, dựa theo tính tình trước kia của nàng nhất định sẽ trở mặt. Nhưng đối mặt là trượng phu, mặc dù nhịn lửa giận, nhưng lời nói ra vẫn còn có chút bất mãn: “Phu quân có ý gì thế? Chẳng lẽ tướng công cho rằng Ôn Uyển cũng cùng một loại với Tư Thông sao? Có thể làm ra cái chuyện mất mặt kia.”
Từ Trọng Nhiên cũng phát hiện mình để lộ tâm tình ra ngoài: “Sao có thể?” Hoài nghi ai cũng sẽ không hoài nghi Ôn Uyển. Nữ tử cao ngạo như vậy, không thể gây ra chuyện vô đức như thế.
Y Mạn mất hứng nói: “Chàng cùng cho là sẽ không, vậy sao lại nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ chàng cho rằng ta rất hi vọng Ôn Uyển làm ra chuyện này sao?”
Từ Trọng Nhiên có chút ngượng ngùng.
Y Mạn suy nghĩ một chút sau đó chủ động nói: “Phu quân, làm sao chàng có thể nghĩ ta như vậy. Ta thừa nhận ban đầu có chút để ý đối với chuyện chàng cầu hôn Ôn Uyển. Nhưng hiện tại đã qua nhiều năm như thế, nhi nữ cũng đã có rồi, nơi nào còn đi ăn cái loại dấm thiu này. Ta chỉ gặp mặt Ôn Uyển một lần, nhưng ta cảm thấy nếu Ôn Uyển là nữ nhân như thế, phụ vương ta sẽ không coi trọng nàng. Phu quân, chẳng lẽ chàng còn không để xuống.” Y Mạn trên mặt cười nhưng trong lòng cũng là vạn phần khẩn trương. Nàng vẫn cho rằng đây là ranh giới, nhiều năm qua cũng không dám đụng vào. Chỉ sợ nghe được đáp án làm cho mình khó chịu. Nhưng chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, khiến cho Y Mạn luôn luôn cảm thấy đây chính là một đạo hồng câu* của phu thê bọn họ.
*hồng câu: ý nói là ranh giới,
Từ Trọng Nhiên nắm tay Y Mạn, nếu thê tử chủ động nói ra vấn đề này, hắn cũng nhân cơ hội nói rõ ràng, tránh cho thê tử vẫn còn khúc mắc này, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng: “Quận chúa, nàng đã hỏi. Ta cũng sẽ thẳng thắn nói với nàng, lúc đầu ta ngưỡng mộ Ôn Uyển Quận chúa. Bởi vì nàng và ta đều trải qua những chuyện giống nhau, để cho ta cảm thấy nàng chính là người thích hợp nhất. Cho nên sau đó ta lấy hết dũng khí hướng Hoàng thượng cầu hôn, nhưng lại bị Ôn Uyển cự tuyệt. Quận chúa, nàng có biết lúc ấy Ôn Uyển cự tuyệt ta, là dùng cái gì lý do không?”
Y Mạn nghe nói ngưỡng mộ Ôn Uyển, sắc mặt có chút cứng ngắc. Nghe người khác nói là một chuyện, nhưng nghe được trượng phu mình chính miệng nói ngưỡng mộ, trong lòng không khác gì lật đổ bình dấm, ngũ vị tạp trần.
Từ Trọng Nhiên nhìn Y Mạn tiếp tục nói: “Ôn Uyển nói, trừ phi ta có thể từ bỏ dòng họ, nàng sẽ xem xét. Thật ra thì ta biết đó cũng chỉ là lý do mà thôi, thật ra nàng ấy không muốn gả cho ta.”
Y Mạn nghe những lời này tức giận nói: “Vì sao Ôn Uyển lại nhìn không vừa mắt chàng chứ? Chàng có điểm gì kém với Bạch Thế Niên?” Ôn Uyển cái nha đầu chết tiệt kia lại dám nói trượng phu của nàng như vậy.
Từ Trọng Nhiên thấy bộ dáng tức giận của Y Mạn, trên mặt lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, ta cũng không thể so với Bạch Thế Niên. Nàng ấy là tìm lấy cớ. Quận chúa, thật ra thì ta hiện tại rất cảm tạ Ôn Uyển. Nếu nàng ấy không cự tuyệt ta, ta cũng không lấy được Quận chúa, hiện tại cũng sẽ không hạnh phúc như vậy.” Quý trọng thứ mình vốn có, không đi vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, như vậy mới có thể hạnh phúc. Nhân sin tám chín phần mười không như ý, nhưng hiện tại hắn có thê tử yêu thương mình, có một đôi nhi nữ khả ái. Những điều này trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y Mạn nghe những lời này của Từ Trọng Nhiên, mặc dù mừng rỡ như điên, nhưng lại sợ mình ảo giác, thì thật vô nghĩa: “Phu quân, chàng, chàng vừa nói cái gì?”
Từ Trọng Nhiên ôm Y Mạn vào trong ngực, trong lời nói mang theo dịu dàng: “Ta nói, ta rất cảm kich Ôn Uyển đã cự tuyệt. Ôn Uyển cự tuyệt ta là đúng, bởi vì ta không thích hợp với nàng ấy, nàng ấy cũng không thích hợp với ta. Quận chúa, sau khi đính hôn với nàng, ta liền dứt bỏ chút tâm tư lúc trước. Nếu ta đã cưới nàng thì sẽ toàn tâm toàn ý muốn cùng nàng sống thật tốt. Quận chúa, ta biết mấy năm này nàng gả cho ta, đã bị không ít ủy khuất. Đều là ta không phải, sau này ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất nữa.” Trước kia hắn nghĩ mãi mà không rõ tại sao Ôn Uyển cự tuyệt hắn, cho rằng hắn không đủ ưu tú, hoặc cho rằng hắn không đủ chân thành. Nhưng đã nhiều năm qua. Hắn dần dần hiểu được nguyên nhân Ôn Uyển cự tuyệt hắn, không phải bởi vì hắn không đủ ưu tú, cũng không phải cho rằng hắn không đủ chân thành. Mà là bởi vì cho rằng hắn không phải là người thích hợp.
Những kinh nghiệm kia đã biến bọn họ thành người nhạy cảm yếu ớt lại đa nghi. Nói thí dụ như tình nghĩa của Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên, thời điểm Ôn Uyển tân hôn Yến Kỳ Hiên chạy đến thôn trang đòi gặp mặt Ôn Uyển. Sau lại nghe Bạch Thế Niên chính miệng nói, Ôn Uyển không cho phép hắn cùng với nữ nhân khác có tiếp xúc, nếu nhìn thấy nữ nhân ít nhất phải cách xa mười bước. Khi đó hắn đã biết, hắn không bằng Bạch Thế Niên. Bởi vì nếu đổi thành hắn, hắn tuyệt đối làm không được. Hắn không rộng rãi được như Bạch Thế Niên, bao dung không được Ôn Uyển vốn nhạy cảm đa nghi.
Hắn chắc chắn sẽ không nhân nhượng một nữ nhân, lại càng không muốn cho người trong thiên hạ biết hắn là nam nhân sợ vợ. Như vậy, hắn sẽ trở thành kẻ bất lực trong mắt mọi người. Nhưng Bạch Thế Niên lại có thể đường hoàng dõng dạc mà nói ra ngoài. Còn có lần này, hắn không thể tưởng tượng được nếu vợ mình giả dạng thành nam tử, nghênh ngang đi lại trên phố xá, hắn sẽ như thế nào. Từ Trọng Nhiên nghĩ tới, lúc đó đoán chừng tâm muốn chết cũng đều có đấy.
Từ Trọng Nhiên nghĩ thông suốt những thứ này, cũng hiểu được. Ôn Uyển Quận chúa thật ra là đã sớm nhìn thấu vấn đề giữa hai người, mới cự tuyệt hắn.
Nghĩ thông suốt những thứ này, hắn mới cảm giác mình đối với thê tử thật quá lơ là. Thê tử biết rõ trước kia hắn từng yêu thích Ôn Uyển, tuy nhiên lại chưa bao giờ hỏi, vẫn đối xử hết lòng với hắn. Thật ra thì nói, hắn thật sự may mắn. Y Mạn mặc dù không có tài hoa và con mắt của Ôn Uyển, nhưng Y Mạn lại toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ hắn, cho hắn một gia đình ấm áp.
Y Mạn buồn cười, nhưng cuối cùng lại rơi lệ, là nước mắt hạnh phúc. Bà νú nói đúng, chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý, sẽ có thể làm cho phu quân biết người nào mới là quan trọng nhất đối với hắn. Nàng rốt cục cũng đã có thể chờ đến, rốt cục cũng chờ đến ( đó cũng là vì ngươi đụng phải một nam nhân tốt, nếu đụng phải một tra nam, ngươi cũng chỉ có thể xui xẻo thôi)
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không