Hạ Dao cười mắng: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Quận chúa làm người thế nào ngươi còn không biết, còn nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao này, uổng công ngươi đi theo bên người quận chúa hơn hai mươi năm còn không rõ ràng được nữa.” Ôn Uyển là ai, đó là một người cực thích sạch sẽ, làm sao có thể suy nghĩ tới những chuyện hèn hạ kia .
Ôn Uyển lúc này cũng hiểu được ý tứ mà Hạ Ảnh để lộ ra trên mặt. Cười lắc đầu: “Ngươi cũng thật có thể nghĩ, nếu như ta không thể cách nam nhân được thì ban đầu sẽ không gả cho Bạch Thế Niên, sau này bớt suy nghĩ lung tung cho ta.” Năm đó thời điểm gả cho Bạch Thế Niên nàng cũng biết cần phải chờ mười năm. Đã có tư tưởng chuẩn bị này rồi, trừ lúc biết được Bạch Thế Niên gặp chuyện không may kia thì Ôn Uyển còn có chút oán giận. Nhưng oán giận cũng là oán giận Bạch Thế Niên là không cẩn thận. Oán trách hay những thứ khác thì nàng thật sự là không có, về phần khuê oán hay cái gì thì nàng càng không có thời gian này. Nàng thật sự rất bận rộn, một đống chuyện ba ngày khiến cho nàng bận rộn tới xoay quanh rồi, buổi tối còn phải ở cùng ba đứa bé. Nàng làm sao còn có thời gian nghĩ tới nam nhân được.
Trên mặt Hạ Ảnh lộ vẻ áy náy.
Ôn Uyển hơi bất ngờ một chút: “Không đúng, làm sao ngươi lại đột nhiên nghĩ tới những chuyện này, có phải là có chuyện gì hay không ?” Đang tốt lành sao lại nghĩ nàng muốn tìm nam nhân.
Hạ Ảnh không chút nghĩ ngợi lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái, hai người đều nhìn nhau sau đó vô cùng khẳng định. Lúc này chắc chắn có chuyện gì lớn a! Chẳng qua, trong lòng hai người cũng biết rõ nếu có thể khiến cho Hạ Ảnh không muốn nói ra, nhất định là chuyện không liên quan tới Ôn Uyển nhưng lại liên quan tới hoàng gia, nếu như có liên quan tới hoàng gia thì Ôn Uyển cũng không có ý định hỏi tới nữa rồi.
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt bát quái của hai người thì im lặng nói: “Thật không có. Thuộc hạ chỉ là thấy Quận chúa ít khi khen ngợi một người, còn là một người đàn ông. Cho nên có chút bận tâm.”
Được rồi. Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh rõ ràng giấu đầu lòi đuôi. Cũng lười tiếp tục hỏi. Trở về hậu viện đi tìm nhi tử đi. Ba hài tử đang cùng nhau nghị luận tiên sinh được mời.
Minh Cẩn thấy Ôn Uyển tới đây, nói lên ý kiến phản đối của mình. Hắn không thích Phương tiên sinh này, hắn vẫn còn hi vọng để cho mẹ dạy. Ôn Uyển cười nói: “Mẹ chẳng lẽ đi tìm tiên sinh vô dụng tới đây cho con sao? Ca ca con tinh mắt hơn con nhiều, nếu không tin tưởng thì con hỏi ca ca con đi, tiên sinh kia như thế nào?”
Minh Duệ chỉ nói hai chữ: “Bất phàm.” Nhìn đôi mắt giống như một cái giếng sâu cũng biết đây là một người trong lòng sâu rộng.
Ôn Uyển cười gọi Linh Đông đang đứng im lặng ở một bên không lên tiếng: “Không phải mới vừa rồi cô cô không muốn dẫn con đi ra ngoài. Chẳng qua con là học sinh của cô cô, không thể bái sư thêm nữa.” Thời đại này có một quy củ. Chỉ có thể lạy một vị Lão sư. Những thứ khác có thể học tập, nhưng không thể lạy làm sư.
Tâm tình của Linh Đông buồn bực, nhưng không phải buồn bực vì chuyện này: “Cô cô, sau này con cũng đều do vị tiên sinh này dạy hay sao?” Linh Đông cho rằng, tiên sinh dù lợi hại so ra vẫn kém với cô cô. Chủ yếu là Linh Đông đã ở thượng thư phòng học tập nửa năm. Bị tiên sinh ở thượng thư phòng làm cho hoảng sợ, hiện tại lại tới một tiên sinh, Linh Đông lo lắng bản thân mình sẽ bị đả kich. Mặc dù nói hôm nay lòng tin đã thành lập, nhưng quả thật không thích bị đả kich.
Ôn Uyển cười sờ sờ đầu Linh Đông. Đứa nhỏ này càng ngày càng cao rồi: “Sau này, buổi sáng cùng Minh Duệ và Minh Cẩn đi theo tiên sinh học tập. Tới thời gian xế chiều thì một mình đi theo ta, sau đó thì đi học công phu cưỡi ngựa bắn cung, thời gian buổi tối vẫn giống như lúc trước.” An bài như thế, Ôn Uyển có dễ dàng hơn rất nhiều.
Linh Đông cao hứng mà đáp một tiếng.
Minh Cẩn không muốn: “Mẹ. Tại sao hắn xế chiều có thể đi theo người? Chúng con lại không thể. Người đây là nặng bên này nhẹ bên kia, con phản đối.”
Ôn Uyển không có mở miệng, Minh Duệ nhìn thoáng qua Minh Cẩn: ” Đệ nguyện ý đi tới sân tập luyện để học tập cưỡi ngựa bắn cung hay là nguyện ý cùng học tập trong phòng với Linh Đông biểu ca vậy?”
Minh Cẩn lập tức che miệng: “Mẹ, người coi như con không nói gì.” Đi tới sân tập luyện học cưỡi ngựa bắn cung, chơi vui như thế, nếu ở trong phòng thì buồn chết rồi.
Ôn Uyển cười một tiếng, có lão Đại ở đây nàng nhẹ nhàng hơn nhiều. Đoán chừng nàng là người mẹ sinh đôi nhẹ nhàng nhất từ cổ chí kim.
Võ Tinh đưa kết quả tra hỏi nói cho Ôn Uyển. Nói tới ở phiên chợ xuất hiện hai tên sát thủ giống như người bình thường, thật ra thì người thuộc một bang phái ( cũng là người xử lý những đám lưu manh phiền toái ) nghề nghiệp không phải là sát thủ, chẳng qua đã giết không ít người nên sát khí trên người rất nặng. Lúc này mới bị Hạ Ảnh nhạy cảm cảm thấy.
Võ Tinh đem nguyên nhân mọi chuyện đều nói ra. Thật ra thì chuyện rất đơn giản, đơn giản chính là một chuyện xưa của Trần Thế Mỹ cùng Tần Hương Liên. Chủ sự phái sát thủ giết người, hung thủ phía sau màn là một quan viên lục phẩm họ Chung, người này lần trước thi hội khảo trúng một trong mười sáu nhị giáp cho nên được Lại Bộ Tả Thị Lang coi trọng chiêu mộ làm con rể. Hôm nay là rể hiền của Lại Bộ Tả Thị Lang. Người bị giết chính là vợ cả cùng con trai của hắn.
Được rồi, vì leo lên cao mà bỏ vợ cũng nghe nhiều rồi, nhưng giết vợ giết con thì quá thần kỳ rồi. Tất nhiên là có tân nương tử rồi sau này nhi tử cũng sẽ có, đoán chừng hắn nghĩ rằng chỉ cùng một nông phụ ở nông thôn sinh nhi tử, nên không sao cả.
Ôn Uyển không có hứng thú nghe tiếp, chuyện như vậy phát sinh nhiều đến không thể đếm được hết nữa, ngay cả ở hiện đại khi có vài đồng tiền liền vứt bỏ người vợ tào khang để tìm cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp. Chẳng qua ở nơi này không giống với hiện đại, bởi vì nơi này còn nói tới tội trùng hôn. Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh xử lý chuyện này.
Hạ Ảnh chần chờ một chút: “Quận chúa, người không phải là muốn người nam nhân này thân bại danh liệt sao?” Nếu Ôn Uyển có phân phó, nàng khẳng định làm theo. Nhưng nếu vì hai người không liên quan này thì Hạ Ảnh cũng không nguyện ý, đã cứu mạng bọn hắn cũng đủ rồi, làm sao còn phải tốn hao nhân lực vật lực để đi giúp bọn chúng lấy lại công đạo. Trên đời này những chuyện bất bình thì rất nhiều, làm sao có thể quản được tất cả đây.
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ngươi xem rồi làm đi!” Ôn Uyển cũng biết băn khoăn của Hạ Ảnh, nếu như thế mà ở hiện đại thì Ôn Uyển cũng giúp nàng tìm luật sư tốt để yêu cầu phần lớn tài sản rồi. Ở thời đại này nếu như Ôn Uyển muốn nhúng tay, thì sau khi hoàng đế biết sẽ nói nàng xen vào việc của người khác.
Hạ Ảnh thật khó xử, Hạ Dao cười nói: “Ngươi có gì mà khó xử, hiện tại có lời khai giấy trắng mực đen, đem hai người tới quan phủ thôi là được.”
Hạ Dao nghĩ rất tốt đẹp, thực tế rất bất đắc dĩ. Phụ nhân kia không muốn cùng trượng phu bị thẩm vấn trên công đường, chỉ hy vọng về nhà.
Hạ Ảnh chán nản, có lòng tốt còn tưởng là lòng lang dạ thú, ném hai mươi lượng bạc, phân phó chưởng quỹ ngày thứ hai đưa bọn họ ra khỏi kinh thành ( hai người này cũng không có vào phủ Quận chúa, chỉ an trí ở một hậu viện của cửa hàng ). Về phần sau này ra khỏi kinh thành, vậy thì không thuộc về việc nàng quản.
Hạ Ảnh còn thấy uất ức tức giận cho nữ nhân không biết tranh giành kia “Kẻ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa như thế nên để cho hắn hai bàn tay trắng thân bại danh liệt, không nghĩ tới nữ nhân này lại không muốn báo quan.” Không có nguyên cáo, nếu như bọn họ nhúng tay vào đến lúc đó không công khiến cho người ta có lý do công kich.
Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh oán trách, cười nói: “Ta đã sớm biết, trên đời này người tốt không dễ làm. Để nàng đi đi!” Ôn Uyển đã sớm ý thức được, quả thật ở thế đạo này có rất nhiều nữ nhân đáng để thương, nhưng cũng đúng với câu cách ngôn kia, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Tự mình không tranh đấu cho bản thân, người khác có giúp cũng chỉ lãng phí tâm sức.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Người tức giận cái gì, còn không nhớ rõ chuyện lần trước ở Từ Thiện Đường kia sao, cũng bởi vì có những nữ nhân này mới cổ vũ chí khí cho đám người súc sinh kia.”
Hạ Dao nói tới là một chuyện xảy ra ở Từ Thiện Đường. Từ Thiện Đường từng thu nạp một nữ nhân bị bỏ, nói lý do bị nhà chồng hưu là bất hiếu với cha mẹ chồng. Ở cổ đại mà bất hiếu với cha mẹ trồng chính là tội lớn thuộc thất xuất chi điều, cho nên đồ cưới hay cái gì cũng đều không có mà bị đuổi ra khỏi cửa. Nhà mẹ đẻ cũng không cho nàng vào cửa, nói nàng bại hoại gia phong. Nàng này tự sát không thành công nên được đưa tới Từ Thiện Đường, trải qua chọn lựa cho rằng xác thực là có thể làm việc ( Từ Thiện Đường cũng không phải là người nào đều thu , những kẻ hết ăn lại nằm, những nữ nhân trêu hoa ghẹo nguyệt đều không thu) học được một nghề có thể nuôi sống bản thân, còn kiếm được không ít tiền. Kết quả nhà chồng nàng nhận được tin tức, biết nàng bây giờ có thể kiếm tiền nên chồng trước mang theo con trai tới mời nàng trở về, nói lần đó cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thôi. Những người bên cạnh đều khuyên nàng đừng trở về, nơi đó chính là hang sói, nhưng nàng này lại nói là vì đứa nhỏ mà cố nhịn để trở về .
Nàng này sau này trở về không chỉ làm việc tới mệt chết để nuôi sống gia đình mà còn bị mẹ chồng trong nhà không nhìn đến, trượng phu ở bên ngoài thì ăn chơi đàng điếm, nếu không đưa tiền liền đánh người, đánh tới mức chỉ còn lại một hơi, thật sự không chịu đựng nổi nữa nên lại chạy ra ngoài, muốn trở lại Từ Thiện Đường ( đến nay còn không người dám ở trên địa bàn Từ Thiện Đường mà tác uy tác phúc, cho nên Từ Thiện Đường ở một phương diện khác thật ra cũng là một chỗ tránh nạn ).
Bản thân Quản sự không thể quyết định, bởi vì bình thường người của Từ Thiện Đường thu dưỡng học một nghề tinh thông xong thì sau này sẽ đề cử để đi ra ngoài là công, sau đó cũng không có trở lại nữa. Tình huống như thế thật sự là đặc thù, hắn liền báo cho Ôn Uyển biết. Ôn Uyển ngay lúc đó trả lời chắc chắn hai chữ : không quản.
Ban đầu Từ Thiện Đường cho nàng cơ hội đứng lên sống sót một lần, nhưng kết quả lại không nhớ lâu, không để ý lời khuyên của những người bên cạnh mà nghĩa vô phản cố nhảy vào cùng một hố lửa lần nữa, lần đầu có thể là không biết , về tình có thể tha thứ, lần thứ hai nhảy vào hố lửa kia là tự mình chuốc lấy. Người như vậy không đáng giá được đồng tình, lại càng không đáng giá giúp đỡ. Từ Thiện Đường là một nơi cứu trợ mọi người, không phải là chỗ thu dụng.
Sau khi Ôn Uyển cự tuyệt xong, nàng này quay trở về, không bao lâu thì nàng này tự sát. Ôn Uyển lấy nữ nhân này để giáo huấn bằng máu, lên một chương trình học vô cùng thực tế cho những thứ nữ nhân kia, để cho mọi người ghi nhớ được, chuyện lãng tử hồi đầu gì đó cũng chỉ là một chuyện trong truyền thuyết, không nhớ kỹ mà tiếp tục nhảy vào trong hố lửa thì Từ Thiện Đường nhất định không cho thêm cơ hội nữa, cũng bởi vì có vết xe đổ này mà loại chuyện này về sau không còn nữa. Tất nhiên có lẽ là có nhưng cũng sẽ không rơi vào trong lỗ tai của Ôn Uyển lần nữa.
Tiên sinh tới đây, nhận một lễ bái sư đơn giản xong thì bắt đầu giảng bài. Phương tiên sinh so sánh với Ôn Uyển nghiêm nghị hơn nhiều. Ở trên lớp học, mảy may cũng không thể có sai sót.
Linh Đông cùng Minh Duệ còn tốt, có thể chịu đựng được. Thảm nhất chính là Minh Cẩn, thói quen đi học theo phương thức lười nhác với Ôn Uyển, đột nhiên đối mặt với một lão sư nghiêm nghị như vậy thì không có cách nào thích ứng được, cho nên ngày đi học đầu tiên đã bị tiên sinh đánh năm thước, đánh cho tay nhỏ của hắn sưng đỏ lên .
Sau khi tiên sinh đánh xong, Minh Cẩn cũng không lên lớp mà chạy tới chỗ của Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển liền khóc: “Mẹ, đó là một người xấu. Mẹ, người xấu đánh con.” Nói xong đem bàn tay sưng đỏ đưa cho Ôn Uyển nhìn.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không