Minh Cẩn làm nũng với hoàng đế, Linh Đông cùng Minh Duệ vẫn thật quy củ đứng ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn đang làm nũng mà cảm thấy buồn bực., nàng thật hoài nghi tiểu tử này đầu thai sai rồi, chắc chắn vốn dĩ là một cô nương. Nếu không thì sao lại sợ khổ sợ mệt, thích nhìn vật diễm lệ, thích ăn thức ăn ngon, những thứ này hoàn toàn phù hợp với tâm tính của một tiểu cô nương.
Dựa theo lệ cũ, chờ sau khi hài tử ra ngoài thì hoàng đế cùng với Ôn Uyển mới bàn đến công việc. Hoàng đế thường xuyên hỏi Ôn Uyển một số chuyện chính vụ. Hoàng đế rất thích nghe Ôn Uyển bày tỏ một số quan điểm đối với việc chính sự. Những năm gần đây hoàng đế cũng được ích lợi không nhỏ.
Lần này Ôn Uyển cũng giống như trước nói ra quan điểm của mình. Nàng chẳng qua chỉ là bày tỏ quan điểm của mình. Những thứ quan điểm này, hoàng đế đều sử dụng làm tham khảo, sau đó để ứng dụng. Hiệu quả đạt được cũng không tệ.
Nói xong chính sự, hoàng đế nói đến tài sản riêng của Ôn Uyển: “Xưởng đồng hồ cùng Trại Trân Châu hiện nay sản xuất ra nhiều đồ như vậy. Chắc chắn là tốn không ít tâm huyết, lần này không nên tặng ra ngoài nữa. Những người này thấy có lợi liền muốn chiếm, con cũng không cần phải nói chuyện dễ dãi như vậy nữa. Mấy năm nay, con vì hai sản nghiệp này mà đã bỏ vào mấy chục vạn lượng bạc. Trước cứ lấy tiền vốn trở lại rồi hãy nói.” Sở dĩ hoàng đế lên tiếng là lo lắng Ôn Uyển lại hành động giống như đối với ngân hàng, bị người khác xúi giục đem sản nghiệp đưa ra ngoài.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Nói như vậy là hoàng đế sẽ không tham dự vào hai sản nghiệp này của nàng. Như vậy cũng tốt, có hai sản nghiệp này rồi, đến lúc đó lại thu được một số tiền lớn đáng kể. Tuy rằng nói lợi từ ngân hàng cùng thương hành đủ để nàng khai phá và xây dựng đảo nhỏ, nhưng chẳng ai lại ngại mình có thêm nhiều tiền cả. Coi như bản thân không cần, cũng có thể dùng để từ thiện, để tích phúc cho bản thân nhiều hơn một chút, cũng là tích phúc cho nhi tử.
Ôn Uyển tiếc nuối nói: “Đáng tiếc xưởng lông dê còn chưa sản xuất được. Nếu có thể biến lông dê thành sợi, làm ra được xiêm y sẽ rất ấm áp.”
Ôn Uyển đã tính muốn đóng cửa xưởng lông dê. Phí tổn nhập vào lớn như vậy, nhưng đã vài năm rồi vẫn không có tiến triển nào. Không có kỹ thuật đáp ứng được. Tiếp tục đầu tư vào như vậy cũng chỉ hao vốn. Nếu như có hi vọng thì hao vốn cũng thôi nhưng đáng tiếc Ôn Uyển không nhìn thấy được hi vọng ở đây.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến.
Ôn Uyển quay đầu cười nói: “Cậu Hoàng đế, xưởng đồng hồ hiện tại chỉ làm ra đồng hồ to. Con đã bảo bọn họ nghiên cứu đồng hồ vàng bỏ túi rồi. Chiếc xuất xưởng đầu tiên nhất định đưa cho cậu. Sau này cậu không cần xem đồng hồ cát nữa.” Thời đại này mọi người hay lấy đồng hồ cát tính toán thời gian
Hoàng đế cười: “Được, cậu chờ.”
Hai người còn đang nói chuyện thì chợt nghe thấy Mễ tướng đã tới. Mễ tướng chính là Lại bộ thượng thư Mễ đại nhân lúc trước.
Ôn Uyển lui xuống.
Ôn Uyển đang ở Vĩnh Ninh cung nói chuyện cùng ba hài tử. Chỉ nghe thấy bên ngoài bẩm báo Giang tu viện tới đây thỉnh an Quận chúa.
Đi tới cửa đại môn liền muốn gặp nàng, vậy không phải buồn cười sao? Dịu dàng nhàn nhạt nói: “Bảo với Giang tu viện. Bổn cung bề bộn nhiều việc. Chờ lúc rãnh rỗi sẽ gặp nàng.”
Giang Vi mang thai, thăng một cấp, sau khi sinh được nữ nhi lại thăng một cấp, bây giờ là tam phẩm tu viện rồi.
Ôn Uyển nhớ đến chuyện lúc trước: “Nhớ năm ngoái cậu hoàng đế đi đến thôn trang. Giang Vi cùng Hứa Tịnh Thu đều mang thai. Hài tử của Hứa Tịnh Thu không giữ được, nhưng hài tử của Giang Vi lại giữ được. Xem ra nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh.”
Hạ Dao lắc đầu: “Chuyện này nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Phải hỏi Hạ Ảnh mới biết được.” Chuyện trong nội viện hoàng cung, Hạ Ảnh biết được tương đối rõ ràng.
Hạ Ảnh tới đây, biết Ôn Uyển hỏi chuyện trong hậu cung thì liền giải thích nghi hoặc cho Ôn Uyển. Thì ra hài tử của Giang Vi có thể an toàn sinh hạ hoàn toàn là do Văn Quý phi giúp phần lực lớn.
Ôn Uyển nghe xong liền hiểu được. Thích Hoàng quý phi đã có nhi tử, cái thai này của Hứa Tịnh Thu có hay không có đều không có quan hệ gì đến nàng. Văn quý phi lại không có nhi tử, ngụ ý là muốn đem hài tử trong bụng Giang Vi nuôi dưới danh nghĩa của mình. Tuy nhiên Giang Vi lại sinh hạ Công chúa. Văn quý phi cũng không hề đem về nuôi dưới gối nữa.
Những thái y kia đều là quỷ thành tinh, thời điểm hài tử ở trong bụng được năm sáu tháng đã có thể biết được là nam hài hay nữ hài. Những người này có lẽ đã đoán được trong bụng Giang Vi là nữ hài, cho nên cũng không tiếp tục xuống tay hạ độc thủ. Nếu không thì hài tử đã không giữ được. Xem ra sau này hậu cung khó có thêm hoàng tử nào ra đời nữa.
Hạ Ảnh chần chờ một chút rồi nói ra: “Quận chúa, hài tử của Phong Vương phi ngã bệnh rồi, bệnh cũng không nhẹ.” Nàng vốn dĩ không muốn nói, nhưng suy nghĩ một chút liền nghĩ hay là cứ nói cho Ôn Uyển biết một chút hay hơn.
Ôn Uyển có chút kinh ngạc, nếu chỉ là ngã bệnh thì bình thường.Người ăn ngũ cốc. Nơi nào không ngã bệnh. Nhưng lại bệnh không nhẹ: “Có nghiêm trọng nhiều lắm không?” Có thể khiến cho Hạ Ảnh nói không nhẹ, khẳng định là rất nghiêm trọng.
Hạ Ảnh dừng một chút rồi nói ra: “Trương thái y nói, bây giờ hài tử sống được ngày nào hay ngày đó.”
Trong nháy mắt Ôn Uyển liền thất thần, lời này của Hạ Ảnh chính là nói hài tử có thể sẽ chết non. Ở thời đại này hài tử chết non thật sự là quá bình thường tuy nhiên: “Tại sao lại có thể như vậy? Đoạn thời gian trước không phải ngươi nói đã tốt hơn rất nhiều hay sao?”
Hạ Ảnh lộ vẻ mặt khinh thường: “Lúc trước đúng thật là như vậy, tuy nhiên tháng trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong phòng hài tử có một tấm thủy tinh bị hư. Đến ngày thứ hai mới phát hiện được. Hài tử kia vốn dĩ thân thể yếu đuối, gặp phải gió lạnh, bắt đầu bị sốt cao. Sau đó thân thể liền không xong. Hiện tại chính là dùng thuốc để cứu vớt lại chút mạng nhỏ.”
Ôn Uyển nặng nề thở dài một hơi. Đừng nói thân thể hài tử của Phương Vũ Đồng mảnh mai như vậy, ngay cả Minh Duệ thân thể tốt Ôn Uyển cũng không dám để cho bé buổi tối đi hứng gió. Buổi tối gió lạnh như vậy. Gặp phải gió lạnh thì nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Sau lần Ôn Uyển bị bệnh liền đặc biệt chú ý thân thể hai hài tử. Minh Duệ học võ sớm cũng là do Ôn Uyển nghĩ đến lý do này mới đồng ý. Hai hài tử bởi vì tập võ mà thân thể vô cùng tốt. Không chỉ như vậy, hai hài tử còn phát triển khỏe mạnh hơn. Tuy nhiên Ôn Uyển vẫn cực kỳ tỉ mỉ chiếu cố hai hài tử, nếu phát hiện có điều không ổn liền cho uống chút thuốc là được.
Minh Duệ và Minh Cẩn có tố chất tốt như vậy, dưới sự trông chừng tỉ mỉ của Ôn Uyển vẫn bị sinh bệnh, thân thể nhi tử của Phương Vũ Đồng yếu thế còn gặp phải gió lạnh, không có mất mạng tại chỗ đã là tốt rồi. Tuy nhiên so với muốn chết cũng không khác nhau là mấy. Đứa bé kia sống lâu một ngày là lại một ngày chịu khổ.
Hạ Ảnh nói ra: “Nô tỳ nhận được tin tức, Phong Vương phi cũng ngã bệnh, hơn nữa thân thể càng ngày càng sa sút. Nếu hài tử không giữ được, không có gì bất ngờ xảy ra thì Phong Vương phi cũng ngã xuống.” Hài tử mất, trụ cột cũng mất. Phong Vương phi nhất định cũng sẽ ngã.
Ôn Uyển nghe một chút đã hiểu ra ý ngầm trong lời Hạ Ảnh: “Ý ngươi nói là Hà thị muốn thượng vị, trước hại hài tử sau đó để cho Phương Vũ Đồng thoái vị sao?” Nếu không có Vũ Đồng, lấy trình độ được sủng ái hiện nay của Hà thị. Vị trí kế thất liền nắm chắc trong tay.
Hạ Ảnh gật đầu.
Trong mắt Ôn Uyển hiện lên hàn quang, tuy nhiên lại chỉ có thể lắc đầu. Cho dù nàng biết thì có thể làm thế nào, nàng không thể giúp được. Tay nàng có dài cũng không thể dài đến hậu viện của hoàng tử. Ôn Uyển chỉ có thể thầm than Phương Vũ Đồng vô dụng. Ở ngoài sáng biết rõ hết tất cả, biết rõ hà thị tâm địa độc ác, vậy mà vẫn để cho Hà thị ra tay được, thật không đáng để cho người khác đồng tình.
Mặc dù Ôn Uyển đối với việc Hải Như Vũ trăm phương ngàn kế tính toán mình rất không thoải mái, nhưng Ôn Uyển không thể không thừa nhận nếu so sánh với Hải Như Vũ, Phương Vũ Đồng thật sự là không nhìn được! Sống trong hoàng gia, chỉ có nữ nhân như Hải Như Vũ mới có thể sống lâu được.
Bởi vì Hạ Dao luôn chú ý đến Hà thị, lần này nghe được tin tức như thế cũng không thấy lạ. Nhưng lúc này nàng lại không có cùng chung cách nhìn: “Quận chúa, có lẽ chúng ta đã nghĩ sai rồi.”
Chân mày Ôn Uyển động động mấy cái: “Có ý gì?”
Vẻ mặt Hạ Ảnh cũng run lên, nhìn Hạ Dao một cái.
Hạ Dao cũng không để ý đến vẻ mặt của Hạ Ảnh, lạnh lùng nói: “Quận chúa, vì mẫu tắc cường. Phương Vũ Đồng cho dù có uất ức vô dụng, cũng không thể nào trơ mắt nhìn người hại nhi tử mình được bình yên vô sự. Nhưng sau khi nhi tử bị hại Phương Vũ Đồng lập tức bị bệnh, nô tỳ cảm thấy chuyện này không được bình thường.”
Những người khác Hạ Dao không biết, nhưng từ trên người Ôn Uyển có thể thấy được, một người làm mẫu thân có thể làm bất cứ chuyện gì vì hài tử của mình. Ôn Uyển vì không muốn hài tử bị nhiễm bệnh giống như nàng thì tất cả đều cố gắng thu liễm lại. Những thói quen được cho là xấu, đều tận lực sửa lại.
Ôn Uyển có chút kỳ quái hỏi: “Người nói thế là sao? Chẳng lẽ kẻ chủ mưu phía sau màn không phải là Hà thị? Không phải Hà thị thì là ai?” Ôn Uyển hỏi xong, sắc mặt liền có chút trắng: “Hạ Dao, ý của ngươi kẻ bức bách Phương Vũ Đồng chính là Kỳ Phong?”
Hạ Ảnh không tự chủ được cúi đầu xuống.
Hạ Dao lắc đầu: “Nô tỳ chưa nói người ra tay là Lục hoàng tử. Nhưng cũng không loại bỏ việc sau khi Lục Hoàng tử biết được chân tướng vẫn che chở Hà thị. Nếu không trong lúc tính mạng hài tử đang hết sức nguy hiểm thì làm mẫu thân ai lại ngã xuống trong lúc này. Chuyện này thật sự quá bất thường rồi. Nô tỳ suy đoán có lẽ Phương Vũ Đồng tìm được chứng cứ có thể đưa Hà thị vào chỗ chết, nhưng Lục hoàng tử lại ra tay che chở cho Hà thị. Cho nên mới tức giận công tâm mà ngã bệnh. Cũng bởi vì có Lục hoàng tử nhúng tay, cho nên mọi đầu mối đều thu thập hết sức sạch sẽ. Để cho Hạ Dao không thể lấy được tin tức chính xác.”
Thử nghĩ xem ngày đó Minh Duệ bị sốt cao, Quận chúa bị bệnh nhưng vẫn cố gắng chăm sóc Minh Duệ cả đêm. Mãi cho đến khi xác nhận Minh Duệ không có vẫn đề gì nữa mới ngã xuống. Đồng dạng là mẫu thân, Phương Vũ Đồng cho dù có thua kém hơn cũng không thể quá kém như vậy.
Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển nhìn nàng, vô lực nói: “Nhũ mẫu bên người Lục hoàng tử phi bị Lục hoàng tử đánh chết.”
Hạ Ảnh biết tiền căn hậu quả. Nhưng nàng không muốn để Ôn Uyển biết được ý ngầm trong chuyện này. Nếu như biết được, còn không biết Quận chúa nghĩ như thế nào nữa đây!
Ôn Uyển liền cười một tiếng quái dị. Vì một nữ nhân, nhi tử bị hại chết còn muốn bao che hung thủ, xong còn muốn bức tử chính thê. Nàng vẫn cho là trong mấy hoàng tử Kỳ Phong là người trung hậu đàng hoàng, coi như nàng nhìn nhầm rồi, thật sự nhìn nhầm rồi. Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hổ dữ còn không ăn thịt con, lương tâm của Yến Kỳ Phong đúng là cho chó ăn rồi.
Hạ Ảnh nhìn Hạ Dao trách cứ một cái. Nàng không nói chính là không muốn Ôn Uyển suy nghĩ quá nhiều. Kết quả Hạ Dao chết tiệt này lại nói ra hết.
Hạ Dao không để ý đến trách cứ của Hạ Ảnh. Mặc dù Quận chúa đối với mấy hoàng tử rất phòng bị, nhưng cũng không thể ra tay làm chủ, đối với những người khiêu khích đều nhẫn nhịn. Trừ phi không thể nhẫn nhịn nữa mới ra tay phản kháng lại. Hiện tại Hạ Dao phải để cho Ôn Uyển biết được, hoàng tử cũng là sói khoác da người. Cho dù người nhìn thấy người kia là trung hậu đàng hoàng nhưng thực chất bản chất thật lại là bản tính của một con sói đội nốt người.
Mục đích của Hạ Dao đã đạt được. Quả thật trong lòng Ôn Uyển lại có thêm một tầng phòng bị đối với mấy hoàng tử.
Ps:
Phương Vũ Đồng cười khổ: “Nam nhân một khi vô tình, thì nữ nhân sẽ bị rơi xuống địa ngục.”
Ôn Uyển yếu ớt nói: “Đây chẳng qua là một phần rất nhỏ thôi.”
Phương Vũ Đồng lắc đầu: “Số ít này ta lại gặp phải, cũng tại ta mệnh khổ……”
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không