Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3 » Phần 126

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3

Phần 126

Một đoàn người trở về trong viện, Minh Cẩn kêu lên với Ôn Uyển: “Mẹ, con thật đói.”

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Ai bảo vừa nãy con không ăn cơm, đói ah, cố chịu.” Tuy Ôn Uyển cũng đau lòng, nhưng mà nếu như đến để trải nghiệm cuộc sống, tất nhiên là phải trải nghiệm cuộc sống nhà nông chân thật nhất.

Buổi chiều, Ôn Uyển mang theo ba đứa bé đến xem vườn rau. Lão nhân gia giới thiệu cho bọn họ bên trong vườn rau là những đồ ăn gì. Sau đó dọc theo đường giảng giải rất nhiều đồ ăn hàng ngày có thể dùng để ăn, ngay cả ven đường cũng không buông tha. Đối với bọn họ đây đều là những thứ quen thuộc, nhưng đối với ba đứa bé mà nói rất kỳ lạ quý hiếm.

Đến buổi tối, ăn vẫn là cơm gạo lức, ba món rau cộng thêm một món ăn mặn. Món ăn mặn thì lại đầy mỡ, nhìn đã làm cho người ta phát ngán. Sắc mặt ba đứa bé thoáng chốc xụp xuống. Nhưng mà buổi chiều đi đường rất nhiều, giữa trưa lại ăn không nhiều lắm, bụng đã sớm trống rỗng. Minh Duệ cùng Linh Đông cắn răng ăn hết hai chén cơm. Nhưng mà Minh Cẩn lại rất quật cường, vẫn không ăn.

Lần này Ôn Uyển không buộc bé ăn hết, chiều theo ý của bé. Đáng tiếc đến nửa đêm, Minh Cẩn không chịu được, hốc mắt ngập nước mắt đi vào nói: “Mẹ, con đói.”

Ôn Uyển biểu thị không có đồ ăn, đói bụng ngày mai lại ăn. Cũng đúng lúc, để cho tiểu tử thúi này nếm thử mùi vị đói bụng, tránh cho sau này để cho bé ăn cơm tựa như muốn bé ăn độc dược vậy.

Vào lúc ban đêm Minh Cẩn khóc kêu đói cả buổi, nếu như ở trong phủ đệ, kêu đòi bánh ngọt như vậy có thể không có, nhưng khẳng định có một vài thứ chống đói khác. Đáng tiếc hiện tại Ôn Uyển không để ý Minh Cẩn gọi, Minh Cẩn gọi rất lợi hại, Ôn Uyển đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Dao có chút không đành lòng: “Quận chúa, chỉ một lần này thôi.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Một lần đều không được. Đã có lần thứ nhất, về sau tiểu tử này lại diễn trò cũ. Vậy ta mang bọn chúng đến nơi này làm gì? Sáu năm này đã nuông chiều từ bé rồi. Để cho nó nếm thử đau khổ.” Trong lòng nàng cũng rất khó chịu, nếu không phải sợ mềm lòng cũng sẽ không chạy đến. Nhưng mà nàng biết rõ, nàng chỉ có thể tâm địa cứng rắn. Hiện tại thấy Minh Cẩn vừa khóc mà mềm lòng thuận theo bé, về sau xác định chắc chắn bé không được như ý sẽ khóc cầu nàng. Phải để cho Minh Cẩn biết rõ nước mắt cũng vô dụng, cũng phải thành thực rồi.

Minh Cẩn khóc làm cho Minh Duệ tức giận trong lòng. Lại nói, bé hiểu được là mẹ để cho bọn họ đến đây chịu khổ, khóc có làm được cái gì? Thành thực ăn cơm là được. Ban đầu bé là muốn nhìn xem mẹ bé phải chăng có thể thỏa hiệp. Được rồi. Mẹ bé bỏ đi là biểu thị không thỏa hiệp: “Đừng khóc nữa, khóc cũng vô dụng. Trước cố chịu đựng, nhịn đến buổi sáng ngày mai là có ăn rồi.”

Minh Cẩn đè bụng, nước mắt lưng tròng nói: “Ca, đệ đói.” Thật sự rất đói ah, toàn thân đều mềm nhũn, không có một chút khí lực.

Minh Duệ trừng Minh Cẩn: “Ca cho đệ biết. Đệ không nghe thấy lời lão nhân gia kia nói hôm nay sao? Nếu đệ lại không nghe lời, đến lúc đó mẹ tức giận đem đệ bán đi, xem đệ đi đâu khóc.”

Minh Cẩn bị hù càng khóc hơn, đáng tiếc khóc lớn tiếng hơn mẹ bé cũng không xuất hiện. Minh Duệ thì bị bé làm cho tức giận: “Nếu đệ còn khóc, ta đánh đệ.”

Minh Cẩn là không ăn mềm, mà ăn cứng đấy. Bị Minh Duệ đánh nhiều lần như vậy. Cũng có chút ít sợ nắm đấm của Minh Duệ. Thấy Minh Duệ không giống nói giỡn, thì không dám khóc, khóc thút thít nói: “Ca, đệ thật sự rất đói. Ca đệ thật sự khó chịu.”

Minh Duệ không có cách nào, dù thế nào cũng không thể để cho Minh Cẩn một mực bị đói như vậy. Khá tốt, trong phòng có ngọn đèn, Minh Duệ mượn ánh đèn yếu ớt nhìn quanh toàn bộ phòng, đáng tiếc trong phòng không có cái gì, lại thấy Minh Cẩn đáng thương, Minh Duệ đành phải mặc quần áo cầm ngọn đèn ra phòng. Trong sân một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn thấy. Bé đối với nơi này cũng chưa quen thuộc, chỉ có thể gọi: “Hạ Dao cô cô, Hạ Ảnh cô cô?” Minh Duệ biết rõ hai người ít nhất sẽ có một người lưu lại chăm sóc bọn họ đấy.

Hạ Ảnh hiện thân: “Chuyện gì?”

Minh Duệ xấu hổ nói: “Hạ Ảnh cô cô, đệ đệ rất đói. Người xem có thể làm chút đồ ăn gì đấy hay không, tùy tiện có thể ăn là được. Đệ đệ thật sự là đói không chịu được.”

Hạ Ảnh đưa đồ vật trong tay cho Minh Duệ. Minh Duệ biết thứ kia, là khoai lang. Minh Duệ nhận khoai lang nói lời cảm ơn. Hạ Ảnh không có nói nhiều: “Bên ngoài lạnh lẽo, Đại công tử mau đi vào đi, đừng để bị gió thổi mà cảm lạnh.”

Minh Cẩn nhận khoai lang Minh Duệ mang về: “Ca ca, cái này ăn như thế nào?”

Minh Duệ tức giận nói: “Cứ như vậy, ăn sống.” Cũng không biết trong ngày thường mẹ nói chuyện với bọn họ tiểu tử này nghe vào được bao nhiêu.

Minh Cẩn rất ủy khuất, buổi chiều luôn đói bụng, làm gì còn có thể nghe lão giả kia nói cái gì. Nhưng mà nghe nói có thể ăn cũng chẳng quan tâm những mặt khác, tranh thủ thời gian lấp đầy bao tử là được. Chỉ trong chớp mắt, một củ khoai lang đã được ăn xong. Minh Cẩn vô cùng ủy khuất nói: “Ca, đệ vẫn chưa ăn no.”

Minh Duệ bất đắc dĩ: “Đã không còn, bây giờ hơn nửa đêm rồi, trời cũng sắp sáng. Ngày mai đệ thành thực ăn cơm là được.” Hiện tại xem ra mẹ bé cũng thật sự hạ quyết tâm rồi. Minh Duệ đại khái cũng đã hiểu rõ dụng tâm của mẹ bé rồi. Minh Duệ cảm thán trong lòng, mẹ bé thực sự có thể bỏ một được mười rồi.

Minh Cẩn rất khổ sở, nhưng bất kể như thế nào rốt cuộc cũng có thứ lót bụng, không còn đói như vậy nữa. Cho nên cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa.

Ôn Uyển nghe nói Minh Cẩn đã ăn xong khoai lang, gật đầu: “Cực đói thì cái gì đều có thể ăn hết. Trước kia là quá nuông chiều bọn chúng rồi.”

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa, người cũng quá nhẫn tâm đi.” Minh Cẩn khóc lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người trong tiểu viện đều có thể nghe thấy, thế nhưng Quận chúa lại thờ ơ.

Ôn Uyển mắt liếc Hạ Dao. Nàng cũng không có biện pháp được không? Nếu không, sao có thể sửa được những tật xấu này của Minh Cẩn: “Hài tử khi còn bé chịu chút ít khổ cũng tốt. Chịu khổ mới biết rõ quý trọng.”

Hạ Dao gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Hai hài tử còn chưa có nằm xuống, đã nhìn thấy mẹ bọn họ đi vào. Minh Cẩn vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, người vừa đi nơi nào?”

Ôn Uyển thấy Minh Cẩn vành mắt hồng hồng, vỗ vỗ Minh Cẩn: “Ngủ đi!” Đúng lúc này nàng mới không nghe bé làm nũng đâu! Minh Cẩn ủy khuất nằm xuống ngủ.

Minh Cẩn ngủ rồi, Minh Duệ trực tiếp hỏi: “Mẹ, sống như vậy thời gian bao lâu?” Để cho bé còn chuẩn bị tâm lý.

Ôn Uyển biết rõ con trai trưởng hiểu chuyện, nhưng thế này cũng quá hiểu chuyện rồi: “Trước khi trở lại kinh thành thì đều như vậy.” Kỳ thật chỉ cần Minh Cẩn sửa được tật xấu là tốt rồi.

Minh Duệ gật đầu.

Bữa sáng ngày hôm sau là cháo điểm khoai lang. Lúc ở phủ đệ buổi sáng cũng thường xuyên ăn cháo gạo điểm khoai lang. Ôn Uyển làm như vậy, là cố ý để cho hài tử ăn chút ít lương thực phụ. Nhưng mà cháo gạo cùng khoai lang kia là Hạ Nhàn tự tay làm ra, không chỉ đẹp mắt, hương vị cũng ngon, ngoài ra còn có ba món điểm tâm sáng tinh xảo.Hiện tại tuy cũng là cháo gạo điểm khoai lang, nhưng mà cháo đen sì, nhìn cũng không muốn nhìn, hơn nữa khoai lang thì xấu làm cho người triệt để không muốn ăn. Điểm tâm sáng tinh xảo càng không có bóng dáng.

Minh Duệ biết rõ là Ôn Uyển muốn rèn luyện bọn họ, Linh Đông nghĩ mình là ca ca, mà ngay cả đệ đệ cũng không bằng, thì thật mất mặt, cho nên một mực phối hợp. Minh Cẩn rất không muốn ăn, nhưng mà nghĩ đến đêm qua đói bụng đến mức ngực trước dán sau lưng, khó chịu không chịu được, lập tức cũng trung thực mà ăn chút ít. Trước lấp đầy bụng, những cái khác nói sau.

Sau khi ăn xong, Minh Cẩn lôi kéo tay Ôn Uyển nói: “Mẹ, con đã biết. Về sau sẽ không kén ăn nữa. Đừng có lại ăn những thứ này, rất khó ăn.”

Ôn Uyển sờ đầu Minh Cẩn, không trả lời. Đến trưa, đồ ăn vẫn làm cho người khó có thể nuốt xuống. Người nấu cơm là một nông phụ Ôn Uyển đặc biệt mời đến, dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển, cũng chiếu theo biện pháp trước kia làm cho người nhà mà làm. Không dưới một ngày, Minh Cẩn đã chịu không nổi rồi. Minh Cẩn thấy Ôn Uyển không có lên tiếng, biết rõ nếu bé lại khóc thì mẹ bé cũng sẽ không mềm lòng.

Nếu như nói ban đầu nàng chỉ là muốn cho Minh Cẩn sửa lại tật xấu kén ăn không ăn bữa ăn chính, thì bây giờ nhìn thấy cảnh Minh Cẩn gào thét khóc lớn, ngược lại hạ quyết tâm lần này, muốn cho ba đứa bé chịu một phen khổ sở. Nếm qua khổ mới biết tiếc phúc.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển lại để cho người chuẩn bị vải thô thay xiêm y. Lần này Ôn Uyển nhẫn tâm, đổi toàn bộ từ trong ra ngoài đều là xiêm y vải thô.

Minh Cẩn nhìn xiêm y khó coi như vậy, chết cũng không mặc: “Mẹ, con không mặc xiêm y khó coi như vậy.” Đáng tiếc phản kháng không hiệu quả, cuối cùng vẫn thành thực mặc thô y. Đợi lúc ra cửa, thấy Linh Đông cũng là một thân xiêm y vải thô.

Ba đứa bé quen mặc tơ lụa, xiêm y mềm mại tinh tế trơn bóng dán da. Mặc xiêm y thô như thế, ba hài tử da mịn thịt mềm, chưa qua một ngày, trên người đã bị rất nhiều vết xước màu đỏ, còn có mấy vết rướm máu.

Hạ Dao thấy dấu vết trên người ba đứa bé, đau lòng không thể không đi nói với Ôn Uyển cảm nhận một ngày là được rồi. Đừng làm cho hài tử chịu khổ.

Ôn Uyển lắc đầu bác bỏ: “Vậy không phải là muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Hai tháng này, cứ để cho bọn nhỏ cảm thụ thứ tốt mà không phải từ trên trời rơi xuống. Chuyện gì cũng đều phải đích thân trải nghiệm, mới có thể làm cho tầm mắt khoáng đạt, không ếch ngồi đáy giếng.” Còn một điều Ôn Uyển chưa nói, hiểu rõ thêm việc đồng náng đối với Linh Đông mới có lợi.

Ôn Uyển thấy bộ dáng Hạ Dao đau lòng không thôi, buồn cười nói: “Minh Duệ luyện công khổ hơn có thể so với cái này nhiều. Khi đó ngươi đều không phản đối hiện tại có là gì? Lại nói, để cho bọn nhỏ trải nghiệm cuộc sống dân chúng bình thường một chút đối với bọn họ có lợi mà không hại.” Đã muốn trải nghiệm cuộc sống nông thôn, tất nhiên là phải trải nghiệm cuộc sống nông thôn chính thức. Nếu như mọi thứ tốt, vậy chính là khách du lịch chứ không phải là trải nghiệm cuộc sống gian khổ.

Ôn Uyển còn muốn tôi luyện, nhưng mà Minh Cẩn đã chịu không nổi rồi. Minh Cẩn nhìn mấy vết trầy trên người, lôi kéo tay Ôn Uyển khóc rất lợi hại: “Mẹ, con muốn trở về kinh thành. Mẹ, con không muốn sống ở chỗ này.” Bé muốn về nhà, bé muốn trở lại nhà ở kinh thành.

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Minh Cẩn oa oa khóc: “Con không sống ở chỗ này. Con muốn đi tìm ông cậu hoàng đế, con muốn trở về kinh thành. Con không muốn sống ở chỗ này.” Khóc đến cuối cùng khàn cả giọng.

Ôn Uyển thấy Minh Cẩn khóc bi thảm như vậy, cũng rất đau lòng. Nhưng mà nàng biết rõ, nếu lại thỏa hiệp, vậy thì sẽ thất bại trong gang tấc rồi.

Minh Cẩn thấy nói gặp ông cậu hoàng đế vô dụng, thì lại khóc nói đến Bạch Thế Niên: “Cha, mẹ không thương con rồi, mẹ không quan tâm con rồi. Cha, người mau trở về ah, cha, người ở nơi nào, người nhanh tới cứu con à?’

Ôn Uyển nghe thấy Minh Cẩn kêu khóc Bạch Thế Niên qua cứu bé, vừa buồn cười vừa tức giận. Ôn Uyển cũng không để ý tới Minh Cẩn đang thút thít nỉ non nữa, nhìn thoáng qua Minh Duệ, rồi quay người đi ra ngoài.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất