Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi quá phiến diện rồi, hài tử sinh ra là một tờ giấy trắng. Tương lai như thế nào, mấu chốt nhất chính là phải dạy bảo hắn ra sao. Ngươi nói mẹ nào con đó, cũng không hoàn toàn sai. Nếu như hài tử ở bên cạnh mẫu thân lớn lên, tất nhiên cũng học thái độ, cách xử sự cùng phương thức làm việc của mẫu thân hắn. Linh Đông hiện tại ở bên cạnh ta, ta sẽ dạy hắn thật tốt. Ngươi cũng đừng ôm thành kiến với Linh Đông, đứa bé kia phẩm tính như thế nào, cũng đã hai năm rồi ngươi cũng nên nhìn rõ ràng. Hạ Dao, có phòng bị là phải. Nhưng không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”
Ôn Uyển thấy thần thái của Hạ Dao đã biết rõ là nàng chưa hoàn toàn nghe vào. Chuyện của Bình Thượng Đường, để cho Hạ Dao một mực canh cánh trong lòng. Đối với cái này Ôn Uyển cũng không có biện pháp: “Hạ Dao, chuyện Linh Đông ngươi đừng nhúng tay. Đôi khi làm càng nhiều thì sai lại càng nhiều. Biết không?”
Hạ Dao ở dưới ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Hạ Dao phiền muộn, đồng thời cũng có một người phiền muộn như vậy.
Bạch Thế Niên nhận được thư tín của Ôn Uyển, nhìn thấy trong thơ nàng nói nàng không đồng ý đem Hạ Nhàn gả cho Diệp Tuần. Lý do rất đơn giản, Diệp Tuần không đáng tin cậy. Diệp Tuần lúc trước có thể hoài nghi Hạ Nhàn ái mộ Bạch Thế Niên trong lòng, có thể thấy được không phải là nam nhân lòng dạ rộng lớn. Cái này còn có liên quan đến tương lai, về sau kết hôn vẫn không thể đem Hạ Nhàn nhốt ở dây lưng quần của hắn, có lẽ như vậy cũng sẽ không yên tâm ý. Nam nhân lòng dạ hẹp hòi thế này, Ôn Uyển không thể không lo lắng việc đem Hạ Nhàn gả cho hắn.
Diệp Tuần biết lý do Ôn Uyển cự tuyệt thì rất phiền muộn. Hắn bị Thích Lệ Nương làm cho sợ được không? Không nghĩ tới một khi sai lầm, lại di hận ngàn năm.
Bạch Thế Niên vỗ bả vai Diệp Tuần: “Ôn Uyển không biết rõ ngươi, cho nên mới nói lời này. Chờ chúng ta đánh giặc xong trở lại kinh thành, qua một thời gian Ôn Uyển biết rõ cách làm người của ngươi, thì sẻ không cự tuyệt.” Điều kiện tiên quyết chính là Diệp Tuần nguyện ý thủ tiết.
Diệp Tuần có chút sầu lo nói: “Sơ là sợ, Hạ Nhàn cô nương coi trọng người khác…”
Bạch Thế Niên vừa cười vừa nói: “Yên tâm. Sẽ không đâu.”
Bạch Thế Niên tin tưởng không phải không có đạo lý. Thời đại này chính là như vậy. Nữ nhân ba mươi tuổi ở bên ngoài đều là bà mẹ già rồi. Cũng chỉ có Ôn Uyển coi mấy đại nha hoàn bên người là bảo bối mà thôi. Bạch Thế Niên hiểu rất rõ Ôn Uyển, vợ hắn bắt bẻ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không tùy tùy tiện tiện đem Hạ Nhàn gả đi ra ngoài đâu. Nhưng mà điều kiện khách quan là Hạ Nhàn đã hơn ba mươi rồi. Lớn tuổi như vậy rất khó tìm được người phù hợp lựa chọn của các nàng. Có lẽ thực sự tìm được nam nhân thích hợp nguyện ý lấy, nhưng mà những thứ kia cơ bản đều là tìm đến thế lực của Ôn Uyển. Không nói Ôn Uyển sẽ không đồng ý, Hạ Nhàn lại là một nữ nhân bản lĩnh cao cường tính cách cường hãn như vậy sao có thể gả đi. Nói một câu khuếch đại, Diệp Tuần có thể để ý Hạ Nhàn, là vận may của Hạ Nhàn. Diệp Tuần tuy ngày thường nhìn như tùy tiện, nhưng mà tài văn chương nổi bật, rất mưu trí. Tương lai trở về kinh thành hoàng đế nhất định sẽ có trọng thưởng lớn. Nữ nhân ba mươi tuổi gả không được nam nhân tốt, nhưng mà nam nhân bốn mươi tuổi lại có thể lấy được thiếu nữ mười sáu tuổi xuân. Cho nên, chỉ cần Diệp Tuần nguyện ý chờ, việc này nhất định có thể thành.
Diệp Tuần suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy ta vẫn nên tự mình viết một lá thư cho Quận chúa giải thích chuyện này. Nếu không đến lúc đó hối hận không kịp.” Lại nói tiếp Diệp Tuần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn thật lo lắng, hai năm qua đều một mực lo lắng đây này!
Nếu Ôn Uyển ở đây, chắc chắn sẽ nói nam nhân đều có đức hạnh bỉ ổi. Không chiếm được đều là tốt nhất, cho nên tìm mọi cách đạt được.
Bạch Thế Niên cũng đồng ý với Diệp Tuần. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, như vậy mới ổn thỏa: “Vậy hôm nay ngươi viết xong đi. Ngày mai ta liền đem thư nhà gửi đi”
Diệp Tuần đi rồi, Bạch Thế Niên cũng trở về thư phòng viết thư nhà cho Ôn Uyển còn có hai hài tử. Từ khi Ôn Uyển đồng ý hứa cho Minh Duệ cùng Minh Cẩn truyền thư, hai hài tử từng người líu ríu theo sát hắn nói rất nhiều. Giọng nói kia một chút cũng không xa lạ gì. Nếu như bị người khác chứng kiến tuyệt đối không tin phụ tử ba người họ vẫn chưa từng gặp mặt đấy.
Bạch Thế Niên viết thư cho hai hài tử xong, một lần nữa viết thư cho Ôn Uyển. Đầu tiên là phàn nàn Ôn Uyển gần đây không viết thư cho hắn. Phàn nàn một đống, sau đó nói đến chuyện của Diệp Tuần một chút. Cũng không nói nhiều lời, chỉ là nói với Ôn Uyển, không thể bởi vì một sự kiện liền đánh giá cả đời Diệp Tuần.
Ngày thứ hai hai người đem thư tín đưa đi kinh thành không đề cập tới.
Kinh thành phủ Trấn Quốc công. Hôm nay đã đổi chủ nhân mới. Lão Quốc công không còn, La Thủ Huân thuận lý thành chương đã trở thành nam chủ nhân mới phủ Trấn Quốc công, Mai nhi cũng đã trở thành nữ chủ nhân tòa phủ đệ này, thăng cấp làm Quốc công phu nhân.
Sau khi tang sự Lão quốc công đã xong, La lão phu nhân liền để cho hai con vợ kế phân ra. Hai thứ xuất đều không muốn rời xa, Lão phu nhân đối với việc bọn hắn muốn ở lại chỉ cười lạnh, trực tiếp phân phó La Thủ Huân gọi tộc trưởng La gia cùng tộc lão tới, bà không muốn nhiều lời với hai người con vợ kế.
Thời đại này mặc dù có nói cha mẹ không phân biệt đối xử, nhưng đây là đối với anh em ruột. Đối với thứ xuất, bình thường đương gia qua đời một cái, chủ mẫu yêu cầu ở riêng, thì sẽ phân chia, cũng không có người lý sự.
Tộc trưởng cùng tộc lão rất nhanh đã tới chủ trì việc ở riêng. Kỳ thật ở riêng cũng rất đơn giản, tế điền không phân chia được, tổ trạch (đất tổ tiên) không phân chia được, vốn là có một sản nghiệp tổ tiên cũng không phân chia được ( đây là một ít đại gia tộc vì bảo trì lực lượng gia tộc, sẽ lấy một sản nghiệp của tổ tiên. mệnh lệnh rõ ràng những sản nghiệp này không được phân chia), nhưng mà năm đó bởi vì Triệu Vương mưu nghịch liên lụy tới phủ Quốc công, những sản nghiệp tổ tiên này đều đã sung công rồi. Bây giờ những sản nghiệp có thể phân chia ít đến thương cảm.
Những năm này vẫn là Mai nhi quản gia, hàng năm Mai nhi đều phải phụ cấp một khoản tiền bạc lớn. Chỉ là nếu nàng không quản, chẳng lẽ còn để cho người khác quản. Để cho người khác quản Mai nhi cũng cam lòng buông tay, vấn đề lớn nhất vẫn là những người này làm cho phủ Quốc công chướng khí mù mịt. Đến lúc đó thiệt thòi vẫn là nàng. Cái phủ đệ này là của nàng, không phải của hai người thứ xuất kia.
Hai người con vợ kế nghe được tộc trưởng nói, trong sản nghiệp công phân tám phần cho La Thủ Huân, bọn hắn chỉ có thể mỗi người được một phần, lập tức gân xanh liền nổi lên, nhưng mà còn phải cố nén không phát tác.
Kế thừa sản nghiệp chỉ có một chút như vậy, bọn hắn mỗi người một phần, cũng chỉ có năm sáu ngàn lượng bạc, lập tức không cam lòng. Vợ lão nhị liền kêu lên: “Vì sao mấy cửa hàng kiếm lợi nhiều nhất đều không phân chia? Mượn những vật này để lừa gạt chúng ta à?”
Tộc trưởng cùng tộc lão có chút kinh nghi nhìn La Thủ Huân, không nên ah, lấy hiểu biết của ông về La Thủ Huân, tước vị đều đã kế thừa sẽ không đem mấy cửa hàng giấu đi.
Mai nhi cất bước đi tới, thản nhiên nói: “Những thế đệ muội nói đều là đồ cưới của ta. Từ xưa đến nay việc ở riêng, phân chia đều là những sản nghiệp công, không có đạo lý ngay cả đồ cưới của ta cũng lấy ra phân chia.”
Vợ lão nhị không đợi tộc trưởng lên tiếng, đã khẽ nói: “Đồ cưới của ngươi lúc trước gả tới cũng chỉ có mấy thứ kia. Nhưng nhìn xem sản nghiệp dưới danh nghĩa của ngươi bây giờ đi. Có mấy cái cửa hàng hàng năm thư lợi tức đã vài vạn lượng bạc. Ngươi nói đó là đồ cưới của ngươi, nhưng sự thật những thứ này đều là ngươi cầm trong sản nghiệp công đi đặt mua, chỉ là đặt ở danh nghĩa của ngươi thôi. Lão quốc công gia lúc trước bảo ngươi đưa vào trong của chung, ngươi một mực chiếm lấy. Chiếm đến bây giờ là được coi như đồ cưới của ngươi rồi.”
Năm trước Mai nhi lại mở thêm hai cửa hàng. Cộng thêm lúc trước một cái, còn có cửa hàng hương liệu, cửa hàng son phấn. Hàng năm Mai nhi thu nhập được ba bốn vạn lượng bạc. Đừng tưởng rằng ba bốn vạn lượng bạc là số lượng nhỏ. Lúc trước đồ cưới của Mai nhi cũng chỉ hơn bốn vạn lượng bạc. Hôm nay hàng năm tiền lời đều có ba bốn vạn, vừa nghĩ đến lại khiến cho nhiều người đỏ mắt.
Mai nhi còn không có lên tiếng. La Thủ Huân sắc mặt đỏ lên, tức giận gào thét: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, cái gì gọi là phu nhân ta cầm tiền bạc của công đi đặt mua sản nghiệp quy về đồ cưới của chính mình. Những năm này phu nhân ta quản gia, trợ cấp của công bao nhiêu. Các ngươi mỗi ngày dùng đến không nói, hiện tại còn đánh chủ ý tới đồ cưới của nàng. Thật đúng là lòng tham không đáy.” Vốn La Thủ huân cũng bởi vì Mai nhị một mực dùng đồ cưới trợ cấp của công trong lòng vẫn luôn áy náy. Bây giờ nghe nói như thế tự nhiên vạn phần tức giận.
Mai nhi đợi La Thủ Huân nói xong, mới trầm giọng nói ra: “Chẳng lẽ cũng bởi vì đồ cưới của ta nhiều hơn. Thì phải xung vào trong sản nghiệp chung, cái này cũng quá buồn cười rồi. Ở chỗ này ta không ngại nói rõ, thời điểm ta gả tới đồ cưới của ta chỉ có bốn năm vạn lượng bạc, cái này không sai. Nhưng là mấy năm này ta kinh doanh thỏa đáng, đồ cưới của ta so với lúc gả tới tăng thêm vài lần. Đồ cưới của ta sở dĩ có thể tăng thêm vài lần, cụ thể ở chỗ này ta cũng không nhiều lời, tộc trưởng cùng tộc lão luôn biết rõ nguyên nhân.” Đồ cưới của nàng tăng gấp mấy lần, biết sẽ làm đỏ mắt nhiều người. Nhưng cũng chỉ là đỏ mắt, muốn chiếm lợi à, không có cửa đâu cưng.
Mấy tộc trưởng cùng tộc lão nhìn nhau một cái. Đích quốc công phu nhân Hoa thị cùng Ôn Uyển Quận chúa giao hảo, đấy là chuyện trong kinh thành mọi người đều biết. Nghe đồn Ôn Uyển quận chúa tiền bạc lợi nhuận hàng năm đều có thể vượt qua hơn nửa thu nhập của quốc khố. Hoa thị chỉ cần theo Ôn Uyển được tiết lộ chút ít, đồ cưới tăng vọt cũng thật sự không có gì đáng nói. Ngươi hâm mộ ghen ghét cũng không hâm mộ được. Ôn Uyển Quận chúa tiết lộ chút ít, cũng không phải ai cũng có thể nhặt được.
Tộc trưởng hắng giọng một cái: “Thật sự là cố tình gây sự. Có nhà ai ở riêng lại đòi phân chia đồ cưới của con dâu. Nếu đồng ý thì ký tên đi.” Tộc trưởng đều lười phải hỏi ý kiến hai người kia. Thứ xuất được phân một phần cũng không tệ rồi. Nếu người khác nhẫn tâm, trực tiếp ném cho ít bạc đuổi ra khỏi cửa. Quốc công gia này coi như phúc hậu rồi.
La Thủ huân vốn cho là mình kế thừa tước vị, sản nghiệp chính mình sẽ giữ một nửa, phân một nửa cho huynh đệ thứ xuất. Hôm nay vừa náo như vậy, đem mặt của hắn đều mất hết. Những ý niệm kia cũng không còn, cho cũng sẽ không nhớ ơn.
Hai người em dâu còn muốn náo, tộc trưởng nổi giận, ngay cả đồ cưới con dâu đều muốn phân, cái này nếu lan truyền ra ngoài, La gia còn mặt mũi hay không? Lên tiếng nói lại gây nữa thì khu trừ bọn chúng ra khỏi tộc.
Mai nhi thấy hai cô em dâu sắc mặt phẫn hận, thì cười rất sáng lạn. Ta chính là có tiền, ta có tiền ném trong nước cũng không để cho các ngươi chiếm được nửa phần lợi. Những năm này hai nữ nhân này suy nghĩ bao nhiêu biện pháp muốn cùng nàng phân cổ. Làm không được thì bây giờ lại khóc lóc om sòm, thực sự chê cười.
Chuyện ở riêng đã xong, cùng ngày này hai nhà kia đã bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ. Đến chút bài trí trong phòng bọn hắn, từng người cũng đều mang đi. Nhưng mà lần nguyên khí đại thương kia, bài trí trong phủ Quốc công kỳ thật cũng không có nhiều đồ. Đương nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Mai nhi cũng thừa cơ tiến hành điều động nhân sự. Đem những nô tài bướng bỉnh, cậy già lên mặt kia, toàn bộ đưa đến thôn trang ở nông thôn dưỡng lão. Vị trí trọng yếu đều đổi lại là người của mình.
Vốn Mai nhi còn có chút thấp thỏm không yên, cho rằng Lão phu nhân sẽ có ý kiến, không nghĩ tới Lão phu nhân mỗi ngày lễ phật, cũng mặt kệ sự vụ trong phủ đệ. Mai nhi lúc này mới chính thức nhả ra tức giận. Hiện tại rốt cục cũng xoay mình làm chủ nhân.
Bởi vì hiếu kỳ không thể đi đến phủ đệ nhà người ta làm khách, Mai nhi liền viết thư cho Ôn Uyển, nói chút ít tình hình gần đây. Cũng rất cảm tạ Ôn Uyển đưa Quỳnh ma ma tới cho nàng. Đem nhi tử, nữ nhi nàng đều nuôi dưỡng được trắng trắng mập mập. Nếu như Ôn Uyển không vội thì hi vọng có thể lưu lại nhiều hơn mấy ngày. Đồng thời cũng khẩn thiết hi vọng Quỳnh ma ma có thể truyền thụ một ít kỹ nghệ cho người của nàng, về sau cũng không cần hâm mộ Ôn Uyển nữa.
Ôn Uyển cười lắc đầu, chút việc nhỏ ấy còn cố ý viết thơ. Nhưng mà Ôn Uyển thấy Mai nhi nói đến việc ở riêng này. Trong thư Mai nhi có ý tứ là chuẩn bị đem những cửa hàng này sung nhập vào của chung. Nếu như lúc trước, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không có đề nghị gì. Nhưng ngẫm lại lần trước đi La gia, hôm nay hậu viện La gia vẫn còn có một nữ nhân bụng lớn. Ai biết về sau còn có bao nhiêu nữ nhân bụng lớn. Những sản nghiệp này sung công. Đến lúc đó thiệt thòi chỉ có bọn tiểu lão hổ cùng tiểu báo nhi.
Hồi âm của Ôn Uyển rất nhanh đến trong tay Mai nhi. Mai nhi thấy Ôn Uyển đề nghị đồ cưới của nàng đừng sung công, không nói đồ cưới sung công con của nàng phải chịu thiệt hại. Nếu như thật sự sung công, còn sẽ thương tổn tình cảm vợ chồng đấy. Phải biết La Thủ Huân là thứ đại chủ nghĩa nam nhân. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, những người đối địch kia nhất định sẽ mượn chuyện này công kich hắn. Cho nên ý Ôn Uyển, là để cho La Thủ Huân tự mình cự tuyệt.
Quả nhiên như Ôn Uyển đoán trước, La Thủ Huân cự tuyệt. La Thủ Huân đã cự tuyệt, làm vợ tự nhiên phải tuân mệnh tôn phu rồi.
Bình nhi vừa cười vừa nói: “Vẫn là Quận chúa hiểu rõ Quốc công gia.” Kỳ thật ý của Bình Nhi là đừng đem những đồ cưới kia sung công đấy. Nắm tiền trong tay trong nội tâm cũng có lực lượng. Hơn nữa sau khi sung công, không phải những thứ xuất kia chiếm tiện nghi, về sau mấy vị thiếu gia tiểu thư chịu thiệt sao?
Bình tĩnh xem xét, trước kia Mai nhi có ý nghĩ này. Nhưng mà đợi đến lúc hậu viện có hai nữ nhân đều mang thai ( Mai nhi ở cữ biết được lại có một nữ nhân mang thai). Mai nhi cũng có chút không muốn. Vậy lần này gây chuyện ở riêng, trong nội tâm nàng càng thêm không muốn. Chỉ là lời nói ra rồi, nếu thu hồi không tốt. Hiện tại Quốc công gia tự mình cự tuyệt, đương nhiên là tất cả đều vui vẻ rồi.
Hôm nay cuộc sống của Mai nhi thật sự khá giả rồi, Ôn Uyển cũng hiểu được cuộc sống càng ngày càng khoan khoái. Ôn Uyển bây giờ thì ở thương hội có Khương Lâm, ngân hàng có Nghê chưởng quầy. Chi nhánh ngân hàng mới mở có Tiền chưởng quỹ, nàng chỉ cần tay cầm quan là được. Thoáng chốc thấy thời gian đã trôi qua rất lâu.
Ôn Uyển có thời gian rồi, tinh lực bắt đầu đặt ở trên người hài tử. Đã có mấy thời điểm phát hiện, Minh Cẩn luyện công luôn quấy rầy Minh Duệ. Hài tử hiện tại đã ba tuổi rồi, Ôn Uyển để cho Minh Duệ chuyên tâm luyện công, kéo Minh Cẩn đang luyện võ nhưng kỳ thật đang quấy rối. Về phần Linh Đông, Ôn Uyển để cho hắn bắt đầu học nhị thập sử.
Nhị thập sử tối nghĩa khó hiểu, bình thường người lớn đều không thích. Năm đó Ôn Uyển cũng ăn không ít đau khổ vì cái này. Cho nên Linh Đông bắt đầu học vô cùng gian nan. Ôn Uyển thấy thế, sẽ đem chút ít nhân vật lịch sử từng người tách ra. Trở thành từng bước từng bước nói ra câu chuyện đặc sắc. Nghe thì có vẻ thông tục, nhưng Linh Đông lại học tập hiệu quả tốt lên rất nhiều.
Dùng các loại biện pháp khác nhau dạy bảo Linh Đông, Ôn Uyển cũng biết biện pháp như vậy nếu lan truyền ra ngoài, xác định chắc chắn cũng bị những lão nho cổ hủ kia oanh tạc, cho nên bảo Linh Đông không được nói ra.
Ôn Uyển áp dụng thái độ nuôi thả dạy hài tử, đừng nói những người khác, mà ngay cả Tống Lạc Dương đều nói nàng là lão sư không xứng chức. Ở đâu có thể mỗi ngày chỉ dạy hài tử học tập nửa buổi. Buổi còn lại chỉ để chính hài tử tự học tập. Hài tử tự học tập còn cần lão sư để làm gì?
Ôn Uyển nhìn qua Tống Lạc Dương, nghi vấn hỏi: “Ồ, con nhớ được năm đó lão sư một năm thời gian ở kinh thành chỉ có hai ba tháng.” Tống Lạc Dương không biết xấu hổ còn nói nàng. Phải biết so sánh với Tống Lạc Dương, nàng đã làm hết phận sự một lão sư rồi.
Tống Lạc Dương bỗng chốc bị chẹn họng. Kỳ thật Tống Lạc Dương rất ưa thích Minh Cẩn, vốn định bảo Ôn Uyển để Minh Cẩn cho ông dạy. Không nghĩ tới Ôn Uyển câu nói đầu tiên đã chặn ngang rồi.
Ôn Uyển thầm bật cười trong lòng, nàng không biết lão sư đang ngầm nói gì đó mới gọi là kỳ quái rồi. Chỉ là nàng thực không thể để cho Minh Cần cùng học với Tống Lạc Dương. Ngàn vạn lần không thể học làm ẩn sĩ giống Tống Lạc Dương được. Càng thêm không thể học tính cương trực công chính giống Tống Lạc Dương, tính tình chỉ biết thẳng không biết cong. Phải biết vì nhi tử, nàng đều phải thu liễm tính tình rồi.
Tống Lạc Dương cũng không có dây dưa cái vấn đề này quá nhiều, nói đến biên soạn sách. Tống Lạc Dương có không ít nghi vấn, hỏi Ôn Uyển. Tống Lạc Dương làm việc chăm chú cẩn thận, là người rất có trách nhiệm. Đã quyết định tiếp nhận, khẳng định phải làm được tốt nhất.
Ôn Uyển hết sức giải đáp.
Ôn Uyển nhận được thư Vũ Đồng tự tay viết: “Phong Vương phi làm sao vậy?” Đang tốt đẹp viết thư cái gì? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Hạ Ảnh lắc đầu: “Không có việc gì. Nhưng mà con của nàng thường xuyên sinh bệnh. Có lẽ là hỏi Quận chúa làm thế nào dưỡng tốt a?” Đều là sinh non, Minh Duệ cùng Minh Cẩn dưỡng được tốt như vậy làm cho rất nhiều người hâm mộ ghen ghét. Phong Vương phi lần nữa tới hỏi, cũng rất bình thường.
Ôn Uyển mở thư tín ra, Phương Vũ Đồng hỏi quả nhiên là chuyện hài tử. Cái đứa bé kia cuối năm trước sinh bệnh nặng một lần, sau đó lại bệnh vặt không ngừng. Phương Vũ Đồng lo nghĩ bất an, cho nên chỉ có thể hướng Ôn Uyển cầu cứu.
Ôn Uyển một tay lấy thư ném trên mặt bàn, có chút bực bội: “Lúc trước nên nói ta đều đã viết rồi. Hôm nay lại tới, ta cũng không phải thái y.” Lúc trước không phải nói hài tử đã chuyển biến tốt đẹp, vì sao đang tốt đẹp hài tử lại sinh bệnh nặng? Hài tử nhỏ như vậy sức đề kháng rất kém, đó phải dốc lòng chiếu cố. Nhưng nàng còn có thể làm cho đứa bé kia sinh bệnh nặng, ngại hài tử sống quá dài rồi sao?
Hạ Dao nói chuyện rất bén nhọn: “Quận chúa, ý của ta người vẫn là không cần lo sự tình nát này. Người nếu xen vào nữa, vạn nhất đến lúc đứa bé kia có cái gì không tốt, khẳng định sẽ đổ lên người của Quận chúa. Quận chúa, Phong Vương phi đã không thể sinh nữa, nếu như đứa bé này thực sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại đem oán khí trút lên đầu quận chúa. Quận chúa, không phải ta mỏ quạ đen, đến lúc đó lòng tốt của người ý tốt của người lại thành tiếng xấu rồi.” Hạ Dao cho là Phương Vũ Đồng sẽ làm chuyện như vậy. Lúc trước nếu không phải vì Quận chúa, Hoàng Thượng đâu đem nàng chỉ hôn cho Phong Vương gia. Cho là gả vào Hoàng thất thì đã cho mình tài trí hơn người, ngay cả Quận chúa đều không để vào mắt. Nữ nhân này không biết mang ơn, đều là bạch nhãn lang như Bình Thượng Đường, bạch nhãn lang không đáng giúp.
Hạ Ảnh cũng đồng ý với Hạ Dao: “Quận chúa, Hạ Dao nói có lý. Hơn nữa, Phong Vương phi chính mình không có đầu óc, đến phần tình cảm vợ chồng còn lại đã sớm không còn rồi. Nếu nàng là người thông minh vì hài tử thì nên tỉnh lại đi. Nhưng mà nàng lại không có, ngoại trừ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt tự thương tự cảm ra. Trước kia cảm thấy tốt, hiện tại xem ra ngay cả Tô thị đều mạnh hơn nàng. Phương Vũ Đồng bị Hà thị thu thập chỉ là chuyện sớm muộn. Quận chúa, ý của ta người đừng động đến vũng nước đục này. Vạn nhất thực bị như Hạ Dao nói trúng. Quận chúa…” Hạ Ảnh đem lo lắng nói với Ôn Uyển.
Ôn Uyển không muốn cho Phương Vũ Đồng cái gì, ngược lại bởi vì những lời Hà thị thu thập này, làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn: “Kỳ Phong sủng Hà thị đến mức này sao? Có phải quá mức rồi hay không?” Cái này có chút hương vị ái thiếρ diệt thê ở bên trong. Trước kia vợ chồng tình cảm rất tốt. Nhưng bây giờ, Kỳ Phong quá bạc tình phụ nghĩa rồi.
Hạ Dao sắc mặt ngưng trọng: “Cho nên nói, ta cảm thấy cái Hà thị này không đơn giản. Lục hoàng tử không chỉ tình cảm phai nhạt cùng Phương Vũ Đồng, cũng dần dần bất hòa với Tam hoàng tử. Ta thấy Lục hoàng tử bắt đầu từ số không quyết định đi lên. Đây nhất định chính là một tai họa.”
Ái thiếρ diệt thê cái gì đấy, Ôn Uyển không phát biểu ý kiến. Nhưng ở thời đại này chú ý huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Hà thị ở bên gối thổi gió có thể làm cho quan hệ của Kỳ Phong cùng Kỳ Mộ biến đổi, nếu như thời gian dài thì cũng thôi đi. Nhưng lúc này mới bao lâu à? Năng lực phá hoại của nữ nhân này quá mạnh mẽ.
Ôn Uyển nghĩ đến lúc trước nàng có phản ứng không đúng, nàng chưa từng có bệnh đau ngực. Vì sao lần đầu nhìn thấy Hà thị lại phản ứng như vậy? Ôn Uyển thì thào nói: “Chẳng lẽ thật sự là một tai họa?” Không phải Ôn Uyển mê tín, thật sự là cảm thấy nữ nhân này không tầm thường.
Ôn Uyển nghĩ đến một cái khả năng, toàn thân chấn động: “Ngươi nói xem, thủ lãnh sau lưng đám nghịch thần đến bây giờ vẫn còn chưa có bắt được. Ngươi nói Hà thị có phải là người của bọn hắn hay không?” Dùng mỹ nhân kế mê hoặc hoàng đế, sau đó gây sóng gió.
Hạ Ảnh sắc mặt ngưng trọng gật đầu: “Thực sự có khả năng này.”
Nhưng Hạ Dao lại không có trả lời. Ôn Uyển cũng chỉ là thuận miệng nói. Nhìn Hạ Ảnh gật đầu, lại thấy thần sắc buồn cười của Hạ Dao, thì có chút ngượng ngùng. Dựa theo trình độ Hạ Dao cảnh giác đối với Hà thị, sợ là sớm tra xét rất nhiều lần rồi.
Phương Vũ Đồng không có được hồi âm của Ôn Uyển, chỉ bảo nàng có việc thì tìm thái y. Phương Vũ Đồng nhìn nhi tử vừa mới hạ sốt, trong nội tâm bi thống không lời nào nói được.
Bà νú của Phương Vũ Đồng đau khổ khuyên: “Vương phi, người nhất định phải tỉnh lại. Tuyệt đối không thể như vậy ah!” Từ lúc thân thể hài tử càng ngày càng yếu, Vương phi cũng càng ngày càng vội vàng xao động. Bà rất lo lắng.
Ôn Uyển nhận được thư nhà, cùng như ngày thường lựa thư tín Bạch Thế Niên gửi cho nhi tử ra đưa cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Mỗi lần đúng lúc này Minh Duệ và Minh Cẩn đều có vẻ mặt rất vui vẻ.
Ôn Uyển xem hết thư của Diệp Tuần, trầm tư một chút rồi để cho người đi gọi Hạ Nhàn đến. Đem thư Diệp Tuần gửi cho nàng cho Hạ Nhàn xem.
Hạ Nhàn xem xong thư sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, nhìn qua Ôn Uyển cắn răng nói: “Quận chúa, ta không muốn. Người cự tuyệt hắn đi” Hạ Nhàn biết rõ, Quận chúa là muốn đáp ứng rồi.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Vì sao không muốn? Cũng bởi vì Diệp Tuần hiểu lầm ngươi có tình cảm với Thế Niên sao? Ngươi vì sao không hiểu được vì hắn đang quan tâm ngươi, cho nên mới phạm phải sai lầm.”
Hạ Nhàn thấy Ôn Uyển không thèm để ý tới chuyện xấu này, cảm thấy thư thái hơn. Nhưng đối với việc Diệp Tuần muốn lấy nàng vẫn không lay chuyển: “Quận chúa, hắn muốn lấy ta chỉ là muốn ta làm người hầu cho hắn. Quận chúa, ta tuyệt đối sẽ không gả.”
Ôn Uyển có chút thở dài: “Nhà ai mà không có thiên vị phải có con nối dõi. Nhưng Diệp Tuần lại nói hắn không để ý con nối dõi, cũng không để ý mặt khác. Chỉ cần ngươi nguyện ý gả, về sau hắn thậm chí còn nguyện ý ở tại phủ tướng quân. Hạ Nhàn, ngươi sẽ không thực cho rằng chỉ vì ngươi có một tay trù nghệ, lại làm cho Diệp Tuần kiên quyết muốn lấy ngươi như vậy chứ? Phải biết, chỉ cần có tiền, cđầu bếp gì mà không mời được.”
Hạ Nhàn chém đinh chặt sắt nói: “Không có khả năng, Quận chúa, người không nên bị hắn lừa gạt.” Nàng mới không tin một chuyện ma quỷ kia. Hạ Nhàn chỉ cần nhớ tới lời Diệp Tuần nói, thì đã tràn ngập phẫn nộ.
Ôn Uyển không nói gì, chỉ nhìn Hạ Nhàn.
Hạ Nhàn bị Ôn Uyển nhìn da đầu run lên, đột nhiên trong lòng rét lạnh. ‘Đông’ thoáng chốc quỳ trên mặt đất: “Quận chúa, ta đối với tướng quân thật không có tâm tư gì? Nếu có, thì cam nguyện chịu phạt mười tám cực hình.”
Ôn Uyển bị Hạ Nhàn làm ra hành động như vậy, im lặng cực kỳ: “Ngươi đối với ta không có lòng tin như vậy?” Nàng chỉ là đang nghĩ làm thế nào phá được cái thành lũy này, không nghĩ tới lại để cho Hạ Nhàn hiểu lẩm. Ôn Uyển rất phiền muộn. Thanh danh nàng ghen tị đều bị người bên cạnh trông gà hóa cuốc cả rồi.
Hạ Nhàn thấy biểu hiện của Ôn Uyển thì biết rõ chính mình nghĩ nhiều: “Không phải…”
Ôn Uyển oán thầm trong lòng, không phải mới kỳ quái. Nhưng mà nàng cũng không truy cứu cái này: “Hạ Nhàn, tại sao ngươi phải cho rằng Diệp Tuần lấy ngươi là lừa gạt ngươi? Chẳng lẽ Diệp Tuần vì lấy ngươi trước lừa gạt Bạch Thế Niên, hiện tại lại lừa gạt ta? Ngươi là cho rằng mắt nhìn người của Bạch Thế Niên không được? Có phải cho rằng ta rất dễ bị lừa gạt không?” Triều Đại Tề người dám lừa gạt nàng, bây giờ Ôn Uyển còn chưa có đụng phải.
Ôn Uyển thấy Hạ Nhàn không có lên tiếng tiếp tục nói: “Vì lấy ngươi, còn muốn gạt ta cùng Bạch Thế Niên nói hắn không để ý con nối dõi? Còn nguyện ý sau này ở lại phủ tướng quân? Hạ Nhàn, ngươi cho rắng có khả năng sao?”
Hạ Nhàn nghẹn lời.
Ôn Uyển có chút thở dài: “Kỳ thật vấn đề không phải ở trên người Diệp Tuần, mà ở trên người ngươi. Ngươi đối với chính mình không có lòng tin, không tin Diệp Tuần là chân tâm thật ý muốn lấy ngươi. Ta nói có đúng hay không?” Cái này mới là mấu chốt. Lời nói lúc trước của Diệp Tuần đều là hiểu lầm, giải khai là tốt rồi. Nhưng mà Hạ Nhàn không tin, đây chính là chuyện phiền toái.
Hạ Nhàn đến nước này cũng thản nhiên: “Vâng, quận chúa, ta không rõ hắn tại sao lại vừa ý ta, càng không biết tại sao hắn muốn lấy ta?” Nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi, thật không có cái tự tin làm cho Diệp Tuần thích, sau đó trăm phương ngàn kế muốn lấy về nhà.
Ôn Uyển nghe xong lời này nở nụ cười: “Hạ Nhàn, kỳ thật ta không rõ vì sao Bạch Thế Niên nhất định phải lấy ta? Không nói lúc ấy, ngay tại lúc này ta cũng không hiểu Bạch Thế Niên vì sao đối với ta tốt như vậy? Kỳ thật ta không có cảm thấy ta thật tốt, ta thậm chí cho rằng, ta không xứng với hắn.” Đây là lời nói thiệt lòng của Ôn Uyển. Nàng sớm đã không có lòng tin với nam nhân. Bây giờ nghĩ về chuyện năm đó lại để cho Bạch Thế Niên nhận hết tội, mà kết hôn nàng cũng hết sức giày vò hắn, Ôn Uyển thấy xấu hổ. Bạch Thế Niên kiên trì cùng bao dung làm cho nàng cảm động, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sau khi đã thành nàng đổ lỗi cho mệnh tốt, tích công đức, gặp phải nam nhân tốt như vậy ( ngoại trừ cái này Ôn Uyển thật sự tìm không ra nguyên nhân khác).
Hạ Nhàn mở to hai mắt nhìn, chủ tử nàng còn có lúc không tự tin bậc này: “Quận chúa, người như thế nào lại….” Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên, là Bạch Thế Niên trèo cao. Như thế nào Quận chúa lại cho là mình không xứng với Bạch Thế Niên chứ?
Ôn Uyển cười khẽ: “Ngươi cảm thấy ta xứng đôi với Bạch Thế Niên? Vậy ngươi hỏi Hạ Dao một chút, ngươi xứng hay không xứng với Diệp Tuần? Lại nói, Diệp Tuần đều đã trịnh trọng nói chuyện với ta, ngươi cho rằng Diệp Tuần sẽ lấy một nữ nhân không xứng với hắn làm vợ.”
Hạ Nhàn vẫn đang chết cắn không buông.
Ôn Uyển cũng không có bắt buộc, dù sao quan niệm này nhất thời bán hội đều không cải biến được. Nghĩ đến Hạ Dao, nàng phải dùng thời gian mười năm mới tách ra đưuọc. Mà Hạ Ảnh thì trực tiếp tách ra không: “Hạ Nhàn, ta hi vọng ngươi đừng bởi vì những băn khoăn không tất yếu kia mà bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt. Ngươi cũng không nên gấp mà phủ nhận. Diệp Tuần trong thời gian ngắn cũng không về được, ngươi còn có thời gian cân nhắc.”
Ôn Uyển nói chuyện với Hạ Nhàn xong, trở về viết thư. Dù sao ý là, nàng đã khuyên bảo Hạ Nhàn. Nếu như Diệp Tuần dám can đảm nửa đường bỏ cuộc, nàng tuyệt đối không tha cho hắn.
Cũng may kết quả không làm cho Ôn Uyển thất vọng.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không