Cũng chính sự đau đớn này kéo hồn Hạ Dao về. Mặc dù không phải rất đau, năm đó loại đau đớn như đào tim ra nàng cũng đều đã trải qua, những thứ này chẳng coi là gì. Nhưng bởi vì lần này đặc thù, Hạ Dao cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đông thế tử phi mặc dù tự nhận mình thủ nghệ không kém (qua nhiều năm như vậy Đông thế tử phi làm toàn phúc thái thái không ít lần, quen tay hay việc nên thủ nghệ cũng không kém) nhưng nàng cũng biết thủ có tốt hơn thì cũng bị đau, thấy thần sắc không được tự nhiên của Hạ Dao, Đông thế tử phi vừa cười vừa nói mấy lời trấn an.
Hạ Dao rất muốn cười nhưng nàng không biết tại sao lại cười không nổi. Ngược lại có chút vọng động muốn rơi lệ.
Ôn Uyển đi đến cười nói: “Chuẩn bị xong rồi.” Nhìn lại thần sắc của Hạ Dao liền cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?” Làm sao lại có thần sắc giống như muốn khóc.
Ôn Uyển nghĩ không ra, lập gia đình thế nhưng lại khiến một Hạ Dao kiên cường như sắt muốn khóc.
Hạ Dao đè thấp giọng nói: “Không có gì.” Mặc dù đi theo Ôn Uyển, nàng càng ngày càng nhu hòa, nhưng chỉ là với Ôn Uyển và hai đứa bé, đối với những người khác nửa điểm cũng không đổi.
Hai tháng này Hạ Dao dưới sự giám sát của Ôn Uyển mỗi ngày đều dùng trân châu đắp mặt, lại hàng ngày uống thuốc dưỡng nhan do Hạ Nhàn làm, còn có mỗi ngày đều dùng dược thiện làm món chính, da thịt dưỡng càng ngày càng mềm mại, trắng nõn. Hôm nay se lông mặt trông lại càng dễ nhìn hơn.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Hạ Dao, hôm nay ta trang điểm cho ngươi, đảm bảo sẽ biến ngươi thành tân nương đẹp nhất, Võ Tinh khẳng định nhìn không dời mắt được.” Kỹ thuật trang điểm của Ôn Uyển lúc trước được Hạ Dao khen ngợi là không tầm thường, nhưng Ôn Uyển căn bản không trang điểm. Thứ nhất Ôn Uyển cảm thấy mình còn trẻ, không cần trang điểm, thứ hai Ôn Uyển cho là mấy đồ trang điểm kia trừ phi là thiên nhiên tinh khiết, nếu không vẫn sẽ tổn hại da, hại đến sức khỏe. Đặc biệt là những đồ trang điểm hiện tại, phần lớn đều là những thứ làm hại đến sức khỏe. Ôn Uyển có khuynh hướng bảo dưỡng tự nhiên hơn.
Hạ Dao cười.
Sau khi Ôn Uyển thấy Hạ Dao đồng ý, cầm lấy bút kẻ lông mày tinh tế vẽ. Ôn Uyển vẽ rất chậm cũng vô cùng cẩn thận.
Đông thế tử phi khi nghe Ôn Uyển nói muốn trang điểm cho Hạ Dao còn cho là Ôn Uyển nói đùa thôi, không ngờ Ôn Uyển thực sự trang điểm cho Hạ Dao. Bộ dáng nghiêm túc kia khiến mọi người trong phòng đều im lặng quan sát.
Ôn Uyển đã thật lâu không có động thủ trang điểm rồi, kĩ xảo có chút lạ lẫm, nhưng so với hỉ nương thì tốt hơn ngàn vạn lần. Thời đại này tân nương có một đặc thù, đó chính là mặt phải bôi một tầng phấn trắng dầy. Muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Ôn Uyển mất nửa canh giờ mới vẽ xong đóa hoa đào tinh sao trang điểm cho Hạ Dao. Hạ Dao lớn lên không thể nói là xinh đẹp, chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng qua khoảng thời gian điều dưỡng này, cộng thêm tay nghề của Ôn Uyển, hôm này Hạ Dao rựa rỡ lóa mắt, khiến một đám nữ nhân bên cạnh khen không dứt miệng.
Đông thế tử phi rất kinh ngạc, trang điểm bằng hoa đào lúc trước đã có một khoảng thời gian lưu hành. Sau không biết làm sao lại thịnh hành ở Xuân Phong lâu, khiến mấy quý phụ kia không thích nữa. Trong nhóm quý phụ không ai trang điểm hoa đào nữa vì vậy trang điểm hoa đào mai danh ẩn tích. Không ngờ Ôn Uyển lại có thể trang điểm hoa đào, hơn nữa lại vẽ đẹp như vậy: “Có Quận chúa có tay nghề đoạt xỏa thiên công ở đây, Hạ Dao cô nương lúc này thật giống như đi ra từ một khóm hoa. Cô nương xinh đẹp như vậy, đảm bảo tân lang nhìn không rời mắt được.” Mặc dù lời này có chút nói quá nhưng tân nương đúng là xinh đẹp nhất.
Trang điểm xong mới có thể búi tóc vì muốn tương xứng. Ôn Uyển trang điểm xong, Đông thế tử phi cũng cầm lược vấn tóc cho Hạ Dao, cài châu sai vào.
Hai mươi tám tháng ba, ngày đại cát. Ánh mặt trời rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, trong viện của Ôn Uyển cũng muôn hồng ngìn tía, thật đủ màu sắc, đủ hương thơm. Một cảnh tượng thật đẹp.
Trước hôn lễ đã bàn sẽ xuất giá từ chỗ này. Tân phòng ở một viện khác. Hôn lễ này thực ra cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng Ôn Uyển cho rằng dù là khúc nhạc đệm cũng phải náo nhiệt. Ít nhất để cho mọi người biết Hạ Dao đã thành thân. Mà không phải lặng yên không tiếng động như Hạ Dao nói chỉ cần hôn thư là được.
Lát sau đã nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng chiêng, trống, hỉ nương kêu giờ lành đã đến.
Ôn Uyển quay đầu nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện không có chỗ nào không thỏa đáng. Ôn Uyển xác nhận không có sai sót gì mới phân phó người đỡ tân nương.
Bên ngoài có nha hoàn không nhanh không chậm nói: “Quận chúa, Võ đại nhân đã qua lễ tế nhạn, muốn đỡ tân nương xuất môn.” Tất cả mọi người đều biết lần thành thân này là Ôn Uyển cho Hạ Dao thể diện. Thành thân xong hai người vẫn như trước ở bên cạnh Ôn Uyển. Cho nên cũng không náo loạn, gấp gáp như hôn lễ khác. Hết thảy đều rât chỉnh tề, ngăn nắp.
Ôn Uyển cười híp mắt, phủ khăn voan hoa đào cho Hạ Dao, lại nhét quả táo vào trong tay Hạ Dao. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng của hỉ bà ở bên ngoài: “Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá!”
Ôn Uyển đỡ Hạ Dao ra khỏi phòng, bên ngoài, người cõng Hạ Dao đang chờ ở cửa, Ôn Uyển vốn muốn để Yến Kỳ Hiên làm nhưng Hạ Dao không muốn. Không biện pháp chỉ có thể tìm đến một hỉ nương cường tráng.
Hỉ nương cõng Hạ Dao từ từ đi. Sau khi đưa ra khỏi cửa, tiếng người bên đường ầm ĩ, tiếng bánh pháo, âm thanh chúc mừng không ngớt. Hạ Dao dưới sự giúp đỡ của hỉ nương lên kiệu hoa.
Võ Tinh mặc một bộ y phục đỏ thẫm, người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái. Khuôn mặt dĩ vãng Ôn Uyển cho là âm nhu nay đổi sang khuôn mặt tươi cười, nụ cười kia đủ khiến người ta chói mắt.
Kiệu hoa đi về phía rừng đào. Người tới xem lễ trừ vợ chồng Mai Nhi những người khác toàn bộ đều là người trong hoàng tộc. Lần này đi theo hoàng đế có không ít trọng thần, còn có tông thất. Ôn Uyển cũng không mời tất cả tông sư, chỉ mời mấy trưởng giả tông thất có quan hệ không tệ với nàng, trọng thần một người cũng không mời. Dù sao thân phận Hạ Dao là nữ nhi tông thất, mời tông thất là danh chính ngôn thuận. Cũng vì vậy, cộng thêm hỉ nương, kiệu phu, toàn phúc thái thái, nhân số cũng không tính là ít. Xa xa vượt qua dự liệu.
Ôn Uyển chờ sau khi Hạ Dao ra ngoài liền chuận bị một chút. Trên đường nhỏ lên núi, nàng vội đuổi theo đến trước Hạ Dao.
Ôn Uyển vừa đi vừa cười, nói với Hạ Ảnh: “Ta thật bận rộn mà, vừa làm nhà mẹ đẻ, lại vừa làm người nhà chồng. Không dễ dàng a!” Thật ra trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, nếu mệt, ta cõng người lên.” Thật ra ban đầu cũng có nói dùng kiệu đưa Ôn Uyển lên. Ôn Uyển không đáp ứng. Không nói hôm nay chỉ có tân nương mới được ngồi kiệu, nàng không thể chen cái náo nhiệt này, lại nói núi không cao, nàng hoàn toàn có thể đi bộ lên.
Hạ Hương ở một bên thấy thú vị: “Quận chúa, hôm nay Hạ Dao thành thân rồi. Ngài rốt cuộc có thể buông tâm.” Hi vọng sau này Quận chúa đừng nhắc mãi đến hôn sự của các nàng nữa.
Hạ Ảnh đáp một ánh mắt xem thường. Đây là nói cái gì, còn không phải là khơi đề tài ra sao? Quận chúa nếu mà bỏ qua mới là lạ đó. Quả nhiên Ôn Uyển nghe được câu này lập tức nói: “Nếu mấy người các ngươi đều thành thân hết, ta đây liền thật sự có thể yên tâm rồi.”
Hạ Hương nói xong cũng ý thức được mình nói sai rồi. Nghe thấy lời của Ôn Uyển liền lập tức giả câm. Hạ Ảnh thì giả bộ điếc, cái gì cũng không nghe thấy.
Ôn Uyển thấy hai nàng lại bắt đầu không tiếng động chống đối, bất đắc dĩ nói: “Hai người đừng nói là ta dài dòng. Ta cũng không bắt buộc các ngươi, nếu các ngươi gặp được người tốt, lại thấy vừa ý, thì không nên bỏ lỡ.” Mặc dù nói nữ nhân không lấy chồng cũng có thể sống rất tốt, nhưng Ôn Uyển cảm thấy già rồi sẽ có chút cô quạnh. Dĩ nhiên nếu hai nàng không gặp được người thích hợp Ôn Uyển cũng coi như thôi. Nhưng cũng không thể đến nghĩ một chút cũng không được! Triệt để đoạn tuyệt.
Hạ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, ta sớm đã nói với người không nên phí tâm. Cả đời ta sẽ theo ngài, không lập gia đình. Nếu đến một ngày ta vô dụng rồi, ngài ghét bỏ, ta sẽ rời đi.”
Ôn Uyển sờ cằm: “Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì là ta ghét bỏ ngươi? Ta còn có thể thiếu cho ngươi đôi đũa sao? Ta chỉ lo lắng cho các ngươi một người tịch mịch.” Tịch mịch là một chuyện rất đáng sợ.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Vậy thì chờ thêm hai năm, chờ Minh Duệ và Minh Cẩn lớn, ta cũng sẽ chọn một người thuận mắt đặt bên cạnh ngài nuôi. Sau này cũng có người nói chuyện, không sợ cô quạnh.” Như vậy chu toàn.
Ôn Uyển im lặng: “Ta không phải ý này.” Được rồi, Hạ Ảnh không có bỏ, nhưng thái độ Hạ Hương hẳn không kiên quyết như vậy đi.
Hạ Hương quả thật không có kiên quyết như vậy, nhưng Hạ Hương cho rằng đến tuổi này của các nàng rồi mấy nam nhân nguyện ý cưới nàng nếu không vì quyền thế của Quận chúa thì cũng là có mục đích khác. Nếu không sao lại bỏ cô nương mười tám tuổi xuân không cần ngược lại đi cưới các nàng, nữ nhân đã ngoài ba mươi.
Hạ Hương không nói ý nghĩ chân thật trong nội tâm cho Ôn Uyển nghe. Hạ Hương biết nói cũng vô dụng, bởi vì Quận chúa cho là nữ nhân hơn ba mươi vẫn có thể tìm được nam nhân tốt (quan niệm không giống người thường, ở thời đại này hai mươi tuổi chưa lấy chồng đã là bà cô già rồi. Nữ nhân ba mươi tuổi đó căn bản là không ai thèm lấy).
Hạ Hương quyết định họa thủy đông lưu: “Quận chúa, không thể chỉ nói chúng ta nha, người hay là trước giải quyết chuyện Hạ Nhàn rồi lại nói. Hạ Nhàn đến giờ còn chưa đáp ứng Diệp quân sư.” Hạ Nhàn đi lên núi làm bạn với Hạ Dao, không có ở đây. Nếu không Hạ Hương cũng không có lá gan dùng Hạ Nhàn chuyển đề tài.
Ôn Uyển thực nhức đầu, Diệp Tuần không buông bỏ, Bạch Thế Niên cũng hi vọng nàng có thể tác hợp một đôi này, nhưng loại chuyện này phải ngươi tình ta nguyện mới được. Nếu vì muốn lưu Diệp Tuần mà tác hợp cho họ, Ôn Uyển quyết tâm không làm chuyện như vậy.
Ôn Uyển nghĩ đến những thứ này có chút nhức đầu. Nếu Hạ Nhàn nói nhìn Diệp Tuần không vừa mắt hay gì đó còn dễ nói. Đằng này Hạ Nhàn lại nhận định Diệp Tuần rắp tâm bất lương. Nói Diệp Tuần chỉ coi trọng tài năng nấu nướng của nàng, muốn nàng sau này làm bà già hầu hạ hắn. Loại ý nghĩ này một khi đã nhận định thật khó thay đổi.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Diệp Tuần ở xa kinh thành, chuyện Hạ Nhàn để sau khi về lại nói. Ta bây giờ nói chính là chuyện của hai ngươi, đừng nói lảng sang chuyện khác.” Hiểu lầm tạo thành, Diệp Tuần lại không có ở kinh thành, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên muốn chuyện thành tất phải chờ Diệp Tuần trở về. Gấp cũng không được.
Hạ Hương cầu trợ Hạ Ảnh. Hạ Ảnh nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, nhanh đi thôi. Còn không đi sẽ trễ giờ lành.”
Những lời này cắt đứt lảm nhảm của Ôn Uyển.
Hạ Dao ngồi trong kiệu, có khăn voan che phủ, cộng thêm cỗ kiệu này cũng không thông khí, rất ngột ngạt . Hạ Dao kéo khăn voan hoa đào xuống, dựa vào vách kiệu thở ra một hơi.
Một đường hỉ nhạc hát vang. Cỗ kiệu đi lên trên núi, tay nghề của kiệu phu không tệ nhưng đường đi xóc nảy, dù Hạ Dao tự phụ có võ công cao cường, cũng bị lắc đến thất điên bát đảo.
Hạ Dao lầm bầm: “Quận chúa đang trả thù ta đi!” Thành thân thật mệt mỏi. Cũng may qua hôm nay là tốt rồi. Quận chúa cũng thật biết hành hạ.
Thời điểm Ôn Uyển lên trên núi, ở đó đã có rất nhiều người. Đoàn người di chuyển, vừa nói vừa cười. Tất cả mọi người đều bàn luận rối rít về hôn lễ khác biệt này. Rất nhiều người ngoài mặt nói mới mẻ độc đáo, nhưng trong lòng lại đang nói đây là Ôn Uyển đang quậy phá. Nhưng cũng chỉ oán thầm trong lòng, bên trên có hoàng đế ngồi, mọi người cũng không có gan nói. Chỉ nhìn diễn biến tiếp.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển đi lên, gật đầu một cái.
Hạo thân vương cũng cười nói: “Ôn Uyển à, ông trời cũng rất cho cháu mặt mũi đó! Hôm nay lại là một ngày đẹp trời khó có được!” Hôm nay quang cảnh tươi đẹp, vạn dặm không mây.
Ôn Uyển cười hì hì nói: “Vâng, ông trời rất cho mặt mũi.”
Hạ Dao ngồi trong kiệu cũng không biết đã được bao lâu, hỉ nương bên cạnh nói rất nhanh là đến rồi, nhưng rất nhanh này mãi mà chưa thấy đâu. Trong lúc kiên nhẫn của Hạ Dao dùng hết rồi, cỗ kiệu cuối cùng cũng dừng lại. Phút chốc yên lặng, Hạ Dao nghe bà tử rước dâu ở bên ngoài xướng: “Tân lang đá kiệu.”
Võ Tinh đá cửa kiệu, hoàn thành thủ tục. Có một nàng dâu tiến đến để đỡ Hạ Dao, một tay nhét lụa đỏ vào tay Hạ Dao, một tay đỡ nàng xuống kiệu.
Từ kiệu hoa xuống đất, đến phía hoàng đế. Dọc đường này cũng trải thảm nhung đỏ. Chuẩn bị riêng cho hai người.
Hạ Dao vừa ra tất cả mọi người đều kinh hô. Hôm nay mặt trời treo trên cao, ngày xuân tươi đẹp hết mức, ánh mặt trời vương trên người Hạ Dao, khiến Hạ Dao mặc một thân hồng y trông như một đoàn lửa. Giá y có tơ vàng ngân tuyến, còn có một ít hạt châu, dưới ánh mặt trời, phát ra quang mang chói mắt. Tất cả mọi người đều không thể dời mắt.
Hạ Dao chầm chậm đi, giá y đỏ thắm xòe ra kéo trên mặt đất, ống tay rộng theo nhịp bước mà phập phồng lên xuống. hoa văn phức tạp bên trên như muốn bay lên.
Ôn Uyển cảm thấy ánh mặt trời kia như độ trên người Hạ Dao một tầng hào quang rực rỡ. Đáng tiếc khăn voan của Hạ Dao lại không thể vén, nếu không lại càng mĩ lệ động lòng người rồi. Có điều dù không lộ mặt, chỉ thân tư này đã mĩ lệ động lòng người.
Ôn Uyển thấy Hạ Dao đi được mười bước, vung tay lên, mọi người đang ngạc nhiên, liền phát hiện ở giữa không trung có rất nhiều hoa đòa bay bay rơi xuống. Trên đầu, trên vai, trên người đều dính cánh hoa. Nhưng trên không trung, rất nhiều hoa đào vẫn đang lãng đãng rơi xuống.
Toàn phúc thái thái Đông thế tử phi đỡ Hạ Dao cũng dính hoa đào khắp người, hơn nữa nụ cười trên mặt nàng cũng không phải chiêu bài lễ nghi mà là nụ cười chân thực, vui mừng quá đỗi.
Mai Nhi che miệng, thật lâu mới nói với La Thủ Huân ở bên cạnh: “Thật đẹp.” Không chỉ đẹp, hôn lễ khác biệt như vậy đến nàng là người xem cũng sẽ nhớ cả đời.
La Thủ Huân vuốt mũi không nói lời nào. Đẹp thì đúng là đẹp nhưng như vậy rất tốn công. Thu thập nhiều hoa đào thế cũng không dễ dàng. Cũng khó cho Ôn Uyển có một phen tâm tư này.
Hoàng đế bất mãn nói với Ôn Uyển ở bên cạnh: “Nha đầu, ta cho cháu cao thủ là để bảo vệ cháu. Không phải để cháu sai đi nhặt hoa đào.” Cái này thật đúng là quậy phá mà. Đều không có người ước thúc. Vạn nhất hai đứa bé học theo vậy sau này biết làm sao đây?
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cậu hoàng đế, chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không thế nữa.” Trong rừng đào, một đôi tân nhân tuyên thệ dưới những cánh đào bay múa, kết làm vợ chồng, thật lãng mạn! Cho nên Ôn Uyển yêu cầu cái này tuyệt đối không thể thiếu. Cũng bởi vậy toàn bộ cao thủ bên cạnh Ôn Uyển đều xuất động.
Hạo thân vương ở bên cạnh cười nói: “Rất có hương vị.” Nói xong đợt hoa đào thứ hai lại rơi xuống.
Hạ Dao nhìn hoa đào bay lả tả dưới chân, trong lòng rất cảm động. Nàng mặc dù không nhìn được nhưng nghe tiếng mọi người kinh hô, cũng có thể đoán biết. Ôn Uyển vì hôn lễ này mất rất nhiều tâm tư.
Hạ Dao không thấy nhưng Võ Tinh lại thấy rõ ràng. Võ Tinh không có tế bào lãng mạn, nhưng nhìn cảnh sắc như vậy hắn cũng rất vui mừng. Nhìn về phía Ôn Uyển bên trên, trong mắt tràn đầy cảm kich.
Hắn vẫn rõ thân phận của mình, hắn là một ám vệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hắn cho rằng cả đời sẽ cứ như vậy trôi qua, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình đứng dưới ánh mặt trời, hơn nữa còn dưới ánh mặt trời này, trước sự chừng kiến của hoàng đế thành thân. Bất kể tương lai như thế nào, ít nhất giờ khắc này, Võ Tinh cảm thấy cuộc đời của hắn viên mãn.
Hoàng đế đợi Hạ Dao đi vào có chút kinh nghi (ngạc nhiên, nghi ngờ) nhìn Ôn Uyển: “Làm sao giá y lại dùng hoa đào?” Thành thân lại không dùng hai loại vật cát tường lại dùng hoa đào, nha đầu này quá hồ nháo rồi. Cái này quá bừa bãi rồi.
Ôn Uyển híp mắt cười nói: “Ở trong rừng đào tất nhiên là phải dùng hoa đào rồi. Đây cũng là Hạ Dao nguyện ý. Cậu hoàng đế, cháu cảm thấy rất đẹp.” Thật ra chủ yếu là vì Hạ Dao thích hoa đào, Ôn Uyển chọn hình dáng hoa đào.
Hoàng đế cười mắng: “Cháu tác oai tác quái đi! Nào có giá y nào dùng hoa đào.” Hoàng đế cũng chỉ cười mắng hai câu, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hôn lễ. Loạn thì loạn đi, mục đích cũng chỉ là náo nhiệt.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cháu nào có tác quái. Cháu lúc trước cũng muốn một hôn lễ như vậy, nhưng biết cậu hoàng đế không đồng ý nên mới thôi. Cậu hoàng đế cậu không cảm thấy hôn lễ như vậy rất lãng mạn, cả đời khó quên sao?” Đây là còn chưa lộ ra trang điểm hoa đào, nếu lộ ra thì càng dễ nhìn hơn.
Hoàng đế nghe Ôn Uyển muốn mình có một hôn lễ như vậy, lập tức không lên tiếng. Hạ Dao thì không sao cả, hôn lễ của Ôn Uyển không thể biến thành như vậy được. Hôn lễ long trọng của Ôn Uyển nếu biến thành không giống ai thế này đến lúc đó còn không bị nhớ một đời, nói không chừng ngự sử cũng tới buộc tội. Về phần Hạ Dao có hôn lễ quái dị này, người trong cuộc đã đồng ý, bọn họ những người đến xem cũng không có ý kiến, hơn nữa còn có náo nhiệt để xem.
Tags: Nữ cường, Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện trọng sinh, Truyện xuyên không