Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3 » Phần 114

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3

Phần 114

Hạo thân vương thấy thái độ kiên quyết của Ôn Uyển, không lùi bước. Nhưng ông lại không cam lòng buông tha, nếu dựa theo Ôn Uyển nói chín chín tám mươi mốt tai nạn vậy cũng sẽ có tám mươi mốt tràng hí. Đủ cho ông xem. Khó có được cơ hội như vậy, tuyệt đối không được bỏ qua.

Hạo thân vương thấy Ôn Uyển không có nói đùa, bèn cầu giúp đỡ từ Hoàng đế: “Hoàng thượng cũng biết thần trừ thích xem hí cũng không có ham mê gì khác. Nhưng gần đây không có ra một vở hí lọt vào mắt thần. Hạ nhân cũng viết không it nhưng không cũng không khiến thần để mắt. Hôm nay không dễ có cơ hội này. Nhớ năm đó Ôn Uyển tùy ý viết hai vở hí, hiện tại vẫn còn thu hút khách.” Hai bản hí văn Ôn Uyển viết năm đó hiện vẫn còn nóng.

Hoàng đế cười nói: “Chờ hai đứa bé bắt đầu học, khi đó Ôn Uyển sẽ có thời gian. Đến lúc đó để nha đầu viết hai bản hí văn.” Hoàng đế cũng không thể ép buộc Ôn Uyển viết hí văn. Viết một hai bản vui đùa một chút là được, viết nhiều là lãng phí thời gian.

Ôn Uyển một chút cũng không nể mặt cự tuyệt nói: “Con vốn tính chờ Minh Duệ và Minh Cẩn tròn ba tuổi sẽ mời tiên sinh cho hai đứa, sau đó sẽ mở rộng nghiệp vụ thương hành. Nhưng lúc con nói với Hạ Dao những lời này Minh Duệ nghe được kiên quyết không đồng ý. Nói con không dạy, bé sẽ chỉ luyện công. Tuyệt đối không chấp nhận những tiên sinh khác.” Ôn Uyển đầy bất đắc dĩ! Đây là sự thật. Minh Duệ cho thấy nếu Ôn Uyển không dạy bé sẽ không học, toàn tâm toàn ý luyện công.

Ôn Uyển giảng đạo lý cũng vô dụng.

Minh Duệ căn bản là không nghe Ôn Uyển giảng đạo lý. Trực tiếp hỏi Ôn Uyển tại sao có thể dạy Linh Đông biểu ca lại không thể dạy bé và đệ đệ. Chờ Minh Cẩn hiểu chuyện rồi khẳng định sẽ oán hận vì chuyện này. Thời gian dài Minh Duệ và Minh Cẩn đều có suy nghĩ vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Ôn Uyển cũng không nguyện ý vì Linh Đông mà nàng và con trai trở nên xa lạ. Cho nên Ôn Uyển tạm thời cứ như vậy. Đến lúc cảm thấy quá mệt mỏi sẽ mời trợ thủ đến đây giúp nàng.

Khụ, Ôn Uyển thật lòng hi vọng Bạch Thế Niên mau trở lại, như vậy nàng sẽ không cần mệt mỏi thế nữa. Dù sao có cha bọn trẻ trông coi, hai tiểu tử muốn bướng cũng chẳng bướng được tới đâu. Tin rằng Bạch Thế Niên sẽ nghiêm khắc hơn nàng.

Hạo thân vương có chút buồn cười nói: “Minh Duệ mới ba tuổi đã dám uy hiếρ cháu?”

Ôn Uyển thở dài: “Hai người không biết chứ hai đứa bé này chính là hai cực đoan. Minh Duệ quá chăm chỉ rồi, nhưng chăm chỉ này chỉ dừng ở việc luyện công. Hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều luyện công. Cháu thực sự sầu lo vì Minh Duệ là một cuồng nhân luyện võ, người nói xem, nó mới là nhóc con ba tuổi, liều mạng như vậy làm gì! Minh Cẩn thì lại quá lười biếng rồi, hận không thể một ngày mười hai canh giờ ỳ ra bất động, đi cũng hi vọng có người ôm, như vậy nó sẽ không tốn sức. Người nói hai đứa bé này còn không phải là người khiến người ta lo lắng. Chăm chỉ quá cũng khiến người lo lắng, lười biếng quá cũng khiến người ta sầu lo. Tại sao không thể trung hòa làm một chứ?” Ôn Uyển là cố ý tố khổ với Hoàng đế. Trên thực tế mặc dù Minh Duệ rất hứng thú với việc luyện võ nhưng vẫn rất nghe lời Ôn Uyển. Ôn Uyển nói nhóc còn quá nhỏ, không thể tập võ quá mức như vậy không tốt đối với thân thể. Muốn bé từ từ. Minh Duệ cũng nghe theo, mỗi ngày tập võ nửa ngày. Minh Cẩn mặc dù lười nhưng dưới sự đốc thúc cộng thêm uy hiếρ của Minh Duệ cũng ngoan ngoãn học tập, luyện võ. Mặc dù không mạnh như Minh Duệ nhưng cũng không kém. So với những đứa trẻ khác cũng cao hơn một đoạn.

Hoàng đế cười nói: “Minh Cẩn rất tốt. Đứa trẻ hai tuổi tất nhiên là lười.” Thật ra Hoàng đế cũng là người siêu cấp bao che khuyết điểm. Trong mắt Hoàng đế Minh Cẩn hoạt bát khả ái, lanh lợi thông tuệ. Lười một chút cũng không phải vấn đề lớn. Dù sao tương lai không cần lo muốn chăm chỉ làm gì?

Ôn Uyển cười khổ.

Hạo thân vương không yên lòng, nghe hí là sự yêu thích nhất trong nhân sinh của ông: “Ôn Uyển, điểm yêu thích này của ta cháu không thể cứ như vậy cự tuyệt sạch sẽ được chứ? Ta nói cho cháu, ta đều mong nhớ nhiều năm rồi. Những năm này cũng là nhìn cháu bận rộn không tiện mở miệng. Lần này dù thế nào cũng phải cho ta một vở hí.” Lần này đều đã mở miệng, thế nào cũng phải đạt được nguyện vọng. Đã ra là phải thành!

Ôn Uyển âm thầm lầm bầm. Năm đó là Chỉ thân vương bức bách mình viết hí văn. Làm sao mấy lão đầu đều thích nghe hí văn như vậy. Bất quá đã đến mức này rồi, còn cự tuyệt đó là không nể mặt Hạo thân vương: “Như vậy đến lúc cháu kể chuyện xưa cho hai đứa, sẽ để Hạ Dao và Hạ Ảnh ghi lại . Sau đó để lão sư của cháu chau chuốt lại, nếu không được thì ông cũng không nên trách cháu.” Một chuyện xưa hay chẳng phải muốn là có thể kể. Hành văn và bản lĩnh ắt không thể thiếu. Ôn Uyển biết mình nặng mấy cân lượng, để nàng viết, dù có sườn của Tây du ký cũng không viết ra được tinh túy của Tây du ký, cho nên chỉ có thể kỳ vọng vào lão sư.

Ôn Uyển không hiền hậu nghĩ cho lão sư chút việc để tránh mỗi ngày đều tới đốc thúc tiến triển sách mới. Nàng cũng rất vất vả có được không?

Ôn Uyển ngẩng đầu thấy khuôn mặt đau khổ của Hạ Ảnh, vui mừng không thôi: “Hạ Ảnh, ghi chép cái này là không thành vấn đề ha.”

Hạ Ảnh quăng cho Ôn Uyển một ánh mắt, không lên tiếng.

Hạo thân vương thấy đạt được mục đích cũng vừa lòng. Bất quá chuyện này phải có giới hạn thời gian. Về chuyện thời gian Ôn Uyển cũng không thể nắm chắc. Không chỉ nhìn Hạ Dao và Hạ Ảnh mà còn phải xem lão sư có thời gian hay không nữa!

Đoàn người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến chân núi.

Hoàng đế phải đi xử lý chuyên triều chính. Ôn Uyển dẫn Linh Đông và hai bánh bao nhỏ về địa bàn của mình. Hạo thân vương cũng về sân của mình.

Chân trước vừa về viện, chân sau đã có thái giám đi vào. Nói Hoàng đế có thưởng. Ôn Uyển cảm thấy hiện tại hiệu suất của Hoàng đế thật là cao.

Ban thưởng cho Linh Đông một bộ văn phòng tứ bảo. Linh Đông vô cùng cao hứng: “Cô cô, hoàng gia gia thưởng đồ cho cháu.” Nhớ lần trước hoàng gia gia thưởng cho ca ca, phụ vương và mẫu phi đều rất cao hứng. Nếu phụ vương và mẫu phi biết cũng sẽ cao hứng vì mình.

Ôn Uyển sờ đầu Linh Đông không nói cái gì. Minh Duệ cũng nhìn Linh Đông một cái, sau đó vô cùng bình tĩnh xoay người chơi cùng đệ đệ Minh Cẩn. Về phần Minh Cẩn, từ đầu đến cuối đều không để chuyện này trong lòng. Nếu thưởng điểm tâm gì ăn ngon thì bé còn hứng thú chứ còn văn phòng tứ bảo, ừhm, một chút cũng không có.

Lại một ngày mới bắt đầu, chỉ cần tiết trời tốt, không mưa, mỗi ngày Ôn Uyển đều dắt Linh Đông cùng Hoàng đế và Hạo thân vương leo núi. Mỗi ngày hai lần, sáng một lần, xế chiều một lần.

Ngày thứ ba, Ôn Uyển đánh cờ với Hạo thân vương. Ôn Uyển thua, điều này cũng nằm trong dự đoán của Ôn Uyển: “Khụ, rốt cuộc là nhiều năm không chạm đến cờ. Đều lạ lẫm rồi.” Kỳ nghệ dù có tinh, nhiều năm không chơi mà đụng phải cao thủ, thua là rất bình thường.

Hoàng đế vui vẻ, cũng hạ cờ với Ôn Uyển. Kết quả Ôn Uyển vẫn thua, hơn nữa còn thua rất thảm, so với khi đối bàn với Hạo thân vương thua nhiều hơn sáu con. Đây cũng là dưới tình huống Ôn Uyển toàn lực ứng phó. Còn thua nhiều như vậy.

Ôn Uyển lẩm bẩm: “Chỉ biết lấy lớn khi nhỏ.” Biết nàng cờ nghệ lạ lẫm rồi còn tới áp chế nàng. Thật không phải trưởng bối tốt.

Toàn bộ quá trình Linh Đông đều quan sát hành động của Ôn Uyển và Hoàng đế, Hạo thân vương. Trong lòng Linh Đông rất ngạc nhiên, bé nhớ phụ vương gặp hoàng gia gia đều là cung kính, nào có giống cô cô vừa nói vừa cười với hoàng gia gia. Hoàng gia gia cũng không nghiêm mặt như trong ấn tượng.

Chung dụng lâu, Linh Đông càng ngày càng không sợ Hoàng đế nữa. Nhưng mà thái độ của Hoàng đế đối với Linh Đông vẫn không đổi. Không nóng không lạnh, không yêu thích cũng không chán ghét, trực tiếp coi Linh Đông như không khí.

Từ đó cuộc sống của Ôn Uyển rất có quy luật. Buổi sáng đánh quyền, ăn sáng xong chơi cùng hai đứa bé. Sau đó dẫn con đi phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương leo núi. Sau đó trực tiếp về viện của mình. Để Linh Đông học nửa canh giờ, sau đó để Linh Đông tự mình suy ngẫm, bố trí lại việc học. Buổi chiều lại dẫn Linh Đông phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương leo núi. Những lúc khác Ôn Uyển trừ phụng bồi hai con trai thì chính là quan tâm đến hôn sự của Hạ Dao. Cũng bận rộn vòng vòng.

Minh Cẩn theo hành động của Minh Duệ, buổi sáng ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài Minh Duệ dẫn Minh Cẩn đi luyện công. Buổi trưa viết chữ to, xế chiều Minh Duệ và Minh Cẩn cùng nhau viết những chuyện mà mình nhìn thấy. Buổi tối sau khi ngâm ôn tuyền, sẽ nghe mẹ kể chuyện xưa. Thời gian của hai bánh bao nhỏ trôi qua cũng rất phong phú.

Ôn Uyển đang phụng bồi hai con thì nghe bên ngoài nói Hứa chiêu dung tới. Sắc mặt Ôn Uyển lạnh một chút. Ôn Uyển thật cảm thấy khó hiểu. Đã đến nước này rồi còn gặp cái gì mà gặp. Thật khiến người ta phiền chán.

Nếu Minh Cẩn nhạy cảm có thể thấy được tám phần, vậy Minh Duệ nhạy cảm thấy được chín phần rưỡi. Chẳng qua Minh Duệ đều giả ngây giả dại. Lần này thấy vẻ mặt chán ghét của Ôn Uyển, đoán được thất thất bát bát: “Mẹ, không muốn gặp thì đừng gặp.” Một Chiêu dung mà thôi, không gặp thì thế nào?

Ôn Uyển sờ đầu Minh Duệ: “Được, mẹ nghe cục cưng.” Vốn không định gặp nhưng không đợi Ôn Uyển phân phó đã nghe Giang quý viện cũng tới.

Ôn Uyển giơ tay lên, đây không phải chỗ hát tuồng: “Nói ta bận, bảo các nàng đều về đi!” Bất kể là tâm tư gì? Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt. Xem ra nhất thiết phải nói với Hoàng đế rồi, cậu muốn nữ nhân đi cùng không đại biểu nàng muốn giao thiệp với những nữ nhân này. Chỗ có nhiều nữ nhân thì sẽ có nhiều thị phi. Hậu cung của Hoàng đế mặc dù không đến ba ngàn giai lệ, nhưng cũng là yến gầy hoàn mập loại mĩ nhân nào cũng có. Đến là náo nhiệt. Ôn Uyển có thể miễn đi hậu cung thì sẽ không đi.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, sau đó toàn bộ tinh lực của Ôn Uyển đều vùi vào hôn lễ của Hạ Dao. Thời điểm nàng thành thân cũng không cảm thấy, chỉ cần gả thì gả. Hôm nay chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Dao mới biết được thật muốn mệt chết người. Chuyện phức tạp Ôn Uyển thật không muốn làm.

Ôn Uyển mệt mỏi không chịu được, lầm bầm oán trách hai câu. Đã không được một câu khen ngợi từ Hạ Dao mà còn bị trào phúng: “Ta nói làm đơn giản, cầm hôn thư là được rồi. Ngài hết lần này đến lần khác muốn náo nhiệt. Mệt nhọc như vậy còn có thể trách ai.”

Ôn Uyển bực mình. Đây là lời của người nói sao? Nàng làm việc mệt chết đi được là vì người nào chứ? Cuối cùng còn không được một lời cảm ơn.

Hạ Ảnh thấy hai người cãi nhau, mím môi cười trộm.

Được rồi, Ôn Uyển cảm thấy mình là tự tìm ngược. Oán giận thì bị trào phúng, đã vậy còn phải bán sức mà an bài. Nàng là một người tìm ngược.

Hôm đó Ôn Uyển phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương, đột nhiên nhớ tới nàng đã bỏ sót một chuyện: “Ông chú, cầu ông một chuyện. Ông xem có thể để biểu cữu mẫu làm toàn phúc thái thái cho Hạ Dao không! Mặc dù Hạ Dao nói muốn tận lực đơn giản nhưng đơn giản đến mức tối đa thì quá trình vẫn phải đầy đủ. Ông nói có phải không.” Hạ Dao nói đơn giản nhưng dù đơn giản thì trình tự này một cũng không thể thiếu.

Hạo thân vương cười nói: “Này thì có gì khó. Ta viết một phong thư gửi về là được.”

Ôn Uyển cười: “Tốt.” Hạo thân vương là đương gia vương phủ, ông đã đáp ứng thì chuyện này trăm phần trăm không có vấn đề.

Hoàng đế còn nhiều thêm một câu: “Nha đầu, thật sự tính cử hành hôn lễ trên núi sao?” Nghi thức hôn lễ mặc dù mới mẻ độc đáo, nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy có chút không ra thể thống gì.

Ôn Uyển vốn chuẩn bị bài trí không giống lẽ thường. Dù sao Hạ Dao cũng không phản đối, tùy nàng lăn qua lăn lại. Sự không theo lẽ thường này chính là ước mơ của nàng, đáng tiếc tính tình Bạch Thế Niên kia sẽ không cho nàng tiến hành một hôn lễ kiểu phương tây.

Thời điểm Ôn Uyển loay hoay đến choáng váng đầu óc, thì nghe được tin Như Vũ sinh từ chỗ Hoàng đế, sinh một tiểu tử mập mạp.

Ôn Uyển than thở, Hải Như Vũ này thật có khả năng sinh. Tính cả đứa này nàng đã sinh ba trai một gái. Vị trí Thái tử phi vững chắc vô cùng (Thái tử phi cười khổ nói: “Vị trí của ta có vững chắc hay không còn phải xem vị trí của Thái tử có vững chắc hay không.”). Hơn nữa sinh nhiều như vậy cũng có thể nói với bên ngoài Thái tử rất sủng Thái tử phi. Nhưng đến tột cùng sự thật là như thế nào Ôn Uyển nghĩ có lẽ chỉ có Hải Như Vũ mới rõ!

Hạ Dao thấy Ôn Uyển vẫn ở đó mà cảm thán: “Quận chúa, lại cảm thán cái gì?” Mỗi lần Ôn Uyển nghe người khác sinh con là lại ở đó cảm thán một hồi. Về phần cảm thán cái gì thì chỉ có trời biết, đất biết.

Ôn Uyển thấy Linh Đông biết tin tức cũng không có bao nhiêu vui mừng: “Sao vậy? Có đệ đệ Linh Đông không vui sao?”

Linh Đông ngước lên nhìn Ôn Uyển nói: “Cô cô, mẫu phi có đệ đệ, có thể càng thêm không thích cháu không?” Kể từ khi mẫu phi có đệ đệ, nhóc cũng rất ít khi nhìn thấy mẫu phi, mãi cho đến khi từ phủ Quận chúa về mẫu phi mới có thời gian. Nhưng hôm nay lại có thêm đệ đệ, có phải sau này trở về cũng không thấy được mẫu phi hay không?

Ôn Uyển cười vuốt trán Linh Đông: “Làm sao lại nghĩ như vậy? Đều là con của mẫu phi cháu, đều yêu thương như nhau. Cháu nhìn xem cô cô cũng có hai huynh đệ Minh Duệ và Minh Cẩn, cháu thấy cô cô thích Minh Duệ hay Minh Cẩn đây?” Hai con trai tất nhiên là yêu thương như nhau.

Linh Đông cúi đầu suy nghĩ sau đó nói: “Cô cô thích Minh Duệ đệ đệ nhiều hơn một chút, Hoàng gia gia lại rất thương Minh Cẩn đệ đệ.”

Linh Đông nói thật giống như phân công yêu thích. Như vậy liền công bằng. Ôn Uyển cười ha ha không ngừng: “Tại sao lại cho rằng cô cô thích Minh Duệ đệ đệ nhiều hơn một chút?” Nàng đối xử công bằng với hai con. Chưa từng thiên vị đứa nào nhé!

Linh Đông thấy Ôn Uyển cười híp mắt, lấy hết dũng khí nói: “Bởi vì từ trước đến giờ cô cô chỉ trách phạt Minh Cẩn đệ đệ, cũng chưa từng nói Minh Duệ đệ đệ.”

Ôn Uyển mới đầu còn thấy Linh Đông là đồng ngôn vô kỵ, nhưng nghe Linh Đông nói trong lòng lại giật mình một cái. Chẳng lẽ nàng thật sự không công bằng, Minh Cẩn có lời oán giận.

Trong lòng Ôn Uyển thầm nói nhưng trên mặt vẫn như khi nãy: “Minh Duệ và Minh Cẩn đều là con trai của cô cô, cô cô yêu thương như nhau. Cháu cũng là do mẫu phi cháu hoài thai mười tháng sinh ra, sẽ không có chuyện không yêu thương cháu. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trẻ con nghĩ nhiều dễ bị già đó!” Thật ra thì nhiều con, nhiều con sẽ khó tránh khỏi có chút thiên vị. Mười đầu ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Nào có thể hoàn toàn công bằng.

Ôn Uyển cần có thời gian tự mình suy ngẫm một chút. Nàng vuốt trán Linh Đông: “Có muốn về nhà nhìn đệ đệ không? Nếu muốn cô cho người đưa cháu về.”

Sau khi nghĩ một chút, Linh Đông nói: “Nếu phụ vương và mẫu phi cho người tới đón cháu về, cháu liền về. Nếu không cho người tới đón, vậy cháu sẽ về cùng cô cô thôi!”

Trong lòng Ôn Uyển dâng lên một sự chua xót. Đây là bất mãn của một đứa bé năm tuổi. Làm sao nàng lại không nghe được bất mãn trong giọng nói. Để Thái tử và Thái tử phi đến đây đón, điều này sao có thể? Thái tử còn hi vọng Linh Đông ở bên Hoàng đế nữa, hiện tại toàn bộ tâm tư của Thái tử phi đều đặt trên người đứa con nhỏ. Ôn Uyển thật không nghĩ tới Linh Đông lại gay gắt như vậy. Ôn Uyển cũng không biết an ủi từ chỗ nào.

Ôn Uyển bồi Linh Đông nửa ngày, thấy thần sắc Linh Đông vẫn như thường, trong lòng khẽ than thở. Nàng chỉ là cô cô, vẫn là cách mấy tầng họ hàng. Cho thêm nhiều yêu thương đi nữa cũng không bằng cha mẹ, còn như là khích bác, ly gián nữa. Vẫn là cứ để tình trạng như thế này. Quan hệ giữa Linh Đông và Thái tử, Thái tử phi và người trong Đông cung có thể chỉ duy trì ở biểu hiện.

Ôn Uyển rảnh rỗi đi xem hai huynh đệ luyện công. Minh Duệ thì nghiêm túc, Minh Cẩn ở bên cạnh thì qua quýt. Minh Cẩn thấy Ôn Uyển tới đây, lập tức không luyện công nữa, cười ha ha chạy tới kéo tay Ôn Uyển kêu một tiếng: “Mẹ.”

Ôn Uyển vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con trai, trầm tư. Trong lòng Minh Cẩn có chút bất an. Mỗi lần mẹ có bộ dáng này, liền chứng minh có việc. Không nói Minh Cẩn, đến Minh Duệ cũng tâm lý bất an.

Minh Cẩn lắc tay Ôn Uyển: “Mẹ sao vậy? Con rất chăm chỉ, không có lười biếng. Mẹ không tin thì hỏi ca ca. Mẹ, con thật sự không lười biếng.”

Ôn Uyển thiếu chút nữa bật cười, bộ dạng này còn nói không lười biếng. Có thể tưởng tượng thời điểm Minh Cẩn luyện công là có bao nhiêu thê thảm không nỡ nhìn. Cũng thiệt cho Hạ Dao và Hạ Ảnh còn có kiên nhẫn.

Ôn Uyển ổn định tinh thần, sờ sờ trán Minh Cẩn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bảo, con có trách mẹ thiên vị không? Chỉ thương yêu ca ca không thương yêu con?” Ôn Uyển cho là mình rất công bằng. Nhưng lời của Linh Đông hôm nay làm nàng sinh cảnh giác. Có lẽ nàng cho rằng mình đối xử công bằng nhưng trong mắt con nàng vẫn là đối đãi khác nhau. Hoặc Minh Cẩn thật cho là nàng thiên vị.

Minh Cẩn không biết ngụ ý của Ôn Uyển, nghe được lời này thì mừng rỡ: “Mẹ chính là thiên vị, ca ca đánh con, còn không cho con ăn bánh ngọt. Mẹ, mẹ đều không quản. Mẹ chỉ thương yêu ca ca không thương yêu con. Mẹ không thể chỉ nghe lời ca ca không nghe con.” Không ngờ mẹ bé cũng có ngày giác ngộ. Thật không dễ dàng mà!

Ôn Uyển nghe tiếng nói non nớt này không khỏi nở nụ cười.

Minh Duệ lập tức đen mặt cả giận nói: “Đệ nói hươu nói vượn cái gì, cái gì là ta toàn đánh đệ. Ta đánh là vì đệ không nghe lời, không cho đệ ăn nhiều điểm tâm là sợ đệ ăn nhiều không tốt cho răng. Đệ còn cho là mẹ thiên vị, tốt, vậy để mẹ thiên vị đi. Bắt đầu từ hôm nay mẹ chỉ kể chuyện xưa cho ta, không cho đệ nghe. Còn có, đệ ngủ cùng Linh Đông biểu ca đi.” Thiên vị liền dứt khoát thiên vị tới cùng.

Minh Cẩn có chút sợ Minh Duệ, cuộn vào lòng Ôn Uyển: “Mẹ, mẹ coi, ca ca lại vừa hung dữ với con. Mẹ, ca ca chính là thường xuyên khi dễ con. Mẹ, mẹ phải giúp con.”

Ôn Uyển vuốt đầu Minh Cẩn nở nụ cười. Là nàng đa tâm. Tình cảm hai huynh đệ tốt như vậy. Minh Cẩn chỉ có chút bất bình trên một số chuyện nhỏ, không cảm thấy nàng thiên vị. Bất quá sau này vẫn phải chú ý.

Minh Duệ đoán được băn khoăn của Ôn Uyển: “Mẹ, con và đệ đệ rất tốt, mẹ cũng đừng lo lắng.” Thật ra trong lòng Minh Duệ rất muốn nói mẹ đừng có nghĩ đông nghĩ tây. Không có chuyện gì cũng kiếm ra chuyện. Thật ra thì Minh Duệ thấy huynh đệ hai bé tính tình khác nhau, truy cầu cũng không giống nhau, tương lai sẽ không có xung đột gì. Cho nên một chút cũng không lo lắng huynh đệ không hợp. Hơn nữa Minh Duệ rất bạo lực nghĩ nếu tiểu tử này không nghe lời thì đánh nó cho đến khi nghe lời mới thôi. Để sau khi Minh Cẩn sợ bé rồi sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất