Mưa mãi mà không ngớt.
Hôm nay rốt cục mình cũng xuống giường, tìm chiếc quần dài mặc vào che đi thân thể nhàu nát. Tối hôm qua Huyết Xà cũng không buông tha mình, thậm chí còn ôm đến một người phụ nữ khác, để hai người cùng hầu hạ hắn…
Ngoài cửa, mưa thật sự rất lớn. Mình nhìn thấy Dận.
Cậu ấy không hề nhúc nhích mà đứng trong mưa. Đây là thói quen từ trước của cậu ấy, mỗi khi trời mưa, cậu ấy sẽ ra ngoài dầm mưa. Mỗi lần mình đều ngăn cản tên bốc đồng kia, mình còn sợ cậu ấy bị cảm lạnh.
Đem ô ra ngoài che mưa cho cậu ấy, mưa rất lớn, từng tầng từng tầng, đứng xa một chút là có thể không nhìn thấy nhau.
Dận giật lấy cái ô trong tay mình làm người mình dính đầy nước mưa lạnh ngắt. Mình muốn kéo cánh tay cậu ấy lôi về phòng nhưng lại bị cậu ấy ôm chặt lấy. Ánh mắt cậu ấy lạnh băng, hỏi mình rằng vì sao không bỏ đi? Vì sao còn muốn ở lại bên cạnh Huyết Xà? Hắn căn bản không coi mình là người, nhưng sao còn không rời khỏi hắn?
Kỳ thực, Dận hoàn toàn có lý do để tức giận. Nhiều năm như vậy, say mê của Huyết Xà với mình đã cạn, hắn cũng đã ngán mình rồi. Chỉ cần mình lấy cái cớ rời đi, hắn nhất định sẽ đồng ý. Nhưng mà, mình không thể rời khỏi hắn, chỉ cần một ngày Huyết Xà chưa chết, mình không thể đi.
Nhưng Dận không hiểu, cậu ấy vĩnh viễn không lý giải được quyết định của mình.
Toàn thân mình bị mưa xối, bên tai là tiếng rống giận dữ của Dận, nhưng mình cũng chỉ có thể cười khổ nói với cậu ấy: “Về phòng đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Dận rất tức giận, nói với mình: “Cô thích bị ngược đãi có phải không?”
Mình còn chưa phản ứng lại, cậu ấy đã đẩy mạnh mình xuống, thân mình cao lớn ngay sau đó áp chế lên. Mình biết cậu ấy muốn làm gì, không hề hoảng sợ, cũng không phản cảm. Trong lòng mình, dù Dận có mất lí trí, cậu ấy cũng nhất định không làm tổn thương mình. Mình ôm chặt lấy cậu ấy, tình nguyện giữa trời mưa to mà để cậu ấy giữ lấy.
Dận dừng lại động tác, cả người toát ra biểu cảm thật lạnh lùng. Loại lạnh lùng này khiến mình rất đau lòng.Cậu ấy cũng không quay đầu mà rời đi. Mình kìm lòng không được bèn từ phía sau gọi một câu “Dận!”. Cậu ấy dừng bước, quay đầu nhìn mình nói:
“Bạc Tuyết, tôi thích cô gọi tôi là Tiểu Dận. Loại cảm giác này đối với tôi mà nói cực kỳ quan trọng!”
Nói xong câu đó, cậu ấy đi luôn. Trong cơn mưa, bóng dáng cậu ấy thật cô đơn mà cũng u tịch khiến mình đau lòng…
…
Mạch Khê lại xem thêm vài trang, đều là nội dung khiến cô đau lòng. Kỳ thực, biết được mẹ bị Huyết Xà hành hạ như vậy, cô thực phẫn nộ. Nếu cô có thể quay về thời khắc đó, cô nhất định sẽ cầm dao mà xiên một phát lên người hắn.
Bàn tay run rẩy lại mở thêm một trang, ngay sau đó…
“A….”
Mạch Khê hét lên một tiếng, cùng lúc đó, quyển nhật kí bị văng đi rất xa. Cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt, thở gấp gáp. Trời ạ, cô vừa mới nhìn thấy gì vậy?
Sẽ không nhìn lầm chứ?
Giật mình sửng sốt một lúc lâu, Mạch Khê mới đến gần, nhặt quyển nhật kí lên rồi chậm rãi mở ra…
Máu, đập vào mắt là máu loang trên trang giấy trắng của cuốn nhật kí. Chóp mũi Mạch Khê lại ẩn ẩn mùi máu tươi, tim cũng theo đó mà đập liên hồi…
Là máu của ai vậy?
Của mẹ sao?
Chữ viết bị vết máu bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ. Mạch Khê cảm thấy hàm răng cũng đang run lên. Cô cố nén cảm giác bất lực chưa từng có xuống.
…
Ngày 10 tháng 9.
Tất cả đều xong rồi, tất cả đã bị phát hiện rồi!
Mình chỉ có thể nhìn thấy toàn thân Dận là máu…
Dận mất tích…
Càng đáng buồn là, mình mang thai…
Tại thời khắc nguy hiểm thế này mà mình lại mang thai.
Cục cưng, mẹ xin lỗi con, mẹ không biết có thể giữ con được không nữa. Mẹ có biết bao hy vọng có thể bình yên mà sinh con ra. Mẹ đã từng ước ao có được một cục cưng thông minh, đáng yêu, con trai thì gọi là Ha Ny, con gái thì tên Mạch Khê, không cần mang họ cha, chỉ cần đặt như vậy thôi…
Đáng tiếc, tất cả đều chậm…
…
Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được mà che tai lại rồi thét ầm lên, như đang chịu sự đả kich rất lớn. Không! Không phải như thế! Mẹ nhắc đến cô gái tên Mạch Khê, nhất định không phải là cô!
Dòng nước mắt rốt cục cũng tuôn xuống, mang theo tất cả vị chua xót. Cô lắc đầu, ngay cả ý thức cũng mờ dần. Cô nhìn nhầm rồi, nhất định là nhìn nhầm!
Nhưng là…
Trong nhật ký viết rõ ràng như vậy…
Dận mất tích…
Càng đáng buồn là, mình mang thai…
Mạch Khê vừa khóc vừa cười, không thể nào chấp nhận được sự đả kich như vậy. Cô năm nay mười tám tuổi, không phải sao? Lúc cha nuôi mười lăm tuổi, cô phải một tuổi mới đúng, tại sao lại có thể là thời điểm mẹ mang thai?
Không!
Nhất định không phải như thế!
Cha nuôi từng khẳng định với cô, hắn không phải cha cô.
Dối trá, tất cả đều là dối trá! Đây không phải là nhật ký của mẹ, những gì bên trong ghi lại đều là lừa dối!
Mạch Khê cầm lấy quyển nhật kí. Tay cô run rẩy không ngừng, hận không thể xé rách cuốn nhật kí nhưng bàn tay run rẩy khiến cô không làm được gì. Lại lần nữa ném cuốn nhật kí qua một bên, cô lại tự dưng nhìn thấy một trang!
Một trang này, chữ viết trên mặt rất lớn, không ghi lại ngày, chữ viết cũng hỗn độn cho thấy người viết đang rơi vào trạng thái sợ hãi.
…
Lôi Dận! Thì ra cậu ta chính là Lôi Dận! Chính là Lôi Dận!
Tại sao có thể như vậy?
Tất cả đều là định mệnh sao?
Ông trời ơi, ông muốn trừng phạt tôi sao? Vì sao cậu ta lại là Lôi Dận?
Không! Mình không tin! Không tin!
Lôi Dận…thật đáng sợ…
…
Chỉ mấy câu ngắn ngủn nhưng lại cho thấy sự hoảng loạn vô cùng.
Suy nghĩ của Mạch Khê như bị đóng băng lại, đầu óc trống rỗng, cảm giác lạnh toát chưa từng có dâng trào, sự run rẩy cũng theo đó mà sinh ra.
Thì ra cậu ta chính là Lôi Dận!
Vì sao mẹ lại nói như vậy? Những lời này rất có vấn đề, như là mẹ mới biết được hắn là Lôi Dận. Nhưng mà, rõ ràng lúc hắn tám tuổi, mẹ đã biết tên hắn rồi. Hiện tại, vì sao lại kinh ngạc như vậy, thậm chí là hoảng sợ vậy?
Còn nữa… Lôi Dận, thật đáng sợ!
Những lời này là có ý gì? Cha nuôi đã làm chuyện gì mà lại khiến mẹ sợ hãi đến thế?
Tại trang nhật kí này, mẹ không hề gọi hắn thân mật là “Dận” nữa mà trực tiếp viết tên hắn… Lôi Dận. Loại cảm giác này như là đang đối mặt một người quen mà lại phải làm như không quen. Đột nhiên xảy ra chuyển biến lớn khiến Mạch Khê không kịp trở tay, thậm chí hơi kinh hãi.
Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, lúc mẹ cô viết trang này là lúc nào? Lúc này cô đã được sinh ra chưa?
Lại một vấn đề nữa nảy sinh khiến Mạch Khê hoàn toàn không hiểu ra làm sao. Như nhớ ra cái gì đó, cô liều mạng giở thêm một trang tiếp theo, nhưng lại thất vọng phát hiện ra, nhật kí đến đó thì dừng lại!
Mặt sau, trắng trơn…
Mạch Khê như phát điên lên, trang nhật kí đó mang theo nội dung chấn động không thua kém gì một quả bom nguyên tử.
Không biết cha nuôi đã làm gì khiến mẹ kinh hãi như vậy? Một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất, ảnh hưởng đến chính Mạch Khê, đó là…
Đứa nhỏ trong bụng mẹ lúc ấy có phải là cô không? Nếu khi đó mẹ mang thai, như vậy, cha cô có khả năng là…
Không! Mạch Khê không dám tiếp tục nghĩ nữa. Nếu lại tiếp tục nghĩ, cô sẽ điên mất. Không sai, nhất định sẽ điên mất!
Máu trên người dường như dần chảy ngược, cô cảm thấy thật lạnh, thật lạnh, giống như bị một cơn mưa vô tình xối ướt lạnh, một chút ấm áp cũng không thấy. Cô như một đứa nhỏ yếu ớt, cần một cánh tay đến ôm ấp, cần một lồng ngực rắn chắc để dựa vào…
Đáng tiếc, cái gì cô cũng không có.
Có chăng chỉ là hiện thực càng ngày càng lạnh lẽo…
Có chăng chỉ là hiện thực càng ngày càng tuyệt vọng…
Cô không thể nào tìm ra được nguyên nhân mẹ cô chết, lại chỉ khiến bản thân mình thêm đau lòng…
Mạch Khê không biết lần đến Hongkong này là được lợi hay vẫn là lần đẩy cô đến vách núi đen. Cho dù là thu được nhiều thông tin thật đấy, nhưng cô không cách nào chấp nhận được.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhạt dần. Một quyển nhật kí khiến cô quên đi thời gian, lại một lần nữa chìm trong thống khổ cùng sợ hãi…
…
Hongkong phồn hoa, xe cộ tấp nập đổ về các ngã tư đường. Mạch Khê từ trong đám người chậm chạp đi ra. Mái tóc quăn dài nhẹ nhàng bay trong gió, cô mặc bộ trang phục đơn giản nhưng không thể che đi được vẻ xinh đẹp. Khuôn mặt dù hơi tái nhợt nhưng cũng diễm lệ đến mức khiến người đi được phải ngoái đầu lại nhìn.
Có điều, đôi mắt cô thì lại quá thê lương, thật giống như con thuyền mắc cạn ngàn năm không ai biết tới, trải qua bao năm tháng lại càng trở nên khô kiệt, vô lực.
Cô như một con búp bê, đôi mắt nhìn đám người lui tới nơi ngã tư đường. Cô cứ thất thần đi, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh lại đi. Mạch Khê cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ là muốn bước ra khỏi cửa, cảm nhận một chút không khí náo nhiệt bên ngoài. Ít ra, được vây trong dòng người đông đúc lại cho cô cảm giác ấm áp.
Sắc trời từ sáng chuyển dần về tối. Mạch Khê cứ lang thang như vậy cho đến khi trăng lên. Cô có khi ngây ngốc cười rồi lại ngây ngốc khóc, như một đứa nhỏ bất lực…
Nhưng Mạch Khê không biết rằng, phía sau cô, ở đằng xa kia, có một chiếc xe luôn theo sát mình. Chiếc xe đó không vội vàng đi đến, cũng không dừng lại, cô nhanh xe cũng nhanh, cô chậm lại xe cũng chậm lại…
Ánh trăng chiếu rọi lên thân xe. Dưới ánh trăng, chiếc xe xa hoa càng như tăng thêm một phần khí phách.
Tài xế cẩn trọng lái xe theo sau Mạch Khê…
Trong xe, ngọn đèn mờ mờ chiếu lên ngũ quan anh tuấn của Lôi Dận. Cặp mắt xanh lục kia càng có vẻ thâm trầm, hắn không hề chớp mắt mà khóa chặt vào bóng hình nhỏ nhắn phía trước xe. Đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vẻ đau lòng, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng!
Bóng dáng Mạch Khê bất lực, như một u hồn lang thang nơi ngã tư đường. Lòng Lôi Dận như nghẹn lại, hắn khoác bàn tay to lớn…
“Được rồi, dừng xe!”
Hắn không thể để cô nhóc ngốc nghếch kia cứ tiếp tục đi như thế. Tuy rằng cô mang bộ mặt thật thống khổ, hắn muốn cho cô thời gian để ổn định tâm tình, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, lại mang thai đứa con của hắn nên hắn không thể tùy ý để cô ngốc đó làm loạn nữa!
…
Đây là lần đầu tiên Mạch Khê đứng nhìn một nhà thờ linh thiêng trực diện đến vậy. Cô thừa nhận bản thân là một người thất bại, đối mặt với khó khăn, nghịch cảnh, cô mới nghĩ đến Thượng đế.
Màn đêm buông xuống bao trùm lên tòa giáo đường cao ngất trước mặt Mạch Khê. Bên tai vọng lại từ xa tiếng chuông giáo đường, như an ủi được phần nào tâm tình bất an của cô.
Cô như một linh hồn bước vào trong nhà thờ.
Thánh mẫu Maria lẳng lặng đứng trên tòa tháp cao. Cả giáo đường mang phong cách kiến trúc Gothic hết sức tinh tế, tráng lệ. Ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống, bốn bức tượng của bốn vị thánh như in dấu tháng năm, tất cả đều mang vẻ tĩnh lặng, trang nhã không ngờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của Mạch Khê có thể so với ánh trăng. Bước vào trong nhà thờ, cô rốt cục cũng vô lực ngồi xuống ghế. Nhìn chúa Jesus cứu thế trên cây thập giá, bên cạnh là Thánh mẫu Maria, cô rốt cục không kiềm được mà trào nước mắt…
Trong không gian linh thiêng, giai điệu của bài thánh ca Amazing Grace quanh quẩn trong mỗi góc. Giai điệu thánh khiết, trang trọng, tuyệt vời hòa vào mỗi một nơi trong không khí. Giờ phút này, biết rằng thần thánh không xuất hiện, lòng Mạch Khê càng thêm trĩu nặng…oOo
Giọt lệ đọng lại trên khóe mắt u thương, đẹp tựa như giọt sương lăn trên phiến thủy tinh bóng loáng….Con đường sau này phải đi thế nào đây?
Cái chết của mẹ phải tra tìm bằng cách nào?
Đứa nhỏ trong bụng làm sao bây giờ?
Điều mấu chốt là…
Phải đối mặt với người đàn ông kia thế nào?
Nghĩ đến, hẳn là người đàn ông kia cũng không biết thì ra mẹ cô còn có một chỗ ở Hongkong. Quyển nhật ký kia hắn đã từng đọc chưa? Nếu đọc rồi thì sẽ ra sao?
Mẹ để lại một chiếc chìa khóa, mục đích là để có người đến đọc nhật ký sao? Nhưng mà nhật ký chỉ viết đến đoạn kia rồi chấm hết, mẹ muốn nói cho cô điều gì?
Cô không biết, thật sự không biết! Trong căn hộ đó, cô chỉ tìm ra được chút manh mối…sau đó, cô lại chỉ có dũng khí đến một nhà thờ cách căn hộ không xa.
Cô đang trốn tránh điều gì?
Mọi chuyện rõ ràng là như thế nào?
Có lẽ, chỉ có thể hỏi người đàn ông kia một chút, chỉ hắn mới biết được chính xác năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, người đàn ông ấy liệu có nói cho cô không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê hiện lên vẻ đau xót, đôi con ngươi sáng trong tựa như mặt hồ trong suốt bị một chiếc lá rụng xuống. Cho đến khi…
Cánh cửa giáo đường chậm rãi được mở ra, tiếng bước chân trầm ổn từ từ vang lên…
Lòng Mạch Khê hơi chấn động một chút, tiếng bước chân quen thuộc vang lên trong không khí cùng hơi thở quen thuộc. cô đột nhiên quay đầu lại, nước mắt đọng trong đôi mắt xinh đẹp kia từ từ lăn xuống…
Một giọt lệ, lăn xuống như bông hoa nở!
Thời gian như ngừng lại!
Khung cảnh toàn bộ giáo đường như một hình ảnh đang dừng lại…
Trước mặt Thánh mẫu, thiếu nữ xinh đẹp mang theo dòng lệ trong suốt. Mái tóc của cô quăn, dày như nhánh rong biển. Khung cửa thủy tinh đầy sắc màu phản chiếu ra thứ ánh sáng tuyệt diệu, đẹp dịu dàng.
Ánh trăng theo ô cửa sổ chiếu rọi xuống bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Thân mình cao lớn vẫn mang theo khí chất vốn có, trang phục vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt cũng lộ ra vẻ bá đạo. Hắn từ trên cao nhìn cô, dùng ánh mắt sắc bén mà xuyên thấu cô, nhìn kỹ cô!
Lôi Dận – người đàn ông này như thần thánh. Giờ khắc này, đứng trong giáo đường, trước tượng các vị thánh, hắn lại có vẻ rất hòa hợp cùng bầu không khí của giáo đường này. Chẳng những nói hắn như tên ma quỷ Atula tội ác tày trời, mà còn mang theo hơi thở tàn nhẫn, lãnh khốc.
*Atula: Tinh quân Cửu Diệu đã phán truyền: “Vận mạng của Atula là vừa sinh ra đã trở thành người dẫn đạo Lục tinh, chống lại thượng đế. Atula là vị thần phá hoại, nếu ở trên trời thì diệt trời, ở dưới đất sẽ phá đất. Bản chất của Atula là phá hoại, Atula là vị thần của máu lửa và chiến tranh. Khi Atula tỉnh giấc, những người đang tồn tại trên thế giới sẽ chết hết.
Mạch Khê gần như bị dán chặt vào ghế, không đứng lên nổi. Lôi Dận xuất hiện quá đột ngột khiến cô trở tay không kịp. Cô biết hắn sẽ tìm được đến Hongkong nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Nhanh đến mức còn không chờ cô ổn định tâm tình, nhanh đến mức cô còn chưa kịp có được dũng khí để đối mặt với hắn!
Ánh sáng góc giáo đường không che đi được vẻ thâm sâu trong đôi mắt hắn, ánh mắt sáng ấy không khỏi khiến Mạch Khê nghĩ đến người thiếu niên dưới ngòi bút của mẹ kia…
Người thanh niên kia vơi người đàn ông trước mặt này một chút cũng không phù hợp.
“Bạc Tuyết, nhưng mà, tôi thích cô, làm sao bây giờ?”
“Bạc Tuyết, rời khỏi Huyết Xà đi, tôi không thích cô cùng một chỗ với Huyết Xà, rời khỏi hắn đi…”
“Bạc Tuyết, vĩnh viễn theo tôi, có thể chứ?”
“Tôi thích cô… ”
“Thích cô… ”
“Thích cô… ”
Trong nhật ký, hiện ra một Lôi Dận mười lăm tuổi cùng với bộ dáng Lôi Dận hiện tại hoàn toàn đồng nhất, những lời nói khi đó liên tục vang lên trong đầu Mạch Khê. Thậm chí, bóng dáng cao lớn của hắn không hề nhúc nhích. Đột nhiên, hắn cúi đầu hôn cô..
Không!
Đôi mắt Mạch Khê không cách nào giữ được vẻ bình tĩnh, ánh mắt dần toác lên sự hỗn loạn. Cô hít thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào người đàn ông như tử thần trước mặt. Hắn không phải là Lôi Dận mười lăm tuổi mà là ba mươi hai tuổi. Hắn là cha nuôi của cô, là người đàn ông dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để chiếm đoạt cô, là người đàn ông vì đề phòng cô chạy thoát mà nhốt cô trong lồng, là người đàn ông đã khiến cô mang thai, là… người đàn ông mà cho dù cô chạy trốn đến nơi nào, hắn cũng sẽ tìm ra được!
Hắn của mười tám năm sau đã sớm mất đi vẻ hiếu thắng lúc mười lăm tuổi, mà giờ đây, trải qua bao thăng trầm, hắn càng tàn nhẫn, máu lạnh hơn!
Vì sao, vì sao hắn lại tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn đến mức không cho cô chút thời gian?
Thật lâu sau…
“Khê nhi, em nghịch cũng nghịch đủ rồi, nên trở về nhà thôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Lôi Dận vang trong nhà thờ, hơi thở băng lãnh như hòa vào từng góc nhỏ, như tên bắn xuyên thấu qua tai Mạch Khê.
Giọng nói của hắn bình tĩnh vô cùng khiến trong lòng cô có chút run rẩy…
Cô phải đối mặt với hắn thế nào đây?
Còn phải đối mặt với hắn thế nào?
Đôi mắt xinh đẹp của Mạch Khê rất phức tạp, cô nhìn người đàn ông trước mặt, thân mình không ngừng lùi về phía sau…
Sự phản kháng của cô không hề khiến Lôi Dận bất mãn hay tức giận, khóe môi lạnh lùng giờ đây lại là nụ cười nhưng cũng ẩn chứa sự nuông chiều. Hắn dùng giọng nói nhỏ nhất, nói với cô:
“Đi ở bên ngoài một ngày rồi, em không thấy phiền thì đứa nhỏ cũng sẽ mệt. Nghe lời, theo tôi về!” Nói xong, hắn hướng bàn tay to về phía cô.
Mạch Khê nâng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận, lại nhìn bàn tay to nắm quyền sinh quyền sát của hắn. Đúng vậy! Hắn hiện giờ không tức giận nhưng vẫn có uy quyền, hắn không còn là người thiếu niên mười lăm tuổi nữa, mà là hắn của hôm nay, cao cao tại thượng, muốn gì thì chỉ cần một câu nói liền có thể đạt được.
Ngữ điệu trước sau lạnh lùng lại giống như một cây roi ghê gớm. Ngữ điệu càng bình tĩnh, sự uy hiếρ càng khiến người ta sợ hãi!
Bàn tay to này, chính là có đến mười phần nhẫn nại hướng về cô, lại tự tin, tràn ngập khí thế vương giả.
Mạch Khê trừng lớn mắt, tâm lại như con bướm đang rơi xuống vực sâu không đáy…
“Tôi không muốn về với ông, không muốn sinh đứa nhỏ cho ông. Tôi thầm nghĩ, chỉ muốn cuộc sống yên ổn thôi!” Cô rất muốn hét lên điên cuồng với hắn nhưng thể lực qua một ngày đã hao mòn khiến cô giờ thật yếu ớt, nhất là khi đối mặt với cặp mắt thâm thúy của Lôi Dận…
Lôi Dận nghe thấy vậy, từng bước đến gần cô, cánh tay duỗi ra ôm lấy cô vào lồng ngực. Đáy mắt lạnh băng vừa khi hắn ngửi thấy hương thơm quen thuộc liền dịu đi rất nhiều. Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc mềm của cô, hắn nhẹ giọng nói:
“Lần sau nếu muốn đến chỗ nào, nói trước với tôi một tiếng, đừng tự tiện rời đi!”
Đối với sự kháng cự bất lực của cô, hắn như không nghe thấy gì, cũng không có trả lời.
“Tôi không muốn loại cuộc sống này, không muốn! Ông có nghe thấy không?” Mạch Khê rốt cục cất tiếng nói. Hắn càng dịu dàng, cô càng đau lòng đến chết mất.
“Được được được, chúng ta sẽ đổi loại cuộc sống khác.”
Lôi Dận cực kỳ nhẫn nại mà thấp giọng nói, như đang dỗ dành một đứa trẻ, bàn tay hắn vuốt mái tóc dài của cô, “Em đã làm mẹ rồi, cũng có nghĩa là cuộc sống hoàn toàn mới đã bắt đầu.”
Tâm tình Mạch Khê vừa mới lên cao lại hạ xuống, như con bướm bị chặt đứt cánh, yếu ớt, vô lực.
“Ông là ma quỷ sao? Ông đã tìm ra được chỗ của tôi thì nên biết vì sao tôi xuất hiện ở đây. Vì sao còn muốn bức tôi như vậy?”
Lôi Dận nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia như vầng trăng lạnh, lại mang theo nét tang thương, u sầu…
“Nha đầu ngốc, tôi đâu có ép em?” Giọng nói của hắn có chút xa cách, thanh thuần như ngọc. Đôi môi hắn hôn lên đỉnh đầu cô, rồi xuống đến cánh môi xinh đẹp, cuối cùng dừng trên chóp mũi cô.
Nụ hôn này thật ấm áp…
Nếu là bình thường, Mạch Khê sẽ bị giọng nói thanh thuần như rượu ngon kia làm cho mê hoặc, nhưng mà, sao hắn có thể dễ quên như vậy? Nhanh như vậy mà đã quên, hắn đã từng để ý đến một người phụ nữ như thế sao?
“Ông muốn bảo vệ tôi, hay vẫn chỉ là đứa nhỏ?” Mạch Khê ghé vào bên tai Lôi Dận, giọng nói thánh thót ẩn chứa oán giận, trong lòng lại như bị nhét đầy sự đau đớn.
Lôi Dận nhíu mày lại, hắn đứng dậy, nét tình cảm trong mắt chỉ thoáng qua giây lát, lãnh khí lần nữa khôi phục, “Mang thai con của tôi, em không cam lòng?”
“Đúng! Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi không có đến nửa điểm muốn sinh con cho ông! Tôi không muốn nhìn thấy ông, nhất là trong thánh đường này!” Đáy mắt Mạch Khê cũng tràn vẻ lạnh lùng.
“Tính tình của em thật đúng là làm tôi càng ngày càng thích!” Lôi Dận nở nụ cười lạnh, xé tan đi không khí thánh khiết trong giáo đường.
“Em muốn Thượng đế phù hộ cho em cái gì? Khê nhi, tôi không phải là tín đồ công giáo. Em nghĩ là Thượng đế sẽ cứu vớt cái gì? Sự tự do của em ư? Khê nhi của tôi, từ lúc em được tôi nhận nuôi khi tám tuổi, Thượng đế của em chỉ có một, thì đó phải là tôi – Lôi Dận. Tôi nói rồi, tôi muốn em là con gái tôi, cũng muốn em là người phụ nữ của tôi. Bất luận kẻ nào ngăn cản, tôi sẽ lấy mạng kẻ đó.”
Lúc này, Lôi Dận như quỷ Satan, toàn thân tỏa ra sự tàn nhẫn, ở trước thánh đường linh thiêng mà lại tuyên bố sự chuyên quyền, độc đoán của mình.
“Nếu là trên trời thì sao?” Mạch Khê bình tĩnh lại, ánh mắt u tối như chính tâm tình.
Lôi Dận dừng ánh mắt trên khuôn mặt cô, ngón tay dài vẽ theo đường nét xinh đẹp trên đó, “Ngay cả trên trời cũng không thể!”Mạch Khê kinh hãi nhìn hắn, không ngừng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi. Cô gạt bàn tay hắn ra…
“Ông sai rồi, có thể, có thể… ”
Lôi Dận đột nhiên nhíu mày.
Mạch Khê nhân cơ hội đẩy hắn ra, hoảng hốt chạy ra đường…
Nhìn bóng dáng cô như con nai nhỏ, Lôi Dận không giận mà ngược lại cười. Hắn cũng không vội vã đuổi theo sau, chỉ thoáng sửa lại cà vạt. Phí Dạ vẫn đứng ở cửa thì sắc mặt đã có vẻ nghi hoặc, hắn tiến lên hỏi: “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê chạy ra ngoài như vậy sẽ nguy hiểm, tôi có cần đi theo cô ấy không?”
“Có mười mấy vệ sĩ đi theo, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
…
Khu chung cư thật yên tĩnh. Mạch Khê vội vã tiến vào đại sảnh. Cô vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh. Cô thực sự không biết được cha nuôi có đuổi theo đến nơi này hay không. Nhưng mà trước mắt, nơi này dường như là an toàn.
Cửa thang máy vừa mở ra, Mạch Khê khẩn trương đi vào. Khi nhìn thấy người trong thang máy, cô hoàn toàn kinh ngạc, đôi mắt to tròn đảo qua bóng dáng phản chiếu trên cửa thang máy, ánh mắt mang theo vẻ sững sờ…
Sao có thể là cô ấy? Úc Noãn Tâm? Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.
Quan sát gần như vậy, cô mới thấy cô ấy có sự đau khổ giống mình.
Thế này Mạch Khê mới phát hiện ra, người con gái này thật sự rất đẹp, nhưng mà sắc mặt thì thật tiều tụy. Dường như Úc Noãn Tâm cũng đưa mắt đánh giá Mạch Khê một cái, đôi mắt đẹp cũng có hơn một phần sững sờ.
Giờ này khắc này, Mạch Khê nhìn qua càng giống cô gái hàng xóm bên cạnh. Cô mặc chiếc áo phông đơn giản màu trắng, chiếc váy bút chì càng tôn lên dáng người hoàn mỹ. Mái tóc quăn dài tự nhiên xõa nhẹ xuống đầu vai. Làn da sáng mịn khiến người ta động lòng. Đặc biệt nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn có phần tái nhợt kia.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Úc Noãn Tâm dường như muốn mở miệng nói gì đó với cô. Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn mạnh mẽ lách giữa hai mép cửa thang máy đang dần đóng, trong nháy mắt, thân hình cao lớn bước vào…