Bệnh viện thật yên tĩnh, mặt cỏ xanh mướt. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí đến ngai ngái. Tương phản hoàn toàn với đó là hương hoa nhàn nhạt đương vương vào từng góc không gian nhỏ, như tơ nhện quấn quanh lòng người.
Phòng bệnh được thiết kế tinh xảo. Ánh mặt trời vàng ấm áp vờn quanh cửa sổ sát đất khá lớn, chiếu xuống bên dưới, lan tỏa sự ấm áp. Mạch Khê yên lặng nằm trên giường, toàn thân hệt như được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ kia, như cô công chúa đi ra từ mộng ảo của lâu đài cổ tích. Khuôn mặt tĩnh lặng kia, trong một khắc, cuối cùng cũng hơi hơi cử động…
Ánh nắng ấm áp hôn nhẹ gò má cô, khiến sau khi hoảng hốt mà tỉnh lại, Mạch Khê tựa như đang đặt mình trong làn mây sớm, toàn thân đều mềm nhũn, cảm giác thoải mái chưa từng có vây bọc lấy cô, khiến cô không muốn dậy lại nữa.
Ánh mắt trong veo hơi hơi chuyển động. Trong không gian mông lung chỉ cảm thấy hương vị của ánh mặt trời, lại mang theo một chút hương hoa sơn trà (tên chính xác là ‘sơn tra’) thơm ngan ngát. Cảm giác này thực sự dễ chịu lắm, giống như khi cô đang thực sự hạnh phúc vậy.
Đôi mắt rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng hơn, Mạch Khê ‘ưm’ một tiếng…
Đây là nơi nào?
Tràn đầy màu sắc nhu hòa dịu nhẹ, có chút xa hoa sang trọng, căn phòng này có thiết kế đặc biệt tinh tế của những khách sạn hàng đầu, hoặc như là trong thế giới cổ tích. Tựa như bên tai cô còn văng vẳng tiếng đàn nhẹ nhàng, phiêu đãng trong không khí. Ánh mắt cô chuyển một vòng, lại thấy trước cửa sổ sát đất, một bóng dáng cao lớn đang lẳng lặng đứng yên, tâm Mạch Khê đột nhiên căng thẳng.
Sự quen thuộc quá sâu sắc của bóng dáng kia đánh sâu vào tầm mắt cô. Hai cánh tay hắn đặt trên bệ cửa sổ, tựa hồ như đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Chẳng qua, cảnh vật xung quanh hắn tự nhiên tạo nên một áp lực rất lớn, tựa như con chim ưng hùng mãnh đầy sức mạnh trên không trung, mỗi đường nét đều tỏa ra khí thế, sự tàn nhẫn, lạnh lùng của hắn.
Hết thảy mộng ảo đều biến mất.
Mạch Khê đột nhiên ngồi bật dậy, ngay sau đó, cơn choáng váng ập ngay đến, cô cảm giác như bị người ra rút hết gân tay gân chân vậy!
Thế này là thế nào?
“Tỉnh rồi?”
Bên cửa sổ, giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên, vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng trong đó dường như mang theo một chút mềm mại, tựa như đã được ánh mặt trời hòa tan, thiếu đi sự tàn nhẫn như bình thường.
Mạch Khê theo tiếng nói nhìn lại…
Ánh nắng mặt trời dừng trên người Lôi Dận. Bóng dáng cao lớn của hắn tựa hồ che khuất đi ánh sáng rực rỡ, tôn lên sườn mặt anh tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, lúc sáng lúc tối. Đôi mắt màu lục sâu trầm như biển dưới ánh mặt trời hơi hơi nheo lại, tất cả đều khóa chặt trên người cô.
Cô không thể không thừa nhận, giờ khắc này, người đàn ông kia thực sự khiến cho người ta động lòng.
Hắn vẫn đứng ở cửa sổ với thân thể cao lớn anh tuấn. Bộ âu phục trên người không còn vẻ thẳng thớm mọi khi nhưng không hề làm mất đi dáng vẻ cao cao tại thượng cùng nét cao quý của hắn. Gương mặt hắn có vẻ hờ hững nhưng nét cười bên môi lại khiến vẻ mặt hắn dịu dàng đi rất nhiều.
Dịu dàng?
Từ lúc nào thì từ ngữ miêu tả này lại xuất hiện với hắn?
Mạch Khê đột nhiên ảo não. Cứ thế, tự nhiên trong chớp mắt, cô bỗng giật mình vì cảm giác rung động này. Loại cảm giác kia khiến cô rất không thoải mái, cũng rất nguy hiểm…như thể…
Chỉ là mấy ngày ngắn ngủi không gặp, dường như cũng rất nhớ…
Tại sao lại có thể như vậy?
Cô phải thống hận hắn mới đúng!
Nghĩ đến đây, Mạch Khê kéo mạnh chăn ra, xuống giường. Cô phải rời khỏi nơi này, hoặc ít nhất, cô không muốn ở trong tầm mắt của hắn.
Không ngờ, chân vừa đặt trên thảm lại có chút mềm yếu không có sức lực, thân mình hơi hơi lảo đảo. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc tráng kiện của người đàn ông vươn ra, ôm cô lại. Mùi hương nhàn nhạt dễ chịu bao vây lấy cô, khiến tâm cô đột nhiên co rút lại, hoàn toàn khó thở…
“Buông ra!”
Bộ dáng quật cường lãnh đạm của cô chiếu vào trong mắt Lôi Dận, khiến hắn nhẹ nhàng cười…
“Cho dù tôi buông em ra, thì em có sức mà đi đâu chứ?”
Mạch Khê thảng thốt một chút, không phải vì ngôn ngữ của hắn, mà là bởi vì, hắn đang…tươi cười!
Cô vừa mới nhìn lầm sao?
Hắn mà lại nở nụ cười?
Tuy rằng nhàn nhạt một chút, nhưng cũng không có lạnh lùng như thường, giống như ôn hòa dịu nhẹ từ trong lòng lướt qua. Cảm giác dịu nhẹ như vậy không nên thuộc về hắn…
Thấy cô giật mình, cả người đều ngây cả ra, Lôi Dận nghĩ là do cô vừa nghe xong lời hắn nói. Hắn có vẻ vừa lòng lại nhếch môi, từ tốn nói tiếp, “Tuy rằng em đã ngủ hai ngày, nhưng mà lại chưa ăn gì cả. Tôi sẽ không để em ra khỏi cửa.”
“Ông, ông mà lại cười sao?…”
Mạch Khê hơn nửa ngày mới thoát khỏi sự kinh ngạc, ngón tay nhỏ chỉ vào hắn, đôi mắt đẹp đều mở lớn, như vừa gặp quỷ vậy. Cô thậm chí quên hỏi thân thể mình như thế nào, vì sao lại nằm ở đây…
Lôi Dận ngẩn người, một lúc lâu không nói gì…
“Là người thì đều phải cười!”
“Ông không phải người…”
Mạch Khê thốt ra theo bản năng, lại ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng im miệng. Bây giờ là lúc thân thể yếu ớt, cô cũng không muốn gây chuyện với hắn, bằng không lại nhận kết cục rất thảm thương.
Quả nhiên, Lôi Dận sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén muốn lăng trì cô!
Ngay khi Mạch Khê tưởng hắn sẽ nổi điên lên, đã thấy sắc mặt hắn lại từ từ dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Giọng nói hắn trầm thấp thoang thoảng mùi hương dễ chịu vang lên bên tai cô, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Mạch Khê thì có lực công phá chẳng khác nào một quả bom nguyên tử…
“Nể mặt đứa nhỏ, tôi sẽ tha thứ cho lần lỡ miệng này của em! Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa!”
Nói xong câu đó, hắn ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó ấn một cái nút trên đầu giường, trầm thấp ra lệnh, “Đem thức ăn vào đây!”
Sắp xếp tốt mọi thứ, hắn mới quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, đã thấy đôi con ngươi của cô trừng lớn, so với quả bóng cao su còn lớn hơn. Thậm chí, đôi môi anh đào xinh đẹp đang hé mở vì quá ngạc nhiên…
“Thân thể em thiếu máu nghiêm trọng. Từ hôm nay trở đi, đi đâu cũng không được!” Lôi Dận ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói bình tĩnh mà lại như ra lệnh.
Mạch Khê hoảng hốt, như từ trong mơ tỉnh dậy. Cô nhìn Lôi Dận thật lâu, rốt cuộc cũng vô lực mà mở miệng…
“Đứa nhỏ, đứa nhỏ nào?
Khóe môi vốn cương nghị của Lôi Dận nhẹ nhàng cong lên, trong ánh mắt hắn dần tản ra vẻ thoải mái…
“Con của tôi!”
Bàn tay lớn của hắn chậm rãi đặt lên bụng của Mạch Khê. Hắn nâng tầm mắt lên, đôi mắt sắc bén dừng lại trong đáy mắt kinh ngạc của cô, phản chiếu sự bá đạo cùng mị lực của hắn…
“Em, thực sự đã có con với tôi!”
Mặt Mạch Khê đột ngột trở nên tái nhợt…
“Ông, ông nói cái gì?”
Lôi Dận nhìn cô, đôi mắt xanh lục không hề chớp, đối diện với đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc, từng tiếng lặp lại, “Em, thực sự đã mang thai con của Lôi Dận tôi!”
“Không…”
Mạch Khê chỉ cảm thấy máu toàn thân mình theo lời nói của hắn mà đều chảy ngược cả rồi. Cô cảm giác như thể một chậu nước lạnh đột ngột dội xuống mình. Trong lòng cô dường như có một sức mạnh “dời non lấp biển” đánh úp lại, ngón tay cô không chịu được mà run rẩy…
“Không!”
Giọng nói cự tuyệt của cô càng thêm lớn. Cô không nói thêm một lời nào nữa, đứng dậy, dùng hết sức đẩy Lôi Dận ra, rồi cố nén một trận mê muội trong đầu, chạy tới cửa phòng bệnh, vừa muốn mở ra…
“Rầm!”
Bàn tay lớn phía sau cô đột nhiên vươn tới, đóng mạnh cửa lại. Ngay sau đó, thân mình cô bị buộc quay lại, đối diện với cặp mặt xanh lục ánh lên vẻ lạnh lẽo của loài sói.
“Làm cái gì?” Giọng nói trầm thấp của Lôi Dận rõ ràng không vui.
Hô hấp của Mạch Khê trở nên dồn dập, lông mi thật dài vô lực mà run run, giống như lòng cô lúc này vậy…
“Không có khả năng này. Tôi, tôi làm sao có thể mang thai? Tôi, tôi muốn tìm bác sĩ hỏi cho rõ ràng…”
Bàn tay lớn của Lôi Dận phủ trên đầu vai cô. Dáng vẻ nhợt nhạt của cô như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hắn cưỡng chế vẻ không vui trong lòng, cúi đầu nói, “Chúng ta ở trên giường cho tới bây giờ không có áp dụng biện pháp phòng tránh nào cả, em mang thai là chuyện bình thường. Đứa trẻ sắp được hai tháng rồi!”
Nói tới đây, trong lòng hắn có bao nhiêu là áy náy. Gần hai tháng mang thai, khoảnh khắc cô trở thành người phụ nữ của hắn, không tính là lần đó, cũng ít nhất vài lần về sau này. Nhưng là, trong quá trình đó, hắn hết lần này đến lần khác không kiêng dè mà chiếm lấy thân thể cô…
Nghĩ đến một lúc sau, xem như vận khí hắn tốt sao?
Thân mình Mạch Khê hoàn toàn xụi lơ cạnh cửa. Ánh mắt cô dần dần trở nên mông lung, môi cô run run, thật lâu sau đó, mới tuyệt vọng nói, “Đứa trẻ này…không thể được. Tôi không thể có đứa trẻ này được…”
“Em nói cái gì?”
Lôi Dận nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần dần trở nên trầm xuống lạnh lùng. Gương mặt anh tuấn của hắn cau lại, bàn tay lớn đột nhiên nắm chặt hơn, dường như muốn bóp nát cô. Giọng nói hắn đột nhiên cao hơn…
“Đáng chết, em dám không cần con của tôi?”
Mạch Khê đột nhiên mất đi giọng nói, nhìn hắn, thái độ của hắn đủ để khiến cho nội tâm cô kinh hãi vô cùng. Cô như cánh hoa bi thương rơi xuống, mất đi hết sức lực.
“Ông điên rồi sao? Ông làm sao có thể muốn đứa trẻ này? Làm sao có thể?” Bàn tay bé nhỏ tóm chặt lấy áo sơ mi của hắn, ánh mắt cô đột nhiên giống như thanh kiếm, vẻ oán hận tràn ra!
“Tôi là con gái nuôi của ông, làm sao ông có thể ép tôi mang thai con ông được?”
Một câu cuối như là hét lên, cùng lúc đó, hai hàng nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống. Cõi lòng cô giờ khắc này…đã vỡ vụn ra rồi…
Mắt Lôi Dận chợt ngày càng trở nên lạnh lẽo, hàn ý dường như có thể đóng băng người khác. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Em tốt nhất an phận sinh đứa trẻ này cho tôi!”
Tâm Mạch Khê hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn hắn thật lâu, thật lâu sau đó, đột nhiên cô cười lạnh, lạnh đến khôn cùng…
“Đây là cách ông trả thù mẹ tôi đúng không? Ông hận Bạc Tuyết, bởi vậy thu dưỡng con gái của mẹ, chỉ vì để cho cô ta thay thế Bạc Tuyết trở thành đối tượng phát tiết của ông, cuối cùng còn bi ai mà mang thai con ông. Ông căn bản không phải là người, nếu ông là người, nên hiểu được làm như vậy có bao nhiêu là vô lương tâm. Ông đáng bị trời chu đất diệt!”
“Em nói đúng, tôi không phải người, vậy nên tôi cũng không cần lương thiện, lại càng không sợ cái gì mà ‘trời chu đất diệt’!”
Gương mặt Lôi Dận trầm xuống, đầy lãnh khí, ngay cả giọng điệu hắn cũng trở nên rét lạnh cực độ. Trong con ngươi màu lục mang theo một chút tình cảm, chống lại đôi mắt nâu trong như nước của cô, gằn từng tiếng uy hiếρ…
“Vậy nên, em tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, sinh hạ con tôi!”
“Nếu không?” Mạch Khê lạnh lùng chống lại đôi mắt hắn, bên môi cũng chỉ còn vẻ đau đớn cùng bi ai đến vô tận.
“Nếu em dám bỏ đi con tôi…” Ngũ quan Lôi Dận mỗi một chỗ đều lộ ra một áp lực rất lớn, như lưỡi kiếm đóng băng, xuyên thấu tâm Mạch Khê. Tròng mắt hắn co rụt lại…
“Chính tay tôi sẽ giết em!”
Toàn thân Mạch Khê run lên, đầu óc hỗn độn đột nhiên bị lời hắn nói đập vào, ngay sau đó, nhất thời nổ tung, ngay cả da đầu cũng run lên…
“Nguyên nhân ông tự tay giết Bạc Tuyết, chính là…bà ấy từng bỏ đi con của ông?”
Khuôn mặt Lôi Dận càng trở nên lạnh như băng, ước chừng nhìn cô chừng một phút đồng hồ, nhưng lại không có mưa rền gió dữ nổi lên như cô tưởng tượng. Ngược lại, hắn không chút tiếng động mà ôm cô vào lòng, một lần nữa đặt cô xuống giường, gương mặt lạnh lùng, nói…
“Không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!”
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, “Bên trường học tôi đã sai người xin nghỉ, công ty DIO em cũng không cần tới, các hoạt động của em tất cả đều dừng lại.”
Đáy lòng Mạch Khê hoàn toàn trống rỗng, sự tuyệt vọng chưa từng có hoàn toàn vây bọc lấy cô…
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, là một người đàn ông cô yêu tha thiết, giờ khắc này cô tin rằng, bản thân mình sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc. Nhưng là, hiện tại cô đang mang thai đứa trẻ của cha nuôi, là đứa con của người đàn ông đã giết mẹ cô, cô phải tiếp nhận sự thật này bằng cách nào? Phải như thế nào mới yên tâm, mới bình ổn mà nhìn đứa trẻ này ra đời?
Cô rất thích trẻ con, rất, rất thích, lại là đứa con của chính mình thì sao có thể không muốn nhìn thấy nó ra đời và lớn lên chứ? Có điều, hiện tại…