Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời » Phần 27

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Phần 27

Thình lình xảy ra biến hóa bất ngờ, làm hai người mẫu trên sàn ngẩn ra, nhân viên hậu kỳ cũng giật mình.

Hai tay Đại Lỵ tạo thành chữ thập, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Mạch Khê trên sàn diễn, miệng không ngừng cầu nguyện, “Cầu trời cùng chư vị thần tiên, cầu trời phù hộ Mạch Khê thuận lợi qua được ải này… Mạch Khê à, cậu làm cái gì vậy?”

” Kanve, tốp người mẫu cuối đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ bắt đầu chưa?” Chủ quản vội vàng đi đến trước mặt nhà thiết kế, dò hỏi.

Kanve khẽ hất tay một cái, làm động tác ngăn cản: “Chờ một chút, cho cô ấy thêm thời gian.”

“Hả?” Chủ quản ngẩn cả người, không hiểu rõ ý đồ của anh, đã thấy bên môi của anh hơi hơi nổi lên một chút ý cười thì nhìn về phía Mạch Khê trên sàn diễn với vẻ kỳ quái. Nhà thiết kế ăn trên ngồi trước này sao lại dung túng một cô gái không hề có kinh nghiệm kia?

Tất cả mọi ánh nhìn đều dồn hết về sàn diễn.

Giọng nói Mạch Khê dịu dàng ngọt ngào như tiếng suối. Mọi người ở dưới sàn diễn đều dài cổ lắng nghe xem cô bé này đang nói cái gì, mỗi vẻ mặt đều hiện lên sự tò mò.

Đôi mắt tựa ngọc lưu ly tỏa ra ánh quang chậm rãi đảo quanh mỗi một khuôn mặt ở dưới sàn diễn. Cô theo bản năng liếm liếm cánh môi, nhẹ hắng giọng một chút rồi nói: “Chủ đề cuối cùng của buổi trình diễn hôm nay là các trang phục được nhấn bởi trang sức đính kèm, nhằm tôn lên sắc thái cổ kính, hoàn toàn giải phóng quan điểm mỹ học tiềm sâu trong linh hồn. Trút bỏ bộ cánh mùa hè sắc màu tươi sáng, trang phục thu đông cũng mang nét rực rỡ, trẻ trung, mà không hề u trầm, ảm đạm. Điều này đã tạo nên sự khác biệt trong sản phẩm của nhà thiết kế tài ba Kanve… ”

Mạch Khê không nhanh không chậm thuyết minh, lại từ tốn đi về hướng Bạc Cơ, kéo tay cô. Bạc Cơ không hổ là người mẫu có kinh nghiệm phong phú, lập tức cùng cô phối hợp. Hai người một lần nữa đi đến trước sàn diễn, bày ra tư thế của một người mẫu chuyên nghiệp.

“Cũng như trang phục quý bị đang thấy đây…Với kim tuyến được đính trên gấm kết hợp cùng lụa mỏng tạo cảm giác đa chiều, khiến cả trang phục toát lên vẻ lộng lẫy. Còn bộ trang phục mà tôi và nữ người mẫu kia đang mặc, được thiết kế dựa trên khái niệm thẩm mỹ tự nhiên. Bởi những chất liệu rất đơn giản như lông vũ và lụa mỏng, họa tiết hoa thêu… đều được kết hợp một cách hài hòa ; lại được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, đã tạo nên một sản phẩm mang đậm phong cách sáng tạo của KY, khiến mỗi bộ trang phục trở nên như một tác phẩm nghệ thuật…”

Mạch Khê nói đến độ chuyên nghiệp, khiến mọi người xung quanh Bạc Cơ đều tán thưởng không ngừng. Cô theo bản năng nhìn về phía người con gái bên này, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cười dưới ngọn đèn.

Lời của cô làm toàn bộ hội trường tấm tắc khen ngợi, lời nói vừa kết thúc, camera càng thêm lóe sáng không ngừng.

Mạch Khê nhẹ nhõm thở dài một hơi. Kế tiếp lại thêm vấn đề phát sinh, tuy rằng đã giải quyết được sự xấu hổ, nhưng điểm mấu chốt là làm thế nào để kết thúc màn trình diễn này. Dù sao cách cô phân tích lý thuyết như vậy thì cũng không thể kết thúc show, mà cứ để Bạc Cơ và những người mẫu khác đi xuống thì thật sự quá đột ngột.

Bạc Cơ cũng bắt đầu luống cuống.

Mạch Khê suy nghĩ nhanh nhạy, đột nhiên nghĩ ra một ý. Ngay sau đó, bên môi gợi lên ý cười càng thêm xinh đẹp sáng ngời, có vẻ rất tự tin.

“Tôi là bạn tốt và cũng là khách quý của Kanve. Tại show diễn lần này tôi cũng đảm nhận vai trò làm người mẫu một lần. Sở dĩ như thế, là bởi vì thiết kế độc đáo của nhà thiết kế này đã phá vỡ mọi nguyên tắc truyền thống, vì thế, tôi cũng muốn phá vỡ truyền thống khi kết thúc show diễn thời trang này bằng một bài hát…”

Dưới sàn diễn lập tức náo động, giới truyền thông lại sôi nổi nắm bắt giờ phút này. Show diễn thời trang mà mời ca sĩ để hâm nóng bầu không khí thì từ trước đến giờ không phài là không có, nhưng mà làm như thế thì quả thật phô trương.

Phía hậu trường, Đại Lỵ hết hồn, há to cả miệng, hơn nửa ngày trời mới phản ứng lại: “Trời ạ, Mạch Khê của mình, cậu thật thông minh quá đi! Tạ ơn trời đất!”

Bên môi Kanve gợi lên ý cười tán thưởng, liền ra lệnh cho chủ quản: “Lập tức sắp xếp nhạc công, một chút nữa dựa theo giai điệu của Mạch Khê mà phối hợp cho tốt!”

“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Trên sàn diễn, giọng hát của Mạch Khê vang lên, giọng hát như xuyên thấu mọi thứ, từ từ rót vào tai của mọi người ở phía dưới.

“Anh nói…Phong cách, xinh đẹp như Paris HiltonMang theo hơi thở quý tộc…Anh nói…Đó là kết hợp cổ điển, hiện đạiMắt kính mô-đen, váy áo nhung lụa…Cũng chẳng đẹp bằng chính em!Như qua cả hàng thế kỷCũng chẳng vấn đề chi!Đến tận cùng của hành trình mộng ảoEm cũng đừng khiến mình khác đi.Cứ buộc tóc đuôi ngựa nghịch ngợmCứ cúi đầu cung kính bái chàoCứ khoác tấm áo hồng ngây thơ Chứ đừng thay đổi khác bây giờ.…Em liền nở nụ cười tươi róiKhiến người người nhìn thấy đều mê…”

Bài hát này có giai điệu du dương thong thả, đến điệp khúc thì bắt đầu vui dần lên. Giai điệu và ca từ kết hợp hết sức hoàn mỹ, mà vẻ mặt Mạch Khê cũng theo tiết tấu ca khúc và ca từ để biểu cảm, từ ẩn tình, đến nghịch ngợm. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều làm toàn bộ hội trường trở nên sôi nổi mà đứng lên cổ vũ.

Không khí đột nhiên lại sôi động hẳn lên, thật sự đã đạt tới đỉnh điểm, điều này so với mong muốn còn muốn tốt hơn.

Kanve dựa thân hình to lớn của mình vào một bên, con ngươi đen láy tràn ý cười nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của Mạch Khê trên sàn diễn, giọng nói trầm thấp như đang nói với chính bản thân mình

“Cô bé ấy là một ca sĩ trời sinh… ”

Đại Lỵ vô cùng hưng phấn, vẻ mặt kiêu hãnh nhìn nhà thiết kế Kanve, nói: “Đương nhiên rồi, Mạch Khê nhà em là giỏi nhất, chẳng những có giọng hát thiên phú, mà còn xinh đẹp đến mức khiến tất cả đàn ông phải quỳ gối. Không phải là em nói khoác chứ, Mạch Khê không những có thể trở thành một ca sĩ hàng đầu, mà còn có thể trở thành thiên hậu của làng điện ảnh.”

Kanve khẽ cười cười, muốn nói thêm gì nữa thì ca khúc của Mạch Khê bỗng dừng lại, chuẩn bị cho việc kết thúc show diễn!

Anh vỗ vỗ bả vai Đại Lỵ, lập tức quay mặt đối diện với mọi người nói: “Mọi người đều có vị trí và công việc riêng, chuẩn bị kết thúc thôi!”

” OK! ” Chủ quản nhìn hướng anh, khoa tay múa chân.

Mạch Khê hát vô cùng nhập tâm, đem toàn bộ không khí hội trường hâm nóng lên. Bạc Cơ cũng thông minh cùng người mẫu khác phối hợp, biểu hiện tự nhiên hết dức hoàn mỹ, không hề lộ ra chút sơ hở nào.

Âm nhạc từ từ chấm dứt, ánh đèn cũng dần dịu lại. Trên sàn diễn bắt đầu hiện lên thứ ánh sáng ảo diệu, thêm vào đó những cánh hoa hồng rơi đầy trên sàn diễn. Âm nhạc vừa dứt thì cũng là lúc toàn bộ người mẫu lần lượt đi lên….

Rất đông người mẫu tao nhã bước lên sân khấu. Cuối cùng, ánh đèn sáng rực chiếu lên sàn catwalk chữ T, làm nổi bật hình ảnh người đàn ông cao lớn, đầy mị lực đang bước ra sau dãy dài người mẫu…

Đó là nhà thiết kế Kanve. Ánh mắt anh rất điềm tĩnh cùng với đôi mày kiếm ưu nhã, chiếc mũi cao thẳng, tản ra vẻ mê hoặc khiến người khác ngẹt thở.

Ánh mím môi, cười nhẹ, đi đến trên cùng sân khấu cúi đầu chào khách mời. Vẻ mị hoặc khiến trong hội trường vang lên vài tiếng thét chói tai. Khách mời phía dưới cũng đều đứng lên, nhất là phái nữ lại càng như điên cuồng!

Kanve tao nhã bước đến bên Mạch Khê, không để tâm đến thiết hét phía dưới, ánh mắt u trầm ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.

Mạch Khê ngây người ra. Trang phục trên người Kanve tựa như món đồ trân quý, khiến cô không thừa nhận không được. Bộ trang phục này mặc trên người anh quả thực như báu vật, cổ điển kết hợp hài hòa với nét hiện đại, tôn lên dáng người cao lớn của anh. Bên trong còn có bộ âu phục cap cấp, cổ tay áo sơmi cùng xắn lên rất phóng khoáng. Không khó để cảm nhận được sự vui mừng của anh bởi nụ cười sáng như ánh dương kia.

Mỗi cử chỉ tao nhã của anh đều thu hút đông đảo sự chú ý của giới truyền thông. Rất hiếm nhà thiết kế tự thiết kế trang phục cho chính mình bởi không phải ai cũng đủ tự tin với tầm vóc, dáng người. Nhưng Kanve là ngoại lệ, bởi thân hình anh so với người mẫu phương Tây không hề thua kém.

Ngay sau đó, anh khoác lấy vai Mạch Khê, nói một câu: “Cảm ơn người bạn của tôi đã đặc biệt đến đây hôm nay, cảm ơn mọi người!”

Toàn hội trường vang lên tiếng la hét, tán thưởng không ngừng. Cảnh tượng này hoàn toàn được giới truyền thông ghi lại…

Tựa như vừa trải qua một trận đại chiến, Mạch Khê thay trang phục xong thì cũng ‘sức cùng lực kiệt’, nhìn mỗi một người mẫu mà không khỏi khâm phục họ có thể lực tốt.

“Mạch Khê, cô hôm nay thật giỏi ghê!”

“Đúng vậy, Mạch Khê, giọng hát của em thật dễ nghe, nếu có cơ hội trở thành ca sĩ, nhất định sẽ cực kỳ nổi tiếng!”

“Mạch Khê, Mạch Khê, em phải làm ca sĩ đi, chị nhất định sẽ làm fan hâm mộ của em!”

Nhóm người mẫu vây quanh Mạch Khê, không ngừng ca ngợi.

“Mạch Khê….. ”

Nhà thiết kế Kanve cũng đã thay trang phục của mình, lại trở về vẻ ngoài của một doanh nhân. Chiếc áo sơmi thiết kế hoàn mỹ càng khiến dáng anh thêm cao; bên môi anh khẽ nở nụ cười hiền hòa, “Làm tốt lắm, vất vả rồi!” Nói xong anh liền rời đi luôn.

Ánh mắt nhóm người mẫu vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn của anh, trên mỗi khuôn mặt đều mang vẻ ngưỡng mộ.

Đại Lỵ hơi mất hứng, “Có lầm không vậy? Chỉ có mỗi câu đó thôi sao? Thật sự là một chút tình người cũng không có mà.”

“Đại Lỵ, đây là việc mình vốn phải làm thôi.”

Nụ cười Mạch Khê mang theo chút ngượng ngùng, “Kỳ thật, là tôi làm phiền mọi người mới đúng. Nếu tôi làm tốt hơn trên sân khấu, sẽ không khiến mọi người lo lắng như vậy.”

“Không sao, không sao. Buổi trình diễn hôm nay nhờ có giọng hát của em nên mới được chú ý nhiều như vậy đấy.”

Chủ quản tiến lên nói, rồi lại chỉ về bóng người đàn ông đã đi xa từ lâu, “Kanve đối với phụ nữ luôn như vậy mà, như gần như xa.”

Nhóm người mẫu vừa nghe thấy thế thì tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn, sôi nổi vây quanh chủ quản, “Anh biết về Kanve sao? Tại sao anh ấy lúc nào cũng rất thần bí, không giống với những nhà thiết kế khác?”

Chủ quản nhún nhún vai, “Tôi cũng không rõ. Chỉ là đã từng hợp tác với anh ta một hai lần. Mỗi lần kết thúc buổi biểu diễn đều biến mất, không giống như những nhà thiết kế khác đều cùng người mẫu và tổ sản xuất tụ họp một lúc. Tôi chỉ biết hai các thiết kế của KY đều do anh ta phụ trách. Có thể phụ trách việc này, nhất định không đơn giản đâu.”

“Aiz, lại là một ‘tuyệt sắc nam nhân’… ” Đại Lỵ lưu luyến nhìn xung quanh.

“Đi thôi!” Mạch Khê cười giữ chặt cô, “Nếu không đi cậu định mỏi mắt chờ mong sao!”

Chủ quản lập tức vén bức màn lên, hai cô người nói người cười rời đi.

Ngọn đèn hoa lệ chiếu xuống bóng hình hai người con gái, tựa như hai chú chim sơn ca…

“Wow, tiền thù lao không ít nha! Mạch Khê, đêm nay chúng ta có được bữa cơm thịnh soạn rồi.” Đại Lỵ mở phong bao ra, nhìn thoáng qua, hô một tiếng.

Mạch Khê cũng mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, trong lòng cũng có chút tự hào.

Vừa mới ra khỏi cửa đã thấy bóng đêm nồng đậm phủ xuống.

“Mạch Khê… ” Phía sau, một giọng nói dịu dàng vang lên.

Mạch Khê và Đại Lỵ cùng quay đầu lại. Là Bạc Cơ!

Cô đã thay trang phục của mình, mặc chiếc quần lụa màu trắng, cũng không khó để nhìn ra là hàng cao cấp. Thường thường, càng là trang phục đơn giản càng mang đến cảm giác sang trọng.

Lúc này, Bạc Cơ đã bước ra khỏi ánh đèn sân khấu, hoàn toàn mang dáng vẻ của người con gái thanh thuần. Mạch Khê nhất thời giật mình, lúc này mới nhớ tới cô ấy với hai người cũng đều là sinh viên.

Mạch Khê nghĩ đến thật sự là hâm mộ. Cô ấy so với mình hẳn là cũng không lớn hơn nhiều tuổi, nhưng lại có được thành công như vậy; còn mình, hôm nay mới là ngày đầu tiên tự kiếm ra tiền.

Đại Lỵ luôn luôn là người vui giận gì đều thể hiện ra mặt, nhìn thấy Bạc Cơ tiến lên liền hưng phấn nói: “Bạc cơ, cho em xin chữ ký được không? Tuy rằng chúng ta đều chung một trường, nhưng dù sao cũng không hay gặp chị.”

Bạc Cơ nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt sáng lên, “Thì ra các em cũng là sinh viên Harvard, thật khéo nha! ”

Mạch Khê cùng Đại Lỵ nhìn nhau cười.

“Mạch Khê, hôm nay em hát rất hay, có ý định phát triển nghiệp ca hát không?” Bạc Cơ nhìn về phía Mạch Khê, ba người cùng đi ra hướng cửa lớn.

Đôi mắt Mạch Khê ảm đạm một chút, “Rất muốn… Nhưng mà, có lẽ em không có duyên với nó.”

Cô nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, cha nuôi dùng phương thức trực tiếp nhất để dạy cho cô biết vòng giải trí có bao nhiêu hắc ám, thối nát. Chỉ có điều, cô vẫn rất thích ca hát…

Nhất là đêm nay, lòng cô lại mơ hồ biến động. Làng giải trí quả thực là cái chảo nhuộm lớn, là nơi duy nhất có thể biến giấc mơ của cô thành hiện thực.

“Aiz, Mạch Khê nhà chúng ta muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tài năng có tài năng, chẳng qua chưa gặp được cao nhân. Dạ trước Mạch Khê có gặp qua mấy nhạc sĩ nhưng đều là cái kiểu ‘sống chết mặc bay’. Chị Bạc Cơ… ”

Đại Lỵ vốn là cô gái thông minh, vừa nói những lời này xong liền tiến đến cười cười, “Nếu chị có thể giúp đỡ Mạch Khê, Mạch Khê nhất định sẽ thành công. Cô ấy á, chỉ là không quen biết nhiều thôi.”

Chuyện hôm đó Mạch Khê có kể qua với Đại Lỵ, có điều không nói rõ chân tướng sự việc. Cô chỉ nói với Đại Lỵ rằng bị nhạc sĩ từ chối. Bởi vậy Đại Lỵ luôn đứng trên lập trường của người chuyên bênh vực kẻ yêu mà giúp đỡ cô.

Bạc Cơ nghe vậy thì cười cười, kéo bàn tay Mạch Khê an ủi: “Nếu Đại Lỵ đã gọi chị một tiếng ‘chị’ thì chị còn có lý do mà không giúp sao? Mạch Khê, em yên tâm, chị cũng có vài người bạn trong giới âm nhạc. Chỉ cần có cơ hội, chỉ sẽ giới thiệu cho em. Dù chị chỉ là người mẫu đi chăng nữa.”

“Thật sao?” Đôi mắt Mạch Khê sáng lên, kich động không thôi, “Cám ơn chị!”

Nghĩ đến lời Bạc Cơ, vẫn là phải dựa vào quen biết rộng, nhưng tối thiểu đừng gặp chuyện thái quá như lần trước là được.

“Cảm tạ gì đâu, chị lần đầu tiên nhìn thấy em đã rất thích, nhất là hôm nay trên sân khấu, em đúng là có tài thiên phú đó! ” Bạc Cơ cười nói.

Mạch Khê gật đầu một cái.

Đại Lỵ cũng yên tâm, giữ chặt cánh tay hai người, “Hôm nay thật cao hứng, chị Bạc Cơ, chị thật tốt, không giống như mấy người mẫu kiêu căng kia.”

“Đại minh tinh cũng phải có lúc khởi đầu, không ai sinh ra đã trở thành minh tinh. Mạch Khê, em phải tin tưởng vào bản thân mình.” Lời Bạc Cơ nói rất có lý, giọng nói cũng thực chân thành.

“Vâng, em sẽ không từ bỏ!” Tiếng nói Mạch Khê lộ ra vẻ vui mừng.

Trong lúc ba người con gái đang nói chuyện, dưới bóng đêm chậm rãi chuyển đến ba chiếc xe đen, sáng bóng tựa ánh trăng, hướng phía cửa lớn mà thả chậm tốc độ. Hai trước xe trước và sau giữ khoảng cách, chiếc xe cao cấp dài nhất ở giữa dừng ngay trước mặt Mạch Khê.

Mạch Khê sửng sốt, cô chưa nhìn thấy chiếc xe này, nhưng …kiểu dàn xe thế này thực sự rất quen thuộc.

Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cảm giác ớn lạnh đã lan tỏa, từ từ bao phủ toàn thân cô…

Đứng bên cạnh, Bạc Cơ đã tươi cười như hoa, ánh mắt rõ ràng nét vui mừng, quay đầu nói với hai người: “Bạn trai chị tới đón, lần sau có dịp gặp lại nhé!”

Bạn trai?

Mạch Khê nao nao, đang nghĩ ngợi, thì từ trong chiếc xe phía trước chạy xuống một tên vệ sĩ, đến cạnh chiếc xe ở giữa, mở cửa ra….

Đôi chân thon dài của người đàn ông bước xuống, ngay sau đó…cả thân mình cao lớn xuất hiện…

“Bộp… ” Phong bao tiền trên tay Mạch Khê đột nhiên rơi xuống đất, gương mặt đang tươi cười cũng trở nên tái nhợt.

Quả nhiên là cha nuôi!

Bầu không khí ôn hòa bống chốc bị vẻ lạnh băng của hắn nhúng chàm, ngay cả hơi thở và hương nước hoa thuộc về riêng hắn cứ thản nhiên lan tỏa…

“Dận… Không ngờ anh sẽ đến đây đón em!”

Bạc Cơ cực kỳ vui mừng, tiến đến làm nũng mà kéo bàn tay Lôi Dận, thẹn thùng áp khuôn mặt vào lồng ngực hắn.

Lôi Dận quét ánh mắt một lượt, không hề để ý người phụ nữ thẹn thùng trong lòng; ngược lại, dừng ánh mắt trên người Mạch Khê. Ánh mắt này sắc bén như mũi tên nhọn, lạnh lùng, không chút lưu tình. Bóng dáng cao lớn sừng sững dưới ánh trăng, như vị thần ‘ăn trên ngồi trước’, toàn thân lộ ra uy quyền không thể khinh thường.

Hắn hơi đẩy Bạc Cơ ra, vững vàng đi về trước, hướng thẳng phía Mạch Khê.

Mạch Khê hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Lôi Dận dứng lại trước phong bao tiền, hơi nghiêng đầu. Tên vệ sĩ phái sau lập tức hiểu ý, tiến đến nhặt cái bao lên.

Hắn hờ hững nhìn thoáng qua Mạch Khê, lại nhìn phong bao kiểu dáng Trung Quốc, thần sắc không thay đổi, vẫn bình tĩnh như ban đầu, “Của cô?” Hai chữ lạnh như băng thấu vào tim.

Mạch Khê há miệng thở dốc, muốn nói gì lại như bị nghẹn ở cổ, chỉ có thể gật gật đầu, trong mắt cũng nổi lên độ cảnh giác rõ ràng.

Không khí tựa như ngưng đọng lại.

Bạc Cơ thấy thế lập tức tiến lên, “Dận, anh dọa cô ấy đấy, Cô ấy là Mạch Khê, trong buổi biểu diễn hôm nay rất là thông minh. Nếu không có cô ấy, buổi trình diễn hôm nay nhất định không thành công như vậy.”

Mạch Khê như chết lặng đi, ngay cả Đại Lỵ đứng bên cạnh cũng không tốt chút nào.

Lôi Dận nhìn chằm chằm cô, sắc mặt tuy rằng vẫn rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lại dần biến chuyển, gợn sóng quay cuồng, như con mãnh thú. Đôi đồng tử xanh biếc nháy mắt như kết băng lại, hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng mở miệng, “Thì ra cô còn có thể diễn thời trang.”

Giọng nói không chút cảm tình lại như tra hỏi, mà cũng không hề có ý tán thưởng.

Môi Mạch Khê run rẩy, Bạc Cơ ở phía sau lại thay cô lên tiếng, “Đúng vậy! Dận, Mạch Khê chẳng những có thể diễn thời trang, mà hát cũng rất êm tai.”

Khóe môi Lôi Dận thoáng nhếch lên, lại không phải mỉm cười. Hắn nhìn Mạch Khê chằm chằm, mãi lâu sau mới đưa phong bao trong tay tới trước mặt Mạch Khê, động tác hết sức bình tĩnh, không hề biểu lộ nội tâm cùng suy nghĩ của hắn…

Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở đó, nội tâm cực kỳ rối rắm, không biết có nên đưa tay tiếp nhận hay không. Cho đến khi Đại Lỵ huých huých, cô mới phản ứng lại mà đưa tay cầm lấy phong bao tiền.

“Dận, người ta đói rồi nha!”

Bạc Cơ dường như mơ hồ nhận thấy bầu không khí có gì là lạ, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hắn.

Lôi Dận không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Mạch Khê rồi lập tức xoay người sải bước ra xe.

“Chị đi trước nhé, Mạch Khê, chuyện của em chị sẽ lưu tâm.” Bạc Cơ vẫy tay với hai người,vội vàng theo sau Lôi Dận.

Lúc ba chiếc xe lao như bay thì bầu không khí căng thẳng rốt cục cũng tan đi. Thân mình Đại Lỵ thiếu chút nữa ngã nhào lên Mạch Khê…

“Trời ạ, làm mình sợ muốn chết, cha nuôi cậu thật đáng sợ.”

Cô vừa nói vừa khoa trương vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tái nhợt của Mạch Khê nói: “Bạc Cơ vẫn còn lớn miệng kêu một câu ‘bạn trai’ư? Ai chẳng biết chị ấy là tình nhân của cha nuôi cậu chứ.”

Mạch Khê dường như có chút thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt rồi lại mở.

“Mạch Khê, không thể ngờ cha nuôi cậu lại có nhã hứng tự mình đến đón cô ấy nhá.”

Đại Lỵ thở dài, lập tức lại tinh ranh nói: “Aiz, Mạch Khê, cậu nói xem Bạc Cơ có thể trở thành chủ nhân của Lôi gia không? Nếu chị ấy mang thai con của cha nuôi cậu, sẽ thành người cùng một nhà đó, mà còn là mẹ nuôi của cậu cơ đấy.”

“Đại Lỵ, cậu nói linh tinh cái gì thế?”

Mạch Khê rốt cục chặn lời lải nhải của Đại Lỵ, trong lòng nổi lên cảm giác phức tạp khác thường, “Tính cách của cậu ranh ma như vậy, không đi làm phóng viên quả thực đang tiếc!”

Đại Lỵ nhìn cô, lè lưỡi tinh nghịch, nhún nhún vai, “Người ta cũng chỉ đang càu nhàu thôi. Nhưng mà nói thật, mình còn tưởng cha nuôi cậu phải nổi trận lôi đình cơ. Bộ dáng vừa rồi của ông ta đúng là dọa người, không nói một tiếng, chỉ nhìn cậu chằm chằm, biểu cảm trên mặt một chút cũng không có. Mình chỉ sợ ông ta tát cho cậu một phát thôi!”

Mạch Khê bị câu nói của cô làm cho sởn gai ốc, “Mình không có nghĩ phức tạp như cậu, mình chỉ nghĩ…”

“Đúng là…”

Đại Lỵ buồn cười, trêu trọc nói: “Mạch Khê của chúng ta chỉ có tiền trong mắt thôi. Cho dù tịch thu phong bao tiền của cậu cũng chẳng sao, thiếu tiền cậu có thể bán cái vòng trên tay đi này. Xem này, tinh xảo như vậy chắc chắn là rất xa xỉ. Hình như cậu chưa tháo ra bao giờ, từ hôm sinh nhật vẫn thấy cậu đeo. Này, đến lúc cậu thật sự thiếu tiền, đem cầm đi cũng được đấy!”

Mạch Khê trừng mắt nhìn cô, nâng cổ tay đeo chiếc vòng đến trước mặt Đại Lỵ, “Cậu nghĩ rằng mình thích đeo nó à, đi tắm rất bất tiện; nhưng muốn tháo cũng không tháo được, chẳng biết làm thế nào cả.”

Đại Lỵ hơi có vẻ kinh ngạc, cẩn thận đánh giá chiếc vòng tay, sau thở dài, “Cũng lạ nha, cậu là con gái, sao lại cho cậu đeo chiếc vòng như rắn thế này, cậu đâu phải con trai. Không biết cha nuôi cậu nghĩ gì nữa.”

Nói tới đây, cô đưa tay sờ một chút,, lại ngoài ý muốn ngẩn người, một lúc lâu mới lại nói: “Mạch Khê, chiếc vòng này càng nhìn càng thấy quái dị, sờ lên như da người vậy. Cậu nói xem, chiếc vòng này có phải được làm từ da người không?”

Mạch Khê sợ tới mức trợn tròn hai mắt nhìn Đại Lỵ, sau một lúc lâu cũng chẳng có chút phản ứng.

“Đùa cậu thôi mà, đứa ngốc!” Đại Lỵ cười ngặt nghẽo.

“Cậu thật đáng ghét, Đại Lỵ!” Mạch Khê tức giận giơ bàn tay trắng nõn lên.

Trong lúc hai cô gái còn đang cười đùa….

“Kít….. ” Một chiếc xe màu bạc cao cấp dừng ngay trước mặt hai người, dọa Mạch Khê và Đại Lỵ nhảy dựng lên.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hiện ra gương mặt anh tuấn lại có phần xa cách. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Mạch Khê liền nở nụ cười.

“Mạch Khê, có rảnh không?”

Mạch Khê nhận ra anh là nhà thiết kế Kanve, giật mình sửng sốt một chút, “Bây giờ?”

“Sao? Em có hẹn rồi à?”

Kanve cười rất tươi, dưới bầu trời đêm, đôi mắt cười lóe ra tia sáng thực đẹp mắt, lại thêm thái độ nghiêm túc gần như khiến người khác không nỡ từ chối.

“Em… ”

Mạch Khê do dự một chút, ngay sau đó lại bị Đại Lỵ đẩy về phía trước, “Anh Kanve, Mạch Khê không có việc gì đâu, vừa rồi còn kêu đói bụng đó.”

“Đại Lỵ …. ” Mạch Khê thấp giọng kêu.

“Đứa ngốc này, người ta là nhà thiết kế danh tiếng, cơ hội tốt thế này mà còn không nắm chắc, cậu muốn làm con rùa rụt cổ sao?”

Đại Lỵ ra vẻ thần bí nói những lời này bên tai Mạch Khê, rồi cười nói: “Em đi đây, Kanve, Mạch Khê giao cho anh đấy!” Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.

Mạch Khê bị lời nói của cô làm cho đỏ mặt tía tai, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Đại Lỵ biến mất thì cũng thấy Kanve xuống xe, mở cửa xe……

“Mạch Khê, mời!” Tiếng nói trầm thấp không khó để nhìn ra tính cách hướng nội của anh, rất lịch sự mà lại hiền hòa.

Mạch Khê cảm thấy trong mắt anh có chút ý tình cảm nhưng không thể nói rõ được hàm ý trong ánh mắt ấy. Cô nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu nói: “Em không thể về nhà quá muộn!”

Kanve dường như bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho nở nụ cười, nhưng chẳng nói gì, chỉ ấn bả vai cô ngồi vào trong xe, rồi đi đến ngồi vào ghế lái.

Trong nháy mắt, chiếc xe lao vào bóng đêm như con cá kình, chỉ để lại phía sau vệt sáng bóng loáng……

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất