9. Tư tâm (1)
“Có chuyện gì cứ nói trực tiếp với tôi được rồi!” Tiếng nói Phí Dạ vang về phía anh chàng, hắn đến trước mặt anh ta, không chút thay đổi mà nói, “Huân Y không có nhà.”
Anh chàng kia sửng sốt, “Không có nhà? Huân Y đi đâu?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, cô ấy không mang di động, có lẽ là đến tối mới về.” Phí Dạ thản nhiên nói.
Vị tiền bối kia khó hiểu nhìn Phí Dạ, “Vậy anh…sao lại ở nhà Huân Y?”
“Là Huân Y nhờ tôi đến trông mèo hộ cô ấy.” Phí Dạ cúi đầu nhìn con mèo. Con thú nhỏ dường như là biết điều, cuộn tròn người cọ đến cọ lui vào chân Phí Dạ, lại còn phát ra tiếng ngáy khò khò.
Gã trai kia mỉm cười, cúi người xuống, “Con vật nhỏ này thật đáng yêu, Huân Y vốn thích mèo con với cún con.” Nói xong, anh ta đưa tay ra định sờ…
“Cẩn thận…”
“Grào…grào…” Con mèo đột nhiên cảnh giác cong lưng lên, giơ móng vuốt cào ngay lên mu bàn tay anh chàng. Tốc độ cực nhanh của nó khiến anh chàng kia không nghe rõ Phí Dạ nói gì, chỉ thấy vài vệt xước đang chảy máu.
“A…” Anh chàng hét lên một tiếng, theo phản xạ liền đá mèo con tới một bên. Con mèo càng tức giận, vừa muốn vồ đến…
“Kiki, về nào!” Phí Dạ thấp giọng quát. Con mèo nhỏ tên là Kiki, đây là do Huân Y đặt cho nó.
Con mèo cũng rất nghe lời Phí Dạ, uể oải meo meo vài tiếng rồi cúi đầu leo lên cái ghế trong trang trại, dưới ánh mặt trời, nó lim dim hai mắt…
“Anh không sao chứ?” Phí Dạ nhìn về phía gã trai đang nhăn nhó, lãnh đạm hỏi.
Bàn tay anh chàng đã chảy máu, anh ta hung tợn nhìn qua con mèo, thấp giọng mắng, “Đồ súc sinh chết tiệt!”
“Grừ…” Con mèo như thể hiểu được hắn đang mắng mình, cái đuôi lại dựng lên, nhe nanh với anh ta.
Phí Dạ thấy thế thì thản nhiên nhếch môi, “Tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra đi thôi, nếu để nhiễm trùng sẽ không tốt đâu.”
Anh chàng nghe thấy vậy thì vẻ mặt lộ rõ sự gấp gáp, “Nhưng mà tôi còn muốn tìm Huân Y…”
“Cậu có việc gấp thì có thể nói cho tôi, tôi thay cậu chuyển lời.” Phí Dạ không chút hoang mang mà nói một câu.
“Anh?” Vị tiền bối kia hồ nghi nhìn thoáng qua Phí Dạ, đáy mắt rõ ràng mang theo vẻ cảnh giác.
Hai tay Phí Dạ khoanh trước ngực, “Đương nhiên, cậu cũng có thể ở đây chờ Huân Y về, có điều vết thương của cậu…” Hắn thông minh kéo dài giọng, trong sự bình tĩnh còn có nho nhỏ ý xấu.
Anh chàng thấy tay chảy máu càng nhiều, nghĩ nghĩ đành lấy ra tờ giấy đưa cho Phí Dạ, “Đây là vé xem chương trình ca nhạc vào tám giờ tối ngày mai, nhờ anh chuyển cho Huân Y. Còn nữa, phiền anh báo với Huân Y, tôi đã đặt bữa tối lúc năm giờ chiều ở nhà hàng rồi, địa chỉ nhà hàng ở…” Nói xong, anh ta lấy ra một cây bút, viết địa chỉ nhà hàng lên mặt sau tấm vé, “Phiền anh, nhất định phải chuyển cho Huân Y.”
Phí Dạ nhận lấy tấm vé, thản nhiên nói, “Tôi sẽ chuyển giúp cậu.”
“Cám ơn, à, còn bó hoa này nữa…” Anh chàng đưa bó hoa bách hợp to đùng cho Phí Dạ, “…cũng giúp tôi chuyển cho Huân Y.”
Phí Dạ nhận lấy bó hoa, hơi nhíu mày lại. Hoa bách hợp? Hình như Huân Y không thích bách hợp!
“Cậu thích Huân Y?” Bất thình lình, hắn hỏi một câu. Nhìn thấy bó hoa này, hắn cực kỳ khó chịu.
Anh chàng kia cười cười, ít nhiều có điểm ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu giếm, “Đúng vậy, tôi thích Huân Y. Lúc cô ấy chưa tốt nghiệp tôi đã thích rồi, khi đó tôi nghĩ mình sẽ rời khỏi Provence nên mới không có dũng khí theo đuổi cô ấy. Ngày hôm qua, khi gặp lại cô ấy, tôi mới biết chính mình vẫn nhớ mãi không quên được cô ấy, tôi…”
“Được rồi, tôi sẽ chuyển cho Huân Y, còn bây giờ cậu phải đến bệnh viện ngay đi.” Phí Dạ chặn lời anh ta, giọng nói vô cùng lãnh đạm. Hắn không có hứng thú nghe cậu ta bừng bừng khí thế kể vể chuyện của mình.
“À, được được, cảm ơn anh.” Anh chàng quấn băng tạm vào tay rồi nhanh chóng rời đi.
Phí Dạ nhìn thấy bóng lưng đã dần đi xa, khóe môi hắn khẽ cong lên ý châm chọc. Hắn nhìn tấm vé trong tay, cười lạnh một tiếng. Chương trình ca nhạc lúc tám giờ, lại diễn ra trong ba tiếng? Đúng là ‘lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!’ [1]
Ý lạnh bên môi hắn càng đậm, bàn tay dần nắm chặt lại, tấm vé cũng bị bóp nát…
Lại nhìn bó bách hợp trong tay, hương thơm này đúng là khiến hắn chán ghét. Hắn cười lạnh ném bó hoa vào thùng rác, phủ thứ khác lên rồi đóng nắp thùng lại…
Con mèo meo meo kêu lên vui mừng. Phí Dạ tiến lên, bàn tay vuốt nhẹ đầu nó rồi mỉm cười, cúi đầu nói, “Thật sự là rất giỏi.”
“Meo meo…” Con mèo làm nũng kêu một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng yêu…
Huân Y ngủ đến quên trời quên đất. Lúc cô uể oải rời khỏi giường thì đã thấy Phí Dạ chuẩn bị xong bữa sáng vô cùng hấp dẫn.
“Ấy, sao hôm nay anh không đến rượu trang?” Cô ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng dáng cao lớn lúc ẩn lúc hiện của hắn, khó hiểu mà hỏi một câu.
Lại nhìn con mèo nhỏ của cô cứ đi theo Phí Dạ rụi rụi đầu thì ai thán một tiếng. Từ khi nào thì con mèo nhỏ cô nuôi lại thân mật với gã này như vậy?
“Hôm nay dạy bù cho em, quên à?” Phí Dạ đặt bát ngũ cốc trước mặt cô, hai tay chống hai bên cạnh bàn, người hơi nghiêng về phía trước…
“Cho nên, em phải ăn xong bữa sáng này đi thì chúng ta mới có thể bắt đầu lịch giảng dạy.”
Huân Y nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, trong lòng như chảy xuôi một dòng nước ấm. Cô gật gật đầu, uống một ngụm nước trái cây.
Bữa sáng này vô cùng ấm áp.
“Về sau em phải tập thói quen ngủ sớm dậy sớm đi.” Phí Dạ lại đặt một miếng sandwich đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói.
“Cái gì chứ, thời gian ngủ của tôi rất bình thường.” Huân Y cảm thấy hắn nói chuyện y như người bề trên, không khỏi nhẹ giọng phản bác.
“Bình thường?” Phí Dạ nhẹ nhàng cười, “Nếu tôi không nhìn nhầm, đồng hồ trên tường chỉ mười giờ sáng.”
Khuôn mặt Huân Y đỏ lên, “Người ta chong đèn học đêm đấy chứ.”
Phí Dạ không nói nữa, bên môi vẫn đậm ý cười như đang bao dung cho một đứa nhỏ nghịch ngợm vậy.
“Mà này…” Huân Y cảm thấy bầu không khí là lạ, trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng, “Sáng sớm hôm nay, hình như bên ngoài rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.” Phí Dạ uống một ngụm nước khoáng.
Huân Y hơi nhíu mày, “Không có sao? Tôi nghe như có tiếng người kêu ý.”
“Là em ngủ nhiều quá nên nằm mơ.” Phí Dạ nhìn cô, cười cười rồi nhẹ giọng nói.
“Phải không?” Huân Y nghi hoặc nghĩ nghĩ, nhìn thấy con mèo cũng đang ngồi ăn thì nói: “Nhưng mà tôi còn nghe thấy tiếng Kiki.”
[1] Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo thì nhịn không được. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói: “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mậu không nghe bèn đi tập họp cấm vệ quân và lính hầu cùng thái giám lại, và đánh từ trong cung ra. Nào ngờ, có người đi báo tin này cho Tư mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà chết, mà dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu càng thêm rõ ràng. (Tam quốc chí)
9. Tư tâm (2)
Phí Dạ dùng bữa với vẻ không nhanh không chậm, rồi hắn thản nhiên nói, “Ngày nào Kiki cũng gọi em rời giường, em nghe thấy tiếng nó kêu cũng chẳng có gì lạ cả.”
Huân Y ngẫm lại thấy cũng đúng nên không hỏi gì nữa.
“Đúng rồi, Huân Y…” Phí Dạ đặt cốc nước xuống, nhìn cô, trầm ổn nói: “Ngày mai bên rượu trang khá bận, em phải qua hỗ trợ mới được.”
“Được, cần một ngày sao?” Huân Y không có lấy một chút hoài nghi nào.
“Đúng vậy, có thể sẽ làm đến khuya. Sáng mai em cùng tôi đến rượu trang.” Phí Dạ nói một cách tự nhiên.
“Được.” Huân Y gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng. Cô không hề thấy được, khóe môi Phí Dạ đang dần cong lên…
Đúng thật là rượu trang đang bề bộn công việc, phải nói là ngày nào cũng bận. Bởi dưới Lôi thị có rất nhiều hội sở cần đến rượu đỏ, cứ như vậy, rượu trang Tuffy chỉ có phục vụ riêng cho Lôi thị.
Nhóm công nhân đang tỉ mỉ kiểm tra các chỉ tiêu cho nho, còn nghiêm túc làm bản ghi chép. Nhóm công nhân chuyên ủ rượu cũng rất cẩn thận nghiên cứu từng thành phần dinh dưỡng. Tất cả đều dựa vào hình thức quản lý chuyên nghiệp nhất để tiến hành.
Việc duy nhất Huân Y có thể giúp được chính là thử rượu. Ở Provence, nếu đã làm ở rượu trang thì chắc chắn sẽ biết cách thưởng thức rượu vang. Mặc dù không phải là chuyện gia thử rượu quốc tế nhưng qua vài trình tự công việc đã làm trước đây, cô vẫn có thể thử được rất nhiều vị rượu.
Công việc bận rộn nhưng cũng rất vui. Sắc trời dần tối lại, ánh sao đã dần thấy mờ mờ trên không. Giờ khắc này chính là thời gian cho buổi tối mộng ảo…
Tiếng chuông di động vui nhộn làm gián đoạn công việc của Huân Y. Cầm di động, sau khi nhận máy thì Huân Y đi ra ngoài gian ủ rượu. Phí Dạ tỉnh bơ nhìn bóng lưng cô đi ra, rồi sau đó quay đầu, thản nhiên nói với các nhân viên, “Mọi người tiếp tục đi.”
“Vâng, ngài Phí Dạ.”
Hắn cũng đi ra ngoài theo.
Bóng đêm mông lung bao phủ lấy bóng dáng nho nhỏ của Huân Y. Nghe điện thoại, giọng nói của cô mang theo vẻ kinh ngạc, còn có chút không thể ngờ đến. Một lúc lâu sau, cô lại cúi đầu nói gì đó. Cúp điện thoại, cô xoay người thì lập tức đối diện với cặp mắt thâm trầm của Phí Dạ…
Trong lòng như có một tiếng “Đinh!”.
Phí Dạ tiến lên, thân mình cao lớn gần như che kín lấy cô, khuôn mặt anh tuấn tuy vẫn là vẻ bình tĩnh nhưng đã có chút biến đổi…Hắn nhìn cô, không hề chớp mắt, một lúc sau thì lên tiếng, “Là gã tiền bối của em?”
Huân Y sửng sốt, khi nâng tầm mắt lên thì hẳn là đã rõ ràng, “Tiền bối vừa gọi điện cho tôi. Anh ấy đã chờ tôi hơn một tiếng rồi.”
“Thì sao? Em muốn đi?” Phí Dạ khoanh hai tay trước ngực, hơi chau mày lại, “Hẳn là em cũng thấy hôm nay rượu trang rất nhiều việc.”
“Ngày nào rượu trang cũng bận hết, hôm nay cũng bình thường, không có gì khác cả.” Huân Y quan sát hắn, “Ngày hôm qua tiền bối đã đến nhà tôi, anh không nói cho tôi, ngay cả buổi ca nhạc tối nay, anh cũng giấu tôi luôn.”
Phí Dạ nhìn cô, “Đúng vậy, đúng là tôi không nói cho em.”
“Vì sao?” Huân Y hỏi lại.
“Bởi vì tôi không muốn.” Phí Dạ nói vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến người ta không nhìn thấu được tâm tư hắn.
Huân Y lẳng lặng nhìn hắn. Cô không hề tức giận, chỉ là rất muốn biết mục đích hắn làm như vậy! Hắn ngang nhiên thừa nhận tất cả điều này, đã nói lên rằng hắn không hề quên, hắn cố ý! Chẳng lẽ…
Trong lòng cô đã bắt đầu có vẻ hồi hộp, nổi lên một loại vui mừng khó nói. Chẳng lẽ hắn đang ghen ư?
“Anh không nên như vậy, anh không có quyền thay tôi đưa ra quyết định.” Cô chu mỏ như con vịt con.
Phí Dạ nhíu mày, “Em muốn đi gặp cậu ta?”
“Tôi…” Huân Y thấy trong mắt hắn thoáng hiện vẻ tức giận, sự vui mừng kia càng thêm đậm hơn, cô càng dám khẳng định sự suy đoán của mình không hề sai…
“Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh.” Cô cố tình kich hắn.
“Đương nhiên có liên quan tới tôi!” Phí Dạ buột miệng nói, sắc mặt rõ ràng có chút biến đổi. Thấy cô không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, hắn hắng giọng, mất tự nhiên nói, “Em không thể đi cùng cậu ta, cậu ta không phải loại tốt đẹp gì đâu.”
Huân Y kinh hãi, “Này, Phí Dạ, lời anh thật kỳ quái. Anh ấy là tiền bối của tôi, nhân phẩm thế nào hẳn là tôi phải rõ hơn anh chứ?”
“Tôi là đàn ông, đương nhiên hiểu cậu ta muốn làm gì!” Phí Dạ bất mãn nói.
Huân Y nhịn cười, cố ý tò mò hỏi, “Á? Vậy anh nói xem, anh ấy muốn làm gì?”
“Cậu ta muốn…” Phí Dạ nhíu chặt mày lại, trầm giọng nói, “Cậu ta muốn chiếm đoạt em.”
“Anh học được phép đọc suy nghĩ ư?” Huân Y cười trêu nói.
Phí Dạ bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm lấy bả vai cô, còn nghiêm túc nhìn cô, “Huân Y, tin tôi đi, tôi nhìn người luôn rất chuẩn. Cậu ta không thật lòng thích em đâu, em ở bên cạnh cậu ta chỉ có hại thôi. Em nghĩ mà xem, buổi ca nhạc hôm nay những ba tiếng, cậu ta chọn lúc tám giờ tối, đêm hôm khuya khoắt nhất định cậu ta sẽ đưa em vào khách sạn!”
Huân Y nghiêng đầu nhìn hắn, bên môi mơ hồ ý cười, “Anh thật có kinh nghiệm.”
“Huân Y, là tôi muốn tốt cho em.”
“Cho dù là như vậy, tôi cũng có quyền cảm kich chứ? Còn nữa, bó hoa tiền bối tặng tôi đâu?” Huân Y ra vẻ kỳ quái mà hỏi.
Phí Dạ thẳng lưng, mất tự nhiên mà cụp mắt xuống, “Đây lại là một vấn đề nữa, nếu cậu ta thật sự thích em, vậy hẳn là phải biết rõ em không thích hoa bách hợp!”
Tim Huân Y đập nhanh hơn! Hắn biết sở thích của cô? Hắn nói như vậy tức là hắn biết rõ cô thích gì hay không thích gì, liệu đó có phải là biểu hiện hắn thích cô?
“Chuyện đó…Tôi hỏi anh, hoa đâu rồi?”
“Ném đi rồi, em không thích, giữ lại cũng không dùng được gì.” Phí Dạ trả lời rất kiên quyết, trên mặt không hề hiện chút áy náy nào.
Huân Y muốn cười vẫn không thể cười, chỉ có thể cố ý phụng phịu nhìn hắn. Cô thật muốn biết suy nghĩ thực sự của hắn! Một khi hắn đã quan tâm đến chuyện của cô như vậy, cô sẽ không tin là hắn không hề có chút động lòng nào với cô!
Phí Dạ đâu biết tâm tư đó của cô, thấy cô không thèm đáp lại, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, dưới tình thế cấp bách hắn liền buột miệng nói…
“Tóm lại, em không thể đến chỗ hẹn!”
Huân Y không nóng không lạnh, nhàn nhã nói, “Ngài Phí Dạ, tôi có đi hay không là chuyện của tôi chứ nhỉ? Cho dù tôi có ở bên cạnh anh ấy, anh cũng không quản nổi…”
“Không cho phép em thích cậu ta!” Đột nhiên Phí Dạ chặn ngang lời cô, âm giọng cũng cao hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ tức giận.
Huân Y hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy Phí Dạ phát cáu, thậm chí cũng là lần đầu nghe thấy hắn nói kiểu tức giận như vậy, không còn vẻ tao nhã trầm ổn nữa.
Trong tim cũng mang nặng sự kinh hãi, không phải bởi sợ hãi, mà là bởi niềm vui sướng khiến tim đập quá nhanh! Hắn nói là ‘không cho phép’, chứ không nói là ‘không thể’. Câu ‘không cho phép’ này rõ ràng mang theo tâm lý bá chiếm trời sinh của đàn ông!
Ngoại truyện 10
10. Thổ lộ trên cánh đồng hoa
Tuy rằng Huân Y không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng nhìn thấy đám bạn bè thì cô cũng có đôi chút kiến thức. Biểu hiện của Phí Dạ rõ ràng là ghen, cô không nhìn lầm, cũng tuyệt đối không phân tích sai!
Dường như Phí Dạ cũng ý thức được cảm xúc đã xảy ra vấn đề, âm thầm hít vào một hơi, lại một lần nữa nắm lấy hai vai Huân Y. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nén thấp tiếng nói lại, không khó để nhìn ra hắn đã điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa rồi.
“Huân Y, em phải tin tôi, tôi muốn tốt cho em.”
“Cũng chỉ có thế thôi?” Huân Y không hề giận, chỉ nhẹ giọng hỏi, đôi mắt mang theo vẻ chờ mong.
Phí Dạ bị ánh mắt này của cô mê hoặc, gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua càng khiến hắn không thể thoát được ánh mắt ấy…
“Anh nhìn người luôn rất chuẩn, vậy anh có nhìn thấu lòng mình không?” Huân Y cố lấy dũng khí, giọng nói có vẻ run run, như đang kich động, hoặc lại như một sự khiếρ hãi…
“Anh phản đối tôi đến chỗ hẹn, lại không cho tôi thích tiền bối, anh nói lý do thật sự của anh xem?”
“Tôi…” Đôi mắt Phí Dạ lộ vẻ nghi hoặc, đôi mày cũng nhíu lại, hiện rõ vẻ khó hiểu.
Tim Huân Y đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài. Cô nhìn hắn, rất lâu, cũng không lên tiếng nữa.
Hắn là gã đàn ông hiền như khúc gỗ, nhưng cô không tin hắn không có chút tình cảm nào với cô, tuyệt đối không tin! Cô không phải là đứa trẻ con, dựa theo hành vi và lời nói của hắn, thậm chí là ánh mắt, cô có thể nhìn ra được phần nào tình hình thực tế.
Một thoáng yên tĩnh, thậm chí không khí cũng như ngưng lại.
Phí Dạ nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển như dòng nước. Dường như hắn cứ muốn nói lại thôi, nhưng rất nhanh lại bị một loại cảm xúc áp chế. Đôi mắt long lanh kia cứ không chớp mà nhìn hắn, hắn có thể thấy được hình ảnh của chính mình trong đó.
Chỗ lồng ngực như là có một loại cảm xúc sắp phá ra, hắn có thể cảm nhận được, cũng rất muốn có được, nhưng…
Hai bàn tay đang xiết chặt lấy bả vai cô rốt cục cũng buông ra…
Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi, ngữ khí lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước nay…
“Em còn nhỏ, tôi chỉ lo lắng cho em mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều.”
Vẻ hồi hộp, kich động trong mắt Huân Y đột nhiên như bị nước biển dìm xuống, còn lại cũng chỉ có sự khiếρ sợ cùng khó hiểu và…không thể tin được.
Nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, cô không tin, không tin hắn chỉ nói như vậy!
“Không còn sớm nữa, em cũng đói bụng rồi, tôi đưa em đi ăn cơm.” Phí Dạ nhẹ giọng nói, xoay người bước đi.
Huân Y không hề nhấc chân, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn mà trong lòng bồi hồi…
Phí Dạ thấy cô không động đậy thì quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói, “Nghe lời, đi thôi nào.”
“Anh thích tôi, có phải không?” Huân Y không hề chớp mắt mà nhìn hắn, cố lấy hết dũng khí nói ra những lời ẩn sâu trong lòng. Tuy rằng thân thể cô đang run rẩy, nhưng đây là lời nói thật lòng của cô. Cô không muốn lại phải đau khổ mà giấu giếm, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng rằng hắn có thích.
Nhưng cô không rõ, vì sao hắn không chịu lên tiếng?
Những lời này, âm lượng không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, phiêu đãng trong bầu không khí tràn hương hoa oải hương, nhưng lại khiến thân mình Phí Dạ bất giác run rẩy. Nhìn về Huân Y cách đó không xa, gương mặt cương nghị của hắn rõ ràng có vẻ hoảng hốt.
Bàn tay Huân Y nắm chặt lại. Cô buộc mình không được bỏ chạy, không phải cô không có sự xấu hổ của con gái, mà là cô không muốn lãng phí thời gian không rõ ràng, mất đi người đàn ông mình thích.
Cô bước lên, hai bàn tay vẫn nắm chặt, chỉ có vậy cô mới có dũng khí nói những lời tiếp theo. Nâng tầm mắt, cô đối diện với cặp mắt đen láy của hắn…
“Vì sao anh không trả lời?”
Vừa mới đây thôi, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Phí Dạ, rõ ràng có vẻ vui sướng. Nhưng giờ khắc này, đôi mắt hắn lại quá bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Vì sao? Cô không nghĩ ra, cho nên muốn hỏi hắn rõ ràng!
“Huân Y…” Một lúc lâu sau, rốt cục Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là vẻ thản nhiên, “Không còn sớm nữa, đi thôi.”
“Phí Dạ…” Huân Y giữ chặt cánh tay hắn, giọng nói run rẩy, “Thích là thích, không thích là không thích, anh lại chọn trốn tránh vấn đề của tôi, vì sao?”
“Huân Y, em nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thì ra là anh không thích tôi?” Tâm tình Huân Y không ngừng trầm xuống, cô hít một hơi, nói: “Vậy thì anh không nên ngăn cản tôi kết giao với người khác.”
“Huân Y!” Những lời này như là ngòi nổ, lập tức kich phát Phí Dạ, hắn nhíu mày nói: “Tôi chưa nói là không thích em, cũng không cho phép em kết giao với người đàn ông khác!”
Tâm tình Huân Y lập tức bay lên, ngay cả khóe môi cũng không che nổi ý cười. Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, “Vậy anh…thích em?”
“Huân Y…” Phí Dạ hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy bả vai cô, nói vẻ nghiêm túc, “Em còn nhỏ…”
“Em đã mười tám tuổi rồi, không nhỏ.” Huân Y lập tức phản bác, lại nói nhỏ một câu, “Em có quyền kết hôn rồi.”
Phí Dạ nhìn cô, như là bị ánh nhìn nóng bỏng của cô mê hoặc, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó lại cúi đầu nói…
“Đúng, em…không còn là một đứa trẻ nữa.”
Lần cô nằm dưới người hắn, sự mềm mại hiện rõ mồn một trước mắt. Thậm chí mỗi lần nhớ đến, thân thể hắn lại lan ra dòng điện quen thuộc, hắn biết rõ đây chính là du͙c vọng của người đàn ông với phụ nữ! Nhưng hắn không ngờ lại có loại ý niệm này trong đầu với một cô gái mười tám tuổi!
Trong mắt hắn, cô rất nhỏ, như cây non cần được che chở. Hắn không nên sinh ra ý niệm xấu xa đó với một cô bé.
Khuôn mặt Huân Y đỏ bừng. Cô hiểu được ý tứ trong lời Phí Dạ, lại ngượng ngùng không thôi, nhẹ nhàng kéo bàn tay hắn lại, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay thô ráp của hắn…
Động tác nhỏ này trong nháy mắt đã hòa tan Phí Dạ, vẻ cứng nhắc dần mềm đi. Bàn tay cô mềm mại như tơ, thậm chí câu mất trái tim hắn. Hắn thẳng sống lưng, vẫn đứng im, không nhúc nhích.
Rất lâu sau…
Huân Y nhẹ nhàng ngẩng đầu, đáy mắt mang vẻ ngây thơ của một cô bé, cứ thế mà nhìn hắn, như một con thú nhỏ phát ra âm thanh khiến người khác mềm lòng, “Phí Dạ, em thích anh…” Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn trái táo. Kiễng hai chân, cô khẽ đặt một nụ hôn lên má hắn, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Phí Dạ giật mình, bởi lời nói thẹn thùng của cô, cũng bởi nụ hôn nhẹ nhàng của cô. Bức thành lũy vững chắc trong lòng rốt cục cũng hoàn toàn sụp đổ trong một khắc này…