“Đúng vậy, chúng tôi vẫn còn vấn đề thắc mắc, ví dụ như mối quan hệ của hai người phát triển đến mức nào, văn bản này không đề cập đến. Rốt cục cô có động cơ gì khi tới đây làm việc.”
Ánh mặt trời xuyên thấu phòng họp lớn, ánh nắng ban mai mờ nhạt chiếu rọi lên thân thể Lâm Hi Hi, ánh sáng tựa như mưa phùn lất phất.
Nàng xác định, mình là kẻ nhát gan, nếu như có thể, nàng thà rằng lẩn trốn trường hợp này, không phải hứng chịu những câu hỏi mổ xẻ nghi ngờ, không cần phải như vậy.
Sự thực đau thương bị bọn họ phanh phui cấu xé, không đáng để nàng tranh luận cùng phản bác, nàng không làm sai điều gì, nhưng lại phải chịu đựng những ánh mắt nghi kị như thế này.
Cục diện rối rắm, nàng ngay cả giải thích đều không có sức.
Mở túi xách lấy tập tài liệu bên trong ra, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đẩy lên phía trước, đôi mắt trong veo như nước.
Tần Dịch Dương đã trở lại chỗ ngồi, thản nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.
Mọi người nhìn tập tài liệu nọ, trong lòng nổi lên một tia rối loạn, toàn căn phòng có chút chấn động, Lâm Hi Hi vẫn bình tĩnh ngồi yên.
Sợi tóc nhu thuận rớt xuống trước cổ áo, đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
“Lâm tiểu thư…” xem xong tài liệu, người đàn ông ngồi vị trí cuối cùng đưa mắt nhìn nàng “Vụ kiện này là cô chủ động khởi kiện, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cá nhân à?””
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy”
Ánh mắt người đàn ông lần thứ hai lướt qua văn kiện, suy nghĩ hồi lâu bên môi mới lộ ra ý cười châm biếm: “Thật không ngờ đương kim chủ tịch Nhạc thị lại là kẻ biến thái điên cuồng như vậy.”
Hắn quay lại nhìn Lâm Hi Hi, lúc này mới cảm nhận được bên trong người cô gái nhỏ bé yếu ớt này chất chứa nghị lực cứng cỏi đến mức nào, hắn không khỏi liếc nhìn nàng vài lần.
“Lâm tiểu thư, cho phép tôi nói thẳng?” Lại một người khác lên tiếng, thanh âm bình thản nguội lạnh, “Phần thắng của cô không lớn…”
Nét mặt Lâm Hi Hi không hề biến đổi, có chút kiên định nói “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết.” Sự việc dường như một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, biểu tình mỗi người không giống nhau khó mà lường trước, tài liệu một lần nữa đưa trở lại tay, Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi chợt giật mình, đón lấy tập tài liệu, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.
“Lâm tiểu thư, tôi hỏi vấn đề cuối cùng,” người đàn ông đưa ra vấn đề lúc nãy nhìn nàng nói: “Cô khẳng định nội dung tài liệu tố cáo này hoàn toàn là bịa đặt, không đúng sự thực, có phải hay không?”
Lâm Hi Hi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Hội đồng quản trị một lần nữa thấp giọng bàn luận, có người cung kính hỏi ý kiến của Tần Dịch Dương, sau đó quay mặt nhìn nàng nói: “Trước mắt là như vậy, sự việc cụ thể chúng tôi sẽ xem xét lại, kể cả người tố cáo, chúng tôi cũng cần thẩm vấn lại, Lâm tiểu thư cô về trước đi, đại khái việc cô có thể tiếp tục làm việc ở Bác Viễn hay không hai ngày sau sẽ rõ.”
“May ra”. Đối phương bình tĩnh nói xong cuối cùng bỏ lại hai chữ.
Cuộc họp kết thúc, Lâm Hi Hi đứng dậy hướng hai người ngồi gần bắt tay, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lông mi thật dài có chút ủ rũ cụp xuống, che giấu đi toàn bộ ưu tư trong mắt, ai cũng không thể nhìn ra tâm tình của nàng như thế nào.
Đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, không khí bên ngoài vẫn mát mẻ như cũ, điều kiện làm việc ở Bác Viễn trước giờ đều là tốt nhất.
Bên ngoài hơi ồn ào, thanh âm bận rộn không ngừng, cũng có người liếc mắt nhìn qua nàng, ánh mắt phức tạp.
Lâm Hi Hi có thể nghe được những người này nói với nhau những gì, vẳng bên tai, từ phía sau tiếng nói mỗi lúc một lớn.
Nàng băng qua phòng họp thật dài, bấm nút thang máy một mình bước vào.
Ngón tay lạnh, rất lạnh.
Nàng bấm nút lên tầng thượng.
Làm việc tại Bác Viễn lâu như vậy, nàng cũng chưa từng lên tầng thượng nhìn qua, tòa nhà to lớn tráng lệ ba mươi mấy tầng, không biết từ trên cao nhìn xuống phong cảnh sẽ thế nào.
Nàng ngơ ngác đợi thang máy dừng lại rồi nhấc chân bước ra.
Vượt qua mấy bậc cầu thang cuối cùng, nàng đi tới mở cánh cửa sơn màu đỏ, toàn bộ quang cảnh tầng thượng của Bác Viễn hiện ra trước mắt.
Một luồng gió lạnh trong nháy mắt thổi đi toàn bộ không khí khô nóng ngày hè.
Lâm Hi Hi ôm chặt tập tài liệu trong tay không cho gió thổi bay, cánh cửa phía sau đóng lại, bỗng nhiên từ phòng điều hòa đi ra không khí có vẻ nóng bức hơn so với thường ngày, gió rất lớn, thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng được gió thổi rất dễ chịu.
Hiện tại chỉ có một mình nàng, có thể tỏ ra yếu đuối hay không, có thể khóc không?
Tâm tình bị đè nén, thật sự rất áp lực không phải ai cũng thích phanh phui vết thương của mình cho người khác thấy, nàng không muốn bị hiểu lầm, không muốn bị thương hại, không muốn trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người.
Giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra… Mệt mỏi quá! Nàng rõ ràng muốn khóc lớn một hồi, thế nhưng nàng không thể, như thế này quá mệt mỏi!
Toàn bộ đồ trong tay đều rơi xuống đất, nàng cũng mặc kệ.
Trên độ cao ba mươi mấy tầng, nhiệt độ không khí vô cùng nóng bức, Lâm Hi Hi đứng dựa vào lan can bảo vệ bằng men sứ trắng, cảm giác được gió lạnh thấu xương thổi bên tai.
Quá khứ, nàng ôm chặt hai cánh tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đem toàn bộ chua xót cùng yếu đuối bộc lộ dưới ánh mặt trời. Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy ra, nàng có chút bất ngờ.
“Lên đây làm gì thế?” Kèm với tiếng nói trầm thấp, một thân ảnh nam tính từ phía sau tiến đến bên nàng, mang theo khí phách không thể kháng cự vòng tay ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp theo tư thế nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn nàng.
Cả người Lâm Hi Hi run rẩy!
Nàng mở mắt, lực đạo mạnh mẽ từ phía sau khiến nàng có chút căng thẳng. Tần Dịch Dương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng, nàng có chút giật mình quay đầu lại nhìn.
Trong nháy mắt, ánh mắt thâm thúy có chút giật mình, lập tức đem cả người nàng ôm chặt vào trong ngực…
Lực đạo của hắn rất lớn, giống như muốn đem nàng tiến nhập vào trong người.
Lâm Hi Hi kinh hãi, cảm nhận được một cỗ lực lượng chế trụ lấy thắt lưng, khuôn mặt tuấn lãng như tác phẩm điêu khắc áp vào trán nàng, dễ dàng nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng không kịp che giấu đi vẻ yếu đuối của mình, mà nước mắt lăn dài trên má, nàng muốn tránh đi không cho hắn thấy, nhưng sau gáy bị một bàn tay chế trụ, không cho nàng trốn tránh.
Bàn tay cứng rắn nâng mặt nàng lên, mỹ lệ mà yếu đuối, thoạt nhìn đặc biệt mê người.
Trốn không thoát.
Lâm Hi Hi ngừng giãy dụa, không hề di chuyển, chỉ là tùy ý dựa vào hắn, để cho hắn dễ dàng nhìn thấy hoàn cảnh của nàng.
Tần Dịch Dương mím môi không nói. Hắn đương nhiên biết trong cuộc họp nàng phải ẩn nhẫn chịu đựng như thế nào, đó là điều mà trước đây nàng hoàn toàn không thể làm được, chỉ là hắn không nghĩ đến vẻ yếu đuối của nàng có thể khiến người khác thương xót đến vậy, hắn nhàn nhạt nở nụ cười. Tiếng nói ám muội cúi đầu than thở: “Cô gái này…”
Ngay sau đó, hắn thu hồi bộ dáng tươi cười, cúi đầu hôn nàng.
Hắn vẫn luôn bá đạo như vậy, không tránh né, Lâm Hi Hi chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn tiếp, mùi thuốc lá nhàn nhạt rõ ràng quẩn quanh nàng.
Bắt đầu như cuồng phong khiến nàng không kịp trở tay, tư thế hôn môi từ phía sau càng lúc càng sâu hơn, nàng hít thở từng ngụm khó khăn.
Nhưng cằm bị ép buộc nâng lên, đón nhận cướp đoạt mãnh liệt.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc