Khi đôi mắt còn mở to, nhìn thấy sườn mặt tuấn lãng như thần thánh của anh, vừa nhìn thấy môi anh, ngay giây sau đó môi dưới đã bị anh cắn đau, thanh âm trầm thấp nói: “Chuyên tâm một chút…”
Lam Đóa ăn đau, lực chú ý lúc nào mới tập trung vài nụ hôn kich động trong lúc đó của bọn họ, hơi thở thơm mát từ trong miệng anh khiến người ta say mê, đầu lưỡi có sự xâm lược càn rỡ, yêu thương từng tấc ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, cô bắt đầu thở hổn hển, loại cảm giác này rất rõ ràng, cô đã bắt đầu không thể chống đỡ nữa.
Cuồng nhiệt, nóng bỏng, khoái cảm từ đầu lưỡi truyền đến khiến cho ý thức của cô càng thêm mê loạn.
Sau lưng cô là vách tường cứng rắn, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể mặc cho thân hình to lớn của người đàn ông này chặt chẽ bao trùm, cánh tay anh chống đỡ thắt lưng của cô mới khiến cô không bị trượt xuống, Lam Đóa gắt gao túm chặt lấy cổ áo anh, cảm giác cả người mình tựa như sắp bị anh nuốt chửng.
“Lạc… Thành…” Cô run giọng kêu, nghĩ muốn đẩy anh ra, lại không ngờ rằng càng khiến cho nhẫn nại vốn đã ít ỏi trong người anh hoàn toàn biến mất, mắt anh nhíu chặt lại.
Vốn chính là muốn thiết kễ bẫy làm cho cô tự mình nhảy vào, lại không nghĩ tới cô thật sự có sức hút như vậy, dần dần Lạc Thành thấy không đủ khi chỉ nhấm nháp cánh môi cô, vì vậy anh điên cuồng chà sát cánh môi cô, sau đó chậm chạp tiến đến vành tai rồi đến cái cổ trắng nõn của cô.
“Um…” Lam Đóa thực sự đã không thể chỗng đỡ được nữa, trước mắt một mảnh mơ màng, cắn môi chịu đựng sự xâm phạm của anh.
“A, đừng, nơi đó không muốn…” Cô sốt ruột nói, cảm giác được nụ hôn cuồng bạo của anh dán chặt sau gáy cô, một trận run rẩy mãnh liệt, cô giống như một con bạch tuộc mà bám chặt lấy người đàn ông này, mặt mày nhăn nhó chịu đựng từng trận tê dại tập kich.
Làm sao… mà liền biến thành như vậy…
Lam Đóa thực không rõ ràng lắm, chính là, cảm giác được anh ôm rất tốt, nhất là từ sau khi anh nói một từ “thích” kia.
Miệng lưỡi của đàn ông, đúng là lừa gạt khiến người ta bị mê hoặc.
Cảm giác được cô thuận theo, cây buộc chặt trong lòng Lạc Thành cũng chậm rãi đổ vỡ.
“Di động đâu?” Thanh âm của anh thục rõ nét vang lên bên tai cô.
Lam Đóa choáng váng, sợ run một hồi mới chậm rãi buông cánh tay đang ôm anh ra, lần tay vào túi áo bên phải sờ sờ, không có, sau đó lại đổi tay sờ sờ túi áo bên trái đưa cho anh.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh hiện lên tia hài lòng, cầm lấy di động từ tay cô, bấm một dãy số lưu vào.
“Thời gian này tôi sẽ ở tại đây, tùy lúc có thể đến tìm tôi.” Anh lần nữa ôm chặt lấy cô, hơi thở lạnh bạc phun vào trán cô, “Em còn có vấn đề gì không?”
Lam Đóa tựa như hồ đồm rốt cục cũng nhớ đến nguyên nhân hôm nay muốn tìm anh.
“Công việc của tôi làm sao bây giờ?” Cô nhíu mi rống lớn với anh.
“Không làm nữa.”
“Làm sao có thể không làm nữa chứ?” Lông mày Lam Đóa nhíu càng chặt, suýt nữa đã giơ chân lên, “Tôi đã 27 tuổi rồi, tôi không muốn nhàn rỗi ngồi miệng ăn núi nở, tương lai tôi còn phải kết hôn nữa, còn muốn mua nhà, mua xe, nuôi con nữa, anh cho là thế nào?”
Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô, “Em cảm thấy tôi nuôi không nổi?”
Lam Đóa O – O…
Cô không nghe được, cái gì cũng đều không nghe được.
Lạc Thành chậm rãi gục đầu xuống: “Gia đình em thực sự rất truyền thống sao?”
Lam Đóa ngốc nghếch ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đàn ông nuôi cả nhà, đàn bà nội trợ, hoặc là sau này nếu em vẫn không yên tâm, tôi đem toàn bộ tài sản gửi ngân hàng giao cho em hết, và vân vân…”
Ngón tay thon dài của anh vuốt mặt cô: “Như vậy đã được chưa?”
Lam Đóa thực đã loạn đến mức không thể tìm ra phương hướng nữa…
“Này… Anh, Lạc Thành… anh từ từ, đầu óc tôi có chút loạn, tôi muốn biết… Bây giờ, là mấy giờ?”
Vì thế Lạc Thành trầm mặc, lẳng lặng nâng cổ tay lên giơ đồng hồ cho cô xem.
Lam Đóa cầm lấy cổ tay anh, kinh hô lên một tiếng: “Woa, là Vacheronconstamin nha!”
Lạc Thành nhíu mày, nhìn cô gái của anh, anh còn muốn biết cô còn có vấn đề gì để lấy cỡ nữa không.
“Loại này rất đắt tiền đi?” Cô ngẩng đầu hỏi.
“Em thích tôi có thể tặng em một đống.” Anh là thực sự nói với cô.
“Sax… không muố, không cần đâu!” Lam Đóa đẩy tay anh ra, “Tiền là của anh, tôi không cần.”
Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô một hồi, đem cô gắt gao nhét vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của cô.
Bên ngoài cửa sổ tầng thứ 21, tất cả không khí đều làm màu sắc ôn hòa tươi sáng, mêly mà ấm áp, Lạc Thành cũng không rõ ràng lắm giờ phút này anh muốn làm gì, có lẽ là có tư tưởng của phần đông người Trung Quốc, yên ổn, hôn nhân, con cái, sống hết quãng đời còn lại.
Những năm tháng tuổi trẻ có thể vùng vãy tàn phá sinh mệnh, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt, chính là mãi cho đến thời khắc nào đó, đột nhiên cảm thấy được những thức kich thích đó dường như đã quá đủ rồi, muốn bảo vệ một người, cũng muốn được cô ấy yêu, cho nên tình nguyện dừng lại, hoặc là lại bắt đầu xuất phát, cũng có thể đem cô cùng đi.
Chính là quyết định này không phải quá đột ngột khiến cô nhất thời không thể thích ứng chứ?
“Tôi không phải là người rất kiên nhẫn, có lẽ không thể bắt đầu theo đuổi tình yêu với em, mãi cho đến khi hai người từ từ tin tưởng hòa hợp với nhau, tôi thực rất nóng vội, tôi muốn cái gì chắc em cũng đã rõ, cho nên Lam Đóa, tôi có thể cam đoan một chuyện duy nhất, là tôi có thể đối xử thực tốt với em, em tự suy nghĩ coi, có muốn cùng tôi hay không?” Lạc Thành nói xong nhẹ nhàng buông cô ra.
Nửa thân trên của anh đều chìm trong ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào mêly động lòng người, thoạt nhìn đẹp đến chói mắt.
Thân ảnh cao ngất đứng thẳng lên, anh liếc nhìn cô một cái, tao nhã xoay người trở lại vị trí.
Một buổi chiều tĩnh lặng như vậy, Lam Đóa ngây ngốc nhìn người đàn ông cường đại có dáng vẻ cô đơn trong căn phòng rộng lớn, có điểm không thể phân biệt rõ đây chỉ là xúc động nhất thời hay là tình yêu ùa tới, chính là một khắc kia, cô thực sự rất muốn đến bên cạnh anh, cùng anh hứa hẹn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…
Cảm giác hạnh phúc ùa tới quá nhanh, làm cho cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định phải xem xét thật kỹ đã.
Hạ đi thu đến.
Mùa thu tới, siêu thị đồng loạt giảm giá đồ mùa hạ.
Lam Đóa tựa như điên cuồng màvọt vào siêu thị mua mấy cái váy rồi trở về, hoa chân múa tay: “Tiểu Khả, buổi tối đi quán bar đi, ông mày mời nha, ha ha.”
Đồng nghiệp tên Tiểu Khả cũng mồ hôi ướt đẫm, từ trong đám người len ra, thở hồng hộc: “Chúng ta đi quán bar nào nha? Tôi chưa từng có đến những nơi như vậy, có loạn hay không? Ở đó có trai bao phục vụ không? Chúng ta có được xem múa thoát y không?”
“Cô à nha, bày ra cái bộ mặt thanh thuần như vậy sao? Ngay cả trai bao còn biết nữa?”
“Khụ, khụ, đi! Phải đi nơi có nhiều trai bao.” Nói nhảm, Lam Đóa lĩnh tháng lương cuối cùng, thảnh thơi mà nói.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc