“Tôi nói lại lần nữa, không cần lấy mấy thứ đó để mê hoặc tôi, tôi không thiếu tiền, lại càng không thiếu yêu.” Lam Đóa trừng mắt nhìn anh nói một câu, thân thể cúi thấp xuống định trốn thoát khỏi khuỷu tay anh.
Hừ hừ, cô sẽ không ngốc như vậy đâu, sức lực giữa nam và nữ khác biệt nhau quá xa, anh dựa vào ưu thế thân thể cao lớn từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ cô, cô như thế nào có thể để đối phương tùy ý đè ép, áp đảo hoàn toàn chứ?
Bị dạy dỗ một lần đã là quá đủ rồi.
Hương thương tươi mát thoang thoảng trong lồng ngực rời xa, khiến cho ánh mắt rét lạnh của Lạc Thành hiện lên tia không hờn giận, nhìn ra cô vẫn cố ý quan trọng hóa vấn đề.
“Vậy em giúp tôi tìm một biện pháp… Nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đem em ở lại bên cạnh tôi?” Đôi mắt thâm thúy của anh dừng ở cô, tao nhã đi qua, ở thời khắc trước khi cô muốn chạy trốn vội vàng chế trụ cổ tay cô, đột nhiên kéo cô tiến nhập vào trong lòng mình, “Em không thiếu yêu? Có ai yêu em sao? Ngày đó rõ ràng tôi phát hiện đó là lần đầu tiên của em, em không thiếu đàn ông sao?”
Mặt Lam Đóa lập tức hồng thấu lên.
“Những chuyện đó không cần anh quản. Nếu tôi nghĩ muốn phá thân, ra ngoài đường tùy tiện tìm một tên đàn ông thuận mắt, không phải là anh không được chắc?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, cảm giác bản thân mình như thịt lợn bị xẻ ra bán ngoài đường vậy.
Lạc Thành nhìn cô thật lâu, đôi mày hơi hơi nhíu lại nhưng lại làm cho lòng Lam Đóa dâng trào vài phần không đành lòng.
“Tôi cũng kỳ quái, tại sao không phải em thì không thể.” Anh cúi đầu nói “Ngày đó sau khi em đi mất có người đề suất tôi đến câu lạc bộ đêm, con gái ở trong đó ai so với em cũng đều xinh đẹp hơn, dáng người so với em đều hoàn hảo hơn, tính tình lại dễ chịu hơn em, tôi còn thấy kỳ quái vì cái gì tôi lại không thể làm cùng được với bọn họ. Nếu không em giúp tôi giải thích”
Lam Đóa nghe thấy lời nói chậm rì rì khi nói chuyện của anh, càng nghe càng thấy quá đáng, chờ đợi đôi mắt mèo kia nhìn vào mắt cô.
“Anh đi câu lạc bộ đêm?” Cô yếu ớt hỏi?
Lạc Thành không nói, chỉ nhìn cô nói.
“Lạc Thành! Cư nhiên anh vừa thoát khỏi tôi đã mò đến câu lạc bộ đêm?” Lam Đóa đột nhiên bị kich thích đến giơ chân lên, ánh mắt nhìn đôi mắt sau kính của anh, hận không thể xông lên cắn cho anh một miếng.
“Anh thật có tiền đồ nha? Là tôi hiểu nhầm rồi. Đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới, mặc kệ mẹ nó nằm trên người là ai. Anh làm sao mà không thể làm chứ? Anh cần gì phải nói là anh không thể làm được?”
Bộ dáng gầm rống của cô rất giống một con sư tử nhỏ.
Lạc thành nhẹ nhàng buông mi tâm đang nhí chặt ra, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: “Tức giận?”
Lam Đóa cả kinh, thật không hiểu nổi bản thân mình đã loi choi đến cỡ nào.
“Tôi… Tôi không có!” Cô chột dạ nghĩ muốn đẩy anh ra, “Tôi tức giận cái quỷ gì, anh muốn đi tìm ai thì đi mà tìm.”
“Tôi nói tôi không có làm.”
“Bị điên mới tin anh không có làm. Không phải anh nói mấy cô ta so với tôi xinh đẹp hơn, dáng người bốc lửa hơn, còn tính tình cũng tốt hơn tôi sao? Anh tại sao mà không làm chứ? Người không phong lưu thật phí tuổi trẻ. Anh bị ngốc mới không làm.” Cô trừng mắt rống, cảm giác được ánh mắt ác liệt của người đàn ông này.
Lạc Thành hít sau một hơi, ôm cô vào trong ngực, “Nói không rõ được, nếu không em giúp tôi nghiệm thân.”
Lam Đóa nghẹn lời.
“Tôi dựa vào đâu chứ? Anh không phải đàn ông sao? Anh có hay chưa ai mà biết được? Anh có biết xấu hổ hay không hả?” Cô nghẹn nửa ngày mới thốt ra được 1 câu.
“Vậy em nói xem nên làm cái gì bây giờ nào?” Lông mày Lạc Thành nhíu càng thêm chặt, đem cô dán lên vách tường, thân thể chậm rãi vây quanh cô, “Tôi nói gì em cũng không tin, là bởi vì tôi đã từng mạo phạm em cho nên ở trong lòng em đã sớm kế án tử hình cho tôi, tôi có cách nào chứ? Lam Đóa, tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ, bởi vậy tôi không rõ ràng lắm nên làm như thế nào, chính là hiện tại, hình như tôi đã thích em rồi thì phải.”
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở lên loãng hơn.
Lam Đóa trợn trừng hai mắt, không biết làm sao.
“Em không thiếu tiền, không cần phải. Làm việc chết mệt như vậy, muốn làm gì thì theo ý mà làm đi, đây là việc tốt nhất mà tôi cảm thấy tôi có thể làm cho em. Em còn muốn cái gì, nói cho tôi biết, tôi đều có thể thỏa mãn em.” Hơi lạnh từ đầu ngón tay kich thích cằm của cô, Lạc Thành chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dán sát vào môi cô, “Em mở rộng lòng chấp nhận tôi khó khăn vậy sao? Vốn ngay từ đầu là em động tâm với tôi trước, vì cái gì hiện tại tôi à em lại không muốn, em đang già mồm cãi láo cái gì?”
Lam Đóa tựa như hồ đồ, lại cảm giác được độ ấm nhu hòa trên môi, theo bản năng không dám động đậy.
Đúng vậy…
Rốt cuộc cô đang ở đây già mồm cãi láo cái gì chứ?
Người đàn ông này thực sự rất được, cô cũng đã sớm nghĩ muốn thu phục anh nắm vào trong tay, ngẫm lại xem, người đàn ông cao lớn có khí chất lạnh lùng như vậy, ở bên cạnh mình là một chuyện đáng tự hào đến cỡ nào… Nhưng mà tại sao cô lại sợ đến vậy chứ?
Thẳng đến khi đầu lưỡi kia tiến nhập vào trong miệng của cô, nhẹ nhàng khơi mào sự mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn cũng không kiêng nể gì mà xiết chặt vòng eo của cô, Lam Đóa mới đột nhiên tỉnh táo lại, biết được đến tột cùng là mình đang do dự cái gì.
“Lạc Thành!” Cô nắm chặt tay anh, nhíu mày nhìn anh.
“Ừ”. Người đàn ông đang hôn cô từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi tối màu quả nhiên đã nhuốm tia du͙c vọng.
“Anh… Anh không cần không nhẹ nhàng như vậy.” Cô thử giảng đạo lý với anh, “Nếu như là cô gái vừa mới bị theo đuổi, lời nói của anh như vậy nhất định sẽ dọa cho người ta chạy mất! Có hiểu hay không?”
“Chúng ta đều là người đã trưởng thành, ngay cả những thứ đó mà cũng không biết, hơn nữa. Em cũng không phải là cô gái mới 17, 18 tuổi, em cũng biết thẹn thùng sao?” Lạc Thành dán lên trán cô, không nhanh không chậm hỏi.
Lam Đóa trầm luân.
“Nhưng mà tôi còn có lần đầu tiên nha.” Cô tức giận đến mức hoa chân, “17, 18 tuổi thì sao chứ?” Không phải về phương diện nào đó cô vẫn còn trống rỗng sao?
“Ừ, chuyện này tôi biết.” Lạc Thành đè thấp thanh âm, “Lần trước đã thử qua.”
Lam Đóa chỉ cảm thấy mặt mình có khả năng bốc hỏa mất…
“Anh… Anh thực sự thích tôi sao?” Cô có chút mơ hồ không thể xác định, cũng mơ màng hỏi.
“Trong khái niệm của em, thích có nghĩ là gì?” Lạc Thành hỏi.
“Gì…” Lam Đóa suy nghĩ rất kỹ lưỡng, “Thích là một cảm giác rất kỳ lạ nha, thực mầu nhiệm cùng kỳ quái”
“Vậy thì hẳn là có rồi…” Lạc Thành ôm chặt cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, “Mỗi lần khi tôi nhìn thấy em đều có ít nhiều cảm giác, đương nhiên, em có biết, là cảm giác muốn ăn tươi em”
Mặt Lam Đóa biến sắc, thực đã không biết hôm nay là lần thứ mấy hồng thấu rồi.
“Cái kia của anh không phải là thích.” Cô biện giải.
“Vậy đó gọi là gì?” Lạc Thành dán lên môi cô, thanh âm ở trong không trung du dương quẩn quanh, “Em hẳn là biết em cũng không phải quá được, lại càng không có gì đặc biệt để khơi mào du͙c vọng của đàn ông, nếu không phải là vì thích, em tìm ra lý do đặc biệt nào làm cho tôi nghĩ muốn em như vậy chứ? Hử?”
Lam Đóa sắp ngạt thở chết mất.
“Tôi… tôi không biết.” Cô cố gắng hít thở, muốn cho chính mình nhớ đến nguyên nhân mình chạy vào đây tìm anh là vì sao, nhưng lại chỉ nghĩ được có nên đi hay không, người đàn ông trước mắt này bóng dáng mơ hồ mà tuấn lãng, cô trốn không thoát, mới vừa né sang… cằm đã bị nhẹ nhàng nắm lấy, nụ hôn nóng bỏng của anh tậ kich đến, cạy mở hàm răng của cô ra, ôn nhu mà khí phách tiến công.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc