Tâm tình Lam Đóa không yên ổn. Vài ngày sau nhận được kết quả đúng như dự đoán.
Lam Đóa gọi đến số di động của Lạc Thành, đây là dãy số trước đây khi anh ở Trung Quốc đã dùng đến, thời gian 5 năm, chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục dùng.
Kỳ thật chuyện này không quá quan trọng, chuyện quan trọng là cô không có cách nào liên hệ được với anh.
Lam Đóa khóc không ra nước mắt.
Ngày đó liền vội vàng chạy như vậy, trừ việc biết anh ở Trung Quốc những chuyện khác đều không hay biết, Lam Đóa nghĩ muốn né tránh, đi càng xa càng tốt, nhưng mà ai biết ngày sau lại phát sinh chuyện này chứ?
Trên đường cái, dãy số kia gọi vẫn thông, chỉ có điều người ta không có ý muốn tiếp thì phải.
Nước mắt trong suốt của Lam Đóa ầng ậc chảy, ngồn xổm xuống bên đường.
Có một chiếc xe từ từ chạy chậm dừng lại trước mặt Lam Đóa, một người đàn ông ngồi ở bên trong xe.
Cô gái mắt đẫm lệ ngồi trên đường lập tức đứng dậy, tay xát xát qua loa nước mắt, mang theo vài phần ai oán mà nhìn thân ảnh sồ sề của tên đàn ông mới sa thải cô, cắn môi, có một chút oán hận.
“Lưu tổng…” Cô có chút cắn răng kêu lên, ánh mắt trong veo có một tia đề phòng.
Bị gọi như vậy Lưu tổng có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng nói, “Về chuyện… về công việc của cô, cũng không phải là quyết định của nội bộ công ty tôi, mà là… phải làm, rốt cục là cô đã chọc tới vị cán bộ cao cấp của công ty nào rồi, đột nhiên lại gây sức ép… Ai, ai, tiểu cô nương, đừng khóc, đừng khóc…”
Lam Đóa trừng mắt, nước mắt trong veo ngưng tụ lại…
“Tôi đắc tội nhân viên cấp cao?” Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Không trêu chọc sao lại bị đối xử như thế?” Lưu tổng kinh ngạc không tin.
“Vậy công việc của tôi, từ đầu tới giờ hình như không có sai sót gì, cũng không có trộm cắp gì, cũng không có điều gì hổ thẹn với đảng và nhân dân…”
Lam Đóa tức giận tiến lên đá đá vào xe hắn, “Dựa vào cái gì hả?”
Lưu tổng xót của chạy nhanh ngăn cản, “Bà cô, được rồi, đừng tức giận, đừng phát hỏa nữa.”
Thở dài, Lưu tổng từ trong xe lấy ra một tờ giấy đưa cho cô, “Địa chỉ này, cô tự đi tìm đi.”
Tức giận của Lam Đóa vẫn chưa có tiêu tan, mắt hằn thù nhìn hắn, cầm lấy tờ giấy. “Tìm đến nơi này làm cái gì?”
“Lam Đóa có một số việc không cần hỏi cô cũng biết là ai làm đúng không?” Lưu Lục Thiệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Tuy cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có ảnh hưởng đến ai cả. Ngàn vạn lần đừng có phân cao thấp với tôi, cô đến nơi này, có thể hỏi ra tất cả, không quấy rầy công sự của cô nữa.”
Nói xong Lưu tổng liền chậm rãi đi vào xe, lái đi.
Đợi khi hắn đi rồi, lúc sau Lam Đóa mới cẩn thận nhìn địa chỉ trong tay, lòng càng thêm rối rắm.
Có đến hay không đây? Hả?
Xuân Thành Thế Kỷ là khu cao ốc mới xây dựng dành cho những nhân viên cấp cao của tập đoàn N, cô đi vào đó tìm ai nha?
Trong lòng loạn thành một mảnh, Lam Đóa cắn môi, lài ai thì tự mình đi tìm hiểu khắc biết, trong lòng cô thầm nói thế, liền bắt một chiếc taxi đi thẳng đến đó.
Mặc kệ thế nào cô thực sự muốn biết người đàn ông này rốt cục muốn làm cái gì.
Tên này trộm đi công việc của cô, hắn muốn đến đây để diễn kịch sao? Hay là vị công tử đó gây sức ép bắt cô đáp ứng tình yêu? Ai nha, phiền quá.
Tòa cao ốc rộng lớn như vậy, nhân viên bảo vệ ở cửa chính đem cô vững vàng ngăn lại.
“Tiểu thư, xin hỏi cô đến tìm ai?”
Lam Đóa nhìn mẩu giấy nhỏ trong tay bị mình vò đến nhăn nheo, khuôn mặt mếu máo.
Nhân viên bảo vệ lịch sự nói: “Phiền cô chờ một lát, để chúng tôi tra lại thông tin đã.” Khi nhìn thấy mẩu giấy kia hắn há hốc miệng, sắc mặt hơi tái đi.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Lam Đóa lắc lắc đầu.
Nhân viên lễ tân đúng là hết chỗ nói với cô, “Cô đợi một lát.” Cô ta bấm điện thoại, nhanh chóng thông suốt: “Tiên sinh, dưới này có một vị tiểu thư muốn tìm ngài, có được không… Đúng rồi… Vị tiểu thư này, cô họ gì?”
Lam Đóa nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, không thể không nói cho cô ta biết: “Họ Lam.”
Nhân viên lễ tân cung kính trả lời xong, nghe được thanh âm từ tính từ phía người đàn ông bên kia, trong lòng hiểu rõ, cười cười cắt đứt điện thoại.
“Lam Tiểu thư, thất lễ quá, bắt cô phải đợi lâu, hiện tại có thể đi lên rồi.”
Lam Đóa không rảnh để nghe nói nhiều như vậy, lập tức vọt vào thang máy bấm tầng 21, khi thang máy từ từ đi lên, lòng cô lại càng thêm căng thẳng, cửa thang máy mở ra cô liền hướng bên ngoài đi tới, tòa nhà lớn như vậy, đều được thiết kế bằng cửa thủy tinh cao sang quý phái, cô tìm nửa ngày mới đến cửa chính, mở ra, bước vào trong, quát lớn “Anh kêu người giỡn tôi làm gì hả?”
Cô thề, lúc ấy cô trợn mắt nhìn, mười phần rung chuyển.
Chính là khi cánh cửa mở ra kia, người đàn ông tao nhã chói lóa đang ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt tựa hồ như muốn nói “Đóng cửa lại.”
Không khí ngưng trọng lại, Lạc Thành thu hồi ánh mắt, nhìn hàng chữ cuối cùng trên màn hình, sau đó chuyển sang đối diện với cô, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lam Đóa bừng tỉnh.
“Anh dựa vào cái gì mà kêu người ta đuổi việc tôi hả?” Cô kich động, “Anh không cần giả vờ nói không biết nha, địa chỉ này là người ta đưa cho tôi đấy, anh đúng là ăn cướp mà.”
“Trước kia em nói công việc này rất mệt, không bằng không làm.” Lạc Thành làm như không có việc gì, vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt mang theo nghi ngờ: “Như thế này không hợp với nguyện vọng của em sao?”
Lam Đóa hoàn toàn rối rắm.
“Anh điên à? Tôi không đi làm thì lấy đâu tiền lương? Ai nuôi tôi bây giờ, hử?” Cô căm giận.
Lạc Thành đứng dậy, chậm rãi hướng phía cô đi qua.
Lam Đóa có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà không có đường lùi.
Lạc Thành vẫn đi tới, ra vẻ nhẫn nại đáp lại lời cô, lông mi chậm rãi cụp xuống: “Có lý.”
“Tôi cũng có thể trả tiền lương cho em, có thể nuôi em đến già, em còn muốn thế nào nữa, chính là em không cần…” Thanh âm thuần hậu của anh nặng trĩu xuống, có một loại áp bách mãnh liệt, “Lam Đóa, em có chán ghét tôi không?”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc