Đây là lần đầu tiên sau 5 năm ở Anh, Lạc Thành chân chính không hề có bức bách mà trở về Trung Quốc.
Không vì công việc, không vì mệnh lệnh, không có bất kỳ mục đích cùng toan tính gì.
Năm năm quả thực là dài, thậm chí khiến cho anh không còn rõ ràng lắm bản thân mình đã là bao nhiêu tuổi. Lạc Thành tựa vào ghế sau chiếc Bugatti, ánh mắt mang theo một tia lãnh liệt nhìn bao quát phía sau, ở đôi mắt kính trong suốt của anh ngưng tụ thành một luồng sáng chói mắt, tao nhã thản nhiên miết miết môi, nghe được điện thọai di động mang bên mình có một tiếng “Đing” vang lên, là tiếng tin nhắn đến.
Một tin nhắn mới báo có mail gửi về.
Trước khi trở lại Trung Quốc anh đã đem tất cả mọi công việc bàn giao rõ ràng, ở đó làm việc gần 10 năm, tất cả ở đó Lạc Thành so với ai khác đều thông thạo hơn, Vinson là công tước, thế lực cùng địa vị đã rất cường đại, muốn loại người như thế nào đều chả được? Vậy nên anh nên công thành lui quân về phía sau, trước khi đi hẳn là anh nên chào hỏi Vinson cùng Lâm Hi Hi một chuyến, nhưng là khi đó bọn họ đang ở Hà Lan.
Cũng may, vẫn còn nhiều cơ hội khác đi Anh.
Ngón tay thon dài theo thói quen miết miết mi tâm, đột nhiên Lạc Thành nhớ tới lý do mình đột nhiên quay về Trung Quốc, càng nghĩ càng cảm thấy quỷ quái. Anh đem laptop mở ra đặt lên đùi, ngón tay thuần thục chỉ vài thao tác đã hiện ra tất thảy.
Chủ đề của mail thực vô vị, tên là: “Đi xem mắt, mày dám lừa lão nương!”
Trong số một đống những mail mới của thị trường thương mại, có một cái mail được đánh dấu: “Thư mới.” Lại được có biểu tượng ngôi sao của mail quan trọng trông có vẻ không ăn khớp.
Chẳng biết tại sao, khóe miệng Lạc Thành lại nổi lên một nụ cười nhạt.
Anh mở bức mail mới ra, nhìn lướt qua nội dung bên trong, bất quá chỉ có mấy câu nhưng là như có ánh mặt trời từ đó toát ra.
Mở đầu một câu: “Này! Tôi nói cho anh biết nha!” Đúng, tốt thật, ngay cả xưng hô cũng tỉnh lược.
“Lạc tiên sinh, chúng ta trước mắt đi đến khách sạn hay thế nào? Hành lý của ngài cũng không nhiều lắm, hoặc là trực tiếp đi đến khách sạn phía trước mặt ở cũng được, thủ tục linh tinh tôi sẽ lo sau, ngài xem thế nào?” Lái xe ngồi hàng trước lễ phép hỏi.
Lạc thành nâng tầm mắt lên, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc có góc cạnh rõ ràng, giống như điêu khắc.
Anh đảo qua liếc mắt một cái cảnh sắc bên ngoài, mở miệng nói: “Lâu lắm rồi tôi không quay về, đi shoping toàn thành phố C đi.”
Lái xe sửng sốt, sau đó liền chở anh đi quam sát sự đổi mới sau 5 năm của mấy khu buôn bán sầm uất nhất trong thành phố C.
Ánh mắt Lạc thành nhìn quan cảnh thất thần một hồi, cụp mắt, tiếp tục xem mail.
“Uy tôi nói cho anh biết nha, lần sau nếu muốn đi tìm vợ, ngàn vạn lần đừng có đi xem mắt nha, cái tên tiện nhân đó dám lừa bà nó. Lão nương cũng không phải là hoa tàn liễu dại mà phải đi làm cái sự tình này. Thật sự là cái loại mặt hàng nào cũng đều hướng lão nương ném tới, ngày hôm qua sau khi đi nhìn một cái về, hắn ta há mồm ngậm miệng đều là hàng hiệu, sợ tôi nghe không hiểu, nói một câu lại giải thích một câu, nào là LV, cái quái gì mà cao cấp, hàng thủ công, vớ vẩn. Làm như lão nương ngu lắm không bằng! Chính là nói cái đó thì thôi cũng được, về sau hắn ta còn nói cái gì chăn chăn đệm đệm chứ? Hắn ta nói những chuyện đó đó, mặc dù mấy thứ này tôi đều không có, nhưng là – phụ nữ cũng không phải là loại nông cạn, nhìn về hắn mà coi, đàn ông như vậy thì có nghĩa lý gì chứ? Trực tiếp gả cho người có tiền không phải là tốt rồi sao? Lại còn thế này nữa: “Lam tiểu thư, tôi nhìn chúng ta cũng có chút thích hợp, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận cô là bạn gái, mang cô đi gặp dì và mẹ tôi cho bọn họ khỏi lẩm bẩm, bọn họ mới mua một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, đương nhiên cũng chỉ là để ngắm mà thôi, cô cũng không phải là thứ con gái chết tiệt phải dựa vào biệt thự cao cấp gì đó thì mới gả chứ? Tôi là dựa vào chính mình mà lên, tôi cũng không phải thần mã mà phi một cái thì rũ sạch bùn lầy như đám con gái kia nhìn vào, tôi cũng là người a, cũng phải cấp ăn cấp mặc sinh hoạt cho ba mẹ tôi! Đàn ông còn có cái gì khác chứ? A? A? Không thể cấp ăn, cấp uống, bộ dạng như vậy thực phải xin lỗi ba mẹ hắn, những người đó trước đây còn phải giặt quần áo, nấu cơm, chịu trả tiền xem tiền thuê nhà hầu hạ cho chính hắn, lão nương ngu quá sao?”
Lạc Thành mím môi, lộ ra một nụ cười mê người.
“Thật nha, anh có thể không hiểu tôi đang nói gì đi? Lão nương thực là đã bị tức đến muốn ngất đi anh có hiểu không hử? Rốt cục anh có muốn về nước hay không hả? Dù gì nước Anh cũng chỉ có thể coi là mẹ kế của anh thôi, không phải là mẹ ruột nha, tốt nhất anh vẫn nên về đây đi. Về đây tỷ tỷ mời anh ăn súp lạnh! Thành phố C bữa nay nóng quá a a a a a!!!”
Cuối cùng là dấu chấm lửng đến cả nửa trang mail.
Lạc Thành yên lặng xem hết, ý cười trên khóe môi còn chưa có tán đi, bấm tắt đi, ngón tay thon dài gập laptop lại.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, sao mà công lực gào thét lại lợi hại như thế cơ chứ?
Năm năm tới nay, mail là liên hệ duy nhất của anh với Trung Quốc.
Đương nhiên đây là ngẫu nhiên mới liên hệ mà thôi, 10 ngày hoặc nửa tháng, hoặc là khi nào bận bịu quá có đến 2 tháng cũng không liên hệ, chính là gần đây nhất đã bắt đầu than phiền.
Nguyên nhân cũng chỉ có 1 rất đơn giản, Tiểu Lam Đóa rít gào nói, cô đã 27 tuổi, phụ huynh bắt cô ấy đi xem mặt a a a!
Ngày nào đó, đêm muộn Lạc Thành vội vàng dựa vào sofa dưỡng thần, biểu tình vẫn lãnh đạm như ban ngày khi xử lý công việc, trong bàn tay tao nhã chỉ có một ly café đen, anh nhìn thấy mail mới, uống xong một ngụm, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy phải đi xem mắt.
Khép máy tính lại thế mà lại mất ngủ suốt nửa đêm, cuối cùng sắc mặt Lạc Thành xanh mét từ trên giường đứng dậy, lại mở hộp mail ra một lần nữa, và sau đó là quyết định trở về Trung Quốc.
Bởi vì Trung Quốc đương thời, có một cái danh từ đang điên cuồng thịnh hành, đó là “cưới vội”!
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi thân ảnh người đàn ông cao ngất đứng ở ven đường, cánh tay tao nhã đóng cửa xe lại.
Lái xe chậm rãi đem xe dừng lại, ở bên cạnh im lặng chờ anh.
Phía trước chiếc xe là một dãy những nhà trọ sắp bị phá bỏ phải dời đi nơi khác, cánh cửa lớn có thông báo viết như vậy.
“Các hộ gia đình xin chú ý: Nhà trọ sắp tới sẽ bị dỡ bỏ, mời những hộ gia đình chưa dọn dẹp xong mau chóng đến chỗ quản lý cho thuê nhà để báo cáo, cũng nhanh chóng thanh toán hết nửa năm tiền nhà trước đó. Cám ơn đã hợp tác!”
Bị phá bỏ?
Ngón tay thon dài của Lạc Thành dừng một giây ở trên mặt, sau đó tao nhã thu hồi lại ánh mắt xuyên thấu qua mắt kính đảo đến lầu 3.
Hắn nhớ không lầm thì Lam Đóa ở nơi này, bây giờ còn ở không?
Năm năm trôi qua, ở Trung Quốc, một cô gái có thể thuê một căn phòng suốt 5 năm không có thay đổi sao? Thời gian lâu như vậy, một cô gái chắc là cảm thấy nó thực là phí thời gian, hận không thể thoát khỏi đó mới lạ đấy.
“Lạc tiên sinh, ngài muốn đi lên hay không?” Lái xe đi tới hỏi, “Ngài có thể đi lên nhìn xem một chút, vạn nhất mọi người đều đã chuyển đi rồi thì xem cũng không có việc gì đâu, tôi ở dưới này chờ ngày, không sao đâu, bao nhiêu lâu cũng được.
Thân thể Lạc Thành khẽ cứng đờ một chút.
Hắn muốn đi lên nhìn xem, ý đồ này chẳng lẽ hiển lộ rõ như vậy sao?
Hồi lâu hai chân hắn vẫn là hướng về phía trước, thản nhiên nói: “Tôi đi làm một số việc cần thiết, chờ tôi.”
Hắn nói với chính mình, đi xem đi, không có gì cả, cùng lắm thì…
Cách 5 năm, lại lần nữa đi vào khu nhà trọ cũ kỹ oi bức không chút thoáng gió này, loại nhà trọ này quả là không giống với nha đầu kia.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc