Bà quả nhiên là không có nhìn lầm người.
Trái tim Lily đột nhiên bị bóp nghẹt. Nhảy cuồng loạn lên, áp chế hơi thở loạn nhịp, khó nhọc nói: “Nó… Nó ở đây, con lập tức đem nó ôm tới cho người nhìn một chút!” Nói xong cô đã vội chạy lên lầu.
“Từ từ!” Lan phu nhân khẽ ngăn lại, có chút dở khóc dở cười, “không phải ta đang nói đến vương tử mà là nói đến… Lâm kia!”
Từ ngày mà Lâm Hi Hi bước vào tòa lâu đài này, bà cơ hồ chưa từng kêu tên của cô, chỉ thấy có chút hứng thú với cô gái này, có gì đó để cho bà cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn chưa thể thân mật được.
Mà một khắc kia Lan Phu nhân đột nhiên cũng rất muốn cùng tiểu nữ nhân này lảm nhảm chuyện trong nhà.
Sắc mặt Lily trắng bệch, suýt nữa từ trên cầu thang ngã xuống.
“Con… Con không biết, cả ngày hôm nay con cũng không có nhìn thấy cô ta, từ lúc ngủ dậy đến khi ăn trưa cũng chưa có thấy…” Cô ta nóng lòng có chút không yên, ánh mắt hơi né đi, đột nhiên nhìn thấy nữ hầu ở bên cạnh, “Tôi nói đúng phải không?”
Người hầu đang giúp Lan phu nhân thay trà, đột nhiên bị hỏi như vậy, tay kịch kiệt run rẩy.
Nước trà tràn ra, nóng đến bỏng tay.
“… Đúng! Công chúa nói rất đúng, tôi cũng vậy không có nhìn thấy!” Nữ hầu mặt cũng trắng bệch tiếp lời cô ta.
Lan Phu nhân ngưng mắt nhìn thân ảnh đang đứng trên lầu kia, lông mày tao nhã khẽ nhíu lại, phát hiện có cái gì đó không đúng. Phía ngoài có chút ồn ào, bà vô thức đứng dậy, trong lòng có một tia lo lắng, men theo cầu thang đi lên lầu, đột nhiên lại muốn biết trên đó đã xảy ra chuyện gì, bà biết tiểu nữ nhân đó nhu hòa có sự yên tĩnh trời sinh, nhưng là lúc này trời đang mưa, chắc chắn nàng cũng lo lắng sự an tòa của công tước, đilên nói cho nàng biết một chút tin tức vẫn hơn.
Lòng Lily có chút trầm xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vội vàng đi lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy tay Lan phu nhân như mọi khi vậy…
Khoảng cách đến cánh cửa mùa đỏ có chạm trổ hoa văn càn gần, hô hấp của cô càng thêm yếu ớt.
“Két!!” Một tiếng, cánh cửa nặng nề bị mở ra.
Một chiếc nôi xinh đẹp đặt giữa nền nhà bằng gỗ, bên trong đứa bé đang phát ra một hồi tiếng động huyên náo, bảo bối còn chưa thể nói chuyện chỉ có thể hoa chân múa tay, thanh âm kia khiến cho người ta nghe thấy lòng cũng nhũn đi mấy phần.
Sắc mặt Lan Phu nhân có chút khó coi một nên nói cô gái này không có lương tâm sao? Bỏ rơi đứa con còn nhỏ như vậy còn chưa tính, trong phòng ngay cả một người hầu cũng không có, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ? Là công tước đại nhân đem con trả lại cho nàng, nàng cứ không biết quý trọng như vậy sao?
Chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé, bà giận giữ hỏi: “Người ở đây đâu rồi hả?”
Người hầu chậm rãi lắc đầu: “Không thấy, từ sáng đến giờ ở đây đều đóng cửa không có ai thấy gì cả.”
Lông mày Lan Phu nhân càng thêm nhíu chặt.
“Lên trên lầu đi xem một chút,” ánh mắt bà nhìn lướt qua cầu thang lên lầu, nghĩ đến cảnh tượng 4h chiều thì cô gái kia có thể đang làm gì, “Rốt cuộc cô ta có ở đây không hả?”
Người giúp việc ứng biến chạy đi lên lầu tìm, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Nghi ngời trong lòng Lan phu nhân càng trỗi dậy, không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, chẳng qua là đi tới bên cái nôi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên mặt nó có một vết xước màu hồng: “Có chuyện gì đã xảy ra?”
Câu hỏi đột nhiên vang lên, khiến cho toàn thân Lily chấn động, lòng lại càng bị nhéo chặt.
“Không biết… không có đi vào…” Cô nhỏ giọng nói, cảm giác được cơn thịnh nộ của Lan Phu nhân sắp trỗi dậy.
Sắc mặt âm binh không chút huyết sắc, Lan Phu nhân phẩy tay áo bỏ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: “Ở trong lâu đài tìm một chút đi! Thấy được thì bảo cô ta đến gặp tôi.”
Hiện tại bà muốn im lặng suy nghĩ một chút, có nên chính thức truyền lại ngôi vị công tước phu nhân cho nàng hay không.
Một giờ sau, những người nhận lệnh đi tìm Lâm Hi Hi đã trở lại, sắc mặt đềutái nhợt: “Không có, Phu nhân, vẫn không có người nào thấy qua Lâm tiểu thư!”
Chén trà trong tay Lan phu nhân run lên một cái, sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cô ta đã đi rồi sao? Có hỏi qua bảo vệ chưa?” Lan phu nhân biết trong lòng tiểu nữ nhân này vẫn không thích ở trong tòa lâu đài cùng đất nước xa lạ này, nàng có sự thanh lệ, tính cách đáng quý của người phương Đông, nhưng lòng lại cực kỳ kiên cường.
“Bảo vệ nói, mấy giờ trước cô ấy một mình đội mưa lảo đảo chạy ra ngoài, là buổi sáng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy quay trở lại.” Người hầu cẩn trọng trả lời, cố gắng để cho giọng nói trở nên hốt hoảng, đồng thời cũng rất sợ mà liếc nhìn Lily.
“Chưa có trở về sao?” Lan phu nhân cười lạnh, “Chẳng lẽ chỗ này của ta còn không níu kéo được cô ta sao? Chẳng lẽ công tước đại nhân còn chưa đủ tốt đủ cưng chiều với cô ta sao? Rốt cuộc cô ta còn không hài lòng cái gì, cứ như vậy mà bỏ con chạy đi sao?”
Bà nhớ nữ nhân kia coi con của mình như sinh mạng, làm sao có thể bỏ lại con một mình rời đi? Còn nữa, vết thương trên mặt đứa bé kia do đâu mà có? Một vết xước hồng dài như vậy, rõ ràng chính là vừa mới bị không lâu.
Cả căn phòng tâm trạng người hầu đều căng thẳng muốn chết, không ai dám tùy hứng lên tiếng.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc