Lily sau khi phát tiết những tức giận xong ánh mắt sắc lạnh sáng lóe lên, mắt trợn lên khẽ liếc đoàn người của Lan phu nhân bí mật rời khỏi lâu đài kia, không có chút dự tính trước nào, một kế hoạch lớn mật đã hình thành trong đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn, biết rõ là trong căn phòng đối diện của Vinson kia có một người phụ nữ đang ngủ say.
Lâm Hi Hi…
Móng tay đâm thật sâu vào da thịt, Lily cảm thấy đau đớn, nhưng là không thể nào sánh kịp với đau đớn trong lòng.
Trên đời này không có bất kỳ chuyện gì mà cô không làm nổi, cô vẫn ở bên cạnh bọn họ, lễ phép nhu thuận, nhiệt tình như lửa muốn bù đắp lại những tổn thương của hắn, nhưng lại vô thức khiến mình trở thành một tên hề, mà người đàn bà kia thì sao? Nàng không tốn chút công sức nào mà đã dễ dàng chiếm được tình yêu của hắn, trong ánh mắt thâm thúy của hắn chưa từng chấp nhận một người phụ nữ nào.
Từ mười bốn tuổi, cô đã âm thầm ở bên cạnh hắn. Toàn bộ mười năm ở bên cạnh, nhưng vẫn là không thể sánh kịp một đoạn gặp gỡ ngắn ngủi kia, Lâm Hi Hi đã thâm nhập vào tính mạng của hắn.
“Công chúa… ” Người hầu nữ sợ hãi kêu một tiếng: ” Mưa lớn như vậy gặp mưa sẽ mang bệnh”
Trong lòng Lily một mảnh đau đớn, không cách nào ngủ được, càng không cách nào dừng lại oán hận thấu xương với người phụ nữ kia.
“Cô tới đây.” Cô lạnh lùng phân phó.
Người hầu nữ run lên, vẫn còn có chút khiếρ đảm. Sắc mặt Lily liền biến sắc: “Tôi kêu cô tới đây!”
Người hầu nữ vội vàng tiến lên một bước đứng ở bên người cô ta, ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng khiến cho người cô ta rùng mình một cái, cái mũ nữ hầu suýt nữa bị thổi bay, mà Lily lại đến gần bên tai cô, chậm chạp mà rõ ràng nói mấy câu.
Người hầu nữ kinh hãi, sắc mặt cũng biến, ở tia chớp chói sáng hiện lên sợ hãi khôn nguôi.
“Công chúa…” Cô muốn cự tuyệt.
“Cô dám nói một chữ cô xem tôi sẽ làm gì với cô?” Thanh âm êm ái của Lily lộ ra một tia bén nhọn, ánh mắt u tĩnh như bừng tỉnh, “Tôi biết nhà của cô ở một thị trấn phụ cận lâu đài, nếu như cô dám đem chuyện này nói ra, có tin hay không tôi sẽ làm cho cái thị trấn nhỏ kia cùng người thân của cô cùng nhau biến mất? Cô sợ cái gì? Cứ theo lời tôi giao phó mà đi làm, kế hoạch rất chu toàn, cũng không có ai sẽ hoài nghi cô cả.”
Sắc mặt người hầu nữ càng trắng bệch, nghe được cô ta nhắc tới cái thị trấn nhỏ kia, vội vàng níu lấy tay áo của cô ta: “Không, Công chúa… đừng!”
“Tôi nghe công chúa, ngài bảo tôi làm cái gì tôi sẽ biết phải làm gì, điều này không có bất kỳ quan hệ nào với người nhà của tôi, công chúa, cô đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy…”
Lily lười nghe cô ta cầu xin, giật tay áo, liếc nhìn chằm chằm cô ta: “Nghe rõ những gì tôi vừa phân phó chưa? Nếu như có người hỏi, cũng nên cho tôi câu trả lời vừa lòng, không có ai hoài nghi các ngươi cả, nhiệm vụ của cô chính là khiến cho cô ta tự mình đi ra khỏi lâu đài, công tước chưa biết, mà khi hắn có tìm được cô ta thì cô ta cũng đã là một cái xác không hồn rồi, hiểu chưa?”
Người hầu nữ rùng mình một cái!
“Công chúa, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?”
“Nhất định phải làm vậy!” Lily thét chói tai, thanh âm như là chim quyên kêu đến chảy máu đầu, ánh mắt tản ra một tia giết chóc chói mắt, “Tôi không thể nào nhìn cô ta ở trong tòa thành này giễu võ dương oai, càng không thể nào nhìn cô ta đứng ở bên cạnh Công Tước cùng hắn kết hôn, cô có hiểu hay không? Tôi không muốn một tay cô ta phá hủy tất cả của tôi, tôi sớm đã là đàn bà bên cạnh hắn, nếu như hắn không quan tâm tôi thì tôi làm sao bây giờ? Tôi không thể đi làm một thường dân, ngoại trừ hắn ra tôi không có thể gả cho bất kỳ người đàn ông nào nữa, chút nữa đi làm đi, hết thảy theo đúng như tôi phân phó, cút!”
Cô lần nữa bắt đầu nổi điên, đem những thứ còn lại ở bên cạnh bắt đầu điên cuồng đập phá.
Người hầu nữ bị cô ta dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau, ở trong màn đêm mưa gió bão bùng, lảo đảo chạy ra khỏi gian phòng của cô ta.
Trời chưa sáng, nhưng sợ hãi thực sự, cũng chính là bắt đầu khi trời sáng.
Bầu trời u ám, không biết là buổi sáng hay là buổi chiều, mây đen ngìn nghịt, mưa lớn cọ rửa tòa thành. “Ầm” một tiếng vang thật lớn, khiến cho cô gái đang ngủ mê bừng tỉnh. Trong phòng đen như mực, không có một tia sáng, cái gì nhìn cũng không rõ.
Lâm Hi Hi xuống giường, khẽ thở dốc, vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng sấm vừa mới vang lên kia, lòng chấn động run sợ. Nàng không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, nhưng là, tiết trời thật đáng sợ… đêm tối đã qua sao?
Thân thể thanh tĩnh lại, cả người cũng bắt đầu bủn rủn, Lâm Hi Hi xuống giường mở rèm cửa sổ ra, lại thấy bên ngoài vẫn là một mảnh u ám và ướt át như cũ, sắc trời vẫn đen không có một tia nào báo hiệu là sẽ tốt lên cả.
Trái tim của nàng, lại bị nhéo chặt hơn.
Cả một đêm đã trôi qua sao?
Hiện tại trời đã sáng, có phải có thể biết hắn có sao không rồi?
Nàng buông rèm cửa sổ xuống, xoay người xuống lầu, những gian phòng chung quanh cũng không có mở đèn, nàng đi qua nơi nào cũng mở đèn lên, cả tòa tòa lâu đài vẫn yên tĩnh như vậy, nàng muốn tìm một người giúp việc, lại phát hiện, nơi nào cũng không có.
Sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, lâm Hi Hi bật vội một cái đèn, lớn tiếng hỏi: “Có người ở đây không?”
Không có ai đáp lại.
Nàng nhìn thấy điện thoại chỗ khúc uốn cầu thang, nàng vôi chạy nhanh bắt lấy, có chút vô lực mà nắm chắc tai nghe. Nàng nhớ lại một dãy số, ngón tay nhỏ yếu cẩn thận run run bấm, chỉ hy vọng mình không bấm nhầm.
Cái dãy số kia là lần đó nàng thấy trong điện thoại di động lưu là dãy số của Tần Dịch Dương, hôm nay, ở nơi này trong tình thế bế tắc này, nàng cảm giác nàng cùng hắn cách nhau đến trăm sông ngàn núi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc