Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tổng Tài Thực Đáng Sợ » Phần 246

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Phần 246

Tại nước Anh xa xôi, London.

Trong phòng họp rộng lớn, tách cafe bên cạnh Tần Dịch Dương đã lạnh đi từ bao giờ mà sự tranh chấp và nóng giận vẫn như cũ chưa có dịu đi, một vị ủy viên đã không thể khống chế nổi cảm xúc, phẫn uất lên án hành vi tàn bạo của Bruce, sau khi điều tra được tung tích nơi ẩn nấp của hắn, ông ta mãnh liệt đề nghị trực tiếp công kich ngay lập tức.

Mà lại có ý kiến bất đồng, cho rằng không nên “đánh rắn động cỏ”, bí mật hành động mới có thể bắt được. Nếu trực diện tấn công khả năng thắng khá lớn nhưng sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề về lực lượng, mặt khác tính cách của Bruce vốn rất kiêu ngạo tự phụ, không chừng hắn sẽ liều mạng mà “cá chết lưới rách.”

Kết quả như vậy cũng không phải là hi vọng mà dân chúng muốn nhìn thấy.

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn hình ảnh hiển thị nơi ẩn nấp của Bruce trên màn hình, mấy ngày làm việc mệt nhọc trên mắt hắn đã hằn lên tia máu.

Lạc Thành một đường tiến thẳng vào, không để ý tới những tiếng hò hét ngăn cản của bọn người bảo vệ ngoài cửa, sắc mặt ngưng trọng đến sát bên tai Tần Dịch Dương nói nhỏ, tiếng nói run rẩy xưa nay chưa từng thấy: “Không thấy Lâm tiểu thư.”

Sắc mặt Tần Dịch Dương biến đổi lớn.

“Cái gì gọi là không thấy?”

“Cô ấy vứt bỏ vòng cổ, một mình rời khỏi bệnh viện, không rõ tung tích.”

Tần Dịch Dương hất mạnh tất cả tài liệu trên bàn, trong con ngươi tia máu vằn càng thêm đỏ rực, lao ra khỏi phòng họp. Thời điểm ly cafe bị va rơi xuống đất vỡ thành những mảnh vụn thì những tiếng tranh luận kịch liệt cũng im bặt. Mọi người nhìn sắc mặt lạnh như băng của công tước đại nhân, ngay cả thở cũng không dám.

Hành lang thật dài, bởi vì hành lang có cột chống, cho nên tiếng động càng vang dội.

Hắn chạy như bay, hai màu trắng đen luân phiên nhau chiếu rọi trên mặt hắn, môi mỏng cắn chặt.

Hắn biết từ trước tới giờ Lạc Thành vẫn luôn ở bên cạnh hắn không ai có thể thay thế được là do cậu ta làm việc rất cẩn thận, cho tới bây giờ đều không cần lo lắng. Nhưng giờ phút này hắn thực không muốn thừa nhận điều này, lần đầu tiên hắn không tin vào thuộc hạ của mình, muốn tự mình kiểm chứng độ chuẩn xác.

Không thấy nàng.

Vứt bỏ vòng cổ, một mình bỏ đi, không rõ tung tích.

Mỗi bốn chữ, đều giống như lưỡi dao hung hăng đâm thủng lồng ngực hắn, hắn không tin.

Về đến gian phòng kia, căn phòng luôn luôn được đóng kín, “Phanh.” Một tiếng cánh cửa bị đập vào vách tường, Tần Dịch Dương khởi động tất cả thiết bị, cánh tay thon dài thậm chí còn có chút run rẩy, mở ra lịch sử ghi chép.

Hình ảnh cuối cùng trong dữ liệu là ở phòng bệnh trong bệnh viện. Sắc mặt nàng tái nhợt như hoa bách hợp đau đớn động lòng người.

Tiếp tục mở nhưng trống không, không có thân ảnh của nàng.

Tần Dịch Dương nặng nề buông người trên sofa, sắc mặt không có tia máu.

Lạc Thành cũng nhanh chân chạy theo hắn, sắc mặt nặng nề không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn điên cuồng, từ từ tiến gần đến sau lưng hắn.

“Cậu làm việc như thế nào lại thành ra như vậy?” Thanh âm lạnh lùng vang lên trong căn phòng.

Sống lưng Lạc Thành lạnh buốt, hắn biết mỗi khi Vinson dùng giọng này để nói chuyện, liền cho thấy hắn đang vô cùng tức giận.

Mím chặt môi, hắn không dám nhiều lời.

“Tôi đã nói đừng ép cô ấy quá, đúng không?” Tiếng gầm nổ tung trong phòng, Tần Dịch Dương tức giận đứng dậy.

Bàn uống nước thủy tinh trước mặt bị hung hăng lật đổ.

Sắc mặt Lạc Thành có chút tái nhợt nói: “Không có nhiều thời gian cùng cô ấy giải thích, chúng tôi rời đi chưa đến 15 phút người của Bruce đều đã chạy tới, nếu như không phải là đứa bé đã không còn ở đó thì bọn chúng sẽ không dừng tay.”

Biết rằng giải thích cũng vô dụng. Lạc Thành vẫn cố giải thích, ngữ khí lạnh nhạt tiếp tục: “Mà có giải thích, cô ấy cũng không đồng ý.”

Trong lòng Tần Dịch Dương một hồi đau nhói.

Hắn đương nhiên biết nàng sẽ không đồng ý.

Ngón tay nắm chặt thành quyền, để trên chính miệng mình mới ngăn không ho ra tiếng. Trong mắt sâu thẳm hằn đầy tơ máu, uất hận nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại đau tới thấu xương, khàn giọng hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Ở bên chỗ phu nhân.”

Tay hắn gắt gao vịn vào sofa mãnh liệt đẩy ra, hướng bên ngoài bước nhanh ra.

Lạc Thành nhanh chóng nhường đường, sắc mặt âm trầm căng thẳng.

Trên chiếc ghế mây, Lan phu nhân thân mặc một bộ Âu phục, quần dài tao nhã đứng dậy, ngưng mắt nhìn đứa trẻ trong trứng nước. Đứa bé này yên tĩnh kỳ lạ. Không khóc không nháo, thỉnh thoảng mới khóc đương nhiên là lúc đói bụng, cho ăn một chút là lại không việc gì.

Đứa bé vừa mới sinh ra, da mặt vẫn còn nhăn nheo, mắt nhắm chặt, tay nhỏ bé vô thức vùng vẫy.

Cuối cùng trên khuôn mặt Lan phu nhân cũng nở một nụ cười đặc biệt, giơ tay trêu chọc đứa bé kia.

“Phu nhân, công tước tới.” Người hầu gái đi đến trước mặt bà nói.

Sắc mặt Lan phu nhân vừa thay đổi, dừng lại mọi động tác, sửa sang lại quần dài của chính mình rồi mới đứng dậy, ánh mắt vừa mới hiền lành lại đã trở nên nghiêm túc cao quý.

“Phu nhân!” Tần Dịch Dương đi vào đến nơi, thân ảnh cao ngất dừng lại, thản nhiên kêu một tiếng.

“Đến rồi?” Lan phu nhân không có xoay người mà thản nhiên vòng qua cái nôi du dương nói: “Người của cậu động tác rất nhanh nhẹn dứt điểm, đứa bé xinh đẹp này không có bị thương tổn chút nào, ở chỗ của ta sẽ không có kẻ nào dám to gan lẻn vào động đến nó. Cậu đi qua nhìn một chút đi, đứa nhỏ trông rất khá.”

Trong ánh mắt Tần Dịch Dương thoáng qua một tia đau lòng, mềm mại.

Hắn đi tới, một cái cúi người xanh tại hai bên cánh nôi, xót xa nhìn đứa bé mới sinh được mấy ngày, đang ngủ, lòng bàn tay hồng hào thỉnh thoảng duỗi ra nắm vào, im lặng thản nhiên, thân thể nho nhỏ vùi sâu vào chăn đệm trên chiếc giường nhỏ.

Lồng ngực nhói đau khiến hắn không thể hô hấp, bàn tay nhẹ nhàng với xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà mềm mại của đứa bé.

Đứa bé đang ngủ chợt giật mình, ánh mắt mơ hồ mở ra lại nhắm lại, tựa như chưa thích ứng được với ánh sáng, con ngươi đen láy nhẹ nhàng di chuyển, không cách nào tập trung, cánh tay theo bản năng vô thức hạ xuống.

Một giây kia, từ trong ánh mắt của đứa bé Tần Dịch Dương như thấy được thân ảnh xinh đẹp của nàng, tâm tình suýt nữa mất khống chế.

“Tôi sẽ quay về Trung Quốc ngay lập tức, đến đây để nói với phu nhân một tiếng.” Sắc mặt tái nhợt nghiêm nghị, Tần Dịch Dương bình ổn tâm tình, nhàn nhạt nói.

Lông mày Lan phu nhân bỗng rung động.

“Hiện tại cậu muốn quay về Trung Quốc?”

Lan phu nhân từ trong phòng bước ra vài bước, thanh âm uy nghiêm nói: “Vinson, cậu cũng biết đây là thời kỳ quan trọng, thần dân đều rất cần có cậu, hành tung của cậu không thể do cậu tự ý quyết định được.”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn đứa bé trong nôi, thản nhiên nói: “Là sai lầm của tôi. Biết bản thân không thể buông tay, lại ở đây ngoan cố ngồi vào vị trí này. Phu nhân, thật có lỗi.”

“Cậu…” Lan phu nhân nhíu mày “Là vì người đàn bà Trung Quốc kia?”

“Cô ấy là vợ của tôi. Duy nhất.”

“Cậu nói cái gì?” Lông mày Lan phu nhân càng nhíu chặt: “Không phải trước đây cậu đã cùng cô ta ly hôn sao?”

“Tôi cũng không cần bất cứ giấy tờ gì để chứng minh thân phận của cô ấy, “chức danh phu nhân” – cô ấy không cần ngồi vào vị trí như vậy, chỉ cần ở trong lòng tôi là đã quá đủ rồi.” Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng đảo qua bà. “Tôi phải đi. Ngay bây giờ.”

Sắc mặt Lan phu nhân càng khó coi.

“Cậu cũng giống như bố của cậu, cả đời này đều bị đàn bà Trung Quốc mê hoặc, cho nên tôi ghét Trung Quốc.” Trong ánh mắt bà ta lộ ra ý hận mãnh liệt, nhìn hắn.

Tần Dịch Dương khẽ cựa tay, không đợi bà cho phép, cúi đầu vỗ vỗ nhẹ đứa bé trong nôi, ưu nhã đứng dậy.

Ngay sau đó, hắn sải bước đi ra khỏi căn phòng.

Bước chân hắn nhanh mà vững vàng như là muốn chạy trốn khỏi xứ sở này, trở lại nơi hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì thành phố nào đó nơi mà tình yêu của hắn để lại cho nàng, nàng đã buông tay.

Đau đớn trong lòng cuồn cuộn như sóng triều, một trận rồi một trận càng lúc càng mãnh liệt. Tận tới khi trong đầu hắn không còn gì khác chỉ còn lại một mình nàng, động tác nàng vứt bỏ dây chuyền, đối với hắn, nàng đã hoàn toàn buông tay.

“Hi Hi, em có biết? Thời khắc kia – lúc mà em biến mất anh mới thực sự hoảng sợ. Giống như vẫn tin rằng mọi thứ đều nắm chặt trong tay, cho dù thế nào cũng không buông ra, thế nhưng thời khắc này tự dưng bị chặt đứt.”

12 tiếng sau, tại sân bay thành phố C.

Vừa xuống máy bay, một luồng gió lạnh buốt ùa tới. Tần Dịch Dương không để ý tới những thứ kia, dưới ánh trời chiều nhàn nhạt lộ ra vẻ khác thường. Lạc Thành đi sát sau hắn. Nghĩ làm thế nào nhắc nhở hắn mặc thêm áo khoác, nhưng cũng không có mở lời.

Thực rõ ràng, hiện tại người đàn ông này nghe không vào bất cứ lời nào.

Đi như bay, gần 12 tiếng đồng hồ hắn không có chợp mắt, cho dù ở trên máy bay hắn cũng không có nghỉ ngơi dù chỉ một chốc.

Lạc Thành bỏ qua ý nghĩ muốn khuyên bảo hắn trong đầu, trầm ngâm đi theo hắn.

Xe một mạch chạy tới nhà trọ của Lam Đóa.

Cô mới từ bên ngoài về nhà, dép lê dưới chân cọ thực sự đau. Buổi chiều bác sĩ Chu chạy đến đồn cảnh sát báo án, đến bây giờ bụng cô vẫn kêu ùng ục, chính là không có tâm tình để ăn nửa điểm này nọ, nhìn căn phòng chỉnh tề, nhìn mớ sách báo được Hi Hi thu dọn cẩn thận, sống mũi chợt chua xót.

Có tiếng gõ cửa, trong nháy mắt Lam Đóa có chút giật mình. Sau đó chợt mừng như điên…

Là Hi Hi trở về sao?

Cô chạy ra mở cửa thấy người đàn ông trước mắt chợt sợ run người, sau đó trong nháy mắt không chút do dự đóng chặt cửa.

“Rầm!” Một tiếng. Tần Dịch Dương dùng cánh tay đẩy mạnh cửa, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi lộ ra tia đau lòng.

Lam Đóa một mực cố sức, cho dù hắn có gia tăng lực đạo cô cũng không quan tâm. “Anh muốn gì?” Lam Đóa nghiến răng nghiến lợi hướng hắn quát.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất