Tần Dịch Dương lờ mờ nghe hết tất cả.
Nguyễn Húc nhìn ra một chút thay đổi ở hắn, nhấp một hơi rượu nồng tinh khiết, mở miệng nói khẽ: “Cậu sao thế?”
Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương đưa điện thoại bên tai dời đi, ngắt cuộc gọi.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như dòng nước của hắn lướt qua sơn hào hải vị trên bàn, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Nguyễn Húc có chút hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng tin tưởng lời hắn nói.
Kết thúc buổi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, hai bên đối tác thỏa thuận địa điểm kí kết hợp đồng cũng như phương án thực hiện cụ thể vào ngày mai.
Tần Dịch Dương cũng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển không ai biết hắn đang nhìn về phía nào.
Gió đêm ào ào thổi đến, Nguyễn Húc đi theo phía sau hắn, nhìn theo mấy vị đối tác phương Tây đi xa dần, nhịn không được bèn hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”
“Cậu hỏi để làm gì?” Tần Dịch Dương cũng không nhìn lại Nguyễn Húc…
Nguyễn Húc cười cười: “Không biết, trực giác thôi. Chơi với cậu lâu như vậy, dù sao cũng học được chút khả năng quan sát chứ.”
Tần Dịch Dương cười cười, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Cẩn thận đấy, tính hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo đấy.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc