Tay cầm giỏ, tựa như ngày đặc biệt trong năm nào đó, lần đầu tiên nàng đi vào thành phố C, cảm giác được thành phố này phồn hoa xa xỉ giống như trong mơ, tình yêu cùng tương lai của nàng đều đơn giản như vậy.
Tựa như đã rất nhiều năm, mà cũng tựa như vừa mới đây.
Tại một ngã tư của thành phố C phồn hoa, có thể nhìn thấy một cô gái tóc dài tung bay, dọc theo khúc uốn quanh đường mà đi tới, xinh đẹp mà cô đơn như vậy, hình dáng đơn thuần như nước.
Nàng mờ mịt đi, vẫn đi, không biết nên đi nơi nào.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước.
Mặt trời có vẻ lớn, trên thân thể người đang phơi nắng hơi hơi thấm ra mồ hôi, Lâm Hi Hi cảm giác mình đã đi một quãng đường rất dài, rất dài, xa tới mức nàng cũng không biết đây là nơi nào, nàng mệt mỏi quá, đơn giản là ngồi xuống ven đường, chậm rãi thở dốc.
Bụng có chút đau, nàng có một chút hoảng hốt, che bụng nhẹ nhàng xoa.
Nàng lo lắng cho sinh mệnh nhỏ bé bên trong như vậ, không dám khóc, không dám tức giận, không dám làm cho cảm xúc có kich động quá lớn, thậm chí không dám chạy ra đường lớn đi tìm cái chết…
Nàng yêu thương đứa nhỏ chưa thành hình này, trong đầu hiện lên hình ảnh, là Tần Dịch Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hỏi mọi thứ về đứa nhỏ, giọng nói của hắn luôn lãnh đạm thản nhiên, nhưng là thời điểm mà nàng nói về đứa nhỏ, ánh mắt lại luôn luôn mềm mại như vậy. Hắn nói: “Hi Hi, em có nghĩ đến sẽ theo anh đi về Anh không?”
Thậm chí nàng đã từng mặc sức tưởng tượng qua.
Nước Anh, Công Tước, hoàn cảnh thần bí mà cường thế của hắn, như thế nào lại có thể tạo ra hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước… (đẹp nhưng không thực). Khẽ chạm liền biến mất.
Chính là hắn xoay người, thản nhiên lưu lại cho nàng một vẻ mặt lãnh liệt mà hờ hững, ngóe ngóe khóe miệng, sải bước rời đi. Để lại cho nàng tình yêu trôi dạt khắp nơi, lưu lại cho nàng một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trong bụng, để lại cho nàng sự tuyệt vọng trong thành phố trống vắng.
Thế giới này, thật hoang vắng.
Bụng thực sự đau quá… Lâm Hi Hi gục đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, làm dịu đi sự bi thống của chính bản thân mình, không kich động, không oán hận, chẳng qua là trong nháy mắt khi tóc dài rũ xuống kia, nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, đem mặt đường nóng hầm hập tẩm ướt.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc