Ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, tiếng nói của Tần Dịch Dương hờ hững mà lạnh lùng: “Đi giúp tôi nói cho Colin biết, tôi sẽ tha thứ cho nó lần hành động sai lầm này, cho nó trong vòng hai ngày phải trở về Anh, nếu không bảo nó chờ bị lưu đày đến sa mạc đi.”
Ánh mắt của Lạc Thành sáng lóe lên, chần chờ nói: “Ngài biết chắc chắn là Colin làm sao?”
Tần Dịch Dương lãnh đạm, chính là ánh mắt hiện lên tia đã sớm biết rõ từ trước.
Lạnh lùng cười, hắn lạnh giọng nói: “Thủ đoạn vụng về như vậy mà cũng dám đụng vào cô ấy, nó quả nhiên là cần phải chỉnh một chút.”
Nếu Colin không phải là em trai của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Lạc Thành mím môi không hỏi nữa, nhìn dáng vẻ của hắn cũng đã đủ biết hắn khônh có dự định quay về Anh, nhưng là: “Không ai được phép vắng mặt trong kỳ tham tuyển ba tháng sau, ngài quyết định buông tay sao?”
Từ vài năm nay đã chuẩn bị để tham tuyển, thế lực tài chính của Tần Dịch Dương trải rộng từ châu Âu, Mỹ, đến châu Á, các kế hoặch thu mua hiện tại cũng đã hoàn thành, những gì hắn chuẩn bị hết thảy đều vì ngày hôm nay – tham tuyển, hay cũng có thể nói là toàn bộ người trong Hoàng Thất cũng chỉ muốn xem hắn và Bruce so tài cao thấp thế nào thôi, mà hiện tại, hắn không phải là buông tha chứ?
Tần Dịch Dương gật gật đầu, “Hai năm trước tôi đã bỏ mặc một mình cô ấy ở lại đây, hiện tại lại muốn một lần nữa sao?”
Cánh cửa phòng ngủ đóng kín tĩnh mịch, hắn biết nàng đang ngủ say ngay bên trong đó, ánh mắt thâm thúy vẫn lộ ra một tia lo lắng, thản nhiên nói: “Để cho Bruce tiếp nhận không có gì không tốt cả, chẳng qua là thay tôi hướng Lan phu nhân nói lời xin lỗi, kỳ vọng của bà ấy, tôi không có biện pháp thành toàn.”
Lạc Thành nhíu mi nhìn.
Quả nhiên đàn ông khi bị tình yêu mê hoặc đều có chút lừa mình dối người, trời biết hắn và Bruce không có chút sai biệt một chút nào ở ý nghĩ cùng thủ đoạn buôn bán ngoan độc, nhưng vấn đề nó là ở chỗ khác, Bruce trời sinh là một kẻ thị huyết hiếu chiến, mặc dù được sinh trưởng trong hoàng gia, nhưng luôn luôn tin tưởng rằng có thể dùng vũ lực để đàn áp thần dân khiến họ phải khuất phục, người như vậy ngồi vào vị trí của công tước, có thể có chuyện tốt gì?
Nhưng là hiện tại có khuyên như thế nào cũng không được.
Ngồi thêm vài phút nữa, Lạc Thành biết điều rời đi.
Căn phòng khách rộng lớn cùng phòng ngủ lại có cách bài trí rất phù hợp, nhà trọ của Bác Viễn, tòa nhà cao nhất. Tần Dịch Dương mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng chậm rãi hướng phía nàng đi tới.
Trong mộng nàng vẫn còn mê mang hoảng loạn.
Nháy mắt trước khi hôn mê, Lâm Hi Hi nghe được thanh âm của người kia, muốn đưa nàng đi sang Anh, bắt lấy con của nàng… Nàng không có nhiều tinh lực như vậy để suy nghĩ cái gì, chỉ là theo bản năng mà muốn dừng lại, nghĩ muốn kháng cự, dùng tay gắt gao bảo vệ bụng mình không cho bất kỳ kẻ nào động đến sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt chỉ mới hai tháng kia, nàng thiếu chút nữa đã không cẩn thận đánh mất nó.
Cánh mi thanh tú nhíu lại, toát đầy mồ hôi.
Lót một tấm chăn phía sau lưng nàng, Tần Dịch Dương cúi đầu nhẹ nhàng ôm nàng, nháy mắt khi cầm lấy bàn tay nàng cảm thấy nàng đang run rẩy.
Môi anh đào kia tái nhợt không chút huyết sắc, đang thấp giọng nỉ non cái gì, Tần Dịch Dương hôn lên bên má nàng, nghe được thanh âm của nàng, có chút nghẹn ngào đứt quãng, “Đừng… Đừng động vào con của tôi…”
Cây chống đỡ trong lòng đột nhiên đứt gãy, hắn ôm chặt nàng, thân thể chậm rãi cứng đờ.
Cánh môi dán lên da thịt của nàng, chậm rãi tự do lưu luyến, Tần Dịch Dương đem bàn tay nhỏ bé của nàng áp chặt vào Âu phục của hắn, cách sơ mi mỏng manh dán vào ngực hắn, ôn nhu an ủi.
“Không sao rồi… không sao rồi, Hi Hi…” Hắn hôn mặt nàng, chóp mũi, khóe miệng ngọt ngào, bàn tay vuốt ve sau gáy mềm mại cùng những sợ tóc thơm ngát của nàng, “không ai có thể đụng đến con của chúng ta…”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống, đi vào cái bụng hơi hở ra của nàng, nhẹ nhàng che phủ.
Trong hôn mê Lâm Hi Hi không hề có ý thức, bàn tay mảnh khảnh cũng tuột theo xuống, đan vào bàn tay đang bao trùm lên bụng nàng kia, Tần Dịch Dương vô cùng chấn động, rốt cục nhịn không được mà hôn lên cánh môi anh đào của nàng.
Cánh môi mỏng lạnh lẽo kia, mềm mại như nước, lại thơm mát tuyệt diệu, hắn nhợt nhạt dừng lại, lại nhịn không được xâm nhập thật sâu vào, đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua cánh môi nàng, thử thăm dò phản ứng tự nhiên nhất của nàng, nháy mắt kia khi hàm răng nàng hé mở ra hắn như giông tố mà đi vào, cướp lấy hương vị đẹp nhất của nàng.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc