Nắm thật chặt điện thoại di động, hung hăng ném sang bên cạnh, “Thế nào?” Trợ thủ căng mắt nhìn hắn, cũng nhẹ nhàng cau mày: “Anh ấy không trở về?”
Trên mặt Colin vốn đã không có chút mùa xuân, nghe thấy câu này ngược lại càng phiền não, con ngươi xanh biếc lóe ra tia lo lắng, môi nhếch lên, xóa sạch bất đắc dĩ, nhưng lại bắt đầu lo lắng cười cười: “Anh trai thân yêu của tôi nhất định không trở về… Tại sao? Hafl cậu nói xem tại sao? Lâm rõ ràng đã rời khỏi anh ấy, anh ấy vẫn không định buông tha cho cô ấy sao? Chỉ là đàn bà mà thôi, anh ấy muốn loại như thế nào tôi cũng có thể à.”
Trợ thủ nheo mắt, lắc lắc đầu cười cười: ‘Phụ nữ có con của anh ấy, cậu cũng hiểu được hậu duệ đời sau của Anh Hoàng đại biểu cho cái gì mà? Không cần nói đến việc Vinson có yêu cô ta hay không, chỉ vì đứa bé này, anh ấy nhất định không tìm được cô ấy là không được.
Khuôn mặt anh tuấn tức giận của Colin tản ra chút nghi ngờ, buông tay nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trợ thủ cười yếu ớt, “Rất đơn giản, chúng ta nên cố gắng tìm được cô gái kia trước, sau đó mang cô ta đi Anh, rồi loan tin cho Vinson biết, anh ấy nhất định sẽ trở về… Trở lại Anh rồi, hết thảy đều đơn giản.”
Colin ngồi ở ghế sau, tay gõ nhịp lên cánh môi mỏng, nhếch lên một đường cong, “Thành phố C lớn như vậy, tôi muốn tìm đến bao giờ mới tìm được cô ấy chứ?”
Trợ thủ ở trên bàn phím gõ loạn mấy cái, sau đó enter một cái, giơ màn hình máy tính cho hắn nhìn, “Ngay từ lúc trước khi đến tôi đã liên lạc với cục tình báo ở đây, ngày vị tiểu thư xinh đẹp kia mất tích tôi đã cho người bám sát theo… Xem qua nơi này đi, có phải cô ấy không?”
Đối với mỹ nữ Colin từ trước đến giờ nhìn qua thì khó mà quên được, chỉ thấy hình ảnh trong máy vi tính là một thân ảnh xinh đẹp, thoáng qua một cái ban công màu trắng, mặc dù chỉ nhìn ngang, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó là ai.
Đó là cô gái nhỏ ưu nhã ở Tần trạch, cư nhiên đang ở đó.
Colin không nhịn được kinh ngạc than lên một tiếng, khóe miệng càng thêm cong lên, nụ cười nở rộ, ngữ điệu du dương nói: “Hafl, cậu không hổ là người xuất thân từ tổ chức gián điệp nha.”
Trợ thủ cười cười, tựa lưng vào ghế ngồi: “Chúng ta có thể hành động, cô gái này cậu sẽ sử trí như thế nào?”
Nụ cười tươi rói của Colin bỗng bị thu hồi lại, ánh mắt mê ly: “Có thể bắt cô ấy về, nhưng không được thương tổn cô ấy… Cô ấy rất xinh đẹp.”
Tia nắng ban mai chiếu rọi lên màn hình máy tính, dâng lên vầng sáng nhàn nhạt, nhớ lại khi ở Tần trạch đươc nàng chiếu cố rất tốt, hắn hạ thấp giọng nỉ non: “Xin lỗi Lâm…”
Trong bệnh viện an tĩnh, mùi thuốc khử trùng vẫn nồng nặc như cũ.
Thân ảnh màu trắng đi tới trước cửa sổ, cầm mã số cùng phiếu hẹn đã chuẩn bị trước, ở dưới đại sảnh chờ đợi.
“Phòng giải phẫu.” Ba chữ kia đập vào mắt nàng, khuôn mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, trong quá trình chờ đợi hết nhìn đông lại nhìn tây, nàng biết xung quanh đều là những người xếp hàng chờ làm giải phẫu, bọn họ cùng nàng không có gì khác nhau cả.
Chẳng qua là, nhất định phải xóa bỏ đứa bé sao?
Tay của nàng nhẹ nhàng đặt ở bụng của mình, cảm thụ sinh mệnh nhỏ bé hai tháng kia. Còn quá nhỏ, không cảm thụ được gì, nhưng nàng vẫn có thể hiểu, nếu như đi vào sẽ có dụng cụ lạnh như băng đi vào trong cơ thể nàng mà tàn sát, mãi cho đến khi đem cái sinh mạng kia phá hủy đi, có lẽ nó còn chưa cảm giác được đau, cũng đã là một đống máu mơ hồ rồi…
“…” bị tưởng tượng của chính mình hù dọa đến, Lâm Hi Hi đột nhiên nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Nàng nhớ tới khi còn ở Tần trạch, bất kể bình thường hay mâu thuẫn, bất kể giận dữ hay là ngọt ngào, hắn đều chưa từng động thủ với nàng, ngay cả khi trái tim đã bị nàng làm cho đau đớn đến nhường nào. Nàng còn nhớ rõ lần kia – lần bị Nhạc Phong bắt cóc, hắn ôm lấy nàng bảo vệ nàng chịu bút máy bén nhọn đâm vào, vẫn ôm nàng, ôm chặt như vậy…
Anh có muốn đứa bé này không?
Tần Dịch Dương, anh nói cho tôi biết, nếu anh biết, anh có muốn đứa bé này hay không?
“Số 11, Lâm Hi Hi.” Hộ sĩ từ trong căn phòng đi ra, lãnh đạm nhìn danh sách tên mà hô.
Thân thể mảnh khảnh đột nhiên chấn động, Lâm Hi Hi từ trong mơ màng bừng tỉnh, sau đó nhẹ nhàng đi tới, bước chân vô cùng khó khăn. Nàng nhìn thấy cô gái vừa mới đi ra, sắc mặt tái nhợt, lại nhìn người đàn ông đang đợi ngoài cửa kia, nghẹn ngào khóc lên, hai người chặt chẽ ôm lấy nhau.
“Nhanh lên một chút, đến lượt cô rồi, rất đơn giản.” Hộ sĩ đem nàng kéo vào, đóng cửa lại.
Cả gian phòng hiện ra màu lam nhạt, có chút lạnh như băng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút sợ, cũng không dám đi vào, bị hộ sĩ nhẹ nhàng đẩy mạnh đi: “Tốt lắm, hiện tại nằm trên đó, hai chân tách ra tốt nhất là tách ra thật lớn, biết cái gì là tận lực tách ra không? Mở không đủ lớn, người đau là chính cô, lên đi.”
Không khí an tĩnh mà quỷ dị.
Bốn phía bốn hộ sĩ đều đứng ở đây, khử trùng dụng cụ, hoặc là pha thuốc mê các loại, mà bọn họ không có chú ý tới chính là, ở một cái cửa sổ bên cạnh, một đôi mắt thâm thúy mà sắc bén xuyên thấu qua cửa sổ đặc chế ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kia.
Khi biết được nàng có cái ý nghĩ này hắn liền vội chạy tới nơi này, lại không nghĩ rằng, nàng thật tâm muốn làm.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nồng đậm đau đớn.
Lâm Hi Hi em hận tôi tới mức độ nào? Đến mức ngay cả chính con của em em cũng không cần?
Tay hung hăng cuộn chặt lại, các khớp xương đều trở lên trắng bệch, ánh mắt hung ác của Tần Dịch Dương ngưng lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đè nén kich động muốn chạy tới đem nàng kéo vào trong ngực, nín thở không chớp mắt nhìn động tĩnh của nàng.
Hắn thề rằng, nếu nàng dám thực sự nằm lên cái bàn mổ đó, cả đời này hắn sẽ đem nàng giam cầm lại, bất kể nàng có yêu hay không, có hận hay không, chỉ có thể ngoan ngoãn như cánh chim quỳ dưới chân hắn cầu xin cuộc sống tự do.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc