Sắc mặt Tần Dịch Dương có chút khó coi.
Đem thân thể của nàng kéo trở về trong ngực hắn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, như muốn xuyên thấu linh hồn nàng. “Vì sao không phải em thì không thể? Lâm Hi Hi, điều này anh cũng rất muốn biết”
Tiếng nói trầm thấp mà lạnh như băng, cặp lông mày tuấn lãng của Tần Dịch Dương hơi hơi nhíu lại, những vướng mắc trong lòng cũng bị xáo trộn, hơi thở cũng ngày càng loạn: “Đúng là dạng đàn bà nào anh cũng có thể có, anh cũng cảm thấy kỳ lạ vì cái gì mà luôn muốn một người phụ nữ không thừa nhận yêu anh, luôn miệng nói phải rời khỏi anh, phải ly hôn với anh! Anh điên rồi phải không?”
Gắt gao giữ lấy gáy nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc mà khiếρ sợ của nàng, hắn hung hăng hạ xuống một nụ hôn. “Lâm Hi Hi… Đừng hỏi anh vì sao, anh không thể cho em đáp án!”
Hắn hôn rất thô bạo, gắt gao chặn cái miệng nhỏ nhắn không cho nàng hô hấp, nàng liều mạng muốn đẩy hắn ra, “ưm ưm”, đôi môi anh đào cùng hàm răng bị cạy mở, bị hắn hung hăng đoạt lấy.
Hai người ở bên cửa sổ dây dưa không rõ, dáng người nàng nhỏ yếu, cả thân trên bị cánh tay hắn luồn qua cánh tay gắt gao ôm lấy, ôm chặt vào trong ngực, hai chân nàng không chạm đất, hai tay bám vào vai hắn, đẩy thế nào cũng không ra.
Nàng sắp nghẹt thở, cả người bị hắn đè lên vách tường, mặc hắn chậm rãi vuốt ve.
Cảm giác được hơi thở của nàng càng ngày càng yếu, thân thể cũng càng lúc càng mềm đi, Tần Dịch Dương thả nhẹ lực đạo, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, buông cánh môi anh đào ra để nàng hít thở một chút, Lâm Hi Hi bị hắn thô bạo mà điên cuồng hôn, trong ý thức mê loạn lại cảm thấy người đàn ông này có chút… Thống khổ.
Hắn thống khổ sao? Cặp lông mày kia nhíu chặt, ngay cả khi đang hôn nàng cũng không dãn ra.
“Thật xin lỗi…”, đôi môi Tần Dịch Dương có chút tái nhợt, mím môi nửa ngày lại chỉ có thể nói ra ba chữ này, bao trùm bên vành tai mẫn cảm của nàng, dùng âm thanh ám ách nói ra.
Lâm Hi Hi nghẹn lời, ngoại trừ ra sức hít thở không biết nên nói cái gì.
Tần Dịch Dương đau lòng đem nàng ôm vào lòng, sắc mặt lại lạnh lùng ngưng trọng lại, thậm chí là có chút luống cuống, nói giọng khàn khàn: “Loại thuốc kia… đừng bao giờ uống nữa, đừng để anh nhìn thấy em chạm vào nó. Có con anh cũng có thể nuôi, đừng lo lắng rằng anh sẽ bỏ mặc em.”
Người trong lòng hắn thở dốc thật sâu, hắn nặng nề xoa tóc nàng, chỉ hận không thể đem nàng hòa nhập vào cơ thể mình.
“Cứ như vậy đi…”. Trầm thấp nói ra mấy chữ này, Tần Dịch Dương buông nàng ra, lui ra phía sau vài bước, nghiêm giọng nói: “Cẩn thận với hai người dưới lầu kia. Nếu có chuyện bất kì lúc nào cũng phải tìm anh.”
Ánh mắt hắn nhíu chặt như là đang ẩn nhẫn điều gì, liếc mắt chăm chú nhìn nàng một cái thật sâu, nhấc chân rời đi. Căn phòng trống trải, đảo mắt nhìn quanh cũng chỉ còn một mình nàng.
Cánh môi anh đào sưng đỏ, Lâm Hi Hi ngồi xổm xuống, cảm giác một trận choáng váng, thân thể mệt mỏi vô cùng, trong khoang miệng, trên người toàn bộ đều là hương vị của hắn. Đầu óc nàng rất hỗn loạn, nàng biết cho dù lại đi tìm thuốc cũng sẽ không thấy, dứt khoát bỏ cuộc, đi đến bên giường lẳng lặng nằm xuống. Thật sự mệt mỏi quá, gần đây nàng trở nên thèm ngủ…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc