Vốn tay đang gắt gao đẩy tay mỹ nữ kia ra nhưng lúc này lại đột nhiên chụp lấy, toàn bộ thân thể cô ta rơi vào trong vòng tay hắn. Ánh mắt sâu như đáy hồ của Tần Dịch Dương không hề có cảm xúc, và cũng chính là cái lạnh lùng này làm cho người ta không thể bỏ qua.
Mỹ nữ “ưm” một tiếng, tưởng rằng mình dụ dỗ đã thành công, thân thể dính sát vào thân thể rắn chắc to lớn của Tần Dịch Dương, cấp bách đến nỗi không kiềm chế được bất chấp còn có một người đàn ông khác cùng rất nhiều cô gái khác đang còn ngồi ở đây.
Ý cười trên môi Nguyễn Húc dần dần biến mất, cũng không quan tâm tới các cô gái kia đang châm lên những ngọn lửa trên cơ thể mình, chỉ là nhíu mày thật sâu, bình tĩnh mà nhìn xem người đàn ông đối diện.
Tay hắn khoát lên sofa, không thể tin được, nói: “Cậu làm thật sao?”
Sự cay nồng của rượu đột nhiên xộc vào, ánh mắt Tần Dịch Dương ngưng trọng, lưu quang lạnh lùng khiến cho người khác tim đập nhanh hơn, ngón tay hắn tao nhã đặt nơi khóe môi, hình ảnh Lâm Hi Hi vẫn là không biến mất.
“Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đến đây là để làm gì?” Thanh âm rõ ràng trong sáng như trước, Tần Dịch Dương lạnh lùng nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn vào người phụ nữ sa đọa trong suốt mà động lòng người, hiện lên vẻ lãnh huyết của bản thân.
Lông mày Nguyễn Húc nhíu lại càng sâu, mắt thấy tay mỹ nữ kia chui vào cổ áo hắn, ở bên trong tham luyến chuyển động, toàn thân trên cơ hồ xụi lơ trong lồng ngực Tần Dịch Dương, thậm chí dùng đầu lưỡi đỏ liếm lấy yết hầu của hắn, đúng là một màn duy mĩ, khiến cho toàn bộ những cô gái đang ngồi đây vội vàng đứng lên, mà Tần Dịch Dương chỉ đơn giản chế trụ thắt lưng của mỹ nữ, đem cô ta để lên trước người.
Một màn này, ngay cả Nguyễn Húc nhìn cũng không được!
Gân xanh nổi lên, tay hắn nắm chặt thành quả đấm. Người đàn ông này rốt cuộc là muốn làm cái gì!
Nói là vì chuyện phiền muộn của Lâm Hi Hi mới tìm hắn đi uống rượu, thì ra là đi tìm việc vui sao?! Hắn muốn chứng minh cái gì, không có Lâm Hi Hi, Tần Dịch Dương hắn vẫn vậy không hề hấn gì có phải hay không?!
Nguyễn Húc vẫn không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn xem, cũng không tin hắn có thể làm hết một mạch!
Ở chỗ này cũng có một tiêu chuẩn phóng khoáng nhất định, ngay cả tiểu thư cũng đã được huấn luyện, dù cho có trước mặt nhiều người nhưng cũng không hề gì mà đem toàn bộ cởi sạch thân thể xinh đẹp phập phồng chuyên nghiệp ngồi lên người đàn ông.
Mỹ nữ thực chủ động, khách tới nơi này phần lớn đều là những kẻ có tiền ngu ngốc, bộ dáng lại mập mạp tham lam thích ăn bớt, hầu hạ khách như vậy so với chết còn khó chịu hơn! Hiện tại may mắn gặp được một người đàn ông cực phẩm, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Thân thể người đàn ông tản ra từng trận mê hoặc ái muội, mỹ nữ khống chế không được, tự động hôn lên môi của hắn.
Đúng là đôi môi hương nhuyễn động lòng người, Tần Dịch Dương lạnh lùng ngồi im tại chỗ, thế nhưng cảm thụ không hề có chút rung động chỉ là ánh mắt u tối lạnh lùng dừng lại trên người cô gái ở trong lòng ngực, hương thơm tự nhiên cũng là mị hoặc tới cực điểm, tay hắn bắt lấy tóc của cô, xem cô mê hoặc, nâng đầu, hung hăng hôn lên môi cô!
Đàn bà chỉ là loại đồ vật này nọ, ở trong thế giới của Tần Dịch Dương bất quá cũng chỉ là một vật phẩm mà thôi!
Hắn cố gắng muốn chứng minh điểm này, cho nên không lưu tình chút nào mà tàn phá đôi môi của cô gái kia, hôn mãnh liệt mà mạnh bạo.
Mỹ nữ hưởng thụ “Ngô” một tiếng, bị đôi môi mãnh liệt mê hoặc của hắn làm cho thần hồn điên đảo, tự động đặt tay lên cổ hắn nghênh đón nụ hôn của hắn, thậm chí vươn đầu lưỡi nhiệt liệt đáp lại hắn, muốn buộc chặt hắn trên người mình.
Lưỡi ẩm ướt, đôi môi xa lạ, đúng là thâm ngâm xinh đẹp.
Tần Dịch Dương đột nhiên mở mắt ra, cảm thụ không hề có nửa điểm tình thú, chỉ cảm thấy người bàn bà trong lòng như một cục thịt có độ ấm, nơi khoang miệng chọc người chán ghét, rõ ràng chính là loại hắn ghét nhất.
Một loại chán ghét rất khó chịu.
Lạnh lùng nhìn cô ta, mắt mỹ nữ vẫn còn bất mãn mà đầu lưỡi tham lam vẫn xâm nhập vào miệng hắn.
Lực đạo trên tay đột nhiên thu lại! Mỹ nữ bị nắm tóc rời khỏi môi hắn, phát ra một tiếng kêu đau, trợn mắt không hề đoán trước, chỉ nhìn thấy đôi mắt chán ghét của Tần Dịch Dương, đã muốn lãnh liệt thị huyết!
“Cút xa một chút.” Đem người từ trong lòng ngực xốc lên, Tần Dịch Dương lòng tràn đầy uấn giận, lạnh như băng nói.
“A!” Mỹ nữ không ổn định ngã xuống trên mặt đất, mắt ủy khuất nhìn hắn không hiểu làm sao? Rõ ràng mới vừa rồi rất tốt, làm sao lại đột nhiên liền ghét bỏ cô như vậy…
Nguyễn Húc lại nở nụ cười, không tiếng động tựa vào sofa đối diện, thản nhiên tự đắc.
Tần Dịch Dương cũng không biết mình bị làm sao vậy, cồn ở trong thân thể bắt đầu có tác dụng mà nóng hừng hực, trước mắt hắn xuất hiện một ít choáng váng, cho tới nay hắn uống không biết say, hiện tại mới biết được nếu mình muốn say thì lúc nào cũng có thể say.
Hắn có chút chán nản ngồi trên sofa, tay day trán, bắt đầu nhớ tới nàng…
Lúc trở lại Tần trạch đã rất khuya, lúc đó trời cũng sắp sáng.
Thời điểm sáng sớm này là lúc bóng tối ngưng trọng nhất, người hầu vẫn còn để đèn chờ hắn trong phòng khách.
Vì hắn không nói là không trở lại nên người hầu trong Tần trạch không dám chậm trễ và luôn là như vậy trong mấy năm qua, cho dù hắn có ở Anh lâu như thế nào thì hắn vẫn luôn chỉ coi nơi đây là nhà của mình.
Cả người nồng nặc mùi rượu, hắn nheo mắt nhìn lên lầu hai, toàn bộ đèn ở đó đã tắt.
Nàng đã ngủ chưa?
Tháo cà vạt và đi vào, có người hầu tới nhận áo khoác của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Phu nhân uống nửa chén cháo rồi đi ngủ, chị Tuệ đang trong phòng chăm cô ấy ngủ.” Mắt Tần Dịch Dương khẽ động, nhìn người hầu này cũng có phần nhu hòa.
“Tiên sinh, ngài uống rượu?” Người hầu ngạc nhiên một chút, “Có cần tôi lấy cho ngài một cái gì đó để giải rượu không?”
Tần Dịch Dương lắc đầu, trầm giọng nói: “Không cần phiền toái.”
Thời điểm hắn muốn thanh tỉnh liền có thể thanh tỉnh, chính là nhân lúc vẫn còn men say, hắn rất muốn thấy cô gái nhỏ kia. “Cô ấy ở phòng nào? ” Hắn hỏi. “Phu nhân ở lầu hai, bên trái phòng thứ ba.”
Phòng thứ ba. Hắn nhớ rõ là phòng đó được trang trí theo phong cách Châu Âu có cả kinh văn và nhạc phổ của cơ đốc giáo, đúng là căn phòng cổ kính, nàng cư nhiên còn muốn làm gì đây.
Từng cái một tượng trưng cho việc giải trừ tội ác. Nàng vẫn còn hận hắn sao?
Không hỏi người hầu câu nào, hắn lập tức lên lầu hai, đẩy cửa căn phòng thứ ba bên trái ra. Sợ nàng thức giấc cho nên cũng không bật đèn, Tần Dịch Dương dừng lại hai giây liền đi vào, càng đến gần càng có thể thích ứng với bóng tối, thấy được thân ảnh mềm mại kia đang cuộn mình trên giường, chăn đơn màu trắng bọc lại toàn bộ dáng người tinh tế lả lướt của nàng.
Hai tay Tần Dịch Dương đặt ở hai bên hông nàng, môi mang theo mùi rượu nồng nặc hôn lên môi nàng.
Đôi môi hương nhuyễn ngọt ngào ở trong mộng có vẻ nhu thuận, hắn hôn nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng, hắn có thể thỏa thuê nhấm nháp môi nàng, lưỡi nhẹ nhàng chạm vào răng nàng, nàng trong mộng than nhẹ tạo ra một khe hở cho hắn tự do tiến vào. Hương rượu nồng đậm đi vào trong ƙhoang ɷiệng nàng, tác động lên ý thức của nàng, nàng động đậy nhưng không hề thanh tỉnh.
Đôi môi này thật làm cho người ta trầm mê.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc