Trong căn phòng trống trải không có thân ảnh của nàng như trước, Tần Dịch Dương dừng ở ban công, chận rãi đi qua, nhưng lại cũng không có.
Hắn nhíu mày, cảm giác tinh thần hơi căng thẳng.
Khi đó, khi biết được tin nàng không có ở Tần trạch, hắn ý thức được đó là thời điểm nguy hiểm, chính là loại cảm giác này khiến cho toàn bộ đầu óc đều là thân ảnh của nàng, lại chạm đến thứ không chân thật.
Hành lang lầu hai rất dài, thực u tĩnh, thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đi tới, tất cả đèn đều được bật lên.
Ánh đèn sáng chói chiếu rọi cả tòa nhà như ban ngày, hắn thấy được một cánh cửa mở hé ra.
Chậm rãi đi tới nhẹ nhàng đẩy ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh của nàng đang dựa vào giá sách lẳng lặng xem gì đó, mái tóc dài đen bóng ướt sũng vương vãi trên vai nàng, váy ngủ màu mận chín làm nổi bật da thịt non mềm của nàng.
Nghe được tiếng bước chân Lâm Hi Hi quay đầu lại, hơi hơi kinh ngạc, “Anh đã trở lại sao?”
Thân ảnh cao ngất trầm ổn đi tới, thân ảnh cao ngất của hắn đối lập với thân thể nhỏ bé mảnh mai của nàng. Hai tay dang ra Tần Dịch Dương đem nàng ôm vào, hít lấy từng đợt từng đợt mùi hương thơm ngát nhè nhẹ sau khi tắm rửa của nàng, trầm giọng hỏi: “Đang xem cái gì?”
Lâm Hi Hi hấp một ngụm khí nhỏ, đem sách gấp lại, thật cẩn thận mà trả lại chỗ cũ trên giá sách: “Em nhìn thấy phòng này có sách mới tiến vào xem, tùy tiện vận động một chút.”
Nàng cũng không trả lời, tim đập có chút hỗn loạn, như là chột dạ.
Tần Dịch Dương xoay người nàng lại ôm vào trong lòng, trước tiên vén những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng xem xét thật kỹ miệng vết thương còn lờ mờ kia, tuy rằng nàng không nói, nhưng hắn biết rõ nàng sợ hãi có sẹo lưu lại, bất quá hiện tại xem như thực tốt, chỉ còn một dấu hồng nhạt, như ẩn như hiện.
Sau đó hắn mới hướng về phía quyển sách nhìn coi, là “Luật hợp đồng”, từ khi nào thì nàng bắt đầu có hứng thú với loại sách này.
Ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia sáng.
“Án tử hình của Nhạc Phong thứ năm tòa án sẽ đưa ra những phán xét tương quan, em có thể đi xem.” Bàn tay to lớn chậm rãi xoa xoa mái tóc ẩm ướt của nàng, Tần Dịch Dương chậm rãi nói, môi dán lên trán nàng, “Kế hoạch thu mua Nhạc Thị lập tức sẽ hoàn thành, nó là của em.”
Câu cuối cùng kia, khiến cho Lâm Hi Hi nhảy dựng lên.
Ánh mắt trong veo lộ ra một tia khó tin, nàng có chút sợ hãi, kinh ngạc nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là em cũng không nghĩ sẽ chiếm lấy Nhạc Thị, em không muốn nó.”
Từ đầu đến cuối, điều nàng muốn chính là Nhạc Phong phải trả giá, vô luận là thế nào thì hiện tại cũng đã sắp kết thúc, hiện tại nàng lấy Nhạc Thị để làm gì? “Thu mua nó là danh nghĩa của em.” Tần Dịch Dương nâng cằm của nàng lên, ung dung tỉ mỉ, “Đã quên rồi sao?” Lâm Hi Hi vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ của nàng có chút rối loạn.
Đúng vậy, lúc trước thu mua Nhạc Thị là dưới danh nghĩa của nàng, chẳng qua là giờ phút này thị trường chứng khoán của Nhạc Thị đã tan đàn xẻ nghé, nguồn tài chính cũng bị các công ty cổ phần ngừng cung cấp, chính là nếu không ai đứng ra cứu vớt tập đoàn này, sẽ giống như bị rơi vào hố sâu không đáy, sẽ không thu được lợi nhuận, ngược lại có khi còn bị kéo sụp đổ theo.
Nhưng là thu mua toàn bộ công ty con của Nhạc Thị, nguyên lai đều dưới danh nghĩa của nàng sao?
Lâm Hi Hi mông lung, nàng không rõ ràng lắm những chuyện đã xảy ra.
Nàng lại phải kiên cường, lại phải nghĩ cách nhưng tất cả cũng không thể ngăn được cơn sóng dữ này sao? Những công ty có liên tới thì sao nhỉ?
Màn đêm lạnh như băng, người đàn ông cao ngất nhẹ nhàng ôm nàng, như là dùng mọi cách để mê hoặc chú cừu non trong lồng ngực, làm cho nàng cảm nhận được mọi chuyện trước mắt đều là thực.
Đúng rồi.
Lúc trước truyền thông tin tưởng nàng có thực lực kia, là bởi vì Tần Dịch Dương là chồng của nàng, bọn họ tin tưởng Lâm Hi Hi nàng có thể thu mua Nhạc Thị, hơn nữa còn có thể cam đoan sau khi thu mua có thể dưới danh nghĩa của Bác Viễn mà phát triển tốt giống như trước đây.
Lâm Hi Hi kịp phản ứng lại, nàng liền ngẩng tầm mắt lên, yên lặng nhìn Tần Dịch Dương…
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia chỉ cách nàng có nửa tấc, có thể ngửi được hô hấp khẩn trương gần trong gang tấc khiến nàng vô cùng căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ giúp em chứ?”
Hiện tại lấy danh nghĩa của nàng để tiếp nhận một Nhạc Thị vô cùng thê thảm, hắn sẽ thu nạp chứ?
Lông mi dày đậm chậm rãi mở lớn, giống như một con sư tử dũng mãnh thong thả thức tỉnh, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương có tia phức tạp mà lãnh liệt, khi quan sát nàng lại vẫn là ôn nhu, khóe miệng cong lên một mạt cười: “Lý do đâu?”
Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời.
Trong màn đêm lãnh bạc như vậy, thân thể của nàng lại toát mồ hôi lạnh, răng cắn chặt cánh môi, một cỗ lo lắng dâng lên. Lý do? Hắn hỏi nàng lý do?
Nụ cười của hắn thực nhạt nhẽo, bên trong lộ ra cảm xúc mà nàng không thể nắm bắt, nàng cũng không dám nắm bắt. Trải qua quá nhiều âm mưu cùng kế sách như vậy, mặc cho thương tổn, Lâm Hi Hi sớm đã hình thành sự đề phòng cơ bản đối với người khác, chính là đối với nam nhân này, nàng tình nguyện mù quáng hùa theo, chỉ hy vọng ngay từ đầu hắn không dùng mưu kế để dụ nàng nhảy vào.
Lúc trước, là hắn nói phải thu mua Nhạc Thị, làm cho cơ ngơi mà Nhạc Phong vất vả gây dựng bị sụp đổ. Lúc trước, là hắn hỏi nàng rốt cuộc muốn đích thân động thủ hay là để cho hắn hỗ trợ ra tay. Lúc trước cũng là hắn nói, chờ đợi đến lúc nàng đạt được kết quả, hiệp nghị liền tự động giải trừ.
Nhưng là hiện tại, khi mà nàng xác thực đã chiếm được điều mà nàng muốn, Nhạc Phong cũng không còn đường nào có thể sống nữa, mà trong tay nàng lại diệt mất đường sống của Nhạc Thị, trước khi bị thu mua, đó chính là tập đoàn tài chính có thực lực lớn chẳng kém ai, hết thảy đều là Tần Dịch Dương giúp nàng.
Giao dịch của bọn họ, cũng không nói hắn phải giúp nàng thu dọn tàn cục.
Lòng bàn tay trắng noãn toát mồ hôi lạnh, Lâm Hi Hi cảm thấy cánh môi đau đớn, nàng cắn đau chính mình, lại thật không thể đưa ra lý do để hắn trợ giúp chính mình, nàng không có ngờ tới kết quả này, hắn cũng chưa từng nhắc nhở.
“Sao lại ngốc như vậy…” Tần Dịch Dương nhẹ nhàng quở trách một tiếng, nắm cánh tay mềm mại của nàng quấn lên cổ mình, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của nàng, nhẹ giọng dỗ dành, “Lý do tất nhiên là, anh là chồng của em, em muốn cái gì anh đều có thể cho, ai bảo anh thương em như vậy, có phải hay không?”
Vòng tay ấm áp ôm chặt thắt lưng của nàng, chậm rãi vuốt ve, đem thân thể của nàng xiết chặt vào người mình.
Cây chống đỡ trong lòng Lâm Hi Hi tựa như đột nhiên bị chặt đứt, cánh môi bị cắn chặt nhẹ nhàng buông ra, nhìn sâu vào đáy mắt trong suốt của hắn, bên trong có sự nghi hoặc khó hiểu, cả kinh ngạc… Tâm tình nàng thực loạn, không biết nên hình dung như thế nào.
Hắn là chồng của nàng, cho nên nàng làm gì cũng không quá phận sao?
“Không nên suy nghĩ vẩn vơ quá nhiều.” Bàn tay ấm áp vuốt ve đầu của nàng, thanh âm trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi anh, không cần làm phiền đến Thanh Ngôn, cậu ấy rất bận rộn.”
Lâm Hi Hi cả kinh, nói vậy hắn đã biết nàng gọi điện cho Mục Thanh Ngôn sao?
“Em đâu có vấn đề gì cần hỏi anh…” Nàng nhẹ giọng nói, ghi nhớ lời cảnh cáo của Mục Thanh Ngôn, về việc ly hôn, sẽ không chủ động nói ra với hắn.
Trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một mạt cười, thực lãnh đạm, cũng rất vừa lòng, “Đã tắm rồi sao?” Thanh âm du dương hắn hỏi. Lâm Hi Hi gật gật đầu.
Ngón tay thon dài cởi cà – vạt ra, ánh mắt mê ly của Tần Dịch Dương dừng ở cô gái nhỏ trong lòng, hai tay quấn chặt eo nàng, dán sát vào cánh môi nàng thanh âm trầm thấp ám ách nói: “Đi giúp anh, tắm một lần nữa.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc