Có nói tới nói lui với bọn họ đi nữa cũng không phải là cách, Lâm Hi Hi đành phải nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống xem.
Màn hình thật lớn dán vào bức tường, tạo cảm giác đa chiều, làm cho người ta cảm thấy được mình như lạc vào cảnh giới kì lạ, nàng không phải chưa từng bị phóng viên vây quanh, loại cảm giác này vừa áp lực lại vừa căng thẳng, thế mà Nhạc Phong trên màn hình lại bình tĩnh như thường, ai cũng có thể nhìn ra một sự lạnh lùng trong hắn nhưng sự châm chọc ở trong lời nói của hắn cũng rất rõ ràng.
Vì trả thù, ngay cả thân thể của mình cũng bán đi, những lời này là ý gì?
Lâm Hi Hi còn muốn nghe thêm một chút, nhưng hình ảnh đã đi qua, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ còn lại Kiều Nhan ra mặt thay hắn chống đỡ những vấn đề sắc bén này.
Các phóng viên theo hỏi không ngừng, vẫn hỏi Nhạc thị định dùng biện pháp nào để đối phó, đối với kế hoạch thu mua của Bác Viễn phải chăng có chút sợ hãi. Khuôn mặt Kiều Nhan lúc đầu bình tĩnh về sau thay đổi, không còn kiên nhẫn, lạnh lùng cười và nói: “Các vị nghĩ rằng cô ta là thần sao? Lấy loại đàn ông kia, các vị đoán xem cô ta biến thành bộ dáng gì chứ?”
Cô ta và Nhạc Phong, đều là một loại người.
Tại thời điểm kiêu ngạo, có thể ra sức hung hăng càn quấy, ở thời điểm có thể đem người ta dẫm nát dưới chân liền hung hăng dẫm lên, bất chấp hậu quả. Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi nhìn một lúc, cuối cùng tắt tivi đi.
Tần trạch lấy lại yên tĩnh, phòng khách to như vậy, bóng dáng một người con gái xinh đẹp ngồi thả lỏng trên ghế sofa, có hơi thất thần.
Tần Dịch Dương sáng sớm phải đến công ty, giữa trưa không về, nàng cũng chỉ có thể ở trong nhà mà nghỉ ngơi, nghe hắn nói, tất cả mọi chuyện đều giao cho Lạc Thành đi giải quyết, nhưng khi nghe được những lời Nhạc Phong vừa nói khi nãy, nàng mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Nàng biết khi yêu một người sẽ mù quáng, sẽ vô điều kiện mà tin tưởng người ấy, những lời nói khác đều bỏ ngoài tai, nhưng đối với Tần Dịch Dương người đàn ông này, hiểu biết của nàng thật sự không nhiều, thậm chí ngay cả hắn có yêu nàng không, nàng đều không biết rõ. Những nụ hôn đó, những yêu thương đó, không thể là giả vờ chứ?
Vậy… hắn là yêu nàng sao? Tựa như nàng yêu hắn là chuyện bình thường?
Trên mặt có chút căng thẳng, Lâm Hi Hi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, ép buộc bản thân cố gắng ngừng suy nghĩ. Cái gì đến sẽ đến, nàng có muốn trốn cũng sẽ trốn không được, mặc kệ tốt hay xấu, nàng bao giờ cũng là một người dũng cảm chấp nhận.
“Tiểu thư, người khoan đi vào, để tôi đi báo phu nhân một tiếng đã… Tiểu thư!”
“Bà định gặp cô ta nói cái gì? Thời điểm tôi biết Tần trạch, cô ta còn không biết đang ở đâu!” “Tiểu thư! Tiên sinh đã căn dặn, không được để người ngoài bước vào…”
“Bà mở to mắt nhìn xem, tôi là người ngoài sao? Bà không biết tôi là ai sao? Bà cũng không biết là ai bảo tôi tới sao?”
Tiếng nói chuyện ầm ĩ bên ngoài phá tan suy nghĩ của nàng.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi đến nhìn ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời ấm áp, gió lạnh hiu hiu thổi, một người cô gái đang giận dữ cao độ, rèm mi trong lúc đó có mùi vị gây hấn, trừng mắt nhìn mấy người hầu.
Gương mặt quen thuộc kia, khiến cho sự mềm mại trong lòng Lâm Hi Hi bị đau đớn một chút.
“Phu nhân, sao ngài lại đi ra đây?” Người hầu nhìn thấy bóng dáng nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, hẳn là âm thanh bên ngoài rất ầm ĩ, làm quấy nhiễu đến nàng. Thế nhưng, ngay cả Lily tiểu thư cũng không tránh khỏi im lặng để ý.
Ánh mắt Lâm Hi Hi nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích: “Tôi nghe được tiếng động, nên ra nhìn xem.”
Tiếp theo, dời ánh mắt nhìn về phía người con gái cao lớn kia, nhẹ nhàng thở một chút, mở miệng nói: “Lily, đã lâu không gặp.”
Quả thật đã lâu không thấy, từ lúc tiễn cô quay về trang viên đến nay cũng chưa gặp lại cô lần nào, dễ đến cũng gần một tháng. Cô không phải là về nước sao? Sao lại còn ở đây?
Cách mấy bậc thang, Lily phải ngẩng đầu lên mới nhìn nàng được, nói chuyện cũng không có sức lực, cô cắn cắn môi, đẩy mấy người hầu ra bước lên, đến khi đứng cùng độ cao với nàng, mới cao giọng mở miệng: “Tôi sau ba ngày về nước, nghĩ muốn ở lại đây, tôi đã gọi điện thoại rồi… Anh ấy cũng đã đồng ý!”
Nhíu nhíu lông mi xinh đẹp, Lily quay đầu nhìn mấy người hầu: “Các người nhìn cái gì, tưởng tôi nói dối sao? Nếu không tin lời nói của tôi, có thể gọi điện thoại mà xác nhận! Các người gọi đi!”
Đám người hầu do dự, ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ, cũng không biết đâu thật đâu giả.
Trong lòng Lily có một chút đắc ý nho nhỏ, quay đầu nhìn Lâm Hi Hi, lộ ra ý cười: “Lâm, cô cũng không tin phải không, vậy cô tự mình gọi điện đi, chính miệng mình hỏi khéo léo một chút, làm sao cho tốt nha!”
Váy dài màu trắng chậm rãi buông chấm đất, Lâm Hi Hi vượt qua người cô nhìn thoáng ra phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng khó tìm thấy cảm xúc ưu tư, ngược lại thanh thuần trong suốt, độ lượng mà nhẹ nhàng hỏi han: “Hành lý của cô có nhiều không? Có cần tôi phụ mang vào nhà không?”
Lily ngẩn người một chút, trong đôi mắt màu lam có một tia thất vọng.
“Cũng không nhiều, chỉ hai rương thôi, cô nghĩ nói muốn đem thì có thể đem đi sao,” cô nháy mắt mấy cái, “Tôi muốn ở lầu ba.”
Hai rương hành lý, lầu ba.
Lâm Hi Hi suy tư một chút, khẳng định mình nhất định sống không thoải mái rồi.
“Phu nhân, người không phải lo! Trong nhà còn nhiều hạ nhân khác, loại sự tình này không tới lượt ngài làm đâu, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi đến giúp là được rồi!” Đám người hầu kinh hãi, chạy nhanh lại ngăn cản, nếu tiên sinh biết phu nhân làm loại sự tình này, không biết sẽ có chuyện gì đây?
“Khác chứ,” Lily nhíu mi, cắt ngang lời bọn họ, “Các người khẩn trương như vậy làm gì? Cũng đâu phải tôi ép cô ta làm việc, các người nghe rõ là chính cô ta chủ động hạ thấp mình không phải sao? Đáp ứng chuyện người khác rồi lại để người hầu đi làm, bộ nghĩ bản thân là nữ chủ nhân nơi này sao, có thể sai khiến người khác làm sao?”
Cô tự tại nói xong, câu nào cũng nhắm vào Lâm Hi Hi.
Trong lòng có một cảm giác dễ chịu, làm khắp người đều thoải mái, ngữ khí của Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thư thái, bàn tay đem sợi tóc mềm tung bay vén ra sau lỗ tai, bước về phía chiếc xe đang đậu. Hành lý của cô đều đặt ở sau xe, người đưa cô tới là Mục Thanh Ngôn.
Nhìn từ xa thấy người con gái phương Đông đi đến, Mục Thanh Ngôn hạ cửa kính xe xuống, cười yếu ớt nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng đi đến, gõ cửa xe một cái, lễ phép nói: “Tôi muốn lấy hành lý ở phía sau, anh mở cửa sau được không?”
Thâm âm của nàng dịu dàng như vậy, lại làm cho Mục Thanh Ngôn một trận kinh hoàng, trong nháy mắt sắc mặt không còn chút máu! Nói đùa cái gì chứ? Để nàng xách hành lý sao? Tần Dịch Dương biết được thế nào cũng giết hắn mất thôi!
“Hi Hi, cô… Cô đợi một chút!” Mục Thanh Ngôn vội vàng xuống xe, mở cửa sau.
Lâm Hi Hi bình tĩnh ung dung, mặc kệ người hầu ngăn cản, xách hai vali hành lí thật to xuống, Mục Thanh Ngôn cầm cổ tay mảnh khảnh giảm bớt sức lực của nàng, thấy nàng còn muốn tiếp tục đi vào trong nhà, gắt gao giữ chặt bả vai của nàng, vội vàng nói: “Hi Hi! Cô từ từ, từ từ đã… Đừng làm tôi khó xử được không? Có tôi là đàn ông ở đây, cô làm như vậy không phải là tát vào mặt tôi một cái sao? Đi, tránh ra nào, tôi làm là được rồi.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc