Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương ngưng lại nhìn nàng trong chốc lát, khóe miệng hơi cong, cả người tản ra một cỗ hơi thở phức tạp, cũng có cả vẻ không hờn giận biểu hiện trên mặt, nàng nhất định phải thôi miên chính bản thân như vậy sao, không ngừng mà nhắc nhở bản thân như vậy sao?
Đây chính là giao dịch của bản thân bọn họ, thế nhưng… Dĩ nhiên nàng không chịu hưởng thụ quá trình thế này.
Trong ngực có một tia lãnh ý, bàn tay Tần Dịch Dương chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiếng nói trầm thấp dễ dàng nói: “Đi vào xem lại mặt một chút, hết sưng thì đi tới tìm tôi, tôi ở gian phòng trên lầu.”
Hắn nhu tình cùng mê hoặc, hết lần lần đến lần khác ở gần nàng như vậy, cứ như thế không kiêng nể gì.
Lâm Hi Hi cảm nhận được sự ấm áp trên mặt, tùy tiện gật đầu, sau gáy lại bị giữ lại, cánh môi bị ngỗ ngược ngăn chặn, làn môt tuấn dật của hắn dán chặt lên cánh môi đỏ bừng mỹ lệ của nàng, đầu lưỡi ướt át đảo qua hút lấy hương vị ngọt ngào trên cánh môi của nàng.
Nàng cả kinh, một người vẫn đợi sai bảo đi tới, thế nhưng ánh mắt lơ đãng phát hiện ra đôi mắt sáng quắc như ngọc bích của hắn không có nhắm lại, mà thẳng tắp nhìn nàng, hiểu rõ từng phản ứng mảy may của nàng.
Lâm Hi Hi chấn kinh, lần thứ hai lại khẩn trương nhảy loạn lên.
Nàng vội vàng giãy ra, nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt như nước, nhưng không thể che đậy được sự khẩn trương của nàng.
Rốt cục Tần Dịch Dương cũng cười rộ lên, thâm ý bên trong khiến nàng khó hiểu.
“Tiểu thư, bên này, vết thương trên mặt cô tôi sẽ giúp cô xử lý.” Một người hầu đi tới bên người nàng, thân thiết nói.
“Cảm ơn, đã làm phiền tới cô.” Nàng nói, theo người hầu rời đi.
Gian phòng trên lầu?
Lâm Hi Hi đi lên lầu, trong mắt có một tia nghi hoặc.
Trên lầu toàn bộ là một mảnh trống trải. Chỉ có một gian phòng, nằm ở phía cuối hành lang, một mảnh màu xanh nước biển thật sâu, nàng đi qua đó đẩy cửa ra, bên trong không có ai, chỉ có một chiếc giường lớn màu xanh nước biển, tựa như sóng biển đang phập phồng, có đường vòng cung hoàn mỹ, nàng giật mình, do dự có nên tiến vào hay không.
Hắn đã nói, nàng lên gian phòng trên lầu tìm hắn sao?
Nơi này chính là gian phòng của hắn sao? Trống trải, thiết kế ưu nhã, ngoại trừ chiếc giường lớn mềm mại tất cả những thứ khác đều bày biện đơn giản nhưng tinh tế, ví dụ như nói đến tủ rượu ở góc phòng, mỗi một bình rượu đều dán giấy niêm phong khiến nàng sợ hãi đến líu lưỡi, nàng sợ hãi không dám đi vào, ngay trong nháy mắt đang định lui ra ngoài, bị một thân ảnh tinh tráng ở phía sau chặn lại.
“Em luôn luôn nhát gan như vậy phải không?” Tiếng nói trầm thấp, hơi thở nóng ấm mà ẩm ướt phun lên gáy nàng.
Lâm Hi Hi cả kinh, quay đầu lại, thấy được sự lười biếng mà quyến rũ của Tần Dịch Dương.
Hắn đêm nay, hình như có điểm là lạ.
“Tôi… không có a…” Nàng mở lớn mắt phủ nhận, nàng nhát gan sao?
Nếu như là kẻ nhát gan hôm nay sẽ có khả năng dám một mình đi vào nhà của Nhạc Cảnh San sao? Nàng đã hết sức can đảm rồi.
Rõ ràng nghe được một tiếng châm chọc mà sủng nịnh “Hừ.”, Khóe môi Tần Dịch Dương cong cong, bàn tay vuốt ve cái eo nhỏ nhắn của nàng đem cả người nàng kéo vào người.
Làm cho hai tay nàng vòng qua thắt lưng hắn, cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Nhát gan đến ngay cả yêu một người cũng sợ hãi, em đang lo lắng cái gì? Lo lắng hiệp nghị kết thúc tôi sẽ không cần em, em sợ có thói quen ỷ lại vào tôi sau này sẽ không thể thích ứng, sợ đau khổ phải không?”
Hắn xiết chặt cằm của nàng, không cho phép nàng lùi bước.
Không nghĩ đến hắn nói thẳng ra như vậy, cả người Lâm Hi Hi đều nhộn nhạo lên, máu trong người đều sôi trào.
“Tôi chỉ là dự định cho tương lai của chính mình.” Nàng chịu không nổi nữa, lỗ lực tránh ra cánh tay của hắn, lảo đảo lui một bước về phía sau, trong ánh mắt dâng lên tầng hơi nước, “Hiệp nghị một ngày nào đó sẽ kết thúc, nếu như ngày hôm nay Nhạc Cảnh San đồng ý giao dịch với tôi, như vậy những cổ đông còn lại sẽ không có vấn đề… Một ngày nào đó anh cũng không cần tôi…”
Thanh âm của nàng ngày càng nhỏ, chớp mắt di động nhìn đầu ngón chân của hắn.
“Thì ra là vậy.” Tần Dịch Dương nhíu mày, thân ảnh cao ngất đi đến, ngón tay thon dài khẽ động đóng lại cửa, dừng ở nàng nói, “Nói như vậy, tôi đã đoán đúng phải không?”
Hắn tới gần cô gái nhỏ mẫn cảm này, ôm trọn thân thể của nàng, “Đã yêu tôi rồi sao?”
Lâm Hi Hi dứt khoát bịt kín lỗ tai, lần thứ hai thoát khỏi lòng của hắn: “Đều không phải… không đúng, đều không phải, anh không nên nghĩ như vậy, tôi chưa từng yêu anh.”
Nàng đuối lý, chỉ có thể khẩn cấp như vậy mà phủ nhận.
Thế nhưng khi nàng lùi về phía sau vài bước, không có thấy được chiếc giường lớn mềm mại kia, cả người mất thăng bằng rơi vào bên trong, sợ hãi kêu một tiếng dùng hai tay để chống đỡ lấy thân thể, nệm giường bằng sợ tơ tằm mềm nhẵn tinh tế khiến nàng có chút mê luyến, cảm giác như người đang trên mây.
“Đã gấp gáp vậy sao? Biết mấy ngày nay tôi không có chạm vào em, cho nên muốn tôi sao?” Tần Dịch Dương đi qua đó, thanh âm mang theo từ tính ở trong căn phòng trống trải lại có vẻ vang vọng lượn lờ.
Lâm Hi Hi chịu đựng tim đập cuồng loạn, ép buộc chính mình. Khôi phục trấn định.
“Anh đừng nên như vậy được không?” Trái tim nàng đang đập thình thịch, nhịn không được cầu xin, giằng co như vậy khiến nàng vô lực chống đỡ, bọn họ đối với cuộc sống vợ chồng tạm bợ này, sớm muộn đều phải giải tán, ai đó đối mặt với kết quả như vậy mà còn rơi vào tay giặc, theo đuổi khoảng thời gian chính mình không thể tự kiềm chế để rồi đau khổ?
“Thế nào?” Khóe môi hắn vẫn cong như trước, đã ngửi được mùi hương trên người của nàng, có chút không thể che giấu sự mê luyến sâu trong mắt.
Lâm Hi Hi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang bao trùm như bầu trời, nhớ tới hắn mỗi một lần mãnh liệt giữ lấy, nàng đỏ mặt.
Nhưng nàng hiểu rõ, vẫn như trước chỉ là giao dịch.
Ngón tay nhu bạch di động đến đai áo, có chút run rẩy mà cởi ra.
Nàng thầm nghĩ bọn họ cần đơn thuần một chút, theo như nhu cầu, không nên cấp cho nàng bất luận cái gì là tình cảm cùng hy vọng xa vời gì, như vậy không được sao?
“Anh nói muốn, thì…” Nàng nói không được nữa, thực sự cảm thấy rất khó xử.
Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh xuống âm độ, nàng tựa như luôn luôn nhớ rõ vị trí của mình, có người vợ nào lại đem tình huống hiện tại này là một loại nghĩa vụ không?
Như ngốc nếu không phải vì sinh tình, thì có ai lại cảm thấy bắt đầu mê muội với thân thể đối phương không?
Cô gái này.
“Lần sau không được tự cởi.” Hắn cầm lấy bàn tay nhu bạch nhỏ bé của nàng, ánh mắt thâm thúy dừng ở khuôn mặt của nàng, cười nhạt một cái.
“Tôi thích chính mình động thủ.” Hắn xiết chặt vòng eo của nàng, ngón tay thon dài túm lấy chỗ nút thắt đai áo của nàng, mạnh mẽ xé ra, một loạt cúc áo màu vàng nhạt trong tích tắc lạch cạch rơi xuống đất, toàn bộ khuôn ngực no tròn xinh xắn của nàng đều lộ ra, một mảnh trắng noãn oánh nhuận mê người.
Nàng kêu một tiếng sợ hãi, không nghĩ đến y phục cứ như vậy mà bị hắn xé hỏng.
“Chưa tắm phải không?” Ánh mắt Tần Dịch Dương từ cảnh đẹp khiến người khác hít thở không thông trước ngực nàng dời đi, chạm ngang eo nàng ôm lấy, “Tôi mang em đi tắm.”
Phòng tắm to như vậy, ba mặt đều là gương, cả phòng đều là màu trắng, “Tôi… không muốn, tôi tự mình có thể.” Nàng vô thức mà cự tuyệt, chống cự lại trạng thái hai người trút bỏ hết quần áo lõa thể dây dưa, đó là một loại dằn vặt tận xương tủy, nhất định hắn sẽ khiến nàng lần nữa trầm luân đến thần trí không rõ ràng, chỉ có thể mặc hắn sắp đặt.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc