Nàng sẽ không thể quên nổi khắc đó sắc mặt Nhạc Cảnh San sám như màu đất, chạy tới lồng tay vào trong người nàng lấy ra một chiếc bút ghi âm, sau đó “Ba” một tiếng vang lên bà ta tát một cái tát vang dội lên mặt nàng.
“Tiện nhân, mày giám giở trò với tao hả?”
Nửa bên mặt đỏ ửng đau nhức, sưng lên thật đáng sợ.
Mà ở một chỗ khác nhận được thông tin truyền lại, sắc mặt Tần Dịch Dương trong nháy mắt lạnh xuống âm độ, ngón tay thon dài chậm rãi cầm chặt microphone.
“Chung phu nhân, mời suy nghĩ cẩn trọng.” Lâm Hi Hi nhịn đau nhắc nhở, “Thời gian của bà cũng không còn nhiều.”
Ba tiếng đồng hồ, một khắc một khắc lại trôi qua.
Nhạc Cảnh San căng thẳng đứng lên, quát lớn với mấy người mặc đồ đen đang đứng ở xung quanh: “Không có nghe được cô ta nói cái gì sao? Buông ra.”
Ruốt cục cũng được buông ra, Lâm Hi Hi xoa cổ tay đau nhức đến rụng rời của mình, thân ảnh mảnh khảnh nhè nhẹ run.
Mà Nhạc Cảnh San cầm túi xách của nàng lên ném qua, khuôn mặt biến sắc: “Đi, nhanh một chút tìm người đuổi cô ta đi! Tôi không muốn tiếp tục nhìn cô ta nữa! Bảo với bạn của cô, tôi đã thả cô, kêu bọn hắn dừng lại, nghe được chưa?”
Từ đầu tới cuối, nàng an tĩnh lãnh đạm mà rời khỏi nhà Nhạc Cảnh San, do một người đàn ông lái xe đưa nàng đuổi về theo đường cũ, tai nghe không biết đã rớt từ khi nào, nàng tìm xung quanh đều không thấy, nước mắt ấm áp càng ngày càng đậm trong khóe mắt.
Nàng chưa từng phải sợ hãi như vậy. Gặp phải hoàn cảnh như vậy, lẻ loi một mình.
Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu rọi lên thân ảnh hai người đang ôm nhau, Lâm Hi Hi gục mặt vào cần cổ ấm áp của hắn, rốt cục khóc lớn lên, thanh âm nghẹn ngào mà run rẩy: “Đừng để em đi một mình nữa, em không muốn lại một mình…”
Tần Dịch Dương đem cô gái nhỏ vừa bị hù dọa tới ôm vào trong lòng, để nàng tự do khóc, cũng để nàng tự do vò nhàu Âu phục của hắn, nước mắt như xối xả thấm ướt áo sơ mi đắt tiền của hắn, trên mặt cười sáng lạng.
“Được rồi… không để em một mình nữa.” Tiếng nói trầm thấp của hắn rơi xuống, vỗ vỗ đầu của nàng: “Đừng khóc nữa…”
Vừa mới bị Nhạc Cảnh San tặng nàng một cái tát kia, rất mạnh, đến bây giờ năm ngón tay vẫn còn in dấu.
Lực đạo không cách nào khống chế của người đàn bà điên cuồng kia, không biết dấu đỏ đến lúc nào mới biến mất được.
Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay càng lúc càng dính nhiều nước mắt của nàng.
Xe chạy chầm chậm.
Một người đàn ông mặc đồ đen trong xe liếc mắt nhìn bọn họ, thần sắc trầm xuống, quay đầu xe trở về.
Tần Dịch Dương đẩy Lâm Hi Hi vào trong xe, bàn tay khẽ vuốt qua mặt nàng mới rời khỏi.
Sắc mặt kia, chân thật quá.
Hắn đè ép một tia lãnh liệt xuống đáy lòng, tiêu sái mà đứng dậy, thân ảnh cao ngất ngồi vào ghế lái, ưu nhã mà khởi động xe.
Hồi tưởng lại tất cả những gì phát sinh ngày hôm nay, đã có thể nắm bắt được một nửa cổ phần, cô gái nhỏ này đã giúp đỡ được rất nhiều, nhưng cũng bị dọa tới không ít.
Mãi cho đến khi xe chạy rất lâu rồi, Lâm Hi Hi mới dịu đi nhiều.
Nàng có chút kinh ngạc, không biết bản thân mình lấy dũng khí ở đâu ra mà dám ôm Tần Dịch Dương khóc.
Thật là quá dọa người đi, ngoại trừ thời gian bị Nhạc Phong bắt cóc kia, hắn giở trò cường bạo Viện Y trước mặt nàng, nàng hiếm khi bị hoảng sợ đến như vậy, bị chết chìm, suýt nữa chạm đến điểm tuyệt vọng mấu chốt của nàng.
“Đau không?” Hắn hỏi một câu.
Lâm Hi Hi cả kinh, bàn tay vô thức hướng phía mặt mình sờ.
Rất đau… Da thịt có cảm giác nóng rát, cái tát kia giáng rất mạnh, nàng hầu như nếm phải mùi máu tanh thoảng qua. Chỉ là ở trong hoàn cảnh đó nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều lắm, cảm giác hiện tại, thực sự đau nhức không thể chịu nổi.
“… không sao.” Nàng nhẹ giọng nói, cố gắng hết sức không chạm vào nửa bên mặt kia.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn rơi vào chỗ ngồi, có một tia mỹ lệ cùng chật vật như vậy, điềm đạm đáng yêu.
Tần Dịch Dương bị tiếng nói mềm nhẹ của nàng trêu chọc đến, nhưng vẫn chăm chú lái xe, bóng đêm rất dài, đợi khi về đến nhà hắn có rất nhiều thời gian để yêu thương nàng.
Dần dần phát hiện ra hướng xe chạy có vẻ không đúng.
“Chúng ta không trở về nhà trọ sao?” Lâm Hi Hi hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia bối rối.
Tần Dịch Dương ưu nhã mà lái xe: “Mang em đến một chỗ.”
Lâm Hi Hi liền không nên tiếng nữa, nhu thuận mà ngồi im, nhớ tới vừa rồi bản thân nhất thời không khống chế được, nàng nhẹ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi em quá kich động… sau này sẽ không như vậy nữa.”
Trong mắt hắn có lẽ đây chỉ là nhiệm vụ đơn giản, tuy rằng cuối cùng không có chuyện gì xấu xảy ra, có lẽ nàng đã nghĩ phức tạp lên.
Chuyện như vậy không nằm trong khả năng kiểm soát của nàng, mà nàng như thế nào lại có thể, thực sự tỏ ra thân thiết cùng ỷ lại vào hắn như vậy.
Đó là một loại bản năng, quá mức bộc lộ tâm tư của nàng.
Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lẽo, tâm trạng theo đó mà trầm xuống.
“Thế nào?” Câu hỏi của hắn mang theo vẻ khiêu khích.
Lâm Hi Hi cắn môi, lông mi như cánh bướm bị nước mắt làm ướt át, lộ ra vẻ khả ái mà yếu đuối. “Lần sau em sẽ không để tâm tình không thể khống chế được nữa.”
Cho dù là yếu đuối nhất cũng không muốn bị hắn nhìn thấy nữa, nhất là không được phép nhào vào lòng hắn mà khóc.
Như vậy, không chỉ có mất mặt, hơn nữa, có vẻ nàng cũng quá già mồm cãi láo đi.
Dù sao cũng chỉ là vợ chồng trong chốc lát, nàng không muốn diễn nhập vai như thật, khiến cho bản thân nàng càng ngày càng không thể tự kiềm chế.
Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười nhạt, lời nói của nàng đã thành công khơi mào cơn tức trong lòng hắn.
Hiện tại hắn rất muốn dừng xe lại mà giáo huấn thật tốt cái tư tưởng quỷ dị của cô gái nhỏ này, nàng rõ ràng tìm đủ mọi cách để phòng bị, biểu lộ tình cảm thực của mình sẽ chết sao?
Trời biết hắn có bao nhiêu yêu thích cảm giác khi nàng nằm trong lòng hắn mà khóc. Không giống với những người phụ nữ khác, bộ dáng lúc cô gái này khóc tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy đồng cảm, lấy ví dụ trực tiếp nhất đơn thuần như Lily, cũng chỉ là khóc để diễn trò cho hắn xem, thế nhưng cô gái nhỏ này, nàng không giống đang giả bộ, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, vẫn cố nén mà không khóc.
“Vậy sao? Vậy lần sau em sẽ chuẩn bị khóc trong lòng ai?” Thanh âm của hắn không tự chủ được băng lãnh.
Lâm Hi Hi giật mình, tiếng nói đứt quãng: “Em…”
Ánh mắt sáng ngời của nàng chớp một cái, có chút không hiểu rõ ý tứ của hắn.
“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?” Nàng không thể làm gì khác là chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
“Tới nơi em sẽ biết.” Hắn cũng đơn giản mà trả lời.
Không vội.
Còn thời gian cả buổi tối cơ mà, hắn sẽ có biện pháp khiến nàng phải ngoan, sẽ không dám che giấu tâm tình trước hắn, còn muốn phân rõ giới hạn phải không?
Rốt cuộc trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì?
Biệt thự lớn như vậy đã hiện ra trước mắt, cả người Lâm Hi Hi hoảng hốt, suýt nữa đứng không vững.
Tòa biệt thự cổ kính khổng lồ, có lẽ phải nói là khu nghỉ dưỡng vĩ đại thì đúng hơn, diện tích quả thực giống như một thành phố nho nhỏ, một đường cho xe chạy, đồng cỏ xanh lá nhìn không thấy kết thúc, tiếng nước chảy róc rách liên hồi, phiến đá bị dòng nước bào mòn sáng bóng nằm giữa lòng suối nhỏ, đó đều không phải do tay người có thể chạm trổ lên, mà là do thiên nhiên tinh khiết tạo thành.
Mái hiên nối tiếp mái hiên, hoa văn chạm trổ uốn cong tựa như bất tận, dưới mái hiên đèn treo ánh sáng mập mờ, bậc thang làm bằng đồng đen có cảm giác trơn truột, tất cả đây đều giống với khung cảnh trong mơ.
Cửa xe đóng lại, hai người hầu đi ra đứng ở bên cạnh, cung kính nói: “Tần tiên sinh.”
Ánh mắt Tần Dịch Dương nhu hòa đi một chút, gật đầu ra hiệu, kéo cô gái nhỏ phía sau đi vào.
Lâm Hi Hi không kịp sợ hãi cùng thán phục, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, chỉ có thể theo chân hắn đi vào, tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn của hắn bao trùm bên trong, ấm áp làm cho tim đập loạn lên.
Đây rốt cuộc… là đâu?
“Đây là biệt thự Tần gia.” Hắn cao giọng giải thích, thời điểm cúc áo đầu tiên của Âu phục được cởi ra thì có người hầu tiến lên trợ giúp hắn cởi Âu phục đem đến treo trên một nơi thoáng mát thích hợp.
“Lưu lại Trung Quốc thời gian lâu, cũng cần phải có chỗ ở cố định chứ.”
“Tiểu thư, túi xách của cô.” Người hầu đi tới, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Lâm Hi Hi cả kinh, lúc này mới cầm túi xách của mình đưa cho người hầu, hơi khom lưng, nhẹ giọng nói “Cảm ơn.”
Nàng đứng ngây ngốc nhìn toà thành thiên nhiên lại khổng lồ tinh xảo khiến người ta phải tặc lưỡi.
Tần Dịch Dương đi tới, ánh mắt mềm mại, nắm lấy cổ tay của nàng, nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng đỏ: “Còn đau không?”
Cũng không muốn quay về nhà trọ, coi như là đột nhiên nổi hứng muốn mang nàng đến nơi này qua đêm, toàn bộ tòa nhà cũng chưa từng tiếp đãi một người nữ chủ nhân nào, cho nên mọi người đều niềm nở với nàng, nhất là tính tình tiên sinh từ trước tới nay vẫn luôn lãnh đạm lạnh lùng lại đối xử như vậy với một cô gái, trên môi nổi lên ý cười cùng thấp giọng bàn luận ngày càng tăng thêm, từ lúc động tác thân thiết của hai người bắt đầu, họ đều ẩn nấp ở trong góc phòng.
Ngón tay thon dài của hắn phảng phất có ma lực, những nơi tiếp xúc đến rất đau, thế nhưng sau khi vuốt nhẹ thật giống như máu tụ đã tán đi, không còn đau nhức như trước nữa.
Lâm Hi Hi nín hơi cho hắn vuốt ve một hồi, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì nữa.”
Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười, ngồi lên sofa, đem cả người nàng lôi kéo, ôm vào trong ngực, tới lúc nàng ổn định mới vỗ vỗ đầu của nàng, tiếng nói khàn khàn nói: “Ngày hôm nay bị dọa sợ rồi có phải không?”
Ôm ấp ấm áp như vậy, thực sự như là chồng đang an ủi vợ, ân ái khiến kẻ khác yêu thích và ngưỡng mộ, thế nhưng ánh mắt nàng thấy ánh mắt sâu xa của hắn, chỉ nhìn liếc qua, sẽ bị rơi chìm vào sâu không có biện pháp trở ra, nàng không thể làm gì khác hơn là có chút xấu hổ mà gục đầu xuống: “Tốt lắm, không có việc gì, lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”
Ôm thân thể mềm mại của nàng, hắn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, tâm tình một trận nhộn nhạo.
“Đúng không?” Trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng: “Một mình em?”
Vừa mới là ai nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn, nói lần sau không bao giờ… muốn một mình nữa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi càng thêm ửng hồng.
Từ lúc ở trên xe, cho đến khi về đến nơi này… Hắn nhất định phải nhắc nhở nàng mới khi nãy quẫn túng đến mức nào sao?
Nhẹ nhàng hấp một hơi, nàng từ trong lòng hắn giãy ra xa một chút, tinh thần có một tia ủ rũ, hòa hoãn nói: “Tôi chỉ có thể ỷ lại vào anh một lúc, thế nhưng lại không thể ỷ lại một đời, Tần tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi.”
Nàng phân biệt rất rõ ràng, đáy mắt sáng rực tỏ rõ ý tứ.
Cơ trí của người đàn ông này nàng rất khâm phục, đồng thời không thể theo kịp, mà lúc này hắn tình nguyện bảo hộ nàng, đây chính là điều tốt đẹp nhất, nàng hẳn là nên quý trọng. Mà nàng cũng hiểu rõ rằng, đây là giao dịch, mà không phải là điều dĩ nhiên.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc