Tần Dịch Dương bước vào, nhìn cô gái nhỏ đang mê man từ trong chăn ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng, khi ánh mắt chạm đến hắn, nàng hoảng hốt vài giây, lập tức bừng tỉnh.
“Ngài…” Lâm Hi Hi nói một chữ cũng không nên lời.
Mắt nàng nhìn hắn, đầu óc nhanh chóng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng nhớ không ra, nàng thống khổ lắc đầu, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng chỉ nhớ được đến đoạn kia của trí nhớ.
Nàng nhớ rõ. Tại nhà hàng, có Nhạc Phong, còn có… Kiều Nhan.
“Đã tỉnh rồi thì mau đi rửa mặt đi, tôi ở dưới lầu chờ cô.” Tần Dịch Dương liếc nhìn nàng một cái, nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài.
Hắn cho nàng đủ thời gian để nàng dẹp đi bộ dáng khổ sở của mình.
Trong nháy mắt Tần Dịch Dương liền rời đi, Lâm Hi Hi cắn môi, trong đầu khiếρ sợ cùng khuất nhục, bàn tay mềm mại của nàng khẽ run, gãi đầu, nhớ lại tối hôm qua mình đã hỗn loạn hướng về một người cầu cứu, là liều chết cầu cứu, nàng vẫn còn nhớ rõ cánh tay ấm ấp của người đó.
Nhưng nàng thật không ngờ, người đó lại là hắn.
Hắn để lại trong Lâm Hi Hi ấn tượng của sự vĩ đại cùng bộ dáng lạnh nhạt không thể xúc phạm.
Lời nói của hắn trong trẻo nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng làm cho nàng hơi hơi run rẩy, không dám ngỗ nghịch, không dám phạm lỗi.
Lâm Hi Hi đứng dậy, đôi chân trần chạm đất, đỡ lấy trán.
Đầu thật đau… rượu tối hôm qua mạnh quá… thật sự là rất đau…
Nàng cắn môi, có chút vô lực dựa tường mà đi đến phòng tắm, nhìn bộ dáng của mình… tối hôm qua quần áo bị xé rách, sau lưng hở một mảng lớn, còn may chưa bị xé rách hoàn toàn.
Ngón tay mảnh khảnh run run chạm nhẹ vào lớp đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, tay nàng chạm vào vật gì đó mềm mại.
Lâm Hi Hi cúi đầu, nhìn thấy trong hộp là một bộ quần áo.
Nàng giơ tay sờ một chút, nghi hoặc.
– Đây là chuẩn bị cho nàng sao?
Không còn lòng dạ nào mà nghĩ nhiều như vậy, nàng đậy nắp hộp lại cầm theo vào phòng tắm.
Trong nháy mắt Nước tuôn ra, Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, nàng bắt buộc chính mình không nghĩ nữa. Không cần nghĩ vì sao Kiều Nhan lại là bẠn cùng giường của Nhạc Phong, không cần nghĩ Nhạc Phong yêu mình vì sao phải đem mình đưa cho người khác. Mười triệu… Thân thể của nàng giá trị mười triệu…
Lời nói của Kiều Nhan cứ lặp đi lặp lại vọng bên tai nàng.
Lâm Hi Hi ôm mặt, đem nước mắt cùng dòng nước trên mặt lau đi, đè ép đau đớn kịch liệt trong lòng!
…
Nàng tắm thật nhanh, rửa mặt, mặc quần áo đi xuống dưới lầu.
Cầu thang xoắn dạng trôn ốc, tay vịn màu trắng, theo lối kiến trúc châu Âu thời Trung cổ. Lâm Hi Hi hồi lâu mới tìm được nơi gọi là đại sảnh dùng cơm vào sáng sớm. Nàng vừa đi vào mùi đồ ăn thơm nức liền tràn ngập xoang mũi, toàn bộ đại sảnh thắp sáng bằng ánh đèn màu cam ấm áp, bồi bàn đi qua đi lại, thấy nàng dùng tiếng Trung chào hỏi, thấy nàng hơi giật mình có chút sợ hãi, lại đổi thành tiếng Anh.
Lâm Hi Hi lắc đầu: “Tôi tìm Tần tiên sinh.”
Nàng nhớ rõ, trong ngày phỏng vấn, người phỏng vấn đã gọi hắn như thế, chính nàng khi nhận được thông báo trúng tuyển của Bác Viễn, cũng đã tra cứu qua tư liệu về Bác Viễn. Hắn họ Tần, Tần Dịch Dương.
Bồi bàn cười: “Tiểu thư, mời đi bên này.”
Trên đường đi, Lâm Hi Hi không biết chính mình đã để lộ bờ vai trắng muốt trong bộ váy duyên dáng khiến không ít ánh mắt phải trông theo.
Tần Dịch Dương đang ngồi trước một cái bàn ăn thật lớn màu trắng chờ nàng.
Thấy nàng xa xa đi tới, tóc dài tùy ý buông xõa, tóc nâu lượn sóng, dịu dàng mà tự nhiên. Tần Dịch Dương thản nhiên nói một tiếng “Ngồi đi.”, Tránh đi ánh mắt thanh thuần mang theo vẻ xinh đẹp dụ hoặc kia.
Bồi bàn đứng ở bên cạnh, Lâm Hi Hi bỗng nhiên có chút không dám ngồi, nàng đặt tay lên ghế, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tần tiên sinh.”
Hy vọng chính mình đã không gọi sai.
Tần Dịch Dương cũng không để ý nàng, xoay qua, cùng bồi bàn chọn thực đơn, bồi bàn kiên nhẫn nhớ kỹ từng dặn dò của hắn.
Sau đó, ánh mắt tuấn tú của hắn mới đảo qua, nhìn nàng một lát, mở miệng nói: “Muốn tôi mời cô ngồi xuống sao?”
Lâm Hi Hi hoảng hốt, tay nắm nhanh ghế dựa, lắc đầu ngồi xuống. Nàng chọn vị trí cách hắn ba chỗ ngồi.
Nàng vẫn là có chút khẩn trương.
Lâm Hi Hi cũng không biết là vì sao nàng lại khó có thể gọi tên tình huống hiện tại…
Hắn không nói lời nào mà nàng cũng không hé nửa lời. Một buổi sáng trời đẹp như vậy, trong khách sạn tấp nập khách nước ngoài, mọi người đều nhìn về phía bàn cơm – bên này là người đàn ông anh tuấn chói mắt, bên kia là cô gái xinh đẹp thoát tục. Thấy thế ai nấy đều nở nụ cười mang theo sự yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Bữa sáng đưa lên, là mứt hoa quả cùng bánh mì, kèm một miếng thịt hun khói mỏng, bên cạnh còn có một ly sữa.
Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua, hơi giật mình, ngay sau đó lại càng khẩn trương.
Nàng vốn không thích uống sữa.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc