Mấy ngày nay Lâm Hi Hi vẫn chú ý tới mọi động tĩnh về tình hình tài chính của Nhạc Thị, phải nói rằng hiện tại, Kiều Nhan đã đem toàn bộ những số liệu kia dọn sạch, may mà ở đây nàng còn những số liệu mà mấy người đã lấy được từ trước, từ lúc đó tới giờ nàng không liên hệ lại với Kiều Nhan, không cần nhiều lời, những gì nàng muốn làm, hẳn nên tự nàng đi chuẩn bị.
Nếu như gặp mặt, cần trao đổi cái gì, cần những điều kiện gì, nàng một mực suy nghĩ.
Từ trong đại sảnh đi tới, Tần Dịch Dương đem tài liệu cho trợ lý đi bên cạnh, ôm vai Lâm Hi Hi đi ra ngoài.
“Thấy rõ rồi chứ?” Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên, bao trùm nàng.
Lâm Hi Hi gật đầu, ngực còn chưa tan biến cuộc đàm phán với một thương nhân người Đức, Tần Dịch Dương tự mình chỉ đạo người khác, cuộc đàm phán kết thúc trước ba giờ đúng như dự định, lợi nhuận lớn như vậy giá trị không thể dự tính, người vừa đi ra đều sợ hãi mà than vãn, nàng cũng là như vậy.
“Đã thấy rõ.” Nàng nhẹ giọng trả lời.
Hành lang lầu hai rất dài, cùng với đại sảnh lầu một có một ban công có thể ngắm bầu trời, Tần Dịch Dương đem cả người hắn cùng nàng dựa vào lớp kính, đem nàng ôm lấy, hòa hoãn nói: “Em nghĩ vì sao Bác Viễn lại thắng?”
Lâm Hi Hi cẩn thận suy nghĩ một chút, ôn nhu trả lời: “Tôi nghĩ… vấn đề là do ngữ khí câu hỏi. Sau ba tiếng đàm phán bọn họ chủ động đưa ra ý kiến, chúng ta cũng không có yêu cầu, cũng không có đề nghị giá cả…” Ánh mắt nàng trong veo đơn thuần nói ra suy nghĩ logic, nguyên nhân chính ở đây trừ khí chất của hắn, nàng không thể nghĩ ra có thể thắng ở chỗ nào.
Tần Dịch Dương nhịn không được cười nhẹ một cái, vỗ vỗ đầu của nàng, không đáp lại.
Vẻ mặt Lâm Hi Hi khó hiểu, hắn cũng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đến trước mặt, mấy ngày nay nàng cũng nhìn ra hắn không có kiêng nể gì cả, bất kể là đang ở công ty, dù cho trước mặt mọi người hắn vẫn thân thiết như vậy, nơi nào cũng tuyên bố nàng là người phụ nữ của hắn, khiến cho người trong công ty đều đã thay đổi cách xưng hô, thế nhưng, “Tần phu nhân” – ba chữ này, như trước nàng vẫn không thể thích ứng.
“Buổi chiều hẹn mấy giờ?” Tần Dịch Dương đi ở phía trước, tiếng nói du dương hỏi.
“Ba giờ.” Lâm Hi Hi lập tức trả lời.
“Bất cứ lúc nào di động cũng phải mở máy, xử lý nhanh gọn, buổi tối hôm đó đối với cô ta như thế nào hôm nay cũng vậy.” Hắn nhẹ giọng giao phó, trong đầu đã tái hiện tất cả.
“Vâng, đã biết.” Lâm Hi Hi dừng ở bóng lưng của hắn, dường như sức lực đều thông qua lòng bàn tay mà truyền đến cho hắn.
“Còn có một chuyện.” Như là nghĩ đến chuyện gì, Tần Dịch Dương xoay người lại, dừng ở khuôn mặt nàng, đem nàng kéo vào trong lòng mình, ôm đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Cố gắng sức, không cho cô ta có thời gian suy nghĩ cùng do dự, kết thúc rời đi ngay không cần lo cho cô ta… Hiểu chưa?”
Lòng bàn tay Lâm Hi Hi toát mồ hôi, gật đầu: “Đã hiểu.”
Tần Dịch Dương dừng một giây, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng, trong lúc triền miên hôn vẫn giữ chặt gáy nàng, thì thầm dỗ dành: “Đừng sợ, cứ ra tay…”
Đối với cô gái nhỏ này, hắn thực sự lo lắng, mặc dù đã sớm giúp nàng an bài tất cả, vừa ý nhưng vẫn trăn trở, là do hắn chưa đủ lãnh khốc sao? Ngay cả việc nàng đối mặt với một một người đàn bà điên cuồng cũng đều bắt đầu thấy lo lắng…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc