Có chút mê man đứng dậy, bên người đưa khăn giấy tới, Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, nàng lau khô nước đọng bên khóe miệng.
Trong gương, phản chiếu thân ảnh hai người.
Lâm Hi Hi lúc này mới cảm giác được có một bàn tay vẫn đặt trên lưng giúp nàng thuận khí, nháy mắt ngước lên nàng sửng sốt, thấy Tần Dịch Dương đứng ở bên cạnh mình…
Đôi mắt thâm thúy giống như nước hồ sâu, chân mày hơi nhíu lại.
Thân thể nàng lập tức có chút cứng ngắc, cảm giác cánh tay kia giống như có ma lực, ôn hòa hiền hậu mà ấm áp.
“Khá hơn chưa?” Tần Dịch Dương hỏi…
Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé nắm mép bồn, gật đầu một cái.
Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê ly của nàng, giống như là nói với nàng, rồi lại giống như lẩm bẩm: “Xem ra lần sau không thể dẫn em đi ăn đồ Tây.”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, trong nháy mắt bị hút vào tròng mắt thâm thúy của hắn, một cái chớp mắt lóe lên kia, nàng có thể hiểu là sủng nịnh hay không?
Chưa bao lâu, thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu hắn cũng đã nói, “Người nào thật sự bài xích một loại đồ ăn, căn bản là sẽ không đụng tới được, ăn sẽ ói. Ngay cả bộ phận tiêu hóa cũng sẽ hết sức chống cự, nếu như em là như vậy, tôi sẽ không ép buộc em.”
Cho nên, hiện tại hắn sẽ không ép buộc nàng nữa, phải không?
Trong lòng nảy lên một tia chua xót, Lâm Hi Hi cúi xuống, lắc đầu một cái.
“Tôi không bị cưng chiều như vậy đâu”, nàng nhẹ giọng nói, nhìn chính mình trong gương, thân ảnh mảnh khảnh, ngay cả khí lực để phản đối cũng không có.
Thật đang bị ép tới bước đường cùng, ăn tươi nuốt sống đều có thể, làm sao bắt bẻ nhiều như vậy.
Nàng có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là vừa bị một câu của Lily kich thích ép sát.
Nhẹ nhàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như hoa bách hợp nở rộ: “Cho nên, có lẽ tôi thật sự, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.”
Dáng người Tần Dịch Dương cao ngất, lúc nàng nói chuyện với hắn chỉ có thể ngẩng mặt, Tần Dịch Dương chú ý tới cánh môi no đủ thanh mát của nàng, bị nước rửa qua, mặc dù không tô son trát phấn, cũng tự nhiên thủy nộn đỏ bừng, thuần khiết đẹp đẽ như vậy khiến cho tim người ta đập nhanh…
“Không tính nhờ tôi, phải không?” Giọng nói Tần Dịch Dương trầm thấp giống như chuông kêu, chạm vào trong lòng nàng.
Lâm Hi Hi giật giật môi, nhưng cuối cùng trầm mặc im lặng.
Người đàn ông như vậy, bá đạo quá mạnh mẽ, nàng tóm lại là muốn không dậy nổi, ở trong cái thành phố xa hoa như thế bản thân lại nhỏ bé tầm thường, làm sao dám với tới, làm sao tin tưởng hắn là thật tâm, mà không phải đơn thuần muốn chinh phục?
Nàng cùng Nhạc Phong chính là chênh lệch quá lớn, cho nên hiện tại nàng muốn đòi lại công bằng cũng khó khăn như vậy, một cuộc kiện tụng, liền đem tất cả tôn nghiêm của nàng cùng sinh mệnh của bạn bè dẫm dưới chân.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc