Đầu ngón tay cảm nhận một tia ấm áp, bàn tay nhỏ bé xanh nhạt của nàng thực mềm mại, rất khẩn trương mà nắm lấy tay hắn.
Đôi mắt thâm thúy của hắn thâm trầm giống như biển khơi, nhìn không ra tâm tình, cánh tay chậm rãi chống trên sofa, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Hi Hi đột nhiên im lặng.
Nàng phải nói thế nào? Phải mở miệng thế nào đây?
Cầu xin anh, cầu xin anh giúp tôi… giúp tôi chống lại Nhạc Phong, khiến cho kẻ coi mạng người như cỏ kia nhận được trừng phạt!
Nước mắt tích tụ trong viền mắt, Lâm Hi Hi không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì Tần Dịch Dương đã từng nói, hắn sẽ không bao giờ đơn thuần mà giúp phụ nữ.
Hắn không có bất cứ lập trường nào, bất cứ lý do gì để giúp đỡ nàng!
Thế nhưng Lâm Hi Hi không khống chế được, thân thể xinh xắn của nàng co rúc ở bên trong ghế sofa, toàn bộ bầu trời đều bị người đàn ông này che phủ, nàng nắm chặt ngón tay hắn cầu xin: “Giúp tôi… Tần tiên sinh, hãy giúp tôi.”
Nghe chính miệng nàng thừa nhận thống khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu, làm cho trái tim cứng rắn của Tần Dịch Dương cuối cùng cũng dãn ra.
Cũng giống như ánh mắt của hắn, cuối cùng từ lạnh lùng bắt đầu thả mềm.
Cô gái nhỏ của hắn ngồi thẳng trên sofa, rút ngón tay từ trong lòng bàn tay nàng, yêu thương ôm trọn cái trán, vuổt nhẹ gò má nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng rất đẹp, sờ vào tạo cảm giác cực kì thoải mái. “Nghĩ thông rồi à? Phải hồi đáp tôi như thế nào đây?” Tiếng nói của hắn trầm thấp như nước suối ào ào chảy.
Cả người Lâm Hi Hi run lên!
Loại tư thế này, nàng có thể cảm thấy được rõ ràng, bản thân mình hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, nàng một khi gật đầu, sẽ không thể đổi ý.
Quyền lợi!
Cố gắng xua tan chua xót mãnh liệt trong lồng ngực, để cho chính mình thanh tỉnh, Lâm Hi Hi lần nữa phủ lên bàn tay hắn dán trên mặt nàng, giọng nói run rẩy, khó khăn mà nhỏ giọng nói: “Tần tiên sinh, chúng ta… có thể bàn lại điều kiện không?”.
Tần Dịch Dương không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời như thế, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia nghiền ngẫm hứng thú.
“Nói chút xem, em muốn thế nào?”
Ánh đèn êm dịu thật mê ly, Lâm Hi Hi nắm chặt bàn tay hắn, nhắm mắt lại, chịu đựng sự dâng trào trong ngực nói: “Tần tiên sinh… ngài chỉ… chỉ là muốn tôi, đúng không?”
Lúc nói xong câu này, chính nàng cũng cảm thấy nhục nhã.
Tần Dịch Dương tỉ mỉ xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làn da mát mịn, màu sắc mềm mại, ánh mắt lóe lên khó khăn.
Hắn gợi ra một nụ cười lạnh, nói: “Tiếp tục đi”
Chớp một cái, niềm tin cùng sự thận trọng mà Lâm Hi Hi giữ vững trong lòng hơn hai mươi năm qua hoàn toàn sụp đổ, nàng ép buộc chính mình phải có thêm dũng khí.
Trong viền mắt nàng có chút nước ươn ướt, nắm lấy tay Tần Dịch Dương, chậm rãi dán vào trước ngực che đậy của mình, nàng chịu đựng khuất nhục cùng xấu hổ ngập đầu, run giọng nói: “Tôi cho ngài… tôi cho anh được chưa? Chỉ cần anh giúp tôi chống lại Nhạc Phong, tôi…”
Bàn tay người đàn ông dừng lại ở ngực, trống ngực Lâm Hi Hi đập dữ dội.
“Một đêm… coi như là trao đổi… có thể chứ?” Nàng nói xong gắt gao cắn môi mỏng, cánh môi vừa mới bị cắn lại đau đớn lần nữa.
Kịch tính qua đi, trong mắt nàng lóe lệ, mặt rất nóng, nóng đến hít thở không thông!
Tần Dịch Dương im lặng trong chốc lát.
Trong ánh mắt thâm thúy của hắn có một tia hứng thú khác thường, rất cẩn thận nhìn nàng, nàng vừa tắm rửa qua, cả người tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Hòa lẫn hương vị đặc biệt trên người nàng, mang theo một cỗ ẩm ướt lao vào chóp mũi. Váy ngủ của nàng không hề bại lộ, dây lưng theo đường cong xương quai xanh trườn xuống, khiến người ta miên man bất định, nhất là vị trí dưới lòng bàn tay hắn, da thịt non mịn, mềm nhẵn, hắn nhịn không được muốn thăm dò xuống phía dưới.
Chỉ là một đêm?
Nhìn không ra, cô gái nhỏ trước mắt, giống như đang thử lòng can đảm.
Khóe miệng Tần Dịch Dương từ cười nhạt dần dần chuyển sang cười to hơn, thân thể to lớn bao trùm xuống dưới, nghe được rõ ràng tiếng hít thở rất nhẹ của Lâm Hi Hi, nàng rất khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn khô nóng dần trở nên trắng bệch.
“Một đêm sao?” Giọng nói trầm bổng của Tần Dịch Dương vang lên, bàn tay với vào vạt váy ngủ của nàng, theo đầu gối bóng loáng vuốt ve về phía trước.
Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn hắn, không dám động đậy.
Cảm giác khác thường theo nhiệt độ lòng bàn tay hắn nhanh chóng truyền khắp thân! Như dòng điện chạy qua, khiến Lâm Hi Hi vô cùng cứng ngắc!
Tần Dịch Dương tiếp tục cười nhạt, ai cũng có thể cảm giác được tâm tình hắn lạnh tới cực điểm.
Môi hắn phủ bên tai nàng, lạnh lùng nói: “Thử một đêm cũng được, nào, mở chân ra, tôi xem em sẽ lấy lòng tôi như thế nào đây?”
Lời nói nhục nhã rót vào trong tai, toàn bộ đầu óc Lâm Hi Hi kêu lên ong ong, tay nắm chặt sofa.
“Không cần… Tần tiên sinh, anh đừng như vậy!” Nàng luống cuống, một giọt nước mắt ẩn chứa trong hốc mắt rơi xuống, bàn tay hoảng hốt che kín váy ngủ nhưng không có cách nào đem bàn tay đang dò xét người nàng của hắn hất ra ngoài!
Ánh mắt Tần Dịch Dương trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, động tác càng thêm càn rỡ.
“Thế nào, không biết trong đêm đàn ông đùa giỡn đàn bà thế nào sao? Muốn cùng tôi chơi một đêm, trước hết phải để cho tôi thỏa mãn rồi hãy nói tiếp. Mở chân ra, tôi không muốn chơi gái cũng phải tự mình động thủ.”
Lời nói vô cùng nhục nhã, giống như dao nhọn đâm vào trái tim yếu ớt của Lâm Hi Hi!
Đau qúa, nghe hắn nói vậy, trái tim thật đau.
“Không phải, cũng không phải ý này, Tần tiên sinh…” Lâm Hi Hi nghẹn ngào, cảm giác khe hở giữa hai chân đã bị hắn cạy ra.
Ngón tay hắn trườn vào, Lâm Hi Hi thấp giọng thét chói tai, liều mạng lui về phía sau, kẹp chặt hai chân, “không được… cầu xin ngài đừng làm thế!” Tâm tình nàng hoàn toàn không khống chế được, run sợ giống như chú chim non trong cơn giông tố.
Kia một khu cấm địa thâm u, mềm mại, Tần Dịch Dương không phải là không có khát vọng muốn chạm vào.
Chỉ là lúc này, hắn muốn để cho cô gái nhỏ trong ngực thanh tỉnh một chút, thứ hắn muốn, đâu chỉ là thế này?
Khóe môi nhếch lên cười nhạt, Tần Dịch Dương rút tay ra, xiết chặt cằm nàng: “Như vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Hắn ôn nhu ôm nàng, chậm rãi đến gần mặt nàng, giọng nói lạnh như băng: “Em không biết dùng thân thể để cùng người khác làm giao dịch là phải can đảm sao? Bởi vì không biết ngăn cản khách hàng sẽ như thế nào, nếu như có người thích chơi, em cũng nhất định phải chơi cùng, ai kêu em ngu ngốc chọn cách đó. Em yếu đuối không có năng lực đạt được kết quả kia, không phải sao?”
Hắn cười một chút, tùy ý đùa bỡn tự tôn cuối cùng của nàng: “Nhưng mà tôi cũng đã quên, Lâm Hi Hi, thân thể em không phải đã không còn trong sạch sao? Hiện tại giả bộ thanh thuần, có phải hay không đã quá muộn rồi?”
Một câu nói khiến cho tất cả phòng tuyến của Lâm Hi Hi hoàn toàn tan vỡ.
“Đừng nói nữa…” Nàng run rẩy che lỗ tai mình, tuyệt vọng mà khóc, “Cầu xin anh đừng nói nữa!”
Nàng sai rồi, nàng không nên nói ra điều kiện như vậy, nàng không nên ngây thơ như vậy, có thể đừng nhục nhã nàng như vậy được không!
Nàng không chịu nổi, cũng không chịu được nữa, thật sự…
Ánh mắt lạnh như băng của Tần Dịch Dương, rút cuộc dịu xuống một chút.
Hắn không còn hứng thú cùng cô gái nhỏ trước mặt dây dưa, buông cái cằm bướng bỉnh chống đỡ của nàng ra, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai đi làm, tôi không muốn có nhân viên mới chịu đả kich một chút đã không dậy nổi”
Nói xong hắn lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt lạnh băng màu đất bạc liếc nhìn nàng một cái, mở cửa bước ra ngoài.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tổng Tài Thực Đáng Sợ, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc