Cô ấy sao lại không sao?
Mới vừa bị người mình tin tưởng nhất suýt nữa cưỡng bức, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?
Mạc Tử Hiên đau lòng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vũ Vi, hắn biết, trong lòng Đồng Vũ Vi thật ra lại rất khổ sở, rất đau lòng, chỉ là, cô ấy cố ý ngụy trang, không cho hắn biết trong lòng mình đau xót.
Tim của hắn, lại một lần nữa vì đồng Vũ Vi mà buốt giá.
Hắn không nhịn được tiến lên một bước, thấp tròng mắt đau lòng nhìn Vũ Vi, chậm rãi mở miệng nói, “Vũ Vi, nếu trong lòng em khó chịu, bả vai của tôi, có thể cho em mượn.”
Sâu trong nội tâm Vũ Vi bị những lời này của Mạc Tử Hiên , rung động rồi, nếu cô buồn, có thể tựa vào bả vai của hắn!
Trong lòng của cô, thật rất buồn, rất đau đớn,
Cô yêu mẹ mình như thế, nhưng là mẹ cô lại bị người ta hại chết, cô tin tưởng Trác Nhất Phi như vậy, thậm chí thiếu chút nữa yêu hắn, nhưng những gì về Trác Nhất Phi ? Không chỉ phản bội cô, còn cưỡng bức cô, cô sao lại không khó chịu? Làm sao sẽ không đau lòng?
Nhưng là, cô sẽ không tựa vào bả vai của Mạc Tử Hiên mà đau lòng khóc thút thít, bởi vì, từ nay về sau, cô sẽ không tin tưởng bất kỳ lời ngon tiếng ngọt của đàn ông nào nữa rồi, trải qua hai lần thất bại tình cảm, còn có mình cha ruột lạnh lùng vô tình kia, trên đời này cô sẽ không tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào nữa!
Vũ Vi ngước đầu nhìn Mạc Tử Hiên khẽ mỉm cười, “Tôi không cảm thấy khó chịu.” Cho dù khó chịu, cô cũng sẽ chịu đựng một thân một mình, sẽ không dựa bất kỳ người đàn ông nào.
Mặc dù trên mặt Vũ Vi vẫn là nụ cười vui vẻ, nhưng Mạc Tử Hiên biết, không biết vì sao cứ cho rằng trong lòng Vũ Vi rất khó chịu.
Hắn nghĩ muốn mở miệng an ủi Vũ Vi, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ là đứng lẳng lặng tại chỗ nhìn trên mặt Vũ Vi giả tạo mỉm cười mà đau lòng.
Vũ Vi nở nụ cười nhìn Mạc Tử Hiên, Mạc Tử Hiên đứng tại chỗ đau lòng nhìn Vũ Vi, trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh trở lại, thậm chí yên tĩnh đến nỗi hai người nghe được tiếng hít thở của nhau.
Thật lâu sau, Vũ Vi chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt cô mỉm cười thản nhiên như cũ nhìn Mạc Tử Hiên, nhẹ nhàng mở miệng, “Cám ơn anh mới vừa giúp tôi, nợ anh 30 vạn, tôi sẽ nhanh trả hết nợ.” Dứt lời, cô xoay người rời phòng.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi xoay người rời đi, không cần suy nghĩ vươn tay, níu cổ tay Vũ Vi lại, thốt ra, “Đồng Vũ Vi, nếu muốn cám ơn tôi, gả cho tôi đi!” Thật ra thì hắn muốn nói rằng, Đồng Vũ Vi gả cho anh, hãy để cho anh bảo vệ em được không?
Vũ Vi không khỏi xoay người nhìn Mạc Tử Hiên, mặt buồn cười nhìn Mạc Tử Hiên, “Gả cho anh? Anh cho là tôi có tâm tư gả cho anh sao? Anh cho là tôi sẽ gả cho bất kì ai sao?” Dứt lời, giãy tay khỏi Mạc Tử Hiên, ra khỏi phòng.
Mạc Tử Hiên liền giật mình, hắn không nghĩ mình sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn lại thật sự muốn cưới Đồng Vũ Vi? Hơn nữa không phải là lấy lệ với bà nội, mà là phát ra từ nội tâm muốn cưới cô ấy.
Bên trong phòng khách, một mình Vũ Vi lẳng lặng dọn dẹp đồ đạc, hồi nãy phản kháng Trác Nhất Phi, tất cả đồ trên bàn đều rơi trên mặt đất.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Đồng Vũ Vi đang dọn dẹp mảnh kiếng vỡ, lập tức đi tới bên người Vũ Vi, khom người quỳ gối trên mặt đất túm cánh tay Vũ Vi, “Miểng thủy tinh rất nguy hiểm, để tôi.” Nói xong hắn ngồi xổm người xuống, dọn dẹp miểng thủy tinh trên sàn nhà .
Tuy nhiên, lúc hắn ngồi xổm người xuống, chỗ sau lưng và bả vai truyền đến một cơn đau, đau đến nỗi hắn khẽ nhíu mày.
Vũ Vi xoay người đi vào phòng ngủ, cầm hòm thuốc trở lại bên người Mạc Tử Hiên, thần sắc bình tĩnh nói với Mạc Tử Hiên, “Anh bị thương rồi, để tôi bôi thuốc cho anh.”