Mạc Tử Hiên hung hăng trợn mắt nhìn Trác Nhất Phi rồi đứng lên đi tới bên cạnh Vũ Vi cởi áo của mình xuống , khoác lên người cô, đem miếng vải trong miệng cô bỏ đi, sau đó cởi trói cho cô.
Hai tay vừa được tự do Vũ Vi lập tức đem áo Mạc Tử Hiên túm chặc lại, ngăn không cho da thịt trước ngực mình lộ ra, sau đó đứng lên thản nhiên nhìn Mạc Tử Hiên, xoay người đi vào phòng ngủ.
Mạc Tử Hiên chứng kiến hành động xoay người trong nháy mắt đó của cô, hắn biết cô đã thay đổi. Lòng hắn như bị ai đó bóp chặt, rất đau.
Vũ Vi từng bước từng bước đi vào phòng ngủ, phịch một tiếng, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Mạc Tử Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng cô đơn của Vũ Vi đi vào phòng, làm lòng hắn vốn đau đớn càng thêm đau đớn.
Bước vào phòng ngủ, Vũ Vi nhốt mình ở trong phòng, mặc quần áo tử tế, rồi đi đền cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trên mặt cô không biểu cảm, cũng không khóc, chỉ là, lẳng lặng nhìn….
Nhìn cửa phòng đóng chặt, lửa giận trong lòng Mạc Tử Hiên càng tăng thêm anh đi tới bên người Trác Nhất Phi, hung hăng đấm đá
“Khốn kiếp, cô ấy là một cô gái hiền lành như vậy, làm sao ngươi lại nhẫn tâm xuống tay với cô ấy, lại đối với cô ấy làm ra chuyện như vậy. Ngươi có biết hay không, ngươi chút nữa đã phá hủy cuộc đời của cô ấy? Ngươi còn ngại cô ấy chưa đủ thảm sao?” Càng nghĩ càng giận, càng tức, anh xuống tay lại càng mạnh.
Trác Nhất Phi vốn cho là Mạc Tử Hiên đánh vài cái coi như xong, nhưng là hắn không nghĩ đến Mạc Tử Hiên không chịu buông tha ình, còn không ngừng đánh hắn, hắn không có khả năng chống cự, nên chỉ có thể cuộn tròn thân mình dùng tay bảo vệ đầu.
Hồi lâu, Mạc Tử Hiên mới dừng tay.
Anh đi tới trước sô pha, đem quần áo của Trác Nhất Phi vứt xuống bên người hắn, lạnh giọng ra lệnh
“Mặc vào, cút ra ngoài!” Sau đó, Mạc Tử Hiên chính mình ngồi ở trên ghế sa lon, trằm ngâm hút thuốc.
Trác Nhất Phi cố nén đau đớn trên người, từ dưới đất đứng lên, mặc quần áo vào tử tế, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Tử Hiên, cắn răng nghiến lợi nói
“Mạc Tử Hiên, ngươi hãy nhớ lấy, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Mạc Tử Hiên không nhịn được hừ lạnh, đem nữa điếu thuốc trong tay vứt bỏ, một đôi mắt như chim Ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Nhất Phi.
“Sẽ không bỏ qua cho ta? Ngươi nghĩ mình có năng lực đó sao?” Mạc Tử Hiên là ai chứ? Là người đứng đầu Mạc thị, tiền tại địa vị không ai sánh bằng, còn có một anh là luật sư nổi tiếng, thử hỏi Trác Nhất Phi có năng lực gì mà đồi không buông tha cho anh?
Trác Nhất Phi máu đỏ từ khóe miệng chảy xuống, mặt khiêu khích nhìn Mạc Tử Hiên “Ngươi hãy chờ xem.” Dứt lời, hắn trợn mắt nhìn Mạc Tử Hiên, rồi xoay người đi ra cửa.
“Đứng lại.” Mạc Tử Hiên từ trên ghế salon đứng lên lạnh lùng gọi Trác Nhất Phi lại.
Trác Nhất Phi thân hình không khỏi cứng đờ, chỉ sợ Mạc Tử Hiên lai thi hành bạo lực, nhưng mà hắn cách cửa còn rất xa, muốn chạy trốn, là không thể nào, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Mạc Tử Hiên đến.
Mạc Tử Hiên đi tới trước người của Trác Nhất Phi, lạnh lùng nhìn trác Nhất Phi một cái, sau đó từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu ở phía trên đã ký tên, nhét vào tay Trác Nhất Phi trên mặt ý cười nhàn nhạt mang theo vẽ khinh miệt “Đồng Vũ Vi cô ấy nợ ngươi 20 vạn, ta thay cô ấy trả, chổ này là 30 vạn, còn dư lại 10 vạn coi như là lợi nhuận”