Đồng Kỳ nghe được Sở Quốc Vĩ lạnh lùng quát Vũ Vi, lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta, “Sở Quốc Vĩ, ông không tin tôi, tôi không quan tâm, nhưng ông không thể quát con gái tôi!Vũ Vi không được nói bậy.” Thân là cha nhưng Sở Quốc Vĩ không có làm gì cho Vũ Vi, dựa vào cái gì mà quát Vũ Vi?
Sở Quốc Vĩ quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi Sở phu nhân, trong lời nói Đồng Kỳ ý tứ là do Xa Lan gọi điện cho bà.
Nhưng Sở phu nhân lại ngẩn đầu vẻ mặt ủy khuất nhìn vẻ mặt thịnh nộ của Sở Quốc Vĩ, nức nở nói, “Anh, em căn bản không có điện cho bà ta .”
Nhìn biểu tình dối trá của Sở phu nhân,Vũ Vi cảm giác ghê tởm bà ta,cô xoay người sắc mặt khó coi nhìn mẹ Đồng, nói khẽ, “Mẹ, chúng ta đi.” Tuy nhiên cô không rõ vì cái gì mà Sở phu nhân muốn gạt bọn họ tới nơi này, nhưng thật sự cô không muốn ở chỗ này nhìn Sở phu nhân đóng kịch.
Lúc này, cho dù Đồng Kỳ có ngốc cũng hiểu được Sở phu nhân lừa gạt bà. Bà nhìn Sở Quốc Vĩ một cái đi theo Vũ Vi đến cửa đại sảnh.
Mà Sở Quốc Vĩ lại quay đầu lại không muốn nhìn Đồng Kỳ, thời điểm Đồng Kỳ đi qua ông ta, ông ta lạnh lùng nói, “Mặc kệ Xa Lan có hay không gọi điện cho cô,tôi đều không muốn thấy mặt cô dù cho có một ngày tôi thật sự bệnh nặng,trước khi chết tôi cũng không muốn gặp lại hai mẹ con các người.”
Sở Quốc Vĩ tuyệt tình nói, giống như một thanh sắc bén đâm thật sâu vào trái tim Đồng Kỳ làm cho bà khó nhịn mà đau lòng, bà che đau đớn ở ngực từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vốn bà cho rằng Sở Quốc Vĩ không thích bà, nhưng ít ra đối với Vũ Vi có một chút cảm tình.Nhưng tất cả bà đã sai lầm trong lòng Sở Quốc Vĩ cho tới bây giờ đều không có Vũ Vi.
Cho dù Vũ Vi không cần Sở Quốc Vĩ,nhưng cô vẫn bị những lời nói của Sở Quốc Vĩ thương tổn, mẹ cô thương ông ta nhưng ông ta như vậy mà thương tổn mẹ! Cô dừng lại bước đi nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Đồng làm ẹ Đồng dễ thở, nhìn thấy sắc mặt mẹ tái mét tâm tình Vũ Vi không khỏi càng thêm phẫn nộ, cô xoay người nhìn vẻ mặt trào phúng của Sở Quốc Vĩ, “Tốt a, khi ông chết ngàn vạn đừng gọi tôi để cho ánh mắt tôi khỏi bẩn!” Dừng một chút, cô hé miệng cười, hai mắt giống như một loại trăng rằm thật đẹp, “A…, đúng rồi, cho dù ông bảo tôi, tôi cũng sẽ không tới, bởi vì ông không xứng!”
“Mày!”Sở Quốc Vĩ tức giận trừng mắt Vũ Vi, ông ta gắt gao nắm thành hai quả đấm, trán nổi gân xanh tựa như ông ta hận không thể đem Vũ Vi giết chết cho hả hận, ông từ trong kẽ răng vẻ mặt lạnh lùng nặn ra một chữ, “Cút!”
Vũ Vi lạnh lùng liếc Sở Quốc Vĩ , đỡ mẹ Đồng đi ra đại sảnh. Cho dù Sở Quốc Vĩ không đuổi cô đi cô cũng sẽ mang mẹ rời nơi này, bởi vì sắc mặt mẹ đã tái mét, hô hấp dồn dập đây là điềm báo bệnh tim mẹ tái phát,cô không dám trì hoãn.
Bọn họ vừa ra cửa, một cô gái trẻ tuổi nghênh ngang đi đến trước mặt, vẻ mặt cô ta vui sướng nhìn Vũ Vi cùng mẹ Đồng, “Hai người tới tham gia tiệc đính hôn của tôi à?”
Cô ta cực kì xinh đẹp giống như là phiên bản còn trẻ của bà Sở, cô ta chắc là con gái của Sở Quốc Vĩ cùng Xa Lan Sở Xa.
Vũ Vi lạnh lùng nhìn Sở Xa một cái, tuy nhiên trên mặt Sở Xa mang theo một nụ cười vui sướng ,cô cảm giác vẻ mặt tươi cười của Sở Xa cùng bà cực kỳ dối trá. Cô đỡ mẹ đi qua Sở Xa đi về phía trước lại bị Sở Xa che trước mặt, cô ta vẫn mỉm cười như cũ nhìn Vũ Vi, “Nếu đến đây liền là khách buổi tối là tiệc đính hôn của tôi, tham gia bữa tiệc cũng chưa muộn, cần gì phải gấp gáp rời đi?”